[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 13

"Hả?" Vẻ mặt đang tươi cười của Triệu Thần Hi trong nháy mắt lạnh xuống, "Mẫu hậu thật lo nghĩ đến hậu cung của trẫm chu toàn. Cung nữ trong cung nào và thị vệ ở đâu dám có lá gán lớn như vậy hả?"

Liên Cẩn âm thầm xoa xoa bàn tay mướt mồ hôi, "Cung nữ... là cung nữ thô sử*ở ngoại gian Hoa Nguyệt Điện ạ. Còn thị vệ là người của Nam phủ Tam Vệ."

(*Cung nữ thô sử (粗使宫女): là cung nữ cấp thấp chuyên làm việc nặng trong cung)

Vừa nghe đến hai chữ "Nam phủ", trong mắt Triệu Thần Hi hiện lên một tia băng lạnh, "Nhà nào?"

"Phùng... thứ tử Phùng gia. Nhưng bình thường cũng được Phùng đại nhân yêu thích." Liên Cẩn dập đầu trả lời.

"À." Triệu Thần Hi hất đống giấy trước mặt xuống, vang lên một tiếng "bịch" thật lớn, mảnh vụn chung trà và sổ con văng đầy đất, trong Ngự Thư Phòng liền trở nên một mớ hỗn độn,

"Phùng Trí có gan này, cũng thật không tồi."

"Bệ hạ nguôi giận ạ." Liên Cẩn vừa vội vàng khuyên can, vừa nóng nảy ngăn lại sợ Triệu Thần Hi bị mảnh sứ làm bị thương.

"Bỏ đi," Triệu Thần Hi lạnh nhạt chăm chú nhìn nhìn đống tấu chương bị nước trà làm ướt nhẹp trên mặt đất, "Nói tiếp."

"Dạ." Liên Cẩn chỉ có thể nói tiếp: "Thục phi nương nương đã bị Thái hậu nương nương gọi tới Ngự Hoa Viên, Lương Tử bên cạnh Thục phi nương nương đã lén chạy tới Ngự Thư Phòng ạ."

Triệu Thần Hi cười lạnh một tiếng, "Phái người ngăn hắn lại một lúc, khi gần đến giờ mới gọi vào gặp trẫm. Cũng dọn dẹp mấy thứ này hết đi!"

Liên Cẩn vội vàng đáp: "Bệ hạ yên tâm, nô tì sẽ an bài ạ."

Lúc này Triệu Thần Hi mới xoay người đi vào phòng trong.

Để lại Liên Cẩn vội vàng thu dọn Ngự Thư Phòng và bố trí người. Mà lúc này Thục phi đã bị Lâm ma ma bên người Thái hậu dẫn tới Ngự Hoa Viên.

"Nô tì... tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Quý phi nương nương."

Vừa thấy Thái hậu và Tiêu quý phi đang ngồi trong Lương Đình chờ mình, Thục phi lập tức cúi đầu thật thấp, bày tỏ thái độ cực kì nhún nhường. Không có Hoàng đế làm chỗ dựa cho nàng, ở trước mặt Thái hậu và Tiêu quý phi, Thục phi không dám làm gì trái phép tắc.

"Thục phi, biết ai gia gọi ngươi tới có chuyện gì không?" Thái hậu ngồi trên cao trong đình, mắt lạnh lẽo nhìn Thục phi đang quỳ gối dưới bậc thang, cũng không bảo nàng đứng dậy, vừa mở miệng đã hỏi thẳng ngay.

"Cái này... nô tì không biết ạ."

"Hừ." Thái hậu vung tay lên, vài tên thái giám và cung nữ đứng bên cạnh lùi ra một chút, để lộ ra một nam một nữ đang quỳ dưới đất ở phía sau, "Thục phi, nha đầu này ở trong cung ngươi?"

Thục phi nhìn cung nữ hơi hơi quen mắt trước mặt, chỉ có thể cắn răng, "Hồi Thái hậu, là cung nữ thô sử ở ngoại điện ạ."

Nghe được Thục phi thừa nhận, Tiêu quý phi vẫn chưa mở miệng mới rốt cuộc lên tiếng, "Thục phi, cung nữ trong Hoa Nguyệt Điện của muội, lá gan cũng không nhỏ mà. Dụ dỗ thị vệ, tư thông trong cung, không biết là học từ ai?"

Tiêu quý phi nhìn Thục phi đang hốt hoảng sợ sệt quỳ dưới đất, sự lo lắng mấy ngày trước đây rốt cuộc đã tan thành mây khói.

Trong cung này, người nào không biết bản thân Thục phi xuất thân là một cung nữ thô sử, lại có thủ đoạn leo lên long sàng, một ngày đã thành phượng hoàng bay lên ngọn ngồi.

Phượng hoàng? Trong lòng Tiêu quý phi cười nhạo, bản chất dù gì cũng là một tiện tỳ mà thôi, sao có thể cao quý như mình chứ?

Dĩ nhiên Thục phi cũng nghe được sự châm biếm đâm vào tim này của Tiêu quý phi, nhưng dù oan ức hay tức giận, lúc này nàng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn,

"Thái hậu nương nương minh giám, nô tì thật sự không biết ạ! Gần mấy tháng này thân thể nô tì vẫn không khoẻ, hầu như cũng không bước ra khỏi cả cửa điện, làm sao biết..."

"Thật thế sao? Mấy tháng này thân thể muội muội quý giá, Hoàng thượng miễn cho muội cả việc thỉnh an cô mẫu, yên tâm ở Hoa Nguyệt Điện bồi dưỡng ở Hoa Nguyệt Điện mà." Tiêu quý phi lạnh lùng cắt ngang lời giải thích của Thục phi, "Nhưng mặc dù muội muội không đi ra ngoài, nhưng ả tiện tì này cũng từ Hoa Nguyệt Điện của muội muội ra. Nhưng việc này không xảy ra ở cửa điện của muội muội nên không có quan hệ gì hết à."

"Nô tì, nô tì quả thật oan uổng ạ. Xin tỷ tỷ và Thái hậu nương nương minh giám!"

Thục phi vừa nhận được tin tức liền biết lần này khẳng định không xong rồi. Thủ đoạn răn đe của Thái hậu như thế nào, lúc nàng còn là một quý nhân đã từng được lĩnh giáo. Nhưng không ngờ được rằng lại có thêm một lần thứ hai!"

Trong hậu cung vốn do một mình Tiêu gia độc quyền, Hoàng đế lại kính trọng Thái hậu, chuyện rốt cuộc là như thế nào, còn phải xem Thái hậu muốn nói thế nào.

Kế bây giờ chỉ có thể là cắn chết không thừa nhận, không thể để thêm nhiều người bắt được nhược điểm. Ít nhất... ít nhất phải kéo dài đến khi Hoàng thượng tới mới được!

Nhớ tới thái độ của Hoàng đế lúc gặp phải chuyện này năm đó, Thục phi chỉ có thể mong đợi vào long tử đang trong bụng có thể chiếm được thêm nhiều thương tiếc từ Hoàng thượng.

Thái hậu thấy Thục phi một mực kêu oan, cứ nói tới nói lui mấy câu như vậy. Có thế nào cũng cắn chết nói mình vô tội không biết gì, không lộ ra nhược điểm gì với người khác. Cơ bản cũng đoán được suy nghĩ của Thục phi.

Thầm cười một tiếng, Thục phi này quả thật thông minh, nên cũng không cho Thục phi có cơ hội kéo dài thời gian, "Bây giờ ngươi nói với ai gia những chuyện này để làm gì chứ? Nếu không thì trước hết nghe nha đầu kia nói thế nào đã."

Thái hậu đưa mắt ra hiệu, cung nữ bị đè ở đằng xa liền bị lôi đến gần phía trước.

Nhìn lướt qua Thục phi suýt nữa cũng cùng quỳ xuống, tiểu cung nữ bị doạ sợ đến cả người phát run, lúc này Thái hậu mới thản nhiện nói:

"Ai gia hỏi ngươi một lần nữa, chuyện ngày hôm nay, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ngươi đứng trước mặt chủ tử ngươi nói rõ cho ai gia nghe."

Tiểu cung nữ dường như đã sớm bị doạ sợ đến mất hồn vía, Thái hậu vừa nói lập tức tức liên tục dập đầu, kêu khóc nói:

"Thái hậu nương nương tha mạng! Đều là nô tì bị yếu lòng, muốn quyến rũ Phùng thị vệ. Bình thường đều là nô tì quấn lấy Phùng thị vệ, tất cả đều là lỗi của nô tì, không liên quan đến Phùng thị vệ. Cầu Thái hậu nương nương khai ân, cầu Thái hậu nương nương khai ân!"

Thục phi nghe tiểu cung nữ giải thích, sắc mặt triệt để trắng bệch. Trừng mắt nhìn cung nữ đang liên tục dập đầu "bang bang", hồi lâu không nói nên lời.

Tiêu quý phi thấy vậy, càng thấy sung sướng,"Thục phi, muội đã nghe rõ ả tiện tỳ này nói gì chưa?"

Rất nhanh Thục phi bình tĩnh lại, ép buộc mình trấn định lại, vẫn liều mạng không nhả ra, "Thái hậu nương nương, nô tì thật sự không biết gì! Nô tì..."

"Đủ rồi!" Thái hậu cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Thục phi, "Mặc kệ ngươi biết hay không biết, dù sao cung nữ này vẫn là từ bên cạnh ngươi."

Thục phi nghe Thái hậu nói như đây là đại cung nữ thô sử thân cận bên cạnh nàng vậy, trong lòng hận đến hộc máu nhưng cũng không dám phản bác.

Dĩ nhiên Thái hậu cũng biết Thục phi không dám phản kháng, "Gần đây thân thể ngươi không khoẻ, trong bụng lại có trách nhiệm hoàng tự nặng nề, ai gia cũng xót ngươi khổ cực. Nhưng Hoa Nguyệt Điện ngươi lại có thể có vụ bê bối này, ai gia không thể không quản! Lâm ma ma."

Lâm ma ma bên người Thái hậu lập tức tiến lên, "Có nô tì."

"Phải thanh lý dọn dẹp chúng hạ nhân ở Hoa Nguyệt Điện kĩ càng, còn để xảy ra vụ bê bối này thì mặt mũi Hoàng gia đặt ở đâu cơ chứ?"

"Thái hậu nương nương!"

Cuối cùng Thục phi không nhịn được sợ hãi kêu thành tiếng, thân thể quỳ dưới đất hơi lung lay.

"Nương nương!" Thuỵ Châu đi theo bên người Thục phi vội vàng đỡ Thục phi, sợ hãi khẽ kêu một tiếng.

"Nô tì tuân chỉ!"

Thái hậu không thèm để ý đến Thục phi, Lâm ma ma cũng lập tức chỉ huy mấy tên thái giám cao to đưa mấy cung nữ và thái giám theo sau Thục phi đi xuống.

Trong Ngự Hoa Viên lập tức toàn vang lên tiếng cung nữ thái giám kêu khóc, nhưng không kịp kêu hai câu, đã bị người khác vả miệng, kéo mạnh xuống.

Thục phi thấy từng người trong đám cung nhân bên người bị bắt đi, cuối cùng đã hoàn toàn sảng hồn. Nhưng giương mắt vừa nhìn lên đã thấy ánh mắt lạnh giá của Thái hậu đang đánh giá mình, và Tiêu quý phi đang cười không ngớt ở một bên. Lời nhiều hơn nữa cũng nghẹn ở cổ họng, ngơ ngẩn không nói ra được.

"Thái hậu nương nương thứ tội, nô tì là vô tội! Nương nương, nương nương! Nương nương mau cứu nô tì!"

Thục phi bị một tiếng thét bên tai kéo hồn về lại, lúc này mới phát hiện Thuỵ Châu quỳ gối bên cạnh mình cũng bị hai tên thái giám kéo dậy.

"Thái hậu nương nương, Thuỵ Châu không làm gì! Thuỵ Châu vẫn luôn đi theo bên cạnh nô tì, tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy! Thái hậu nương nương, ngài tạm tha cho nàng đi!"

Lâm ma ma đứng bên cạnh Thuỵ Châu giơ tay lên tát Thuỵ Châu một cái. Nhìn Thuỵ Châu bị đánh đến ngây ngốc, Lâm ma ma dứt khoát phất tay, "Còn không dẫn đi!"

"Thái hậu nương nương!" Rốt cuộc Thục phi đã không nhịn được hét rầm lên.

"Đang làm gì thế này?!"

Người trong Ngự Hoa Viên đồng thời sửng sờ, ngay sau đó một tên thái giám đi tới trước mặt mọi người, giọng the thé thông báo:

"Hoàng thượng giá lâm ——!"

Các cung nhân vừa nãy đang kêu khóc lôi kéo đều yên tĩnh lại, tất cả phủ phục trên mặt đất,

"Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Triệu Thần Hi bước mấy bước vào trong đình, hành lễ với Thái hậu, "Nhi thần tham kiến mẫu hẫu."

Thái hậu vẫn ngồi tại chỗ, nhìn thấy Hoàng đế liền hơi cứng đờ lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục sự tự nhiên, dịu dàng cười nói: "Sao Hoàng đế tới vậy?"

"Nhi thần nghe nói có cung nhân không có mắt chọc giận mẫu hậu trong Ngự Hoa Viên, nên muốn đến xem." Triệu Thần Hi ngồi xuống chỗ lúc trước của Tiêu quý phi, rồi nói: "Đều đứng dậy hết đi."

Cung nhân xung quanh tạ ân đứng dậy, Tiêu quý phi cũng thầm liếc xéo Thục phi, thành thật đứng sau Tiêu thái hậu.

"Thục phi, sao nàng cũng ở đây? Có chuyện gì vậy?" Triệu Thần Hi nhìn Thục phi vẫn quỳ gối tại chỗ mãi không dứng dậy, hơi kỳ quái liền hỏi.

"Hoàng thượng..." Thục phi ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thàn Hi, "xoạt" một tiếng nước mắt chảy xuống, nức nở nói: "Hoàng thượng, nô tì, nô tì..."

"Nàng làm gì vậy?" Triệu Thần Hi thấy dáng vẻ của Thục phi nên làm ra vẻ kinh hãi, "Còn không mau đỡ Thục phi dậy!"

Thuỵ Châu mà ban nãy Lâm ma ma chưa kịp kéo xuống, lúc này rốt cuộc đã thoát khỏi hai tên thái giám giữ lấy nàng, vọt tới trước mặt Thục phi, cẩn thận đỡ nàng đứng dậy.

Nhìn Thục phi đang khóc sụt sùi hầu như dựa vào Thuỵ Châu đỡ đứng trước mặt mình, Triệu Thần Hi mím môi lại rồi mới hướng Thái hậu nói:

"Mẫu hậu, thật là Thục phi chọc ngài tức giận sao? Gần đây thân thể nàng không khoẻ, tha thứ cho nàng ấy một chút đi ạ."

Thái hậu còn chưa lên tiếng, Tiêu quý phi đứng bên cạnh đã không nhịn được,

"Hoàng thượng, đây không phải là cô mẫu không tha cho Thục phi muội muội! Đây là một ả tiện tì trong Hoa Nguyệt Điện của muội muội dám cả gan tuỳ ý dụ dỗ thị vệ, cô mẫu chỉ đang thanh trừng trong cung thôi. Hoàng..."

Tiêu quý phi bỗng nhiên bị ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Thần Hi lướt qua, bị doạ đến giật mình, lập tức im bặt.

"Thật có chuyện này sao?" Hoàng đế hỏi nhìn về phía Thái hậu.

Thái hậu hơi kinh ngạc với sự phẫn nộ hôm nay của Hoàng đế, và thái độ rõ ràng có chút nhằm vào mình. Trong lòng có phần hối hận, nhưng chuyện cũng đã làm rồi, dĩ nhiên phải kiên trì,

"Thật là vậy." Thái hậu ra hiệu đưa cung nữ và thị vệ kia lên, đồng thời kể lại chân tướng một lần nữa.

Triệu Thần Hi nhìn một nam một nữ đang run lẩy bẩy trước mặt, thật lâu sau mới lạnh lùng mở miệng, "Theo như lời vừa nãy của Tiêu quý phi và Thái hậu, các ngươi còn có gì muốn nói không?"

Tuy cung nữ thoạt nhìn sợ đến sắp ngất, nhưng vẫn khăng khăng nói như khi nãy ở trước mặt Thục phi. Thị vệ bên người nàng cũng xin thỉnh tội, còn kêu to mình vô tội.

"Thật là có chuyện này sao?" Triệu Thần Hi nghe xong không giận trái lại còn cười, cung nhân xung quanh sợ đến không dám thở mạnh.

"Hoàng đế, ai gia biết ngươi tức giận. Nhưng ngươi cũng đừng quá nổi giận, cẩn thận tổn hại thân thể." Lúc này Thái hậu mới rốt cuộc lên tiếng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chuyện đã xảy ra ai gia cũng biết, tất cả đều là tiện tì này quấy phá. Vốn không muốn làm phiền ngươi với chuyện này. Việc này cũng là lỗi của ai gia, không ngờ đã có người dám ở dưới mí mắt làm ra chuyện xấu xa này. Vì chuyện này, ai gia nhất định phải thanh lý dọn dẹp hậu cung này thật kĩ càng!"

"Mẫu hậu nói quá lời rồi, đây là do nô tài to gan lớn mật làm ra chuyện này ở hậu cung của trẫm, sao lại oán mẫu hậu chứ. Chính mình không biết lợi hại mà thôi."

Thái hậu sửng sốt, còn chưa kịp lĩnh hội kỹ lưỡng câu nói đầy ẩn ý này của Triệu Thần Hi liền nghe Triệu Thần Hi bình tĩnh nhìn hai người quỳ gối trước mặt, mở miệng nói:

"Đưa xuống, đánh chết."

Hết chương 13
Bình Luận (0)
Comment