[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 23



Tình nồng khó cưỡng.

Không biết là do ai bắt đầu trước, Sở Mộ và Nhung Hách đã xuống khỏi nóc nhà lăn tới trên giường, quần áo rụng rơi đầy đất.

Chăn bông màu đỏ, bên trên thêu uyên ương, Sở Mộ trần trụi nằm trên đó, thân thể trắng tới lóa mắt, y nửa quỳ đỏ mặt cởi đai lưng giúp Nhung Hách, sau khi quần trong được cởi bỏ, dương v*t thô dài phủ đầy gân xanh đã hoàn toàn cương cứng bật ra, cho dù đã nhìn thấy rất nhiều lần nhưng mỗi lần nhìn lại Sở Mộ đều cảm thấy dáng vẻ vật này thật dữ tợn.

Nhung Hách rũ mắt chăm chú nhìn y, không làm gì khác, dường như muốn nhìn thử y định làm gì.

Mặt Sở Mộ ngày càng đỏ, y run rẩy vươn tay nắm lấy nhóc to lớn trước mặt, nhiệt độ trên đó truyền vào tay khiến y run lên.

Thấy động tác của y, yết hầu Nhung Hách khô khốc, hơi hiểu ra Sở Mộ định làm gì tiếp theo, quả nhiên ngay sau đó lập tức thấy Sở Mộ há cái miệng nhỏ ra, dùng đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng liếm liếm dương v*t.

Có hơi tanh nhưng cũng không nặng lắm, Sở Mộ không dám ngẩng đầu nhìn Nhung Hách, y hé miệng chậm rãi nuốt quy đầu vào trong, bởi vì quá lớn nên mới đi vào một phần đã lấp đầy miệng, y nhỏ tiếng nức nở một trận, hệt như tiếng mèo kêu.

Tuy rằng chuyện thế này Nhung Hách đã làm cho y rất nhiều lần nhưng Sở Mộ lại chưa bao giờ giúp lại hắn, hiện giờ chính là lần đầu tiên của Sở Mộ, cảnh y ngậm lấy dương v*t thật sự quá kích thích, hắn thở gấp, cố nén lại ý định muốn ấn đầu Sở Mộ vào nữa.


Đồ vật trong miệng quá lớn, Sở Mộ nuốt tới một phần ba đã không thể nuốt tiếp nữa, đành phải nhả trở ra, dọc theo cán liếm dọc xuống từng tấc, nước bọt dính lên trên khiến nó phủ lên một lớp bóng loáng.

Nhung Hách không kiềm chế được đặt tay lên đầu Sở Mộ, thuận theo tóc ý vuốt ve dần xuống.

Sở Mộ liếm rất nghiêm túc, lúc liếm tới gốc vô tình cuốn mấy sợi lông màu nâu vào miệng, bị y đỏ mặt phun ra, y nắm lấy dương v*t mút nhẹ một cái trên đỉnh, Nhung Hách bị y hút kêu lên một tiếng, cái tay đang vuốt tóc y siết chặt.

Sở Mộ bị đau, ngẩng đầu lên khẽ trừng hắn một cái, dùng răng cắn nhẹ lên đồ vật trong miệng trừng phạt hắn.

Không đau nhưng cái liếc mắt kia lại khiến dương v*t Nhung Hách lớn thêm một chút, Sở Mộ đã không ngậm vừa được, mới định nhả ra lại bị nam nhân vịn lấy ót, Sởn mộ đành phải phát ra mấy tiếng ưm ưm, dùng mắt kháng nghị với hắn.

Nhung Hách không nhìn tới y, hắn chầm chậm dùng sức, dương v*t càng tiến vào sâu hơn khiến Sở Mộ thấy hơi khó chịu, cảm giác miệng miềng sắp bị căng rách rồi.

dương v*t chọc tới cổ họng, cảm giác buồn nôn ập tới, yết hầu co rút lại kẹp cho Nhung Hách thật sướng, hắn thở dốc mấy tiếng nhưng cũng không buông tay ra.

Yết hầu Sở Mộ bị chọc hơi sưng lên, quy đầu làm y thấy hơi đau, đôi mắt bị kích thích trào ra nước mắt, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Nhung Hách không nỡ nên đành buông tay ra, rút dương v*t khỏi miệng y, nước bọt vốn bị nó chặn lại lúc này mới chảy xuống cằm, Nhung Hách ghé lại hôn y, liếm sạch hết chất lỏng trên cằm y sau đó đưa tay ấn Sở Mộ xuống giường, cái mông nhếch lên đối diện với hắn.

Bởi vì hậu huyệt luôn được ôn dưỡng bằng thuốc nên màu sắc vẫn hồng nộn, hơi hơi lộ ra một chút thịt huyệt bị thao tới đỏ tươi, cửa huyệt mấp máy đóng mở phun ra chất lỏng trong suốt, hiển nhiên đã cực kỳ động tình.

Nhung Hách đưa tay xoa nắn mấy cái rồi chầm chậm cắm vào trong, thịt ruột lập tức bao lấy mút chặt hai ngón tay không buông.

Bên trong Sở Mộ vừa ướt vừa chặt, hai người đã hơn mười ngày không thân mật với nhau, động tác mở rộng của Nhung Hách càng nhanh hơn, không chờ Sở Mộ phản ứng lại đã lập tức đỡ dương v*t cắm vào.

Có hơi căng, nhưng sự thỏa mãn vẫn lớn hơn, thật ra thì Sở Mộ cũng rất nhớ Nhung Hách, y nằm trên đệm phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

“Phu… phu quân, trở… trở người em lại đi…” Tư thế này làm y không nhìn được mặt Nhung Hách.

Nhung Hách trở người y lại, đôi chân trắng nhỏ lập tức quấn lấy eo hắn, cánh tay cũng vòng lên cổ, mạnh mẽ ôm chặt hắn.


Mỗi lần thế này Nhung Hách có thể cảm nhận được sự ỷ lại của Sở Mộ với hắn, hắn hôn lên môi người dưới thân, mạnh mẽ đâm vào rút ra.

Không khí đêm nay nóng bỏng tựa đèn đuốc trong thành, trắng đêm không tắt.

Ở hoàng thành hai ngày, đoàn người lên đường trở về.

Cổng lớn hoàng cung, Sở Mộ nhìn về cái nơi canh phòng nghiêm ngặt kia thật lâu, cái nơi mà trước kia đè y tới không thở nổi, hiện giờ nhìn lại tất cả đều hóa thành bi thương.

Sở Mộ quay đầu, Nhung Hách đang đứng cạnh xe ngựa chờ y, y bước tới cười nắm lấy tay hắn, “Đi thôi.


Sau này nơi đây không còn liên quan gì tới y nữa, y sẽ cùng Nhung Hách già đi trên thảo nguyên, hài cốt chôn vào đất đai phương Bắc.

Vừa bước được một chân lên xe ngựa, bỗng có tiếng người gọi y lại, là truyền ra từ trong cung, “Thất đệ… thất đệ…”
Tiếng nói thật xa lạ, nhưng cũng không có mấy người sẽ gọi y như vậy, Sở Mộ xếp thứ bảy.

Y có hơi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một người cao ráo mảnh khảnh vừa chạy từ trong cung ra vừa gọi, người kia mặc một bộ quần áo màu xanh, có thể là do chạy nhanh nên tóc tai hơi rối, lao tới rồi ngừng lại trước mặt Sở Mộ.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của nam tử, Sở Mộ nghi hoặc gọi: “Tam hoàng huynh?”
Sao hoàng huynh lại chạy tới đây chứ? Sở Mộ và vị tam hoàng huynh này trước nay không qua lại, rất hiếm khi chạm mặt nhau, Sở Mộ chắc chắn huynh ấy sẽ không tới đây để tiễn mình.

Đúng thật.

Mặt nam tử trước mặt đỏ chót, lấy từ tay áo ra một nhánh hồng mai, không dám nhìn thẳng, “Thất đệ, giúp… giúp ta đưa cho tướng quân Nạp La Đa được chứ…”
Sở Mộ ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, y nhìn Nhung Hách nở nụ cười “biết mà”, lại không nhận lấy, “Sao tam hoàng huynh lại không tự mình đưa ạ?”
Mặt nam tử càng đỏ hơn, ấp a ấp úng một hồi nhưng lại không nói được một câu trọn vẹn.

Đột nhiên Sở Mộ nhớ tới tin đồn tam hoàng tử không gần nam nữ sắc, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, ngay cả nói chuyện với cung nữ cũng sẽ đỏ mặt.

Sở Mộ cũng không làm khó anh nữa, y nhận lấy cành hồng mai kia, gật đầu.


Nam tử nở một nụ cười thật lòng, “Cảm ơn ngươi, thất đệ.

” Nói xong, không biết nam tử nhìn thấy gì mà bỗng chạy vào trong cung, trốn sau cửa.

Sở Mộ quay lại nhìn, nhận ra là Nạp La Đa đang cưỡi ngựa đi qua, khuôn mặt vẫn diễm lệ như trước, áo choàng màu đỏ tung bay trong gió.

Thấy vậy, Sở Mộ đưa cành hồng mai trong tay kia cho hắn.

Nạp La Đa cũng không đón lấy ngay, hắn sâu xa nhìn thoáng qua cửa cung, đột nhiên mỉm cười khiến trời đất nhạt nhòa, nhận lấy nhánh hồng mai kia.

Hắn không quay đầu lại, đi trước đoàn người, cắm nhánh hồng mai kia lên tóc rồi khe khẽ ngân nga ca dao dị tộc, chầm chậm bước khỏi hoàng thành.

Nam tử áo xanh lúc này mới ra khỏi cửa cung, vẫn luôn nhìn theo đoàn người cho tới khi khuất hẳn.

Năm Nguyên Khang thứ 27, hoàng để nước Sở băng hà, chưa lập Thái Tử.

Mùa xuân năm sau, Tam hoàng tử kế vị, đổi niên hiệu thành Cảnh Bỉnh, cần chính yêu dân, khiêm tốn nghe lời khuyên, tăng cường quốc phòng, hủy bỏ chế độ nô lệ, đề ra chính sách ngoại giao hòa bình, kết thân với lân bang.

Năm Cảnh Bình thứ ba, nước Sở bước vào thịnh thế, Cảnh Bình đế tự mình đi tới phương Bắc, lấy ba tòa thành nở rộ hoa mai ở biên cương làm sính lễ, thỉnh cầu dị tộc gả tướng quân Nạp La Đa đến nước Sở hòa thân.

Toàn văn hoàn.

——————-
Nhiêu đây thôi chứ làm gì có PN Tam hoàng huynh với Nạp La tướng quân đâu mà hóng mấy má! Bái bái, quá lười để hẹn gặp lại!.


Bình Luận (0)
Comment