Editor: Cát CánhBeta: Cửu NguyệtVân Cẩm nói xong liền dập đầu với Triệu Thần Hi: “Nô tài không bảo vệ được chủ nhân, xin bệ hạ trách phạt.”
Hai tiểu thái giám đằng sau cũng dập đầu theo: “Xin bệ hạ trách phạt.”
Hạ Hàn ngồi ở bên cạnh Triệu Thần Hi, khóe môi hơi giật giật, cuối cùng vẫn duy trì im lặng.
Triệu Thần Hi nhìn ba người Vân Cẩm, mở miệng nói: “Mỗi người đi tìm Hàn Phi lĩnh hai mươi trượng, lần sau không được tái phạm nữa.”
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Bắc phủ Hàn Phi, cũng chính là thủ lĩnh của Thập Lục Vệ. Tuy rằng Vân Cẩm thuộc quyền quản lý của Ẩn Vệ, nhưng hình phạt của Thập Lục Vệ toàn bộ đều thuộc sự quản lý của Hàn Phi.
Ba người Vân Cẩm vội vàng dập đầu tạ ân.
Hình phạt của Thập Lục Vệ nghiêm khắc, tuy bọn họ chỉ có thể coi là chi nhánh nhưng trước giờ đều được quản lý thống nhất. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn họ chỉ bị phạt hai mươi trượng thực sự là Hoàng đế đã khai ân rồi.
Đợi ba người Vân Cẩm lui xuống nhận hình phạt, Liên Cẩn cũng đi từ bên ngoài vào, “Bệ hạ, Thẩm Phó thống lĩnh đã đứng bên ngoài chờ gặp một lúc rồi ạ.”
Triệu Thần Hi đang cúi đầu xoa nắn tay Hạ Hàn, xác nhận tay y đã ấm lại rồi mới nói: “Để cho hắn vào đi.”
Liên Cẩn cúi người lui xuống, nhanh chóng truyền Ẩn Nhất vào trong, đóng lại cửa buồng lò sưởi.
“Thuộc hạ tham kiến bệ hạ, tham khiến Quân hầu.” Trên người Ẩn Nhất vẫn là trang phục thị vệ màu tím đen của Bắc Phủ, quỳ một gối xuống thỉnh an hai người.
“Chuyện ngày hôm nay đã có manh mối gì chưa?” Triệu Thần Hi cũng không cho người đứng dậy, trực tiếp hỏi luôn.
“Hồi bẩm bệ hạ, chuyện Đại điện hạ rơi xuống nước, vừa rồi mới có chút tin tức. Những cung nhân mà Quân hầu phái người bắt lại đều là người trong cung của Thục phi nương nương. Hôm nay Đại điện hạ lại xuất hiện ở Tây Uyển xa xôi, có lẽ là do nội giám Phúc Hỉ hầu hạ bên người Điện hạ dụ dỗ.”
“Phúc Hỉ?” Trong mắt Triệu Thần Hi hiện lên thần sắc không rõ ràng, “Vậy hắn ta đâu rồi?”
Ẩn Nhất lập tức dập đầu xuống thấp hơn mấy phần, “Bệ hạ thứ tội………….khi thuộc hạ dẫn người tới tìm hắn, hắn đã………..uống thuốc độc tự sát ở hồ sen Tây Uyển cách đó không xa rồi ạ.”
Triệu Thần Hi im lặng một lúc lâu, ngón tay gõ gõ lên bàn trà trạm trổ, “Những người khác thì sao? Tra được tới đâu rồi?”
“Hoàng thượng thứ tội, tạm thời chỉ có đến đây thôi. Khi bắt những cung nhân này lại, Ám Nhất vẫn đang ở trong đó điều tra.”
Thời điểm Hạ Hàn phái người đi thông báo cho Cấm Vệ Quân Bắc phủ, lập tức kinh động đến hắn và Ám Nhất.
Lúc đó Ám Nhất trực tiếp dẫn người đuổi tới Bắc Uyển, tiếp nhận Hoàng quý phi hạ lệnh bắt mười mấy cung nhân kia lại. Mà ngay lúc đó hắn đã bắt đầu nhanh chóng điều tra. Nhưng mà thời gian gấp gáp, tin tức thu được cũng không nhiều.
“Vậy ngươi đi xuống trước đi.” Triệu Thần Hi nghe vậy dứt khoát phân phó nói: “Trong vòng ba ngày, phải báo cáo rõ ràng sự việc với trẫm. Nếu như vượt quá ba này, ngươi đừng tới gặp trẫm vội mà đi tìm Hàn Phi lĩnh gậy trước rồi nói sau.”
“Thuộc hạ tuân chỉ.” Ẩn Nhất cũng nhanh chóng quỳ dập đầu, vội vàng triệu tập thuộc hạ đi điều tra sự việc.
Sau khi Ẩn Nhất cũng lui ra ngoài rồi, trong buồng lò sưởi chỉ còn dư lại hai người Triệu Thần Hi và Hạ Hàn.
Triệu Thần Hi tựa hồ còn đang suy nghĩ những lời Ẩn Nhất vừa mới báo cáo, ngồi trên tháp mềm có chút thất thần. Hạ Hàn có chút không được tự nhiên nhúc nhích, Triệu Thần Hi lập tức nắm chặt lấy bàn tay hắn, “Xoay cái gì mà xoay? Hôm nay trẫm còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”
Hạ Hàn lập tức không dám động nữa, thân thể cứng lại ngồi một bên. Triệu Thần Hi cũng không để ý tới y nữa, vẫn đang suy nghĩ tâm tư của mình.
Trong buồng lò sưởi một lần nữa trở nên im lặng, chẳng mấy chốc, Hạ Hàn bị hệ thống sưởi làm cho mơ mơ màng màng. Tuy rằng hôm nay thời tiết sáng sủa nắng ráo, nhưng nhiệt độ cũng không quá cao. Hạ Hàn xuống nước bơi một vòng, cả đường đi lại bị gió lạnh thổi.
Cho dù bình thường thân thể có tốt hơn đi nữa, vào thời khắc này cũng có chút choáng váng đầu óc. Cũng may không nghiêm trọng mấy, cho nên y cũng giả vờ như không có việc gì, ngồi cùng Hoàng đế nghe báo cáo tin tức một lúc lâu.
Cho tới khi giọng nói khẽ khàng của Liên Cẩn đột nhiên vang lên ở ngoài phòng, “Khởi bẩm hoàng thượng, thái y đã chẩn bệnh xong cho Đại điện hạ rồi ạ.”
Hạ Hàn đột nhiên giật mình, lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại. Ngẩng đầu lên nhìn, lại không biết bản thân mình đã tựa vào vai Triệu Thần Hi từ khi nào. Bàn tay cầm tay y của đối phương cũng buông lỏng ra, đổi thành nắm cả vai y, để cho y dựa vào càng thoải mái.
Nhìn thấy Hạ Hàn bừng tỉnh, Triệu Thần Hi nhíu mày, áp lại không cho y nhúc nhích. Nâng bàn tay kia lên, thử sờ trán của y.
Sau đó buông tay xuống kéo áo ngủ bằng gấm đặt ở một bên kia tháp mềm, bao cả người Hạ Hàn lại.
Đồng thời dặn dò Liên Cẩn ở bên ngoài, “Để bọn họ vào đi.”
“Hoàng thượng…” Hạ Hàn vừa mới nghe thấy thái y sắp đi vào, liền đứng từ tháp mềm dậy. Bây giờ y còn thả tóc chưa thắt, quần áo không chỉnh tề, còn được áo ngủ bằng gấm bọc lại, làm sao có thể gặp mặt thái y?
Nhưng vừa mới cử động đã nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt lạnh lùng, lông mày khẽ động động. Hạ Hàn lập tức không nhúc nhích nữa, có chút lúng túng tùy ý để Hoàng đế tiếp tục dùng áo ngủ bằng gấm che kín người y.
“Vi thần khấu kiến hoàng thượng, bái kiến Quân hầu.” Chỉ có một mình Trương thái y đi vào trong buồng lò sưởi. Ông là người có tuổi trong cung, cũng là người có y thuật tốt nhất trong thái y viện, vẫn luôn trung thành với Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi vừa đắp chăn cho Hạ Hàn, vừa hỏi lão thái y: “Đại hoàng tử sao rồi?”
Trương thái y nói: “Hồi bẩm bệ hạ, hôm nay Đại điện hạ bị sặc nước, lại bị sợ hãi, lúc này còn đang phát sốt. Nhưng cơ bản đã không còn gì nguy hiểm nữa, chỉ đợi uống thuốc xong, buổi tối bao người một chút, để toát mồ hôi là ổn rồi.”
Nói tới đây, Trương thái y do dự một lát, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nhưng Đại điện hạ còn nhỏ tuổi, hôm nay lại chịu lạnh nghiêm trọng, nhất định phải dưỡng bệnh thật tốt. Nếu không sợ rằng sau này sẽ để lại căn bệnh.”
“… Nếu đã như thế, vậy mấy ngày tới phải chăm sóc cho Đại điện hạ thật tốt.” Triệu Thần Hi im lặng một lát, thản nhiên trả lời một câu.
Sau đó lại đứng dậy phân phó: “Qua đây xem bệnh cho Hoàng quý phi.”
“Vâng.” Trương thái y đứng từ dưới đất lên, cẩn thận đi tới bên tháp mềm. Đối với tình huống trong buồng lò sưởi Hoàng đế ngồi Hoàng quý phi nằm, ông cũng không để lộ bất kỳ biểu tình ngạc nhiên nào. Chỉ nhỏ giọng cung kính nói: “Quân hầu, thứ lỗi cho lão thần mạo phạm.”
“Phiền toái cho Trương thái y rồi.” Hạ Hàn cười cười với lão thái y, vươn cổ tay từ trong chăn ra.
Trương thái y cẩn thận xem mạch cho Hạ Hàn rất lâu, cuối cùng nói: “Quân hầu hơi nhiễm phong hàn, cũng may bình thường thân thể Quân hầu khỏe mạnh, cho nên không có gì lo ngại. Đợi lão thần khai đơn thuốc tiêu trừ phong hàn xong. Sau khi uống thuốc thì nghỉ ngơi cẩn thận thì sẽ không có chuyện gì nữa.”
“Vậy làm phiền Trương thái y rồi.” Hạ Hàn bị Triệu Thần Hi nhìn chằm chằm không thể đứng dậy, chỉ đành gật đầu nói cảm ơn Trương thái y.
Trương thái y vội vàng nói không dám, thấy Hoàng đế không dặn dò thêm gì, liền đứng dậy cáo lui, đi ra ngoài kê đơn thuốc. Triệu Thần Hi cho Liên Cẩn đi theo Trương thái y, thuận tiện lấy đơn thuốc đi sắc thuốc.
Đợi lão thái y đi rồi, Triệu Thần Hi lập tức bảo cung nhân lấy quần áo dày và áo choàng dài tới, bao chặt Hạ Hàn lại không một khe hở, ôm người đi tới thiên điện.
Chủ điện Hạ Hàn đã nhường lại cho Đại hoàng tử, hôm nay nhất định không thể lăn qua lăn lại rồi. Hắn và Hạ Hàn chỉ có thể tới thiên điện tạm một đêm. Cũng may bây giờ đã đốt địa long lên, nhiệt độ trong thiên điện cũng không khác mấy so với chủ điện, ngược lại cũng không có trở ngại gì.
Tới thiên điện rồi, Triệu Thần Hi để Hạ Hàn nằm lên giường, nhưng không cho y tiếp tục ngủ, “Đừng ngủ vội, bảo bọn họ mang cháo tới. Ngươi ăn một chút mới có thể uống thuốc.”
Hiện tại Triệu Thần Hi nói chuyện Hạ Hàn đâu dám phản bác chút nào, chỉ không ngừng gật đầu. Triệu Thần Hi thấy vậy sắc mặt mới hơi hòa hoãn.
Sau đó Hoàng đế ngồi bên giường lại nhìn chằm chằm Hoàng quý phi ăn xong một bát cháo mềm, rồi uống thuốc Liên Cẩn đưa tới, sau đó mới kéo y cùng nằm xuống.
“Vi thần đã không sao nữa rồi,” Hạ Hàn dịch dịch về phía tường, cố gắng không tới gần Triệu Thần Hi, “Hay là hôm nay hoàng thượng về Càn Nguyên Cung đi. Vi thần mắc thương hàn nhẹ, nếu như lây hơi bệnh qua người hoàng thượng thì không được tốt……”
“Ngươi đuổi trẫm đi?” Triệu Thần Hi quay đầu lại híp mắt nhìn Hạ Hàn.
Hạ Hàn lập tức ngậm miệng, rúc vào trong chăn không nói nữa. Triệu Thần Hi hừ lạnh một tiếng rồi mới chịu bỏ qua.
Hai người im lặng một lúc, Triệu Thần Hi nghĩ rằng Hạ Hàn đã ngủ rồi, nhưng lại đột nhiên nghe thấy y lên tiếng: “Bệ hạ… không đi thăm Đại hoàng tử sao?”
Rõ ràng là dáng vẻ còn rất nóng ruột, nhưng tại sao tới bây giờ vẫn không tự mình đi nhìn một lần?”
“… Nếu như ngươi không muốn ngủ, hôm nay trẫm còn rất nhiều việc muốn nghe ngươi giải thích.”
Lần này Hạ Hàn hoàn toàn không dám trả lời lại nữa, tuy rằng trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn với phản ứng của Triệu Thần Hi, nhưng thuốc dần dần phát huy tác dụng, không thể chống lại cơn buồn ngủ, rất nhanh y liền rơi vào ngủ say.
Nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, Triệu Thần Hi nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm màn giường dày, tâm trạng lại chất chứa nỗi niềm.
Đại hoàng tử vô ý rơi xuống nước, thực đúng là không phải chuyện lớn bình thường. Sau khi các cung nhận được tin tức đều kinh sợ một lúc lâu, cũng không dám phái người đi thăm dò cẩn thận như lúc bình thường.
Sau khi Hoàng đế kế vị, con nối dòng vẫn luôn thưa thớt. Cộng thêm hoàng tử còn chưa đầy tháng cũng không quá ba hoàng tử. Hoàng đế vẫn luôn vô cùng coi trọng con nối dòng, hôm nay xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, làm sao còn có người dám làm càn tới góp vui?
Đương nhiên, Thái hậu tự nhiên sẽ không sợ những kiêng kị kia, nhận được tin lập tức phái người tới thăm hỏi Đại hoàng tử thế nào rồi. Triệu Thần Hi lười quan tâm, trực tiếp phái Liên Cẩn đi ứng phó, đuổi người trở về.
Hôm nay khi Triệu Thần Hi tới Hoa Anh Điện, còn chưa tới giờ dùng bữa tối. Xử lý xong công việc lớn nhỏ liền dỗ Hạ Hàn đi ngủ. Giữa chừng còn thức giậy đi phân phó một chút chuyện, cuối cùng còn không ăn bữa tối đã tiếp tục quay về thiên điện nằm dưới ánh mắt nhìn đầy lo lắng của Liên Cẩn.
Cả đêm, trong đầu Triệu Thần Hi rối loạn rất nhiều chuyện. Cuối cùng cũng không biết là bản thân mình đã ngủ như thế nào.
Nhưng vừa mới ngủ, hắn lại bắt đầu nằm mơ. Một lát lại mơ thấy cảnh tượng bản thân mình đang đợi Thục phi và Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, nhưng lại bị phản quân vây quanh, một lát lại nằm mơ thấy hình ảnh bản thân mình từng cầm tay dạy Triệu Hoành Dịch luyện chữ ở Hoa Nguyệt Điện, một lát lại nằm mơ thấy thời khắc Hạ Hàn chết trong vòng tay mình bên gốc cây dưới ánh trăng tròn vành vạnh…
Triệu Thần Hi đột ngột mở mắt ra, hơi thở dồn dập. Hắn đưa tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, theo bản năng đưa tay ôm lấy người bên cạnh mình. Kết quả vừa vươn tay ra lại chạm vào khoảng không…
“Liên Cẩn!” Triệu Thần Hi vén màn lên, đi xuống dưới giường.
“Có nô tài!” Liên Cẩn ở gian ngoài vội vàng chạy vào trong, nhìn thấy Hoàng đế chỉ chỉ mặc trung y màu vàng bước xuống giường, Liên Cần vội vàng cầm áo khoác ngoài phủ thêm cho hắn, “Bệ hạ có gì phân phó?”
“Hoàng quý phi đâu?” Triệu Thần Hi đen mặt đi ra ngoài, “Y lại chạy đi đâu rồi?!”
“Quân hầu tới chủ điện rồi ạ.” Liên Cẩn thấy Hoàng đế nghe xong liền lập tức đi về hướng chủ điện, vội vàng đi trước dẫn đường, vừa đi vừa không quên giải thích, “Nửa đêm Đại điện hạ đột nhiên tỉnh giấc, có lẽ là do ban ngày bị sợ hãi nên không ngừng khóc lóc làm loạn. Không chịu ăn đồ, càng không chịu uống thuốc. Bọn nô tài thực sự không dỗ được, không biết tại sao Quân hầu lại nghe thấy tiếng động, tới xem thử.”
Hai người vừa đi về hướng chủ điện vừa nói chuyện, Liên Cẩn nhỏ giọng nói: “Mới vừa có cung nhân tới báo cáo nói rằng Đại điện hạ đã không náo loạn nữa rồi. Quân hầu còn đang ở bên trong trông chừng.”
Triệu Thần Hi đi tới cửa phòng trong chủ điện, miễn lễ cho cung nhân thỉnh an. Các cung nhân đương nhiên cũng biết Đại hoàng tử vừa mới ổn định lại, lúc này đâu dám làm ra tiếng động lớn, được miễn thỉnh an, họ tiếp tục im lặng canh giữ bên ngoài cửa.
Triệu Thần Hi chắp tay sau lưng đứng ở bên ngoài, bên trong phòng còn đốt vài cốc nến. Tuy rằng chiếu sáng rõ ràng gian phòng trong, nhưng chọn vị trí đặt rất tốt không hề làm chói mắt. Lúc này Hạ Hàn đang ngồi ở chân giường, nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
Mà ở vị trí đầu giường, thân hình nhỏ bé của Triệu Hoành Dịch nổi lên trong chăn. Khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ vẫn còn tái nhợt, dựa vào ánh sáng ngọn nến, mơ hồ có thể nhìn được vệt nước mắt còn lưu lại.
Tuy rằng đã nhắm mắt lại, nhưng miệng vẫn còn vô ý thức khóc thút thít lẩm bẩm gì đó. Cẩn thận lắng nghe, hình như là mấy từ như “phụ hoàng”, “mẫu phi”.
“Đại điện hạ sợ tối, Quân hầu liền bảo nô tài để lại chút nến ở chủ điện.” Liên Cẩn đứng ở sau lưng Triệu Thần Hi nhỏ giọng giải thích. Kết quả lại dẫn tới sự chú ý của Hạ Hàn bên trong.
Triệu Thần Hi thấy thế liền dứt khoát đi vào trong, đứng bên cạnh Hạ Hàn, ánh mắt phức tạp xem xét Đại hoàng tử chưa đầy bốn tuổi này.
Đại hoàng tử Triệu Hoành Dịch từng là hoàng tử mà Triệu Thần Hi yêu thương nhất, cũng chính là hoàng tử mà hắn kỳ vọng nhiều nhất.
Từ bé tới lớn mỗi khi có thời gian rảnh Triệu Thần Hi đều đặt Triệu Hoành Dịch bên người tự mình dạy dỗ. Tuy rằng phần lớn thời gian để che dấu ánh mắt của người khác hắn cũng sẽ mang Nhị hoàng tử Triệu Hoành Ninh đi cùng.
Nhưng dù sao Nhị hoàng tử Triệu Hoành Ninh cũng nhỏ hơn hai tuổi, cộng thêm tính tình bướng bỉnh tinh quái. Đại hoàng tử Triệu Hoành Dịch từ nhỏ đã im lặng nghe lời, cũng thông minh lanh lợi, đương nhiên Triệu Thần Hi càng thích Đại hoàng tử hơn.
Triệu Hoành Dịch ở Hoa Nguyệt Điện ăn, mặc, ở, đi lại đều do Triệu Thần Hi tự mình tham dự sắp xếp. Hoa Nguyệt Điện của Thục phi cũng không dám quá nhúng tay vào, người bên cạnh hoàng trưởng tử toàn bộ đều là tâm phúc mà Triệu Thần Hi sắp xếp.
Một khoảng thời gian Thái hậu cũng từng hoài nghi, nhưng thấy hắn đối với Nhị hoàng tử dường như cũng không có gì khác biệt, hơn nữa cũng không can thiệp quá nhiều vào Hoa Nguyệt Điện. Nên cũng chỉ nghĩ rằng hắn coi trọng hoàng tự, cho nên mới có hành động như vậy.
Lúc ấy so với mẫu phi Thục phi sinh hoạt chung với mình, hoàng trưởng tử còn càng thân thiết với Triệu Thần Hi hơn. Không chỉ có tướng mạo trông giống hắn tám phần mà từ nhỏ hoàng trưởng tử đi đâu cũng bám lấy hắn. Thục phi vẫn luôn xu nịnh nói phụ tử bọn họ có duyên, nàng cũng phải ghen tị. Lúc ấy Triệu Thần Hi nghe vậy cũng rất vui.
Đứa trẻ này có duyên với hắn.
Có một khoảng thời gian Triệu Thần Hi cũng cho rằng như vậy. Thậm chí còn bắt đầu có dự tính giải quyết hoàn toàn Tiêu gia sau đó lập Triệu Hoành Dịch lên làm thái tử.
Nhưng tới cuối cùng, tất cả những kỳ vọng và tin tưởng của hắn đều biến thành một trò cười.
Hắn biết có lẽ những chuyện mà hắn từng trải qua đều không hề liên quan tới Triệu Hoành Dịch. Ngày hôm ấy tại Kim Loan Điện, Triệu Hoành Dịch năm ấy mới mười tuổi sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt lo sợ tìm kiếm hình bóng ai đó, giống y hệt như lúc còn nhỏ hắn không hề thấy được bản thân mình.
Nhưng cho dù thế nào, hình ảnh tiểu Hoàng đế mặc long bào cùng với hai vị Thái hậu đoan trang quý phái ngồi phía sau, cùng nhau ngồi trên vị trí Kim Loan Điện cao cao, là hình ảnh mà cả đời này Triệu Thần Hi khó có thể quên được.
Cho nên khi tỉnh lại lần nữa, Triệu Thần Hi cố gắng hết sức xem nhẹ đứa con trai mà mình đã từng rất yêu thương này. Bởi vì hắn không biết rốt cuộc phải dùng loại tâm tình nào đối mặt với nó.
Hạt giống nghi ngờ đã trồng xuống, cho dù biết hoàng trưởng tử hiện tại mới chỉ có bốn tuổi, vẫn là một đứa trẻ không rành thế sự. Hắn cũng không thể để cho bản thân mình bình tĩnh đối diện.
Từng có bao nhiêu yêu thương cùng bao nhiêu hi vọng, tới giờ lại có bao nhiêu thất vọng cùng tức giận.
Chẳng qua là có tức giận thêm nữa, hắn cũng biết bản thân mình dù thế nào thì cũng không thể xuống tay được với huyết thống của chính mình. Cho nên mới có thể không chú ý tới, thầm nghĩ rằng sau khi sự việc ổn định rồi, sẽ sớm sắp xếp cho Đại hoàng tử xuất cung lập phủ. Đợi đủ tuổi rồi phong chức vương gia, phái tới vùng đất phong xa xôi, cũng coi như kết thúc mọi chuyện.
Chẳng qua hắn không ngờ rằng bản thân mình chỉ vừa mới buông tay mấy tháng thôi, Triệu Hoành Dịch lại xảy ra chuyện bất trắc này.
Phúc Hỉ cái gì? Căn bản không phải là người mình sắp xếp bên cạnh Triệu Hoành Dịch để chăm sóc y. Nhưng nếu có thể ở bên cạnh hầu hạ Triệu Hoành Dịch, đương nhiên là cũng được sự gật đầu đồng ý của Thục phi.
Bản thân mình chẳng qua mới chỉ buông tay vài tháng, nữ nhân kia lại có thể để người như vậy tới bên cạnh con trai của mình. Ngay cả một Hoa Nguyệt Điện nhỏ bé cũng không thể xử lý tốt, bản thân hắn còn đã từng muốn đưa nàng ta lên vị trí Hoàng hậu. Thật sự không biết lúc đó bản thân hắn bị thứ gì che mờ mắt!
Chờ Triệu Hoành Dịch hoàn toàn ngủ say, Hạ Hàn và Triệu Thần Hi mới lần lượt quay về thiên điện. Hai người cả đường im lặng, Triệu Thần Hi không chất vấn Hạ Hàn nửa đêm đột nhiên không thấy nữa. Hạ Hàn cũng không hỏi sự khác thường ngày hôm nay của Triệu Thần Hi.
Cuối cùng hai người lại nằm sóng vai cùng nhau như cũ, chính là lúc này, là Hạ Hàn cầm lấy bàn tay của Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi vốn bị cảnh trong mơ tra tấn cả nửa đêm, không biết vì sao lại đột nhiên dần bình tĩnh lại.
Vừa mới nhắm mắt, một đêm đã qua đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi nhận được tin tức hoàng trưởng tử rơi xuống nước Thục phi khóc lóc mấy lần dường như cả đêm không ngủ, không đợi được con trai mình nhưng lại nhận được một ý chỉ của hoàng thượng:
Hoàng trưởng tử rơi xuống nước bị tổn hại tới thân thể, cần phải cẩn thận tu dưỡng. Thân thể Thục phi không tiện nên để hoàng trưởng tử ở lại Hoa Anh điện, để Hoàng quý phi thay Thục phi chăm sóc.
Thục phi vừa nghe thấy thế, thân thể vốn còn đang ở trong tháng cữ, suýt chút nữa đã không chịu được đả kích này, mấy từ “Hoàng quý phi”, “Hoa Anh Điện”, làm cho nàng ta chấn động tới mức trước mắt tối đen.