[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 87

Vừa dứt lời, mới để ý Hộ bộ thượng thư của y triệt để đỏ mặt nói không nên lời, mới hậu tri hậu giác Ôn Tử Nhiên đêm nay có chút không đúng.

Xưa nay luôn là một người hữu lễ ngay cả đối với thái giám cũng vẫn ôn hòa tao nhã, hôm nay lại hiếm khi thấy vẻ không vui trên nét mặt, một bộ dáng sắp nổi giận.

Trong lòng khẽ động, thò tay cầm lấy thứ nằm trước mặt hắn, hỏi: "Đang xem gì vậy?"

Nhìn thoáng qua, chính là bút khoản năm ngoái của Thường Bình thương ở Kinh Châu.

Ôn Tử Nhiên giật mình, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh, trả lời cụ thể: "Là kho chứa thương phẩm Thường Bình."

"Kinh hồ lũ lụt chính là họa lớn canh cánh trong lòng trẫm a." Nhiếp Huyễn thở dài, lại lật tiếp hai trang, không phát hiện chút sai sót nào, chỉ dặn dò: "Thường Bình ở Kinh Châu nhất định phải do Ôn khanh để ý tới mới tốt...Không có vấn đề gì chứ?"

Ngón tay Ôn Tử Nhiên giấu trong ống tay áo run lên một chút, rũ mắt nói: "Mọi chuyện đều tốt cả."

Không đúng, kho Thương Bình nhất định bị thiếu hụt không ít, tài khoản châu huyện làm đều là giả, cuối năm ngoái thờ tiết thay đổi hắn có chút mệt, tinh lực không tốt không nhìn ra được, mới vừa rồi vì thẩm tra các khoản mục mới lật ra xem lại, vừa nhìn liền biết đại sự không tốt rồi.

Nếu lúc này nói với hoàng đế, khẳng định chính mình sẽ phải chịu trách nhiệm, tri châu Kinh Châu càng phải bị định tội, tri châu Kinh Châu Liễu Dương là thê đệ của hắn, nhạc phụ kiêm ân sư đối với hắn ân trọng như núi, hắn tuyệt không thể nói với hoàng đế chuyện này được.

Dù sao bây giờ cũng mới vào tháng giêng, vẫn còn đủ thời gian trước hết phân phát lương bổng qua, lại viết thư cho thê đệ, giáo huấn hắn làm sao để bù vào những thiếu hụt, thì chuyện này có thể xem như chưa từng xảy ra.

Chưa từng xảy ra.

Đầu ngón tay run đến mức không xong, hắn âm thầm cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Thần vừa xem qua... mọi việc đều tốt."

Nhiếp Huyễn không nghi ngờ, buông chiết tử xuống, khẽ cười hỏi: "Bộ dạng này là thế nào vậy, chẳng lẽ thật sự ghen hay sao?"

Ôn Tử Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Đã trễ thế này rồi, bệ hạ còn lại đây..."

Câu kế tiếp thật sự nói không nên lời, ý tứ lại vô cùng rõ ràng.

Nụ cười của Nhiếp Huyễn kề sát tới bên gương mặt, thổi một hơi bên tai: "Sao không nói hết câu?"

Ôn Tử Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân bị một cỗ ngự hương bao phủ lên, eo lưng không khỏi mềm xuống.

Tội khi quân lo sợ không yên cộng thêm áy náy đến đứng ngồi không xong, khiến cho hắn hốt hoảng trong lòng, cấp thiết cần được trấn an, mà cái ôm ấp áp mạnh mẽ của hoàng đế cùng những nụ hôn triền miên yêu thương chính là thứ mà hắn cần.

Cho dù là xấu hổ không chịu nổi để người cắm vào, cảm giác cả người đều bị nhồi đầy cùng với nhiệt độ cơ thể quấn quýt, thật ra cũng rất tốt.

Hắn không hiểu vì sao mình lại có cái ý nghĩ vô liêm sỉ đến như vậy, là một thần tử lớn tuổi hơn so với hoàng đế, là một nam nhi đường đường bảy thước, thế nhưng lại khát vọng bị một nam nhân khác nhỏ tuổi hơn mình đùa bỡn, đây thật đúng là một chuyện quá xấu hổ.

Nhưng cảm giác được người ôm vào trong ngực tùy ý yêu thương thật sự quá tốt... Hoàng đế vẫn luôn ôn nhu săn sóc, ngoại trừ có sở thích muốn chơi đa dạng đến không chịu nổi, trên giường thật đúng là một tình nhân dịu dàng.

Nếu như chỉ là hoan hảo, không có mấy cái hành động bắt nạt kia, hắn thậm chí ngay cả một chút tâm tư bài xích cũng sẽ không có.

Trong lòng cực loạn, miệng lưỡi càng trở nên tựa như là bị bóp nghẹn, nói không ra lời, hốc mắt cũng bắt đầu chua xót.

Nhiếp Huyễn cười khẽ một tiếng, nhìn hắn đỏ mặt muốn khóc, liền chồm tới liếm lên khóe mắt hắn: "Không cho khóc."

Nói xong liền nắm lấy tay hắn, kéo người lên, lôi vào gian phòng bên trong.
Bình Luận (0)
Comment