[Đam Mỹ] Hòa Thân

Chương 3



Tay Nhung Hách đã từng cầm roi ngựa, cũng từng cấm lên loan đao giết địch, nhưng trước giờ lại chưa từng sờ qua thân thể tinh tế như ngọc thế này, cảm giác mịn màng ấm áp gần như khiến hắn lưu luyến không muốn rời tay, lòng bàn tay thô ráp lướt qua da thịt khiến y rùng mình một trận.

Sở Mộ bị Nhung Hách hôn tới đầu óc mơ màng, chỉ bạc chảy xuống theo khóe miệng rồi lại rơi lên thảm nhung trắng tuyết, bàn tay dưới quần áo cọ lên làn da, nhiệt độ nóng rực hệt như ngực của Nhung Hách, hung tới nỗi y khẽ rụt người lại, không hề có chút sức lực đẩy vai Nhung Hách ra, rì rầm bảo hắn nhẹ một chút.

Y chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, môi lưỡi cả hai không ngừng giao triền, Sở Mộ bị ép nuốt lấy nước bọt trong miệng Nhung Hách, tựa như rơi vào tầng mây đầy lửa nóng, mỗi một tất da thịt đều nhiễm mùi vị của Nhung Hách, đốt tới nỗi mặt y đỏ bừng, bắt đầu có cảm giác nhẹ như bay không chân thật chút nào.

Sở Mộ nức nở một tiếng, âm thanh phát ra từ xoang mũi mang theo mấy phần ấm ức.

Nghe thấy tiếng nức nở ấy, lúc này Nhung Hách mới chịu buông y ra, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người dưới thâm.


Sở Mộ cảm thấy miệng mình đã sưng lên rồi, y vươn đầu lưỡi ra liếm liếm để rồi lập tức “shh” một tiếng.

Ai lại đi hôn người ta như vậy chứ.

Sở Mộ tự cho là rất hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Đầu lưỡi mềm lướt qua cánh môi sưng đỏ, đôi mắt còn mang theo hơi nước không có tí uy hiếp nào, tất cả vào trong mắt Nhung Hách biến thành trắng trợn quyến rũ, hầu kết hắn khẽ trượt, tiến lại gần nhẹ nhàng liếm hết nước bọt trên khóe miệng Sở Mộ.

Sở Mộ sợ nhột, cảm giác mềm mềm ẩm ướt trên khóe miệng khiến y bấu chặt lấy bả vai Nhung Hách hòng đẩy hẳn ra ngoài, nhỏ tiếng nói: “Đừng liếm…”
Đương nhiên Nhung Hách không bị y đẩy ra, đợi tới khi nước bọt trên khóe miệng bị hắn liếm sạch sẽ mới chịu rời đi, con ngươi màu lục thẫm chứa đựng điều gì đó mà Sở Mộ không hiểu được.

Sở Mộ bị hắn nhìn chằm chằm tới xấu hổ, ánh mắt y có hơi lẩn tránh, “Quá, quá nhanh.


Ý của y là hai người phát triển thật sự quá nhanh, nhưng hiển nhiên Nhung Hách không hiểu được, hắn lưu luyến rút tay ra khỏi áo y, cởi xuống loan đao bên hông cùng với quần áo trên người, một lần nữa đè Sở Mộ xuống.

Da lông bao lấy dáng người vĩ ngạn, không giống với Sở Mộ, từng tất da thịt trên người Nhung Hách đều căng tràng sức mạnh, làn da màu đồng cổ như đang phát sáng trong khung cảnh tối tăm này, một vết sẹo thật dài cắt ngang qua bụng hắn tạo thành ấn ký khiến người khác sợ hãi.

Sở Mộ chỉ nhìn thoáng qua đã không tự chủ được mà đỏ mặt, mùi xạ hương tràn ra theo hơi thở của nam nhân bao phủ lấy y, không thể nào thoát được.


Nhung Hách đưa tay tháo xuống đai lưng trên hông y, cởi bỏ hỉ phục màu đỏ và áo trong làm lộ ra bờ ngực trắng tới lóa mắt, nhưng thứ hấp dẫn Nhung Hách không phải là nơi trắng lóa kia mà là hai điểm màu đỏ đang đậu trên đó.

Hai điểm trước ngực không phải màu nâu bình thường, cũng không phải màu hồng nhạt mà lại đỏ hồng, nằm trên vòm ngực trắng nõn tựa đóa hồng mai nở rộ trên nền tuyết, khiến người ta không nhịn được muốn tới yêu thương nó.

Sở Mộ cũng biết đầu ngực của mình khác với người thường, giờ này bị Nhung Hách nhìn như vậy làm mặt y đỏ tới sắp bốc khói nhưng lại không dám đưa tay ra che đi, y vẫn chưa quên ý định muốn lấy lòng Nhung Hách lúc đầu.

“A.

” Sở Mộ phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Truyện Đô Thị
Nhung Hách đang ôm lấy y ngậm một đóa hồng mai nhẹ nhàng day cắn, cảm giác hơi đau đớn khiến Sở Mộ bất giác siết chặt tấm thảm dưới thân, ngay cả ngón chân cũng rụt vào nhau, y rũ mắt nhìn mái tóc nâu đang vùi vào ngực mình mà xấu hổ không chịu nổi.

Hắn, hắn không hiểu được tiếng Hán sao?
Trừ câu nói lúc ở trên lưng ngựa ngoài kia ra, thì Sở Mộ vẫn chưa nghe được Nhung Hách nói thêm một câu nào nữa.

Nếu hắn thật sự không hiểu được tiếng Hán thì phải làm sao đây?
Tiếc rằng Sở Mộ chưa kịp suy nghĩ thêm gì nữa đã bị kích thích lớn hơn cắt ngang.

Nhung Hách duỗi tay bắt lấy đóa hồng mai còn lại nhẹ nhàng xoa nắn, theo động tác của hắn, một cảm giác tê dại khó tả truyền vào đại não khiến Sở Mộ mất đi tự chủ, chủ động tự nâng ngực mình lên đưa vào miệng Nhung Hách.


Nam nhân cũng đã thấy được động tác của y, Nhung Hách càng liếm cắn mạnh thêm nữa, hắn ngậm lấy núm vú kéo nó lên rồi lại chầm chậm thả ra, đợi tới khi nó lùi về lại bắt đầu ngậm lấy lần nữa.

Sở Mộ bị hắn làm tới vừa đau vừa sướng, hai mắt phủ ngập hơi nước, y nhỏ giọng rầm rì mấy tiếng sau đó nắm lấy mớ tóc nâu quăn của Nhung Hách, nói thầm:
Nam nhân này thoạt nhìn đứng đắn, vậy mà khi chơi ngực lại là cái dạng này.

Hồng mai dần nở rộ từ những nơi miệng Nhung Hách đi qua, lộ ra dáng vẻ kiều diễm, Sở Mộ còn chưa kịp dịu lại thì Nhung Hách đã lập tức ngậm lấy bên kia, mãi tới khi cả hai điểm trước ngực đều bị hắn chơi đến sưng lên như trái anh đào Nhung Hách mới chịu dừng lại.

Sở Mộ đưa tay khẽ chạm thử, đau tới mức khiến y xém ứa nước mắt, y cắn răng, muốn mắng mấy câu nhưng lại không thể được.

Tức ghê nhưng mà cái tên ngốc này lại nghe không hiểu.

Dĩ nhiên Nhung Hách có thể hiểu, chỉ là hắn nói tiếng Hán không quen thôi.

.


Bình Luận (0)
Comment