Editor: Cát CánhVào thời kỳ nhạy cảm như vậy, Tiêu quý phi đột nhiên bị đoạt quyền cai quản Lục cung, lại một lần đánh vỡ sự cân bằng thế lực của các phương. Phe phủ Trấn Quốc Công vui mừng khôn xiết cùng với phe phủ Thái Sư thất vọng bất đắc dĩ, đương nhiên cũng không cần phải nói tới, còn có một bộ phận quan viên đứng ở giữa chưa quyết định cũng rất do dự.
Nhưng nhìn sắc mặt còn có chút đen của Hoàng đế vào buổi triều ngày hôm sau, mọi người cũng không dám nhắc tới chuyện phong hậu nữa. Dù sao hậu cung không yên, Hoàng thượng chắc cũng sẽ cảm thấy mất mặt?
Cứ kéo dài như vậy, lại tới bảy tám ngày. Đợi khi triều thần không thể nhẫn nại được thêm. Hơn nữa các bộ được phái chuẩn bị công việc từ sớm cũng không biết được rốt cuộc Hoàng hậu là ai, có rất nhiều chuyện căn bản không thể chuẩn bị trước được.
Triều thần vừa mới tìm được một cái cớ hay, chuẩn bị trực tiếp hỏi người được lựa chọn làm Hoàng hậu thì Trấn Quốc Công tự mình tới Ngự Thư Phòng cầu kiến.
“Đã bắt được người rồi hả? Đúng là có sao?”
“Nhờ phúc của bệ hạ, chuyện này đã gần như rõ ràng.” Hạ Uyên vừa mới được ban ngồi ghế, nghe được câu hỏi của Triệu Thần Hi, vội vàng chắp tay trả lời: “Tuy rằng không thể cam đoan nhất định đều sạch sẽ, nhưng có lẽ cũng tương đối.”
Triệu Thần Hi cười cười, “Có lẽ cũng tương đối rồi. Tuy rằng ngươi rời triều nhiều năm, nhưng Thái sư muốn nhét người vào chỗ ngươi cũng không phải dễ. Xem ra mấy người kia cũng phải tốn không ít công sức.”
Nghĩ tới người bị tìm ra nhờ chuyện “phong hậu” lần này, Hạ Uyên có chút thất vọng, nhưng cũng may mắn nhiều hơn. Không khỏi có chút cảm khái:
“Lần này nếu như không phải Hoàng thượng đột nhiên đoạt quyền cai quản Lục cung của Tiêu quý phi, làm cho Thái sư thật sự lo lắng, có lẽ còn chưa bắt được ra mấy người này.”
“Vậy ngươi đừng cảm ơn trẫm nữa.” Triệu Thần Hi phất tay, “Đi cảm ơn Hoàng quý phi đi. Không có y xuất hiện, trẫm lấy đâu ra lí do này.”
Hạ Uyên thấy thế cũng cười lên. Có lòng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại không biết nên nói thế nào. Lần này quay về triều, nhìn thấy Hoàng thượng mỗi lần nhắc tới thứ tử của mình luôn mang theo sự vui sướng từ trong ra ngoài, trong lòng cũng có chút ngẩn ngơ.
Bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ lúc ban đầu khi nhận được thánh chỉ muốn một đích tử(1) Hạ gia phải nhập cung, thứ tử chủ động xin đi. Cũng còn nhớ rõ khi còn ở biên quan, cái cảm giác đau lòng cùng bất đắc dĩ khi vài năm không nghe được tin tức của Đức phi trong cung.
Đích tử: Con trai của vợ cả.Mà bây giờ thứ tử và thánh thượng có thể có mối lương duyên này, cũng thật sự là phúc mà trời xanh ban cho Hạ gia.
Ngày hôm sau khi Hạ Uyên yết kiến, tại buổi triều sớm, hoàng đế tuyên bố tấn phong đích thứ tử của phủ Trấn Quốc Công, hiện nay là Hoàng quý phi làm Hoàng hậu. Hơn nữa còn không cho mọi người đường đáp lại, lập tức để Khâm Thiên Giám(2) lấy ngày tốt đã được tính toán từ sớm ra, tuyên đọc ngay tại chỗ.
“Quan sát hiện tượng thiên văn, ngài mồng tám tháng hai nhận lễ là cát, ngày mười bảy tháng cử hành hôn lễ là cát, ngày mồng tám tháng ba tiến hành lễ sắc phong là đại cát!”
Khâm Thiên Giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.Tuy rằng mấy ngày này mọi người đều bị Hoàng đế làm đảo lộn ruột gan, nhưng bây giờ đột nhiên nói tuyên bố là tuyên bố, vẫn làm cho người ta nhất thời chưa thể phản ứng được.
Trong Kim Loan Điện nháy mắt trở nên an tĩnh, Hoàng đế ngồi trên long ỷ, dường như cũng không quan tâm.
Vẫn là đạo lí ấy, rốt cuộc là lập ai làm hậu, đều coi như là chuyện của hậu cung Hoàng đế, ngoại thần căn bản không có quyền, cũng không dám can thiệp.
Dừng một lát, mọi người lần lượt tỉnh táo lại. Đều đã tới nước này rồi, cho dù cuối cùng kết quả có như ý nguyện hay không, mọi người cũng chỉ có thể quỳ xuống đất,
“Hoàng thượng thánh minh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Chúng ái khanh bình thân.” Triệu Thần Hi gọi mọi người dậy, dặn dò nói: “Lập hậu là chuyện lớn của triều đình, công việc của các bộ nhất định không sơ xuất một chút nào!”
“Chúng thần tuân chỉ, nhất định sẽ không xỉ nhục thánh mệnh!”
Triệu Thần Hi vừa nói xong, thấy không còn ai thượng tấu liền trực tiếp bãi triều rời đi. Các thần tử còn lại ở dưới sảnh đều mang tâm sự trong lòng.
Phía phủ Trấn Quốc Công đương nhiên đều rất vui vẻ, từ khi Hoàng quý phi bắt đầu được sủng ái, có người nhìn xa trông rộng đã luôn ngóng trông ngày này. Đợi tới ngày hôm nay cuối cùng thì việc cũng thành, hưng phấn không cần phải nói. Thậm chí đã có một số người bắt đầu cao giọng chúc mừng Trấn Quốc Công.
Hạ Uyên dẫn theo Hạ Hiên và Hạ Tích đi ra ngoài, gặp được có người chúc mừng lại hơi chắp tay đáp lễ. Không ngạo mạn, cũng không vì chuyện này mà vui vẻ lỗ mãng. Hoàn toàn duy trì phong độ nghiêm nghị bình tĩnh như ngày thường của một đại tướng quân.
Mà Tiêu Thái Sư bình thường rất ít khi thể hiện vui giận ra ngoài, giờ đây sắc mặt cũng hơi trắng bệch, không che đậy được vẻ tiều tụy.
Tiêu gia ngay từ đầu đã xem trọng vị trí Hoàng hậu này, phần lớn nguyên nhân là vì Hoàng hậu Đại Uyên không giống như tiền triều, quyền lực vô cùng lớn. Với tình hình ở trong hoàng cung có một vị thái hậu họ Tiêu, có thể thêm một vị Tiêu hoàng hậu, đối với Tiêu gia đương nhiên là như hổ thêm cánh.
Nhưng từ lúc phủ Trấn Quốc Công một lần nữa vùng dậy, vị trí Hoàng hậu này đối với Tiêu gia không chỉ có ý nghĩa như vậy. Giờ đây vị trí Hoàng hậu này, là thế lực mà phủ Trấn Quốc Công và phủ Thái Sư cạnh tranh đầu tiên.
Càng quan trọng hơn là, người được chọn làm Hoàng hậu, còn đại diện cho thái độ của Hoàng thượng.
Dưới tình huống mà quyền lực của Hoàng hậu lớn tới mức độ có thể can thiệp vào tiền triều, không có Hoàng đế nào sẽ để người mình không tin tưởng lên vị trí Hoàng hậu.
Nhưng cuối cùng người ngồi trên ghế phượng lại là người của Hạ gia, thái độ của Hoàng đế đã biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Khoảng thời gian tranh giành vị trí Hoàng hậu ngắn ngủi chỉ có nửa tháng, Tiêu gia thất bại, nhưng cũng đánh dấu mốc chính rằng tiền triều này đã thay đổi rồi. Năm đó Tiêu gia ở trong triều có thể một tay che trời, đã bắt đầu nhanh chóng suy yếu.
“Ngày mồng bảy tháng ba?” Hạ Hàn quay đầu nhìn Triệu Thần Hi đang nằm trêm tháp mềm, vẻ mặt nhàn hạ, “Nhanh như vậy? Là Khâm Thiên Giám tính sao?”
Bây giờ đã là trung tuần tháng giêng, còn chưa tới hai tháng nữa là tới thời gian làm lễ sắc phong. Đại hôn của Hoàng đế và Hoàng hậu vốn phức tạp, lễ tiền hôn trước lễ thành hôn đều phải tốn chút thời gian, tính thế nào cũng thấy quá vội vàng.
“Là do trẫm định đấy.” Triệu Thần Hi chống cằm nhìn Hạ Hàn, “Trẫm cảm thấy ngày mồng bảy tháng ba là ngày tốt, ngày hôm đó sắc phong ngươi làm Hoàng hậu của trẫm, không thể thích hợp hơn được nữa.”
Hạ Hàn cũng bất đắc dĩ với thái độ thỉnh thoảng lại tùy ý của Triệu Thần Hi, “Vậy Lễ Bộ và Hồng Lô Tự có kịp chuẩn bị không?”
Triệu Thần Hi chẳng hề lo lắng về chuyện này, “Trẫm nuôi bọn họ không phải để dùng vào những lúc thế này sao?”
Nói xong, hắn nghiêng đầu xem xét Hạ Hàn hồi lâu, có chút hoài nghi nói, “Tại sao ngươi lại không căng thẳng?”
Hạ Hàn cũng có chút mờ mịt: “Tại sao thần lại phải căng thẳng?”
“Ngươi phải gả cho trẫm!” Triệu Thần Hi nhìn chằm chằm Hạ Hàn, “Người bình thường nghe được phải thành thân, không phải nên lo lắng, hoặc kích động, hoặc căng thẳng sao?”
“Thần vào cung đã chín năm rồi thưa Hoàng thượng.” Hạ Hàn có chút buồn cười, “Nếu như bắt buộc phải nói, thần đã gả cho hoàng thượng từ chín năm trước. Cho dù có căng thẳng… cũng đã từng căng thẳng rồi.”
Nghĩ tới đêm trước khi tiếp chỉ vào cung, lúc ấy bản thân y dường như… quả thực cũng đã từng căng thẳng.
Triệu Thần Hi nhìn Hạ Hàn đi tới trước mặt hắn, lại đột nhiên bắt đầu run rẩy. Hắn vươn tay kéo y lại, xoay người áp lên tháp mềm.
Không đợi Hạ Hàn hồi thần từ kinh ngạc, Triệu Thần Hi thuần thục tìm được môi đối phương. Triệu Thần Hi cũng đã quen thuộc với quần áo thường ngày của Hoàng quý phi, hắn còn biết rõ vị trí khuy cài hơn cả Hạ Hàn.
Vừa hôn xong, Triệu Thần Hi đã kéo vạt áo Hạ Hàn ra, vừa nhìn làn da khỏe mạnh đang ửng đỏ, vừa trêu đùa:
“Bây giờ mới hôn một chút mà đã xấu hổ như thế, nghe thấy phải thành thân với trẫm lại không coi là chuyện gì lớn? Hoàng quý phi của trẫm đúng là không giống như những người khác.”
“Có phong hậu hay không, đối với thần cũng không có gì khác biệt.” Hạ Hàn nằm thẳng, để cho Triệu Thần Hi tùy ý đè lên, thở dài một hơi, mới thấp giọng nói: “Lẽ nào sau khi bệ hạ phong thần làm Hoàng hậu thì không tới Hoa Anh Điện này nữa?”
“Quả thực sẽ không tới nữa.” Triệu Thần Hi chọc chọc eo Hạ Hàn, “Tới lúc đó nên vào trong cung.”
Thấy Hạ Hàn run rẩy lui về sau trốn, Triệu Thần Hi lại chọc một hồi mới buông tha y, “Vậy mà còn nói có phong hậu hay không cũng không có gì khác? Sao nào, vậy trẫm phong người khác làm Hoàng hậu ngươi cũng không quan tâm sao?”
Hạ Hàn nghe xong sửng sốt, nửa ngày sau mới ngẩng đầu, cười với Triệu Thần Hi.
Hạ Hàn rất ít khi cười với Triệu Thần Hi như vậy, nụ cười mang theo ý tứ độc chiếm cùng xâm lược.
Triệu Thần Hi hơi sửng sốt, cũng không nói gì, lại cúi đầu xuống, khẽ hôn một cái lên khóe môi của y… mỗi lần như vậy, Triệu Thần Hi lại cảm thấy, Hạ Hàn thế này rất giống như phụ tử Hạ gia ở biên quan. Loại phóng khoáng thuộc về biên quan bao la cùng với sự tự tin bá đạo của nam nhi khi ở sa trường, luôn làm cho Triệu Thần Hi cảm thấy mê muội.
Hắn phát hiện Hạ Hàn như thế này, làm cho hắn càng ngày càng không thể buông tay.