[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 17

Lần sau lên lớp, thụ mang cho nam thần một túi thịt lợn khô nho nhỏ.

Kỳ thật trước giờ nam thần không nói chuyện với thụ, thụ cũng ngoan ngoãn không bắt chuyện, dù sao đây cũng là thời gian lên lớp, vẫn phải chăm chú nghe giảng.

Nào ngờ nam thần nhận túi thịt rồi mà vẫn chìa bàn tay thon dài đẹp đẽ trước mặt thụ.

Thụ nhìn tay, rồi lại nhìn nam thần: “Hết rồi.” Cậu suy nghĩ thêm một chút lại nói: “Lần sau sẽ mang thêm cho anh thêm một túi nhé?”

Nam thần lắc đầu: “Cá khô hôm qua đâu?”

Thụ thật thà trả lời: “Cho Đại Hoàng trong trường ăn rồi.”

Đại Hoàng trong trường là một con mèo vàng bự thù lụ, vô cùng thân thiện, mỗi ngày trừ sưởi nắng thì chính là ăn thức ăn sinh viên ném cho.

Dù sao thì nam thần cũng không thể đoạt lại phần ăn này từ miệng một con mèo. Hắn thu tay lại, cất đồ ăn vặt vào túi như thường lệ, cúi đầu đọc sách.

Chuông tan học vang lên, thụ dọn đồ muốn đi, nam thần lại lôi góc áo cậu: “Cậu đã đưa cho tôi nhiều đồ thế rồi, tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

Thụ vội vàng lắc đầu. Đưa đồ cho nam thần là cậu tự nguyện, nào có đạo lý đáp lễ. Hơn nữa cậu sợ ăn bữa cơm này xong nam thần sẽ nói hai người họ thế này là đã thanh toán hết, phải dừng lại, cậu không thể tiếp tục tặng đồ được nữa.

Không thể theo đuổi, không thể đưa những món quà tặng be bé, không thể nói chuyện, vậy cậu biết làm gì giờ.

Tình cảm yêu thích này cậu vẫn không có biện pháp để ngăn nó lại.

Có lẽ là không ngờ được mình lại bị từ chối, trên mặt nam thần hiện lên chút kinh ngạc.

Thụ cúi đầu kéo áo mình ra khỏi tay nam thần, ôm sách chạy mất.

Bạn nam thần thò đầu lên từ đằng sau, nhìn thụ đang chạy thục mạng, chậc chậc nói: “Mày nói gì mà làm Tiểu Hứa sợ hãi thế.”

Nam thần lạnh lùng quay đầu lại: “Cuối kỳ đừng dùng vở chép bài của tao.”

Trong nháy mắt người bạn kia câm miệng, suýt nữa là đã rầm một tiếng quỳ trước mặt nam thần cầu xin hắn thu hồi thánh chỉ.

Thụ vẫn thường cho Đại Hoàng ăn.

Kỳ thật mấy món đồ ăn vặt cậu thường đưa cho nam thần, nếu như tình cờ thấy Đại Hoàng có thể ăn thì cậu cũng sẽ mua hai phần.

Cậu không có nhiều tiền, mấy món vặt này trong cửa hàng không đắt lắm, vẫn có thể chịu được.

Sau hôm chạy khỏi lớp học, thụ cũng có chút hối hận.

Thật ra cậu cũng muốn ăn cơm với nam thần lắm chứ, nhưng đã biết rõ là Hồng môn yến thì cậu sẽ không ngu ngốc đâm đầu vào đâu, tuy rằng cái này cũng là do tâm lý trốn tránh. Thụ tự nhận da mặt mình đủ dày, mặc kệ nam thần nói thế nào, có lẽ cậu sẽ không chịu từ bỏ.

Có lẽ mình sẽ tránh đi mấy ngày, chờ nam thần thả lỏng cảnh giác mình sẽ lại bí mật quan sát, tìm cơ hội sáp lại.

Thụ cười khổ nghĩ, nếu cậu là nam thần, chắc là sẽ phiền chết đi nhỉ.

Thụ ngồi xổm trước bồn hoa nhỏ, lấy ra một túi thịt lợn khô xé thành sợi nhỏ dài thật dài rồi đi trêu Đại Hoàng.

Chờ đến khi gọi được chú mèo kia lại đây, thụ vừa ném thức ăn vừa sờ đầu Đại Hoàng, mắt cười cong cong nhỏ giọng nói, ngoan quá ngoan quá đi.

Lúc này có một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đầu cậu, cũng nhẹ nhàng xoa xoa hai lần.

Thụ ngẩng đầu lên, là nam thần. Hắn đang che nắng gắt ban trưa cho cậu, cúi đầu nhìn.

Nam thần nhìn miếng thịt khô con mèo đang nhai trong miệng, thấp giọng nói: “Mèo không thể ăn quá mặn đâu, mấy món thế này ít cho ăn thì tốt hơn.”

Thụ nghe xong bèn vội vàng nhét nửa túi thịt vào trong túi.

Đại Hoàng: Meo meo meo?
Bình Luận (0)
Comment