Editor: Cửu NguyệtThu xếp xong xuôi cho Hạ Hàn, Triệu Thần Hi thay áo quần khác, rồi đuổi hết cung nhân ra khỏi tẩm cung.
Bây giờ, chúng cung nhân không dám nói những lời như “lây bệnh” hay “Hoàng thượng lấy long thể làm trọng” để ngăn cản. Tất cả nhanh nhẹn lui ra ngoài.
Sợ Hạ Hàn buổi tối trúng gió, Triệu Thần Hi lại đắp lên cho Hạ Hàn thêm một lớp chăn bông. Chỉ lo bệnh tình Hạ Hàn nửa đêm sẽ tái phát, nên không dám ngủ sâu.
Đến nửa đêm, Hạ Hàn quả thật mơ mơ màng màng ngọ nguậy ở trong chăn. Triệu Thần Hi gần như lập tức tỉnh dậy, đưa tay kiểm tra trán Hạ Hàn, phát hiện nhiệt độ đã giảm xuống, Lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Hạ Hàn vẫn ở trong chăn xoay người tới lui, nhìn người có vẻ cũng chưa hoàn toàn tỉnh lại. Triệu Thần Hi dứt khoát ngồi dậy, bế Hạ Hàn lên. Nếu đã hạ nhiệt, đoán chừng bây giờ sắp bị bí đến phát hoảng.
Được Triệu Thần Hi ôm vào trong lòng, Hạ Hàn quả thật yên tĩnh lại. Nhắm mắt ngoan ngoãn tựa trên vai Triệu Thần Hi. Triệu Thần Hi sờ sờ trung y của Hạ Hàn, đều bị mồ hôi dính ướt.
“Có muốn uống nước không?” Triệu Thần Hi vừa ôm Hạ Hàn nhét vào trong chăn của mình, vừa khẽ hỏi.
Y phục cũng đã ướt hết, trong chăn khẳng định cũng không khá hơn bao nhiêu, ngủ không thoải mái không nói, khéo lại bị bí đến phát bệnh mới sợ.
Tuy Hạ Hàn còn mơ màng, nhưng đại khái có thể hiểu lời Triệu Thần Hi. Đầu tựa nơi hõm vai Triệu Thần Hi khẽ gật một cái.
Triệu Thần Hi liền kêu Liên Cẩn đang canh giữ ở phòng ngoài, gọi đưa vào chén trà nóng. Tự tay bưng đút Hạ Hàn uống, rồi cầm lấy trung y do người đưa tới thay cho Hạ Hàn.
Hạ Hàn bị bệnh cả đêm, bây giờ mới vừa tỉnh lại, rất nhiều chuyện hoàn toàn không phản ứng kịp. Trên người vẫn mỏi nhừ không có sức lực, dĩ nhiên Triệu Thần Hi nói gì liền làm nấy, vô cùng phối hợp.
Chờ giằng co hết tất cả một lượt, lúc này Triệu Thần Hi mới ôm Hạ Hàn đã khôi phục lại nhiệt độ bình thường lần nữa nằm xuống.
Tuy trong tẩm điện vẫn ấm áp như mùa xuân, Triệu Thần Hi vẫn nhiều lần nhém lại chăn cho hai người, xác định không có chút lỗ hổng cho gió luồn vào. Sau đó một cánh tay ôm lấy Hạ Hàn, một tay kia đặt trên sống lưng Hạ Hàn nhẹ nhàng vuốt vuốt.
Hạ Hàn tựa vào hõm vai của Triệu Thần Hi, cả người cũng không khác gì nằm trên người hắn. Giống như lúc ngủ trước kia, Triệu Thần Hi rất thích đè lên người Hạ Hàn ngủ như thế. Nhưng bây giờ rốt cuộc quả thật đã ôm được người vào trong lòng, Triệu Thần Hi lại đột nhiên có chút không ngủ được.
Cảm giác được có một sức nặng đè trên người mình, Triệu Thần Hi cũng chỉ yên lặng thở dài.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả khi Triệu Thần Ngữ ngã bệnh, hắn cũng không tự tay chăm sóc như vậy bao giờ. Nghĩ đến đây, Triệu Thần Hi thuận tay nhéo một cái vào chỗ thịt mềm bên hông Hạ Hàn, thì thầm tự nói, “Ngươi thật có phúc phí tốt.”
Nào biết mới vừa bóp một cái, cơ thể của người trong lòng đột nhiên run rẩy. Triệu Thần Hi hơi sửng sốt, ở dưới chăn, một đôi tay lén lút đặt lên hông hắn, ôm ngược lấy hắn.
Triệu Thần Hi yên lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi?”
Không ai đáp lời, nhưng Triệu Thần Hi biết bây giờ Hạ Hàn đã thật sự tỉnh lại. Hai người yên lặng dựa vào nhau trong chốc lát, Triệu Thần Hi lại nói:
“Hạ Hàn, đôi khi trẫm thật sự không hiểu rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì. Một tháng này, ngay cả Tiêu quý phi và Thục phi đều đã nghĩ mọi biện pháp đến tìm trẫm, nhưng ngươi không chịu gửi trẫm một cái tin. Biết rõ rằng chỉ cần ngươi bằng lòng đến, dù có chuyện gì trẫm cũng có thể nói chuyện với ngươi.”
Ngay từ đầu lúc Triệu Thần Hi bực bội rời đi, hắn thừa nhận cũng có ít nhiều tức giận. Có một chút ý nghĩ trẻ con là muốn cố tình chờ Hạ Hàn đến tìm mình.
Nhưng tròn một tháng Hạ Hàn thật sự không có đến. Sự bực mình ban đầu của Triệu Thần Hi càng ngày càng biến thành nóng ruột.
Mỗi ngày mình đi đến Hoa Anh Điện, Hạ Hàn cũng chờ đợi mình. Một tháng này không đi, dường như Hạ Hàn cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn. Có hay không có mình tựa hồ cũng không tạo nên ảnh hưởng gì trong cuộc sống của Hạ Hàn.
Hạ Hàn luôn làm việc nhanh nhẹn giải quyết dứt khoát, chuyện như không dám tới gặp mình, Triệu Thần Hi chưa từng nghĩ tới.
Vậy không phải là không có dũng khí, nhưng vì sao không đến. Nguyên nhân càng sâu xa, Triệu Thần Hi càng không muốn biết.
Sau khi quần áo bị chén thuốc làm ướt nhẹp, Triệu Thần Hi thừa dịp lúc thay y phục thuận tiện hỏi Vân Cẩm tình hình của Hoa Anh Điện một tháng này.
Khi nghe Vân Cẩm kể Hạ Hàn đã rót trà lài an thần một tháng này, Triệu Thần Hi thấy đau lòng, cũng biết Hạ Hàn vẫn để tâm. Ít nhất xa nhau một tháng, không chỉ có mỗi bản thân mình không thể yên giấc.
Nhưng hắn vẫn không hiểu, vì sao Hạ Hàn có thể không đến tròn một tháng. Cho dù là tìm đến mình để hỏi nguyên nhân, y cũng không chịu.
Sợ Triệu Thần Hi và Hạ Hàn có gì sai bảo vào ban đêm, trong tẩm điện vẫn còn giữ hai ngọn nến. Nhưng Hạ Hàn chôn mặt ở trong lòng Triệu Thần Hi, căn bản không thấy được vẻ mặt của y lúc này.
Triệu Thần Hi đợi hồi lâu vẫn không thấy Hạ Hàn trả lời, liền tiếp tục nói: “Có đôi lúc trẫm thật đang suy nghĩ, lòng của ngươi đến tột cùng là ở trên người của trẫm, hay là ở trên người Hoàng đế của Đại Uyên.”
Triệu Thần Hi nói xong, vẫn không lập tức nhận được câu trả lời. Đang lúc hắn cho rằng Hạ Hàn vẫn sẽ không trả lời như cũ, trong ngực truyền tới thanh âm có chút khàn khàn của Hạ Hàn,
“Hoàng thượng hỏi lòng thần ở trên người ai, vậy lòng của Hoàng thượng ngài thì sao?”
Triệu Thần Hi sửng sốt, còn không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của câu hỏi này lắm, Hạ Hàn đột nhiên từ từ ngồi dậy.
Áo ngủ bằng gấm đắp trên thân hai người bị vén lên, trong phòng ấm áp nên không cảm thấy lạnh. Hạ Hàn nghiêng người ngồi bên cạnh Triệu Thần Hi, hai mắt nhìn thẳng Đế vương đang nằm bên cạnh mình.
Lúc này Hạ Hàn không còn bộ dáng luôn luôn cẩn thận nghiêm túc lúc hai người ở cùng một chỗ trước kia nữa. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ mang theo chút buồn vô cớ với Triệu Thần Hi,
“Cho dù ngài là ai, lòng thần vẫn ở trên người ngài. Nhưng lòng Hoàng thượng lại đang ở đâu vậy?”
“Lòng trẫm?” Triệu Thần Hi đột nhiên cảm thấy không hiểu, theo bản năng mở miệng nói: “Trẫm dĩ nhiên là…”
Nói được phân nửa liền bắt gặp ánh mặt vô cùng nghiêm túc của Hạ Hàn, Triệu Thần Hi cũng nói ra được nửa câu sau.
Dường như Hạ Hàn sớm đoán được Triệu Thần Hi sẽ có phản ứng như vậy, khẽ rũ mắt xuống, lại nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, vì sao ngài đột nhiên không thích Thục phi nữa vậy?”
Triệu Thần Hi vừa nghe, theo bản năng liền phản bác, “Thục phi? Ngươi đột nhiên nhắc đến nàng làm gì, trẫm chưa từng…”
Hạ Hàn nhìn Triệu Thần Hi, không phản bác, nhưng cũng không nói tiếp. Ngược lại Triệu Thần Hi mím môi lại, hoàn toàn im lặng xuống.
Đúng theo như lời Triệu Thần Hi, một tháng này, Hạ Hàn biết mình chỉ cần chịu đi, hai người nhất định cũng sẽ không giằng co một tháng lâu như vậy.
Nhưng vẫn có gì đó chắn ngang giữa y và Triệu Thần Hi. Thậm chí y còn không biết đến tột cùng vật kia là cái gì, nhưng Triệu Thần Hi cũng không giải thích nguyên nhân. Vì sao đột nhiên đến Hoa Anh Điện? Vì sao đột nhiên vứt bỏ Thục phi đang được cưng chiều tột đỉnh lúc ấy chứ? Vì sao đối với tin tức của Hoa Nguyệt Điện, vẫn luôn có sự cố chấp khác thường chứ?
Hạ Hàn cũng không phải chưa từng muốn hỏi, nhưng mỗi lần thoáng nhắc tới, trên người Triệu Thần Hi lập tức lộ ra sự nóng nảy, tâm tình hung ác lại âm u. Giống như một con dã thú bị người khác làm tổn thương rất nặng nề, bản thân có sự phòng bị không muốn người khác đến gần. Bao gồm chính mình.
Lần này hắn đi, Triệu Thần Hi quay về lại với Triệu Thần Hi. Vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Có lẽ cuối cùng sẽ có lần hắn không bao giờ quay trở lại nữa.
Có thể mình đã từng có một phần dũng cảm, liều lĩnh dám liều mạng. Cho dù cuối cùng vẫn cô đơn lẻ bóng như trước, vẫn sẽ cam lòng.
Nhưng Hoa Anh Điện này, mình cũng đã ở đã năm năm rồi. Lúc ban đầu khi nghe được một ít tin tức về hắn thì tim còn đập nhanh, đến cuối cùng chỉ có thể chôn xuống đáy lòng phần hy vọng quá xa vời kia.
Sự háo hức và đơn thuần thời niên thiếu kia đã dần dần bị thời gian ở đây ăn mòn đến gần như chẳng còn gì.
Sự xuất hiện đột ngột của Triệu Thần Hi phá vỡ tâm tình tĩnh lặng. Đã từng buông xuống, nhưng khi người thật sự đứng trước mặt. Hạ Hàn lại phát hiện rằng thì ra phần rung động thời niên thiếu kia đến bây giờ vẫn y như cũ, được cất giữ sâu tận đáy lòng.
Một câu “Chỉ cho phép một mình ngươi” lúc ban đầu của Triệu Thần Hi, y thật sự tin. Nhưng rất nhiều thứ, không phải một mình y tin tưởng, một mình y mong muốn thì mây tan thấy trăng sáng.
Tâm tình khác thường của Triệu Thần Hi đối với Thục phi và Đại hoàng tử, có lẽ bản thân Triệu Thần Hi cũng không nhận thấy, nhưng y thấy rõ.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, y không hiểu vì sao Triệu Thần Hi đột nhiên đồng ý lời hứa trọn đời một người với mình. Cũng không hiểu rốt cuộc vì sao hắn lại đột nhiên bỏ Thục phi, chuyển hướng qua mình.
Sự im lặng lần này của Triệu Thần Hi, mới chính là thứ chính yếu chắn ngang giữa hai người.
Mặc dù trước đó đang bệnh mơ mơ màng màng, nhưng sự căng thẳng của Triệu Thần Hi, dĩ nhiên Hạ Hàn cảm nhận được. Cũng chính vì vậy, Hạ Hàn bỗng nhiên bình tĩnh lại. Mặc kệ cuối cùng Triệu Thần Hi trả lời như thế nào, dù sao mình cũng không nhất thiết phải ở trong lòng hắn.
Những lời nén ở trong lòng thường ngày không mở miệng nói được, bây giờ cũng nói ra hết.
Mà đối mặt với một Hạ Hàn cứng rắn với mình đêm nay, Triệu Thần Hi vốn muốn buộc Hạ Hàn phải cho mình một đáp án, ngược lại đột nhiên hơi mờ mịt.
Đến tột cùng có còn động tâm với Thục phi nữa không? Khi Triệu Thần Hi một thân một mình, còn có thể phủ định mà an ủi bản thân. Nhưng lúc này đối mặt với Hạ Hàn, hắn lại không thể phản bác.
Có lúc, hắn đúng là nghĩ tới ở bên Thục phi lâu dài. Bất kể là nhiều năm tốn tâm tốn sức bảo vệ, hay là sự xem trọng đối với Đại hoàng tử, đều là cách hắn biểu hiện sự nghiêm túc. Cho dù đã trải qua lần phản bội xé nát tim gan này, đến bây giờ trong lòng chỉ có hận, cũng không thể phủ định Thục phi ở trong lòng hắn, rốt cuộc vẫn rất đặc biệt.
Triệu Thần Hi theo bản năng đặt Thục phi ở chỗ cũ. Trong vô ý thức là muốn để nàng nhìn thấy. Chứng minh rằng không có nàng, mình vẫn có thể tìm thấy một người thật lòng đối đãi với mình.
Nhưng nghĩ ngược lại, chuyện giữa hắn và Hạ Hàn, kỳ thật cũng không cần cho ai xem. Chỉ cần hai bên đều biết, như vậy là đủ rồi. Tiềm thức muốn cho Thục phi nhìn thấy, cũng chính là oán hận trong lòng vẫn luôn không nuốt xuống được mà thôi.
Lúc đó vừa nhắm mắt lại mở mắt ra một cái, đã trở lại sáu năm trước. Chỉ là trong ngày thường không muốn nghĩ lại những chuyện đã từng xảy ra, nhưng quên rằng Hạ Hàn căn bản không biết tình cảnh của sáu năm sau đó.
Hạ Hàn không biết cuối cùng mình ngủ khi nào, chỉ là sau khi tỉnh lại, mới phát hiện mình đã nằm lại trên giường. Chăn được nhém cẩn thận, đắp kín trên người.
Trong chăn rất ấm áp, đầu óc mê man hay cảm giác toàn thân bủn rủn tối hôm qua cũng không còn nữa. Nếu có cái gì khác biệt, chính là trên giường này chỉ còn lại một mình y.
Hạ Hàn nghiêng đầu nhìn cái chăn trống không ở bên cạnh, trong lòng hơi cay cay.
Thảo nào hắn luôn không thích khi đang ngủ mà mình dậy một mình. Thì ra cảm giác tỉnh giấc thấy chỉ có một mình thật sự làm người ta khó chịu.
Hạ Hàn ngơ ngẩn nhìn trên giường ngây người hồi lâu, rồi thở dài. Mới vừa xốc chăn lên, lúc chuẩn bị gọi người tiến vào thay y phục, cánh cửa nội gian lại đột nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra.
Vừa quay đầu, đã thấy bóng dạng quen thuộc của Minh hoàng từ bên ngoài đi vào.