Editor: Cát CánhBeta: Cửu NguyệtBuổi trưa ngày hôm sau, cuộc nói chuyện giữa Trang phi và Lý An Thị được Ẩn Nhất truyền tới Hoa Anh Điện không thiếu một chữ. Triệu Thần Hi ngủ trưa tỉnh dậy, sau khi sửa sang quần áo chỉnh tề, đúng lúc nhìn thấy quyển sổ gấp đặt trên bàn thấp liền thuận tay cầm lên xem.
“Trang phi im hơi lặng tiếng nhưng mà dã tâm cũng không nhỏ chút nào.” Hạ Hàn hầu hạ Hoàng đế thay quần áo từ đầu tới cuối, còn chưa kịp tới xem tin tức ngày hôm nay. Y quay đầu nhìn quyển sổ nhỏ đã bị mở ra trên tay Hoàng đế, liền liếc nhìn qua vài lần.
Triệu Thần Hi đã sớm biết tính tình của Trang phi, bây giờ biết được nàng ta có ý định như vậy, cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, “Lý gia xưa nay đều lành nghề mượn gió bẻ măng, rất bình thường.”
Quăng sổ gấp xuống, hắn ra hiệu bảo bản thân mình đi xử lý công vụ trước.
Triệu Thần Hi không để Hạ Hàn tiễn mình ra ngoài, một mình ra khỏi Hoa Anh Điện, lên ngự liễn.
Theo chiếc kiệu hơi lay động, Triệu Thần Hi ngồi trên tháp mềm, chống cằm, trong lòng không nhịn được có chút hoảng hốt.
Những năm Trang phi ở trong cung, bản lĩnh sống an phận so sánh với phụ thân nàng Tự khanh của Thái thường tự(1) có thể còn thành thạo hơn.
Kỳ thực ngay từ đầu, Trang phi đã thông minh, am hiểu lòng người, biết cách nói chuyện, biết nhìn sắc mặt người khác, Triệu Thần Hi cũng có vài phần thích nàng.
Nhưng qua thời gian dài, Triệu Thần Hi liền phát hiện từng câu từng chữ của Trang phi đều thể hiện tâm cơ không hề nhỏ, hành động làm việc lại giống phụ thân nàng trong triều y như đúc.
Cho dù bản thân có ân sủng nàng thêm nữa, chỉ cần tình thế chưa rõ ràng, thế nào nàng cũng như một cây cỏ ở đầu tường đung đưa theo gió.
Lúc ấy Triệu Thần Hi vốn hận thấu xương Tiêu gia trong triều cùng với những quan viên phụ thuộc vào chiều gió, Lý gia thấy nữ nhi trong cung được sủng ái nhưng vẫn như trước không dám đắc tội Tiêu gia. Rất nhiều lần âm thầm biểu thị lấy lòng, lòng Triệu Thần Hi cũng dần dần nguội lạnh.
Sau đó gặp được Thục phi thân thế cũng không danh giá, nói chuyện làm việc cũng không khéo léo bằng Trang phi. Nhưng Thục phi chỉ có thể dựa vào Triệu Thần Hi để tồn tại, dù ít dù nhiều thì Thục phi còn có thể làm cho hắn vui vẻ. Lúc này hắn mới dần dần đặt chút tâm tư duy nhất lên trên người Thục phi.
Trang phi ngầm mất đi thánh tâm, nhưng không hề hoang mang chút nào, vẫn là dáng vẻ yên lặng thành thật như trước kia. Triệu Thần Hi cũng thuận theo nàng, bên ngoài vẫn thể hiện sủng ái như cũ nhưng lại nghĩ thân phận nàng thích hợp để chắn gió cho Thục phi.
Nhưng đã nhiều năm như vậy qua đi, Trang phi vẫn cứ thế không làm cho Thái hậu cảm thấy nàng có chút uy hiếp nào. Ngược lại Thục phi tránh ở sau lưng nàng lại liên tiếp bị Thái hậu châm biếm. Đã nhiều lần làm cho Triệu Thần Hi vắt óc suy nghĩ, mới làm cho Thái hậu mất đi nghi ngờ với Thục phi. Trang phi bị hắn đẩy lên đầu sóng ngược lại giống như cá gặp nước.
Nghĩ tới chuyện của đời trước, tâm tình Triệu Thần Hi đột nhiên trầm xuống.
Đời trước chính là mình có ý hướng về Thục phi và hoàng trưởng tử, cuối cùng bị Thái hậu phát hiện ra. Những việc âm thầm sắp xếp trong triều cũng đúng lúc bị bại lộ.
Kết quả sau khi Tiêu gia biết được, dứt khoát đã làm thì làm cho xong, trực tiếp phối hợp với Thống lĩnh Cấm vệ quân Nam Phủ Chu Thành, dẫn tới trận cung biến ấy.
Tuy rằng lúc ấy bị Tiêu gia đánh không kịp trở tay nhưng Triệu Thần Hi vẫn được Thập Lục Vệ bảo vệ bình an ra khỏi cung. Sau đó Quốc Công Phủ nhận được tin tức, tiến tới tiếp ứng. Khi đó nếu như bản thân mình lập tức đi theo huynh đệ Hạ gia rời đi, cuối cùng cũng không rơi vào kết cục như thế.
Chỉ cần bản thân mình ra khỏi kinh thành, tới địa giới Thông Châu, Tiêu gia trong kinh thành cũng chỉ còn nước chờ chết. Không nói tới những thứ khác, bản thân mình trước giờ chưa hề lập chiếu xác định hoàng tự, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không lấy được ngọc tỷ, căn bản không tìm được bất cứ lý do nào lập nên tân đế!
Sau khi Trấn quốc công giao nộp binh quyền, toàn bộ đều do hắn nắm giữ, Tiêu gia chỉ vẻn vẹn nắm binh lực của Cấm vệ quân. Chẳng qua lúc ấy nước xa không cứu được lửa gần.
Nhưng kết quả thì sao, bản thân mình sợ một mình rời đi, Thái hậu đương nhiên sẽ không bỏ qua mẹ con Thục phi. Không quan tâm tới Hạ Hàn, Hạ Hiên khuyên như thế nào hắn cũng nhất định phải phân ra một nửa Thập Lục Vệ đi tiếp ứng Thục phi, mang bọn họ đi cùng.
Nhưng ở địa điểm ước định không hẹn được Thục phi, ngược lại đợi được vòng vây của Cấm Vệ Quân, cùng với tin tức Thục phi tạo phản, một nửa Thập Lục Vệ của mình đều chết trận.
Thái hậu cũng là người có năng lực, không tìm được bản thân nghĩ ngay tới việc ra tay với Thục phi. Cứ thế dùng lí do Tiêu quý phi không có con, bản thân mình lại không có con trai trưởng, dùng lí do chỉ có thể lập trưởng tử đề lôi kéo Thục phi.
Hồi tưởng lại tâm tình lúc ấy bản thân lo lắng đợi mẹ con Thục phi tới nửa đêm, nhưng lại phát hiện ra bị phản quân bao vây. Triệu Thần Hi muốn ngay lập tức hạ lệnh san bằng cả hoàng cung này!
Hoàng đế vừa lay động tâm tư liền phát cáu cả nửa ngày. Buổi tối về Hoa Anh Điện, được Hoàng quý phi động viên một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại.
Thời tiết càng ngày càng lạnh dần lên, sắp qua nửa tháng, hôm nay chính thức là Lập Đông.
Khí lạnh càng ngày càng mạnh, chi phí mùa đông của các cung đều đã được phát xuống. Thái hậu trước nay không thích giá lạnh, Từ An Cung đã sớm đốt địa long ấm áp.
Ngược lại hai người Hạ Hàn và Triệu Thần Hi, hai người đều là nam tử, thân thể cũng rất khỏe mạnh. Hoa Anh Điện vẫn chưa bắt đầu dùng tới lò sưởi.
Vân Cẩm mang theo cung nhân Hoa Anh Điện, đổi rèm cửa ở khắp cung điện thành vải dày, ghế dựa, tháp mềm đều lót thêm đệm mềm ấm áp. Công tác chuẩn bị đã hoàn thành từ sớm rồi, chỉ đợi khi trời thực sự lạnh đốt thêm địa long là được.
Hôm ấy Hoàng thượng như thường lệ dùng xong cơm trưa, kéo Hoàng quý phi tới phòng ngủ nghỉ trưa. Nhưng hắn luôn cảm thấy còn chưa nghỉ ngơi đủ đã bị người gọi dậy.
Ngày đông trong chăn ấm áp luôn làm cho người ta không nỡ rời đi, Triệu Thần Hi còn chưa tỉnh ngủ hẳn, đang không mấy vui vẻ. Đứng lên đi ra gian ngoài, bị gió lạnh thổi một chút tâm tình càng thêm tồi tệ.
Xoay người trước cánh cửa, quay đầu về lại gian buồng lò sưởi. Kéo Hoàng quý phi vừa mới ngủ dậy đang chuẩn bị xử lý công việc trong điện đi ra ngoài
Dặn dò Vân Cẩm theo sau mang theo một chiếc áo choàng dày cho Hạ Hàn, hắn liền kéo người vào trong ngự liễn.
Từ lần đầu cảm thấy hứng thú, gần đây Hoàng thượng chỉ cần ra khỏi Hoa Anh Điện, không cần biết là đi đâu đều thích Hoàng quý phi đi tiễn. Hạ Hàn ban đầu còn có chút tâm tư phản kháng, đợi thêm vài lần nữa đã quen rồi cũng sẽ nhịn để Hoàng đế vui vẻ dày vò.
Hôm nay Hạ Hàn thấy thời tiết rất đẹp, còn hiếm hoi có được chút ánh nắng. Tới Ngự Thư Phòng, Hạ Hàn cũng theo Triệu Thần Hi xuống khỏi xe.
“Ngươi xuống đây làm gì?” Triệu Thần Hi nhíu mày nhìn quần áo mỏng manh trên người Hạ Hàn, vội vàng bảo Vân Cẩm mang áo choàng qua, “Để ta bảo Liên Cẩn đưa ngươi về ngay.”
“Hôm nay hiếm khi thời tiết đẹp thế này, dù sao cũng đã ra ngoài rồi, đâu cần phải vội vàng chứ.” Hạ Hàn cười cười, hơi ngẩng đầu, thuân tiện để cho Triệu Thần Hi thắt đai áo choàng.
Triệu Thần Hi nghe thấy thế, chỉ có thể dặn đi dặn lại: “Vậy sớm trở về chút, bên ngoài gió lớn. Liên Cẩn, có lẽ ngươi cứ đưa Hoàng quý phi về trước đi.”
“Chẳng qua chỉ tùy ý đi dạo thôi.” Hạ Hàn cản Triệu Thần Hi lại, tự mình đi dạo cũng phải phiền tới Đại tổng quản, thực sự là không cần thiết.
Triệu Thần Hi thấy hôm nay Hạ Hàn ra ngoài không chỉ mang theo Vân Cẩm mà còn mang thêm hai tiểu thái giám. Nghĩ rằng y ra bên ngoài thấy ánh mặt trời rất đẹp cho nên mới có tâm tư đi tản bộ.
Dù sao cũng không ép buộc nữa, cẩn thận dặn dò vài câu liền để người đi.
Hạ Hàn ngồi tại chỗ nhìn theo bóng dáng Triệu Thần Hi rời đi, lúc này mới kéo áo choàng trên người. Tâm tình vô cùng tốt xoay người trở về.
Gần đây Thái hậu thu liễm tính khí, trông chừng chặt chẽ Tiêu quý phi. Thục phi sinh hạ tam hoàng tử vẫn còn thong tháng cữ, Trang phi đang trong kỳ đợi sinh. Trong cung thực sự là yên tĩnh trước giờ chưa từng có, ngay cả Hạ Hàn cũng thoải mái không ít.
Giờ đây Hạ Hàn tùy ý để gió se lạnh thổi qua gương mặt mình, hưởng thụ thời gian thoải mái hiếm có.
Vào Ngự Thư Phòng, Triệu Thần Hi cũng thu lại tâm tư khác, bắt đầu chuyên chú xử lý chính sự hôm nay.
Xử lý qua loa mấy lời dong dài mà mỗi ngày triều thần đều nói, có cung nhân đi vào dưới mái hiên, khẽ nói vài câu bên tai Liên Cẩn.
Liên Cẩn nghe xong, vội vàng xoay người đi tới bên cạnh Triệu Thần Hi, “Hoàng thượng, có thị vệ từ Thông Châu trở về muốn cầu kiến.”
“Thị vệ từ Thông Châu quay lại? Tin tức của Trấn Quốc Công đã tới sớm như vậy sao?” Triệu Thần Hi có chút hoài nghi nói, nhưng vẫn lập tức truyền người vào, “Truyền người vào đi.”
Tình hình cụ thể ở biên quan, Triệu Thần Hi vẫn như cũ không công bố trong triều. Chỉ cách một đoạn thời gian, dùng một phần tin báo thắng trận nói qua loa trước mặt triều thần. Hơn nữa cách bảy ngày Trấn quốc công sẽ phái người âm thầm tới, dâng cho Hoàng thượng một phần tin tình hình chiến sự cụ thể.
Nhưng mà ba ngày trước Hoàng thượng đã nhận được tin báo rồi, tại sao hôm nay lại có một phong thư nữa?
Liên Cẩn vội vàng khom người đi truyền người vào, qua một lát thấy một người thanh niên mặc quần áo vải bố, vẻ mặt phong trần bước vào. Động tác lưu loát quỳ gối thỉnh an trước Triệu Thần Hi, “Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Tại sao ngươi đã quay lại rồi?” Triệu Thần Hi nhìn nam tử trước mắt này, kinh ngạc đứng dậy, “Không phải bảo ngươi phải đi bên cạnh Dụ vương sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, biên quan có chuyện quan trọng cần hồi báo. Dụ vương điện hạ sợ đường xá xa xôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên để vi thần đích thân đưa về.”
Người quỳ gối trước Triệu Thần Hi lúc này chính là Ẩn Tứ mà Triệu Thần Hi sắp xếp bên người Dụ vương khi hắn rời kinh.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Triệu Thần Hi đi từ sau ngự án tới trước, trong giọng nói mang theo vài phần sốt ruột.
Chuyện thế nào mới để cho Triệu Thần Ngữ để Ấn Tứ tự mình mang tin tức trở về?
Ẩn Tứ lấy ra một phong mật hàm và một phần giấy tờ dày trong ngực ra, hai tay dâng lên, trình lên Triệu Thần Hi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng. Năm ngày trước, biên quan và người Kim lại giao chiến một lần nữa. Chiến sự ngày hôm đó đại thắng, người Kim đã hoàn toàn tan tác. Trấn quốc công tự mình dẫn binh truy kích người Kim suốt hai trăm dặm, Đại Hãn của người Kim ngự giá thân chinh, trên đường lẩn trốn bị thế tử của Trấn Quốc Công bắn một tên, ngã ngựa bỏ mình! Bây giờ người Kim đã loạn lên. Mấy vương gia và hoàng tử người Kim cầm quyền liên hợp dâng thư xin hàng, biểu thị nguyện ý cúi đầu xưng thần với Đại Uyên ta!”
Triệu Thần Hi vừa nghe Ẩn Tứ bẩm báo vừa cầm lấy mật hàm, vội vàng xé giấy dán ra. Nghe xong Ẩn Nhất bẩm báo, nhanh chóng đọc xong mật hàm, còn có tài liệu đang mở ra trong tay. Vẻ mặt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là mừng như điên, cuối cùng là thu tài liệu lại, cười ha ha lên.
“Tốt, tốt lắm!” Triệu Thần Hi hưng phấn đứng từ long ỷ lên, đi vòng quanh thư phòng hai vòng, nhất thời không biết nên nói gì mới được.
Liên Cẩn nghe thấy vậy cũng vô cùng vui mừng, “Ôi chao, thực sự là trời phù hộ Đại Uyên chúng ta! Chúc mừng Hoàng thượng!
Triệu Thần Hi liên tục cười lớn.
Phải biết rằng đời trước, lần người Kim đánh lén này đã làm cho Đại Uyên phải khổ cực. Chỉ là đoạt lại Điện Châu thôi, ước chừng tới gần cuối năm Trấn Quốc Công mới hoàn toàn đuổi được người Kim ra ngoài.
Sau đó người Kim lại đoạt lấy một lượng lương thực và vật tư lớn của Đại Uyên, vẫn luôn không ngừng gây rối. Cho tới mùa đông năm sau, biên quan mới hoàn toàn bình ổn trở lại. Tuy rằng hiện nay Triệu Thần Hi nhận được tin tức của Trấn quốc công trước, để cho hắn cảnh giác hơn. Nhưng nhận được tin đại thắng vẫn làm cho Triệu Thần Hi mừng phát điên.
“Ngươi đứng dậy trước đi. Vậy Trấn quốc công thế nào? Dụ vương ra sao rồi?” Qua một lúc sau, Triệu Thần Hi mới bình tĩnh lại được. Bắt đầu hỏi tình hình của mọi người ở biên quan.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Ẩn Tứ đứng dậy, tiếp tục nói: “Trấn Quốc Công và Dụ vương điện hạ đều rất khỏe. Dụ vương điện hạ ở Điện Châu cũng rảnh rỗi, quay lại Thông Châu cũng chỉ ở trong quân doanh, không hề có nguy hiểm gì. Mấy ngày trước đây tuy rằng Trấn Quốc Công tự mình mang binh truy đuổi người Kim, nhưng vẫn khỏe mạnh như như trước, không hề bị thương. Ngược lại Thế tử điện hạ, thời điểm hỗn chiến không cẩn thận bị trúng một tên. Nhưng may là vết thương không nặng, Dụ vương điện hạ lấy Kim Sang Dược mà bệ hạ ban cho ra. Khi vi thần đi, thế tử đã không còn trở ngại gì nữa rồi.”
“Ngươi nói Hạ Hiên bị thương sao?” Triệu Thần Hi ngẩn người, “Dụ vương còn tự mình lấy thuốc ra?”
Triệu Thần Ngữ chính là đứa em ruột như tay chân mà hắn hiểu biết nhất. Từ nhỏ Triệu Thần Ngữ đã là thần giữ của, bình thường đồ đạc của hắn, trừ bản thân hắn ra, đừng nói là lấy cho người khác dùng, cho dù chạm một chút cũng không cho chạm.
Đặc biệt là Kim Sang Dược ban cho hắn lần này, là do thái y viện đặc biệt điều chế. Dùng nguyên liệu vô cùng quý báu, ngay cả Triệu Thần Hi là Hoàng thượng cũng không có mấy bình, sợ đệ đệ trên đường xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên mới cho hắn mang theo hai bình.
Nghe ý của Ẩn Nhất, có lẽ thương thế của Hạ Hiên cũng không nặng. Nghĩ tới quân y trong quân đội của Trấn quốc công cũng rất giỏi, hẳn là có thể ứng phó được với chút thương ngoài da. Tại sao hắn lại chủ động lấy thuốc ra?
Đối với tên quỷ keo kiệt khi còn bé ăn của hắn một miếng bánh, lớn lên uống của hắn một chén trà hắn đã tức giận giậm chân mà nói, quả thực là quá kỳ lạ!
Triệu Thần Hi còn định hỏi lại, bên ngoài điện có một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, quỳ xuống dưới đất kích động nói:
“Khởi bẩm bệ hạ, ban nãy có người tới báo. Đại hoàng tử điện hạ, không cẩn thận rơi xuống hồ nước ở Ngự Hoa Viên rồi!”
Triệu Thần Hi nghe tin, đột nhiên giận tái mặt. Cho Ẩn Tứ lui đi trước, trầm giọng hỏi: “Đại hoàng tử hiện giờ đang ở đâu?!”
Tiểu thái giám cũng bị dọa sợ hãi, lắp ba lắp bắp trả lời: “Bây giờ……….bây giờ đang ở Hoa Anh Điện của Hoàng quý phi.”
Sắc mặt Triệu Thần Hi đột nhiên thay đổi, “Tại sao lại ở chỗ của Hoàng quý phi?”