[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 2

Lúc thụ thở hồng hộc chạy về phòng ngủ, các bạn cùng phòng của cậu đều giật nảy mình cho rằng cậu bị cướp, đều thể hiện sự quan tâm thích hợp.

Thật ra bạn cùng phòng cũng không ghét thụ.

Nhưng có một vài thời điểm ở chung với người quá mẫn cảm sẽ có gánh nặng, mọi người sẽ không tự chủ kính nhi viễn chi.

Thụ lại rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, cảm thấy nếu như chính mình gây phiền toái cho người khác sẽ càng áy náy, lại càng không biết nên làm sao cho phải.

Bởi vậy, tuần hoàn ác tính.

Đương nhiên là thụ không bị cướp, cậu được nam thần hôn.

Trên bả vai cậu dường như còn lưu lại lực đạo lúc nam thần ôm chặt cậu, còn có mùi thơm nhạt trên cơ thể người ấy.

Xưa nay thụ chưa hề nghĩ đến việc mình và nam thần sẽ có cái gì.

Cậu biết rõ ràng khoảng cách giữa hai người, cực kỳ không thể.

Ai ngờ, lần đầu tiên tiếp xúc với nam thần lại là một nụ hôn nhẹ. Thụ thất kinh tại chỗ, bị dọa đến nấc cục.

Trong tiếng nấc của cậu, nam thần mở to đôi mắt lờ đờ mông lung, vừa vén tóc mái cậu lên nhìn đã lập tức kinh hãi.

Thụ phát hiện ra nam thần đã biết mình nhận lầm người, vội vàng đẩy người ra rồi vọt về ký túc xá.

Đối mặt với sự quan tâm của các bạn cùng phòng, thụ đỏ mặt, nói không có đâu, không bị cướp, chỉ là tớ thấy người ta hun nhau ở dưới lầu.

Đầu óc thụ nảy lên, tìm một lý do kỳ quái.

Cậu vừa nói xong, cả phòng ngủ lặng như tờ. Có lẽ mọi người cảm thấy cậu phản ứng như vậy hơi quá, lại có hơi buồn cười. Nhưng mấy người họ cũng không nói nhiều, chuyện này cứ qua đi như vậy.

Có lẽ tiếp xúc thân mật đêm đó, trong lòng nam thần chỉ là một sai lầm lúng túng.

Người ấy vẫn không quen biết thụ như cũ, thụ vẫn đứng xa xa nhìn họ, Hội trưởng… Hội trưởng và bạn gái vẫn đang tiếp tục tiến triển.

Thụ nhìn ánh mắt của nam thần, càng ngày càng tan nát cõi lòng, tâm tàn như tro.

Mà hết thảy những chuyện này hình như Hội trưởng chẳng hề phát giác. Người đó vẫn đưa bạn gái theo, ra ra vào vào, hẹn hò thân mật.

Thụ có rất nhiều chỗ làm thêm, dù sao cậu cũng phải xoay xở nào là học phí nào là phí sinh hoạt phí sách vở vân vân.

Chi phí chỉ có thể tăng dần chứ không hề ít đi.

Thụ rất khổ, dù ba bữa ăn bánh bao với nước cũng vẫn chưa đủ.

Sau đó cậu bị lừa.

Cũng không hẳn là bị lừa, ban đầu là một người bạn cùng làm ở cửa hàng tiện lợi nhờ cậu đến một Club làm thay cậu ta một ngày.

Lương rất cao, thụ động lòng.

Hôm làm thay đó, quản lý hỏi cậu có muốn làm việc lâu dài ở đây không, thụ nói phải suy nghĩ thêm đã.

Lúc ở trong nhà vệ sinh, thụ nhìn chính mình trong gương, tóc đã được chải gọn, mặc đồ trang nhã, xa lạ vô cùng.

Thật ra thụ cũng không ngu ngốc. Tính tình cậu không ổn chứ đầu óc không có tật.

Tại sao Club này lại có thể trả lương cao như vậy, cậu cũng rõ ràng.

Cậu rất sợ, nhưng vẻ bên ngoài vẫn cố gắng vờ mạnh mẽ, giả bộ trấn định.

Nơm nớp lo sợ làm thay mấy tiếng, mắt thấy sắp đến lúc tan làm, thụ thở phào nhẹ nhõm, tình hình cũng không nghiêm trọng như cậu nghĩ.

Nhưng cũng là lúc sắp kết thúc, cậu gặp phải người cậu cực kỳ không muốn gặp. Nam thần.

Lúc thụ phát hiện nam thần để ý đến mình, hận không thể chết ngay tại chỗ. Nhưng cậu lại an ủi mình, nam thần không quen mày, sao nam thần có thể nhớ đến mày được, dáng vẻ bây giờ của mày quá khác lúc ở trường.

Sau khi cơn kinh hoàng qua đi, thụ tỉnh táo lại bắt đầu suy nghĩ. Tại sao nam thần lại tới cái nơi bẩn thỉu xấu xa này.

Thụ không biết, lúc mặt cậu không cảm xúc giả bộ trấn định, cái gương mặt đó quá dọa người.

Lúc thụ bưng rượu đi vào ghế lô riêng, nam thần cảm thấy rõ ràng đôi mắt của những cậu ấm đi chơi cùng mình đều sáng rực lên.
Bình Luận (0)
Comment