[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chương 27

Hai người trầm mặc ôm nhau một hồi, sau khi tâm tình Mộ Tử Thư ổn định, tựa vào trong ngực Vũ Văn Quân Quyết cảm thấy có chút không thật, không tự chủ được ngửa đầu nhìn hắn.

Vũ Văn Quân Quyết cười khẽ hôn lên trán hắn, cầm những mảnh vụn tiểu diêu sàng được gói trên khăn ở bên gối nhìn, ban nãy sau khi vào cửa liền nhìn thấy Mộ Tử Thư nhìn cái này ngẩn người.

“Hôm đó Toàn phi cho người lục soát làm vỡ?”

Thấy hắn có phần không muốn vuốt cằm, Vũ Văn Quân Quyết an ủi: “Vỡ thì vỡ, không cần đau lòng, ta sẽ làm cho ngươi cái khác.”

Tiểu diêu sàng này vốn là vật gửi gắm tình cảm của hắn, bây giờ Vũ Văn Quân Quyết đã đón nhận tình cảm của hắn, Mộ Tử Thư mặc dù cảm thấy vỡ rất đáng tiếc nhưng cũng không thương cảm như trước, hơi câu môi gật đầu.

Vũ Văn Quân Quyết ôm Mộ Tử Thư vòng vào trong ngực, tay khẽ đặt lên bụng vuốt ve. Mộ Tử Thư khóe miệng hơi loan an tâm tựa vào ngực hắn, không khí trong lúc nhất thời có phần ấm áp, khiến người ta không muốn phá vỡ.

An tĩnh hồi lâu, Vũ Văn Quân Quyết tưởng người trong ngực đã ngủ thiếp đi, cúi đầu vừa nhìn lại thấy hai mắt hắn mở to không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Đêm khuya vắng người, đột nhiên lên tiếng không khỏi hù dọa hắn, Vũ Văn Quân Quyết hôn lên gò má hắn, mới nhẹ giọng hỏi: “Có tâm sự?”

Mộ Tử Thư lắc đầu, ngồi hơi mệt, nghiêng người tựa vào trong ngực Vũ Văn Quân Quyết, chần chờ nói: “Chuyện vu thuật còn chưa tra rõ sao?”

Vũ Văn Quân Quyết dĩ nhiên nghe thấy được chần chờ trong lời nói của hắn, dịu dàng nói: “Ta biết không phải ngươi. Mấy ngày nay bận rộn cũng rất để ý tới chuyện vu thuật, đã giao cho Tác Tây xử lý, không cần phải lo lắng.”

Nghe được câu ‘Ta biết không phải ngươi’ trong lòng Mộ Tử Thư vạn phần vui mừng, gật đầu, nhưng Lưu Lộng nói vu thuật chính là cái gì đó đáng sợ, e sợ có người lợi dụng vu thuật hại hài tử trong bụng hắn, Mộ Tử Thư vẫn có phần không yên lòng.

“Quyết.”

“Ân, làm sao?”

Mộ Tử Thư cau mày suy tư một lúc, về vu thuật, trừ người làm ra vu thuật, trong cung sợ là không có người nào tháo ra được, muốn tra được cái gì, còn phải hiểu rõ hơn người làm ra nó, huống chi chuyện của Lưu Lộng cũng nên nói ra cho Vũ Văn Quân Quyết biết một chút.

“Chuyện vu thuật có thể cho ta cùng Lưu Lộng tra?”

Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt khẽ biến sa sầm, nghĩ đến hôm đó Mộ Tử Thư cùng Lưu Lộng cười cười nói nói, trong lòng liền không thoải mái, trầm giọng nói: “Tử Thư tại sao lại thân cận với nam nhân kia.”

“Ta…” Muốn nói chuyện của Lưu Lộng ra nhưng lại sợ chuyện của Lưu Lộng làm cho Vũ Văn Quân Quyết không hài lòng, đến lúc đó Lưu Lộng đang yên đang lành lại thành ra có tội, trong chốc lát Mộ Tử Thư cũng không biết nên nói câu nào.

Đang lúc do dự, Vũ Văn Quân Quyết mặt càng âm trầm, chợt nâng cằm Mộ Tử Thư lên, nhìn chằm chằm hai mắt của hắn.

Mộ Tử Thư bị hành động của hắn dọa đến sửng sốt, đợi khôi phục lại thì thấy vẻ mặt âm trầm của Vũ Văn Quân Quyết, nghĩ tới điều gì, trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, hắn hoài nghi hắn cùng với Lưu Lộng cấu kết sao…..

Trong lòng Vũ Văn Quân Quyết vốn có chút không vui, nhưng nhìn đến hai tròng mắt Mộ Tử Thư chợt trở lên bi thương, trong lòng cũng nhói lên, mới vừa rồi không vui cũng biến mất hoàn toàn. Đúng rồi, người này tình cảm sâu đậm với hắn như vậy sao lại đi thích người khác.

Sắc mặt hòa hoãn lại, Vũ Văn Quân Quyết ân hận ôm chặt Mộ Tử Thư, hôn lên môi hắn, nghĩ đến nam sủng kia lại có chút bất mãn nói: “Nam sủng kia luyên thuyên ồn ào như vậy, Tử Thư để ý đến hắn làm gì.”

Mộ Tử Thư vốn đang khổ sở trong lòng, nhưng Vũ Văn Quân Quyết bỗng nhiên lại hôn hắn, còn nói lời như thế, cũng biết người này mới vừa rồi là ghen, không khỏi loan khóe miệng, cũng không còn đau lòng nữa, tựa vào ngực hắn ôn tồn nói: “Ta ở trong cung không quen ai, trừ Hỏi Mai Hỏi Lan cũng không có người nói chuyện, Lưu Lộng mặc dù ồn ào một chút, nhưng không phải là người xấu, thi thoảng trò chuyện giải sầu với ta cũng tốt.”

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Vũ Văn Quân Quyết mới thư thái hơn, ôm người trong ngực nói: “Sau này ta sẽ giành ra một chút thời gian cùng ngươi.”

Bất luận có ai bầu bạn cũng không bằng Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư loan môi cười nói: “Hảo.”

Người trong ngực vui vẻ, Vũ Văn Quân Quyết tâm tình cũng khá hơn, tán gẫu đôi chút: “Sao lại tự mình điều tra, ngươi có manh mối gì rồi?”

Mộ Tử Thư lắc đầu, “Lưu Lộng vào cung trước, trong nhà có mở tiệm thuốc, cũng quen người biết vu thuật, hắn cũng hiểu một chút nên điều tra tương đối dễ dàng. Ta cũng muốn tham gia, cứ chờ vô ích như vậy có phần bận tâm.”

Vũ Văn Quân Quyết đã kêu Tác Tây điều tra Lưu Lộng, gia đình trước kia đúng là có mở tiệm thuốc, sau bị thành chủ chọn trúng vào cung, ngược lại không nghĩ tới hắn còn quen với người biết vu thuật. Vũ Văn Quân Quyết cũng hiểu Tử Thư lo lắng chuyện vu thuật làm hại đến hài tư của bọn hắn, mặc dù hắn không không thể nào coi trọng được tên nam sủng kia, nhưng nếu như có thể khiến cho Tử Thư yên lòng, cũng không phải không thể để cho hắn thử một lần.

“Hảo, ngày mai liền tuyên hắn tới đây, bây giờ canh giờ không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi.”

Được Vũ Văn Quân Quyết cho phép, Mộ Tử Thư liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đem chuyện vu thuật giải quyết sớm một chút cũng có thể yên tâm.

Vũ Văn Quân Quyết đỡ hắn nằm xuống, mình cũng cởi ngoại bào lên giường ôm hắn vào ngực, hôn lên trán hắn, ôm lấy hắn ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Tử Thư khi tỉnh lại, Vũ Văn Quân Quyết vẫn còn ở bên cạnh, lúc này đã là giờ thìn, chắc hắn sau khi lâm triều liền trở lại.

Vũ Văn Quân Quyết cảm giác người trong ngực giật mình, mở ra đôi mắt giả vờ ngủ say nhìn hắn cười, hôn nhẹ lên môi hắn, “Tỉnh? Có muốn ngủ tiếp hay không?”

Mộ Tử Thư lắc đầu, sau khi tỏ rõ tâm ý cùng Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng hắn liền vô cùng kiên định, buổi sáng có thể tỉnh dậy trong lòng hắn cũng cảm thấy hết sức hạnh phúc, không khỏi lớn mật đáp trả lại hắn một nụ hôn.

Vũ Văn Quân Quyết hết sức sửng sốt, hắn ngược lại chưa bao giờ thấy Tử Thư chủ động, bất quá loại cảm giác này thực không tồi.

Thỏa mãn ôm người vào trong ngực hưởng thụ ấm áp chốc lát, chợt ngoài cửa có thanh âm huyên náo.

“Tử Thư sao bây giờ vẫn còn ngủ a! Ta rất vất vả mới leo tường vào tìm hắn!”

“Lưu Lộng công tử…. Khụ…. Khụ…”

“Thế nào, cổ họng có vấn đề? Bệnh thương hàn của Tử Thư khỏi chưa? Ta mang cho hắn bùa hộ thân phòng vu thuật, mau gọi hắn dậy.”

“Khụ… Lưu Lộng công tử, công tử còn đang ngủ.”

“Thế nào còn ngủ a! Không phải Hoàng thượng kia không chấp nhận hắn sao, sao lại bệnh đến không dậy nổi? Xem ta dạy bảo hắn như thế nào! Hoàng thượng cũng thật là, còn để cho thị vệ trông giữ cửa không cho ta vào! May nhờ ta leo tường  vào, gọi hắn dậy, ta hướng dẫn khuyên bảo hắn.”

Bên ngoài Lưu Lộng vẫn còn đang líu ríu, Hỏi Lan Hỏi Mai vẫn còn kín đáo nhắc nhở hắn.

Vũ Văn Quân Quyết ôm người trong ngực, sắc mặt tựa như than củi, quả nhiên còn chưa nguyện ý gặp nam sủng om sòm kia.

Mộ Tử Thư trong lòng có chút buồn cười, lại có chút bận tâm Lưu Lộng khiến Vũ Văn Quân Quyết ghét rồi, cười nói: “Quyết, ta nghe Lưu Lộng nói màn theo bùa hộ thân phòng vu thuật tới, ta muốn xem.”

Vũ Văn Quân Quyết mặc dù không muốn nhìn thấy tên nam sủng om sòm kia, nhưng cũng nghe đến bùa hộ thân phòng vu thuật, cuối cùng vẫn lấy an toàn của Tử Thư lên hàng đầu, sắc mặt hòa hoãn, hôn lên mặt Mộ Tử Thư một cái rồi mới dìu hắn đứng dậy mặc quần áo.

Hai người mặc xong quần áo liền phân phó Hỏi Mai mang đồ dùng rửa mặt vào, Lưu Lộng nóng lòng muốn gặp Mộ Tử Thư, ngăn cản Hỏi Mai giành đi vào trước tẩm phòng Mộ Tử Thư. Thấy mặt mày âm trầm của Vũ Văn Quân Quyết, đột nhiên hít một hơi lãnh khí rồi trợn to cặp mắt. Muốn xoay người chạy trốn, lại nghĩ mục đích của mình hôm nay đến, còn chưa đem bùa hộ thân cho Tử Thư, không thể rời đi, vì vậy cũng chỉ tướng thoái lưỡng nan sững sờ tại chỗ, trong lòng yên lặng cầu nguyện Hoàng thượng không nhìn thấy hắn.

Vũ Văn Quân Quyết cũng liếc mắt nhìn hắn một cái, không nhìn hắn nữa, cùng Mộ Tử Thư rửa mặt, sau đó liền ôm Mộ Tử Thư đến tiền thính dùng bữa.

Lưu Lộng nhìn Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư đi ăn sáng, sờ sờ bụng trống trơn của mình, vốn nghĩ đến có một bữa ăn sáng, không nghĩ tới Tử Thư lợi hại như vậy, đã hòa hảo cùng với Hoàng thượng rồi. Giờ Hoàng thượng ở đây, hắn đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Vũ Văn Quân Quyết chỉ để ý chiếu cố Mộ Tử Thư dùng đồ ăn, cũng không có nhìn đến Lưu Lộng.

Mộ Tử Thư nhìn hắn đáng thương đứng ở một bên, nhìn sắc mặt của Vũ Văn Quân Quyết, thử dò xét nói: “Quyết, cho Lưu Lộng đến cùng ăn đi.”

Vũ Văn Quân Quyết liếc Lưu Lộng một cái, bất trí khả phủ (không tỏ rõ ý kiến).

Mộ Tử Thư thấy hắn không phản đối chính là đồng ý, hướng Lưu Lộng vẫy tay, kêu hắn cùng tới đây ăn.

Lưu Lộng mừng thầm trong bụng, vội vàng chạy tới, không dám ngồi bên cạnh Hoàng thượng, đương nhiên là ngồi gần Mộ Tử Thư rồi. Vậy mà còn chưa ngồi xuống liền bị ánh mắt âm lãnh của Vũ Văn Quân Quyết khiến cho rùng mình, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ ngồi cách xa Mộ Tử Thư một chút, một người đáng thương lẻ loi ngồi ăn.

Mộ Tử Thư len lén cười, đem món ngọt điểm tâm đẩy ra cho hắn, sau đó cười với Vũ Văn Quân Quyết một tiếng, cùng nhau ăn đồ ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Lưu Lộng mới nhớ tới, đem bùa hộ thân ra đưa cho Mộ Tử Thư.

“Vật này có thể phòng vu thuật, ngươi sau này có thể yên tâm.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn bùa hộ thân lại nhìn Lưu Lộng, nghe không ra ngữ khí nói: “Ngươi có thể làm cái này?”

Lưu Lộng trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng tí) liếc Mộ Tử Thư, thấy Mộ Tử Thư nhẹ lắc đầu liền biết hắn còn chưa đem chuyện vụng trộm nói ra, liền nói: “Trước khi Lưu Lộng chưa vào cung có học qua một chút, Hoàng thượng yên tâm, đối với công tử vô hại.”

Vũ Văn Quân Quyết bất trí khả phủ, chỉ nói: “Tử thư nói ngươi hiểu một chút về vu thuật, muốn ngươi giúp đỡ điều tra chuyện vu thuật, ngươi có bằng lòng hay không?”

Lưu Lộng sửng sốt, thầm nghĩ hắn không hiểu vu thuật, nhưng phu quân hắn ngược lại tinh thông, có thể giúp Tử Thư sớm rỡ bỏ tội danh cũng là chuyện tốt, nhìn dáng vẻ Tử Thư cùng với sự cho phép của Hoàng thượng, có thể sắp tới cũng sẽ được ra cung, gật đầu nói: “Nguyên ý, Lưu Lộng nhất định không chịu sự kỳ vọng của Hoàng thượng cùng công tử.”

Lúc này tiền viện chợt truyền đến tiếng ồn ào, một đám hậu cung phi tần nháo nhào muốn gặp Hoàng thượng.

“Các vị nương nương mời trở về, Hoàng thượng không muốn thấy bất luận ai.”

“Tổng quản Tác Tây, Hoàng thượng nếu không muốn thấy bất kỳ ai sao lại tới Khuynh Nguyệt Điện? Mộ Tử Thư sử dụng vu thuật, nên xử tử!”

“Đúng vậy, nên xử tử!”

“Các vị nương nương, chuyện chưa điều tra rõ, cũng không phải nhất định là công tử là người làm vu thuật.”

“Ngay cả tổng quản Tác Tây cũng che chở cho Mộ Tử Thư, nói vậy Hoàng thượng càng thiên vị hắn!”

“Trẫm thiên vị cái gì?”

Vũ Văn Quân Quyết cẩn thận che chở Mộ Tử Thư tới đây, một đám phi tần lập tức im lặng.

“Trẫm nhớ đã hạ lệnh không cho người nào bước vào Khuynh Nguyệt Điện nửa bước, các vị ái phi đây là công khai kháng chỉ?”

“Nô tì không dám!”

Vũ Văn Quân Quyết ngoắc môi, “Không dám? Vậy các vị ái phi vào bằng cách nào?”

Một đám phi tần im lặng.

Chợt có một phi tử khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, người yêu thích Mộ công tử bọn nô tì không có lời nào để nói, chẳng qua chuyện vu thuật này khiến cho mọi người trong hậu cung bàng hoàng, Hoàng thượng nhất định phải cho mọi người một câu trả lời hợp lý a!”

“Đúng vậy Hoàng thượng, điều tra nhiều ngày rồi cũng không thấy có một chút tiến triển, cũng lầy được bằng chứng trong phòng Mộ công tử, chúng nô tì cũng chỉ là lo lắng bị hại mà thôi, mong Hoàng thượng thông cảm, đem Mộ công tử trị tội đi!”

“Xin Hoàng thượng thông cảm!”

Mộ Tử Thư nhìn thấy nhiều tần phi muốn xử tử hắn như vậy, đứng bên cạnh Vũ Văn Quân Quyết hạ mắt, trong lòng thở dài.

Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn vào trong ngực, vỗ nhẹ bảo bối im lặng trong bụng hắn trấn an, nhìn về phía các phi tần cười nói: “Chuyện vu thuật chỉ nhắm vào những người sinh con, các vị ái phi lo lắng bị hại như vậy, là vị nào có thai rồi? Mau nói cho trẫm biết, trẫm sẽ kêu thái y đến nhìn các ngươi một chút.”

Lời này vừa nói ra, một đám phi tần im lặng, lúng túng cúi đầu.

Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, trên mặt không hề vui vẻ nữa, trầm mặt nói: “Trẫm không tra các ngươi bị người nào chi điểm đến nơi này nháo, nhưng các ngươi cũng nhớ cho trẫm, nội cung này người làm chủ là trẫm! Còn chưa tới phiên các ngươi tạo phản.”

Một đám phi tần run rẩy không dám nói lời nào, chỉ sợ tai vạ đến.

“Thế nào, ở lại cùng nhau dùng bữa?”

Tần phi rối rít nói qua không, vội vàng thối lui ra khỏi Khuynh Nguyệt Điện.

Vũ Văn Quân Quyết nhìn các nàng giống như chạy trốn rời đi, híp mắt nguy hiếm. Những người này bị người nào sai khiến, hắn vẫn chưa rõ ràng lắm?
Bình Luận (0)
Comment