[Đam Mỹ] Thầm Mến

Chương 20

Thụ nghe được câu này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng quay đi trước khi vẻ mặt của mình trở nên mất khống chế.

Nam thần cũng săn sóc đứng dậy không ngồi cạnh cậu nữa.

Thụ dõi theo bóng lưng nam thần. Cậu cảm thấy rất khó chịu, mà sự khó chịu này không phải bởi vì chính mình, mà là vì nam thần. Bởi vì vẻ mặt khi nói câu kia của nam thần giống như đang tự nói cho chính mình nghe, có chút thương xót và đồng cảm.

Thụ vẫn chăm chăm nhìn hắn, sao không thể không biết người có thể làm cho nam thần trở nên thấp kém là ai.

Lúc này chủ nhiệm lại ngồi, đột nhiên nhéo mặt thụ một cái: “Cậu sao thế, bị bắt nạt hả?”

Thụ vuốt khuôn mặt bị nhéo rát, lắc đầu một cái.

Chủ nhiệm thở dài, không nói thêm gì, lại nhìn nam thần đang bắt đầu luyện tập: “Đúng là anh ấy rất có thiên phú, cũng rất hấp dẫn.”

Thụ không lên tiếng.

Chủ nhiệm tiếp tục nói: “Thế nhưng anh ấy chỉ là khách qua đường trong đoàn kịch này, Tiểu Hạ, cậu có hiểu ý của tôi không?”

Thụ vẫn không đáp lời. Chủ nhiệm cho rằng cậu nghe không hiểu bèn quay đầu lại, rồi lại để ý đến ánh mắt của thụ.

Cậu nhìn nam thần như đang nhìn một mặt trời đã định trước sẽ không thuộc về mình, khát vọng đấy, nhưng bị đâm đau nhói, vậy vẫn không kìm được mà ngóng mà trông.

Chủ nhiệm không cách nào nói tiếp. Mấy đứa ngốc trong đoàn kịch chỉ biết là moe là dễ thương, nào có biết đây hoàn toàn là một hồi đơn phương thầm mến.

Thời gian trôi qua rất mau, không bao lâu sau đã đến buổi biểu diễn đầu tiên.

Sau khi thụ thay quần áo xong liền bị chuyên gia trang điểm trong đoàn kéo đi tô son điểm phấn và đeo tóc giả. Cậu đã mặc đồ nữ nhiều lần, từ lâu đã không còn ngại ngùng như lần đầu. Cậu tự nhiên lên sân khấu biểu diễn.

Cậu đóng vai một nữ phụ, có một ít động tác đụng chạm thân thể với nam chính, kiểu như ôm hôn các thứ.

Nhưng không ngoại lệ, mỗi lần đều bị nam chính lòng có chủ giơ tay chặn lại.

Mỗi lần thụ đối mặt diễn với nam thần đều đỏ bừng mặt. Sau đó thì cũng dần quen, nam thần cũng rất săn sóc, đều dẫn dắt cậu nhập diễn.

Nhưng hôm nay, dưới ánh đèn sân khấu sáng rực, trong chiếc váy dài đang mặc, thụ nhất thời có cảm giác thân phận hỗn loạn. Cậu cảm thấy mình và nhân vật không có gì khác nhau, đều yêu nam chính tha thiết, nhưng không có chút khả năng.

Nam thần diễn rất nhập tâm, hắn lạnh lùng đẩy thụ ra, nói một cách căm ghét: “Cậu đừng có quấn lấy tôi nữa được không.”

Thụ lùi về sau vài bước. Cậu cảm thấy đây không phải là lời kịch mà giống như một lời nói thật. Câu nói ấy đánh lên mặt cậu, bức bách cậu phải nhận rõ sự thật.

Đó là lần đầu tiên thụ chân chân chính chính nhập diễn, bởi vì cậu và cái vai nữ phụ này chẳng có gì khác biệt.

Họ cùng là nhân vật pháo hôi trong câu chuyện.

Cậu không nên ngu ngốc nhìn mặt trời, càng tới gần càng thấy rõ sự chênh lệch.

Sau khi diễn kịch xong, thụ trốn trong phòng hóa trang, tâm tình hoàn toàn mất khống chế. Cậu ngước mắt lên nhìn chính mình trong gương, nơi ấy đang có một khuôn mặt khiếp nhược, vô dụng, ngập tràn tự ti.

Không thể tiếp tục nữa, thụ nghĩ.

Sau khi kết thúc biểu diễn, hết thảy mọi người sẽ đi ăn cơm, sau đó còn đến KTV để hát.

Nam thần từ chối đến KTV, nói rằng mình phải đi về trước. Thụ cũng nói với chủ nhiệm mình phải đi, chủ nhiệm cũng không làm khó cậu, chỉ bảo về sớm một chút.

Cậu ra khỏi ghế lô riêng, lại nhìn thấy nam thần đang tựa trên hành lang, hai tay đút túi. Hắn nhìn thấy thụ đi ra bèn hỏi: “Phải về à?”

Thụ không hỏi tại sao nam thần lại chờ mình, chỉ gật đầu. Hai người một trước một sau đi tới.

Đột nhiên thụ kéo áo nam thần một cái. Hắn ngừng chân lại. Thụ nhìn mặt giày của nam thần, sạch bóng, nhưng vì cú kéo này của cậu mà nó bị quệt bẩn một tí.

Giống như nam thần, giống như cậu.

Nam thần hỏi cậu sao vậy, thụ sững sờ trả lời: “Bẩn rồi.”

Nam thần: “Hả?”

Thụ chậm rãi ngẩng đầu: “Em thích anh, là gánh nặng ư?”

Nam thần bị cậu hỏi, hắn ngừng lại một lúc lâu rồi mới nói: “Cậu cảm thấy sao?”

Thụ cay đắng mím môi, hơi nhếch miệng: “Chắc là vậy nhỉ…. Nếu như, nếu như em không thích anh, anh sẽ vui vẻ hơn sao?”

______
Bình Luận (0)
Comment