Ôn Tử Nhiên càng không chịu chủ động, Nhiếp Huyễn càng muốn chính hắn tự động, nhìn dáng vẻ co rút rụt rẻ của hắn, chỉ cảm thấy cực đáng yêu.
Không biết tại sao lại đột nhiên nhớ đến chuyện Dung Hàm Chi "chủ động nhận phạt" trước khi đi, thiên nhưỡng vân uyên, đều có phong tình. (
thiên nhưỡng vân uyên: trời đất chỗ cao chỗ sâu. Đều có nét đẹp riêng cả.)Rốt cuộc, y có làm cách nào cũng không làm được cái chuyện nhược thủy ba ngàn lấy một bầu, ai y cũng không bỏ xuống được.
Ôn Tử Nhiên đương nhiên không biết hoàng đế đang suy nghĩ chuyện gì, siết chặc tráp bạc kia trong tay, siết rồi lại thả, vài lần như thế, rũ mắt không dám nhìn thẳng vào hoàng đế, thập phần ủy khuất nói: "Bệ hạ..."
Nhiếp Huyễn ung dung thò tay nắm lấy cằm hắn bắt hắn phải ngẩng đầu, mỉm cười, biết rõ mà vẫn hỏi: "Sao?"
Ôn Tử Nhiên chực khóc, lời muốn nói không ra được cửa miệng, bỗng dưng nhắm mắt lại, thoáng cúi đầu, ngón tay hoàng đế niết dưới cằm thả lỏng, liền bị hắn nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng.
Đầu lưỡi ướt mềm sợ hãi quấn lên, khẽ liếm qua mỗi một đường vân trên đầu ngón tay, nhu thuận ngoan ngoãn nói không nên lời.
Nhiếp Huyễn nheo mắt đánh giá hắn, bỗng cười, đầu ngón tay đè lên đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt, kích thích bên trong khoang miệng mẫn cảm, Ôn Tử Nhiên trầm trầm thở dốc, nước bọt phân bố quá độ tràn ra khỏi khóe miệng, dọc theo cằm, trượt xuống cổ.
Nhiếp Huyễn chậm rãi rút ra ngón tay bị liếm ướt đẫm, trêu đùa: "Đây là... không muốn tự mình làm?"
Ôn Tử Nhiên chín đỏ cả người, không muốn thẳn thắng phủ nhận, đang tìm ngôn từ để từ chối, hoàng đế dùng đầu ngón tay ướt đẫm kia luồn vào trong vạt áo, cực kỳ có kỹ xảo mà đùa giỡn núm vú mẫn cảm.
Nhiếp Huyễn chậc lưỡi thở dài: "Haiz, vượt lửa qua sông muôn lần chết không từ cái gì, quả nhiên đều là gạt người, ngay cả lên giường cũng phải là trẫm làm hết, thật sự là."
Nước bọt trên ngón tay làm cho đầu v* có chút ướt lạnh, Ôn Tử Nhiên mím môi nhìn hoàng đế, một giọt nước mắt trào ra, rơi xuống.
Tay còn lại của Nhiếp Huyễn vòng qua lưng, ôm lấy hắn: "Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa. Không muốn tự mình ngồi lên thì thôi, trẫm nhận mệnh, có vất vả một chút cũng là việc nên làm."
Nói xong lại rút tay ra khỏi vạt áo hắn, đè lên mu bàn tay đang niết tráp bạc của hắn, cười nói: "Vậy... ái khanh tự mình chuẩn bị một chút?"
Lập tức lấy tráp bạc kia ra khỏi lòng bàn tay hắn, mở nắp, hương hoa quế ngọt ngào lan tràn.
Ôn Tử Nhiên hơi giật mình, Nhiếp Huyễn chậm rãi vén vạt áo hắn lên, tay kia nắm lấy đầu ngón tay hắn, hướng dẫn hắn lấy một khối cao chi.
Ôn Tử Nhiên lập tức hiểu rõ, đầu ngón tay giựt lên, tựa hồ muốn rút về, nhưng đến cùng cũng không thật sự rút về, rũ mắt, dùng tay còn lại phối hợp với hoàng đế, tự vén lên y bào chính mình.
Đến khi cởi xong y phục, Nhiếp Huyễn liền cầm lấy đầu ngón tay mang theo cao chi của hắn, bắt đầu dò xét ra sau.
Tuy đã không biết có bao nhiêu lần cận kề da thịt với hoàng đế, đây lại là lần đầu tiên đụng vào hậu huyệt của chính mình, trong lúc khẩn trương, thân thể cũng không khỏi căng cứng, đầu ngón tay để ngay lối vào, không biết phải làm sao.
Cao chi trên đầu ngón tay tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể, dần tan chảy, dính vào kẽ đùi thành một mảnh ướt đẫm.
Chương 160
Nhiếp Huyễn thấy hắn xấu hổ, ngón tay tựa như trấn an mà xoa nắn lên cánh mông căng tròn mềm mại cùa hắn, cũng không hối thúc, chỉ như cười như không mà nhìn.
Ôn Tử Nhiên quẫn bách cực kỳ, hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh, trên giường lúc nào cũng luôn có trò mới, mỗi một lần đều chồng chất đa dạng khiến cho hắn có chút chịu không thấu.
Nhiếp Huyễn dùng đầu ngón tay vuốt ve hõm eo của hắn, ôn nhu hỏi: "Vẫn không chịu?"
Ôn Tử Nhiên giật giật môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Chân mày Nhiếp Huyễn giương lên, lại không tiếp tục làm khó hắn, chỉ nắm lấy tay hắn đặt lên khố hạ của mình, nói: "Vậy trước tiên sờ sờ cho trẫm đi."
Tiết khố của Ôn Tử Nhiên đã bị kéo xuống đầu gối, áo vắt trên khuỷu tay, dạng chân ngồi trên đùi hoàng đế, giữa đùi mình thì lại ướt đẫm một mảng, dâm loạn không thể tả.
Trên một bên tay vẫn còn dính đầy cao chi tan chảy, thấm ướt kẽ hở từng ngón tay, nghe hoàng đế nói vậy, chậm rãi cúi đầu, dùng tay sạch sẽ kia cẩn thận rụt rẻ cởi vạt áo hoàng đế.
Ôn Tử Nhiên vốn là đang nghỉ ngơi, tóc dài buông xõa, tuy rằng không phải thác gấm đen bóng Arsirawa như Chu Hi, nhưng lúc tản ra đầy vai thế này cũng thật sự phù hợp với sự nhu thuận mềm mại của y, đem lại hiệu quả khác biệt. (
chữ arsirawa là tác giả dùng, ứ phải mị làm bừa.) Nhiếp Huyễn vươn tay vuốt lên mái tóc hắn, Ôn Tử Nhiên cúi đầu, để hoàng đế thuận tiện động tác.
Cẩn thận dè dặt lấy ra long căn, tuy rằng chưa bột phát, đã có thể thấy được thước tấc ngạo nhân kia, Ôn Tử Nhiên thập phần quen thuộc với nam căn hùng tuấn này, đỏ mặt dùng bàn tay tràn đầy cao chi tan chảy kia nắm lên, lau hết cao chi lên trên tính khí của hoàng đế.
Bàn tay Nhiếp Huyễn đang vuốt tóc hơi ngừng lại, sung sướng thở dài.
Lòng bàn tay Ôn Tử Nhiên thật sự mềm, tóc cũng mềm, nghe nói sợi tóc cứng và lòng bàn tay cứng thường tượng trưng cho ý chí kiên định, tâm niệm bình tĩnh, tính cách mạnh mẽ, trái ngược với Ôn khanh của y, liền cảm thấy lời này cũng không hẳn là không có đạo lý.
Tóc của Dung Hàm Chi rõ ràng thô cứng rất nhiều, bàn tay cũng khỏe mạnh cứng rắn.
Tính khí được người nắm trong tay cẩn thận âu yếm, Nhiếp Huyễn thích ý nheo mắt, có chút thất thần nghĩ tới đã lâu chưa có tin tức từ Tây Nam, lần sau quân báo đến chỉ sợ lại là một lần mấy phong.
Tấu chương của giám quân và ngự sử phái đi thục châu chắc cũng sẽ cùng đến.
Nghĩ lại liền cảm thấy thật sự có ý tứ.
Ôn Tử Nhiên không biết hoàng đế lại thất thần. Tính khí thô dài hùng tuấn được vuốt ve chậm rãi bột phát, bởi vì còn được bôi thêm một tầng cao chi, ánh lên dưới ánh nến, thoạt nhìn càng làm cho người ta thêm sợ hãi, Ôn Tử Nhiên nhìn chằm chằm hoa văn trên giường gấm, không dám nhìn đến thứ đang trong tay mình.
Cho dù đã từng làm nhiều lần, hắn vẫn không có cách nào tưởng tượng chính bản thân mình từng vô số lần dùng thân thể dung nạp một vật đáng sợ như vậy.
Nhiếp Huyễn phục hồi tinh thần, cười cười bóp mông hắn, hỏi: "Thích không?"
Thích cái gì thì không nói, thế nhưng trong tình huống này, rõ ràng là không cần nói cũng biết.
Ôn Tử Nhiên xấu hổ đến chín đỏ, cúi đầu không nói, mái tóc dài trượt qua vai, che mất một bên chân mày.
Dưới ánh nến, lại có một cảm giác ôn thuận như ngọc khác biệt.
Nhiếp Huyễn bỗng nhiên ôm eo hắn nhấc lên một chút, tính khí đã sôi sục bột phát để ngay dưới huyệt khẩu ướt đẫm trơn bóng chưa được khuếch trương kia.
Ôn Tử Nhiên giật mình sợ hãi, theo bản năng kêu lên: "Bệ hạ!"
Nhiếp Huyễn vờ như muốn chen tính khí cứng rắn vào trong, lại vô cùng ôn nhu dỗ dành: "Tử Nhiên, thả lỏng chút."
Ôn Tử Nhiên nhất thời bị y dọa sợ tới nỗi rớt nước mắt, vươn tay chống lên ngực hoàng đế, cứng rắn nói: "Không được!"