[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 78

Hết kì nghỉ đông là đại triều hội, Chu Hi là thừa tướng, chủ trì điển lễ, hết một trận lễ nghi phiền phức, hoàng đế mới triệu các trọng thần đến Thùy Củng điện nghị sự.

Vào lúc hoàng đế ra sau đổi lễ phục thành thường phục, sau đó quay ra nhận triều bái của quần thần, Nhiếp Huyễn khoát tay nói: "Chư vị hãnh miễn lễ bình thân, năm mới đến, mọi người cũng đều vất vả, trẫm chỉ nói hai việc quan trọng."

Chuyện thứ nhất là Thục Trung có biến, các tộc man di ở tây nam sinh sự.

Binh bộ thượng thư bước ra khỏi hàng nói việc này chỉ là việc nhỏ, để cho tri châu Thục châu tự mình xử lý là được, biên giới tây nam cũng không sinh ra được biến loạn gì lớn; Dung Hàm Chi lại nói các tộc man di tây nam lòng lang dạ thú, lần này gây sự nhân ngày tết, sợ là đã có chuẩn bị từ trước, tri châu Thục chân lại như lời đồn hoa mắt ù tai, vô năng, e là đàn áp không được.

Vị tri châu Thục châu kia lại chính là người trong gia tộc của Hình bộ thượng thư, Dung Hàm Chi nói một lời lập tức đắc tội với người, Hình bộ thượng thư đứng ra đối chọi một trận với hắn, Nhiếp Huyễn nghe đến phiền lòng, phất phất tay ngăn cuộc tranh luận lại, nói: "Trước cứ để tri châu Thục châu xử lý, Binh bộ phái chủ sự đến giám quân, nếu như không đàn áp được, lại tấu lên."

Liền tính cứ thế bỏ qua việc này.

Uống ngụm trà, thở một hơi, lại nói: "Trương khanh."

Trương Tông Lượng bị gọi tên, bước ra khỏi hàng nói: "Có thần."

Nhiếp Huyễn đầy mặt hứng thú mà nhìn hắn, lại nhìn qua một lượt Chu Hi, Dung Hàm Chi và Ôn Tử Nhiên, nhìn đến nỗi mỗi vị đại thần đều cảm thấy kỳ quái trong lòng, sau đó mới cầm lên một quyển tấu chương: "Trẫm nhận được một bản tấu chương, rất có ý tứ, Trương khanh thân là Ngự sử trung thừa, đọc lên cho trẫm và mọi người nghe được không?"

Trương Tông Lượng ngẩn người, suy nghĩ đầu tiên chính là, tới rồi, đây là tấu chương do hoàng đế sai người viết lên buộc tội Chu Hi.

Hắn trộm liếc nhìn nội đệ nhà mình thăm dò, thừa tướng đương triều vẫn luôn là dáng vẻ ung dung trước sau như một, từ đầu đến chân không có nửa điểm có thể bắt lỗi, hai bàn tay cầm lấy ngọc hốt được giấu kỹ trong tay áo, trên nét mặt không có một chút gợn sóng.

Trái lại, chính Dung Hàm Chi lại có hứng thú mà nhìn hắn một cái.

Trong lòng Trương Tông Lượng đập thình thịch, chần chờ chớp mắt, gật đầu nói: "Thần tuân chỉ."

Nhiếp Huyễn liền đưa quyển tấu chương kia cho thái giám bên cạnh, thái giám nâng hai tay đỡ lấy, hạ thềm ngọc, đưa đến trước mặt Trương Tông Lượng.

Trương Tông Lượng cung kính nhận lấy, mở ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hắn kinh ngạc đến nói không ra lời, lúc này mọi thần tử trong điện đều nhìn hắn, Dung Hàm Chi lại tựa như nghĩ ra chuyện gì, khóe môi thoáng nhướn, cơ hồ sắp cười thành tiếng.

Chu Hi khóe mắt nhìn thấy, hơi hơi mím môi, nghi hoặc liếc nhìn Dung Hàm Chi.

Dung Hàm Chi càng cảm thấy vui vẻ không chịu được,vẻ như sắp phá ra cười.

Liền nghe hoàng đế trên cao nói: "Trương khanh sao lại không đọc?"

Trương Tông Lượng bùm một tiếng quỳ xuống, nằm bẹp trên mặt đất run giọng nói: "Thần, thần..."

Nhiếp Huyễn từ trên cao nhìn xuống hắn, chậm rãi nói: "Trương khanh không đọc, vậy để trẫm đọc cho các ngươi. Câu đầu tiên là gì nhỉ? Thần Lâm Cẩm Vinh khấu đầu tạ bái, dùng mười chính điều đại tội để cách tru Ngự sử trung thừa Trương Tông Lượng.... Trương khanh, trẫm có nhớ lầm không?"

Chu Hi sợ hãi giật mình, ngay cả Ôn Tử Nhiên cũng rùng mình một cái, hai người đồng loạt nhìn về phía hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ.

Dung Hàm Chi lại cúi thấp đầu, vai khẽ run, một dáng vẻ cố nhịn cười đến vất vả vô cùng.

Thủ đoạn này của hoàng đế quả thật có chút tổn hại, trái lại cũng rất hợp khẩu vị của hắn.

Mà Trương Tông Lượng đang nằm trên mặt đất đã bắt đầu dập đầu phanh phanh xuống sàn, khàn giọng nói: "Bệ hạ minh giám, thần, thần bị oan a!"

Nhiếp Huyễn khẽ mỉm cười nhìn về phía Chu Hi, lại nhìn nhìn Ôn Tử Nhiên, lúc này mới chậm rãi nói: "Chỉ là buộc tội thôi, còn chưa định án, trẫm cũng chưa nói sẽ xử lý, Trương khanh là cái gì vậy, bình thân đi."
Bình Luận (0)
Comment