Ôn Tử Nhiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn hoàng đế.
Thân là Hộ bộ thượng thư, quản lý toàn bộ tiền thuế tiền lương và thu chi toàn quốc, nắm chặt quốc khố, thường ngày cũng không ít khi cùng bàn chuyện tiền nong với hoàng đế, nhưng hoàng đế cải trang vi hàng đến tận cửa vay tiền thì hắn lại có chút không hiểu lắm, chớp mắt, suy nghĩ một lát mới nói: "Nội khố không đủ chi, bệ hạ muốn mượn quốc khố đỡ một ít sao?"
Nhiếp Huyễn bị hắn hỏi như vậy, cũng giật mình, nhìn lại hắn, thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn mình.
Ôn Tử Nhiên hiểu lầm thành hoàng đế có chút cam chịu vì xấu hổ, cười cười, nghĩ kỹ càng mới nói: "Cũng không phải là không thể, chỉ là bệ hạ lấy tiền trong quốc khố nhập vào nội khố để sử dụng, sợ là sẽ bị nói này nói nọ. Nếu như muốn lấy số lượng quá lớn, một mình thần không thể giấu được, cho dù bệ hạ có cải trang cũng vô dụng mà thôi."
Nhiếp Huyễn trầm trầm cười một tiếng, nói: "Vậy sao?"
Ôn Tử Nhiên cũng cười, nói: "Năm nay cũng không nghe nói bệ hạ tu sửa cung điện nào, sao nội khố lại không chịu nổi phí tổn? Nhưng dù sao cũng chỉ cần đợi thu thuế xong, mọi việc đều sẽ tốt cả. Bệ hạ có mang theo ngọc tỷ không?"
Nhiếp Huyễn đã phục hồi tinh thần, cười đến vui vẻ vô cùng, hồi lâu mới giương mắt nói: "Một đêm hoan tình trăm ngày ân mà,Tử Nhiên. Trẫm chỉ là xuất cung quên mang tiền mà thôi, muốn hỏi mượn ngươi một trăm lượng bạc dùng ngay, ngươi lại muốn trẫm mang ngọc tỷ đến cầm cố hay sao?"
Ôn Tử Nhiên tim đập loạn nhịp một hồi lâu, mới nhận ra mình hiểu lầm nãy giờ.
Nhiếp Huyễn chững chạc đàng hoàng nói: "Trẫm cải trang vi hành, vốn là muốn thể nghiệm quan sát dân tình, cũng không mang theo thị tòng, chỉ có mấy tên ám vệ, còn không cho bọn họ đến quá gần, quên mất chuyện trên người không mang theo ngân lượng, ăn cơm xong lại không có tiền, đành phải đến tìm Tử Nhiên."
Cuối cùng Ôn Tử Nhiên cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả là như thế nào, không khỏi bật cười lên, lắc lắc đầu định nói cái gì, lại nhớ tới một chuyện, chân mày hơi nhíu, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ không mang theo tiền, chủ quán kia chịu thả bệ hạ đi sao?"
Nhiếp Huyễn vô cùng thản nhiên trả lời: "Trẫm cùng đi với thửa tướng, hắn cũng không có mang theo tiền, cho nên trẫm để thừa tướng lại trong tửu lâu, tự mình đến chỗ Ôn khanh nhờ cứu đây."
Ôn Tử Nhiên kinh ngạc nhìn y, đầu tiên chỉ cảm thấy buồn cười, khóe môi vừa mới cong lên, lại cảm thấy có chút không biết là cảm xúc gì.
Cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt, chỉ mỉm cười lắc đầu nói: "Bệ hạ chỉ đi chung với Chu tướng sao? Chu tướng vẫn luôn để ý đến phong nghi thể diện, ăn cơm Bá vương còn bị đồng bạn để lại trong tửu lâu, chỉ sợ không dám ngẩng mặt lên nữa. Thật sự là..."
Vốn muốn nói thật sự là một chuyện hiếm lạ, lại cảm thấy không thỏa đáng, chần chờ không nên lời.
Giương mắt đã thấy hoàng đế đang chăm chú nhìn mình, một lát sau lại ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, nói: "Tử Nhiên, lại đây."
Ôn Tử Nhiên ngoan ngoãn bước tới.
Hoàng đế lại vỗ vỗ trên đùi, nói với hắn:"Ngồi đi".
Sắc mặt thật vất vả mới lấy được bình tĩnh nay lại đỏ lên một lần nữa, lí nhí ngập ngừng: "Như vậy không tốt đâu..."
Nhiếp Huyễn mỉm cười nhìn hắn, lời nói lại không có chút ý tứ buông tha: "Có gì không tốt, cũng không có người ngoài, ngồi đi."
Ôn Tử Nhiên không cự tuyệt thêm, cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi lên đùi hoàng đế.
Nhiếp Huyễn từ sau vòng tay ôm lấy eo lưng hắn, chôn mặt vào bên gáy hắn, cười một tiếng nói: "Ghen?"
Ôn Tử Nhiên cứng đờ, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Bệ hạ nói lung tung cái gì..."
Nhiếp Huyễn hoàn toàn không để ý đến sự phủ nhận của hắn, vẫn kiên trì với phán đoán của chính mình, dịu giọng dỗ dành: "Vậy, lần tới trẫm sẽ nhớ phải mang theo tiền, cũng dẫn Tử Nhiên ra ngoài, có được không?"
Ôn Tử Nhiên kiên trì nhỏ giọng bác bỏ: "Thần không phải... Bệ hạ và thửa tướng cải trang vi hành khảo nghiệm dân tình, cũng không phải nói chuyện yêu đương, thần vì sao lại ghen chứ..."
Nhiếp Huyễn cười hỏi lại một câu: "Nếu thật sự là nói chuyện yêu đương thì sao?"
Ôn Tử Nhiên càng thêm cương cứng mất tự nhiên, im lặng hồi lâu, mới nghẹn ra một câu: "Thừa tướng tư nhan đều đẹp, phong nghi tốt, công nhận là đệ nhất đương triều. Ánh mắt bệ hạ, thật không tệ."
Dừng một chút lại nói: "Dung tướng cũng là nhân trung long phượng." (
nhân trung long phượng: là phượng là rồng giữa loài người)Nhiếp Huyễn phì cười, ôm eo hắn chặt thêm một chút, trêu đùa: "Một hai cũng không tốt bằng Tử Nhiên, nhu thuận dịu ngoan, về công về tư, đều khiến trẫm bớt lo nhất."
Dừng một chút lại nói: "Hay là Tử Nhiên cũng thay xiêm y, cùng ra ngoài với trẫm được không."
Ôn Tử Nhiên trợn mắt, quay đầu nhìn y.