Editor: Cát CánhHạ Tích biết trong thời gian bản thân mình ở đây nhận chức Đô Thống Cấm Quân, khẳng định sẽ không mấy thuận lợi. Nếu như có thể thật sự thuận buồm xuôi gió giải quyết được mâu thuẫn khó giải quyết nhiều năm qua của Cấm Quân, Hoàng đế cũng sẽ không đau đầu nhiều như thế.
Có chuẩn bị là một chuyện, nhưng khi thật sự nhìn thấy trạng thái vô kỷ luật, lười biếng của đám công tử, Hạ Tích nhịn hai ngày, cuối cùng không duy trì được thái độ bình tĩnh hòa nhã bình thường.
“Vương phó thống lĩnh, theo ta được biết đây là lần thứ ba ngươi tới thao luyện muộn nhỉ?”
“Hạ đô thống thứ lỗi.” Vương Đức chắp tay bồi tội với Hạ Tích, “Hôm nay ti chức thực sự không thoải mái. Ti chức cam đoan, tuyệt đối không có lần sau!”
Tuy rằng lúc này vẻ mặt Vương Đức cười hèn hạ lấy lòng nhưng trong mắt lại không để tâm, không chút nghiêm túc. Hạ Tích còn không ngây thơ tới mức mà tin tưởng lời cam đoan của hắn.
Nhìn hắn ta một cái, vẻ mặt Hạ Tích không hề thả lỏng, “Ta còn nhớ, trong quy củ điều lệ thông thường được đọc vào ngày đầu tiên. Ngươi là Phó thống lĩnh, vốn nên làm gương tốt. Sẽ không thể không biết đúng không?”
Vương Đức vội vàng nói: “Vâng, vâng, vâng, ti chức hiểu, nhất định sẽ không có lần sau.”
Hạ Tích nói: “Nếu đã như thế, vậy chuyện ngày hôm nay dựa theo quy củ đi. Làm tấm gương tốt không thể nói là bỏ qua được, nếu không sẽ không dễ ăn nói với các huynh đệ khác.”
Khuôn mặt tươi cười lấy lòng của Vương Đức hơi cứng lại, “Hạ đô thống, việc này… không tới mức ấy chứ…”
“Cao Lập,” Hạ Tích không muốn nghe hắn nói thêm nữa, trực tiếp ngắt lời: “Theo như quân quy, người tới thao luyện muộn ba lần, nên xử lý như thế nào?”
Cao Lập lập tức bước lên trước hai bước, chắp tay nói: “Hồi bẩm Đô Thống, theo như quy củ, người tới thao luyện muộn ba lần, phải xử hai mươi gậy. Tổ nhỏ cũng bị liên đới phạt mười gậy.”
“Đã nghe rõ chưa?” Hạ Tích ra hiệu cho binh sĩ đằng sau, “Nếu như nghe thấy rồi, vậy đỡ phiền phức, thi hành ngay đi.”
Những binh sĩ ở đây đều có chút sững sờ, gần như cảm thấy Hạ Tích đang đùa.
Chu Thành ở cùng tổ với phó tướng của mình, hơn nữa theo lý cũng bị xử phạt, đứng không vững, mở miệng nói:
“Đô Thống, cái này có hơi quá… Vương phó thống lĩnh chẳng qua chỉ đến muộn vài lần. Hắn cũng đã cam đoan sẽ không có lần sau nữa.”
Hạ Tích nói: “Cái gì gọi là quá đáng? Chu thống lĩnh, ngươi làm Thống Lĩnh, lẽ nào cho rằng quân quy chẳng qua chỉ là văn bản không có giá trị hay sao. Mắc lỗi, tùy ý cam đoan một câu là có thể bỏ qua sao?”
“Mạt tướng không dám!” Coi quân quy như trò chơi, không ai có thể gánh nổi chụp mũ thế này, Chu Thành vội vàng phủ nhận, “Nhưng mà…..”
“Nếu như Chu thống lĩnh cũng biết, vậy không cần phải nói nhiều nữa.” Hạ Tích đảo mắt nhìn qua Chu Thành và Vương Đức ở đằng sau, cùng với mấy thị vệ còn chưa hồi thần, “Làm sao? Lời của bản đô thống, ngươi không nghe rõ gì sao?”
“A….”
Lời của Hạ Tích, những người xung quanh đương nhiên nghe rõ. Nhưng trước khi Hạ Tích đột nhiên được nhận lệnh của Hoàng đế thống lĩnh phủ Cấm Quân, phía Nam Phủ người lớn nhất chính là hai người Chu Thành và Vương Đức.
Những thị vệ Cấm Quân này, cũng chính là công tử thế gia. Quan hệ của các nhà rắc rối phức tạp, đều ít nhiều cũng có chút dựa vào quan hệ với hai người ở bên trong. Bây giờ Hạ Tích đột nhiên muốn xử phạt hai người, nhất thời mấy thị vệ cũng tự nhiên do dự.
Hạ Tích thấy không ai nghe lệnh, cười lạnh một tiếng nói với Cao Lập: “Gọi Hàn thống lĩnh tới đây. Xem ra Bắc Phủ, Nam Phủ muốn thi hành phạt, quả nhiên phải đổi lẫn nhau.”
Chu Thành và Vương Đức vừa nghe thấy Hạ Tích gọi người ở Bắc phủ tới thi hành, nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi.
Bắc Phủ, Nam Phủ xưa nay không hợp đã lâu, bây giờ bảo người bên kia tới đây thi hành phạt mình, còn có thể có chuyện tốt sao?
Vương Đức, Chu Thành vốn là người chủ kiêu ngạo.
Trước đây Chu Thành bị Triệu Thần Hi phát tác mấy lần, lần này thật ra không dám thật sự phản kháng Hạ Tích. Ngược lại Vương Đức, thấy bản thân mình chịu nhận lỗi rất lâu rồi mà Hạ Tích còn không buông tha như vậy, thậm chí còn muốn người của Bắc Phủ tới đây, nhất thời cũng không thể kiên nhẫn nổi.
Nụ cười trên mặt Vương Đức sụp đổ, nghiêm mặt nói với Hạ Tích: “Hạ thống lĩnh, ngươi thật quá đáng! Quy củ của Cấm Quân, ta đương nhiên biết. Theo ta thấy Hạ đô thống mới tới cho nên mới không quá rõ quy củ của Cấm Quân?”
Vốn rằng Hạ Tích đột nhiên được tuân mệnh tới đây làm Đô Thống phủ Cấm Quân, rất uy hiếp tới vị trí mà nhà bọn họ nhiều năm gây dựng ở Cấm Quân này. Trong lòng không vui thì thôi, bây giờ phủ Trấn Quốc Công lại không thể đắc tội, mỗi ngày còn phải tươi cười chào đón nịnh nọt.
Những điều này cũng bỏ qua đi, ai bảo tình thế mạnh hơn người, Vương Đức tự nhận bản thân mình đã rất nhượng bộ rồi. Ai biết được Hạ Tích này còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
Cái gì mà chế độ quân quy, chế độ mấy chục năm nay của Cấm Quân đều như vậy, hắn khăng khăng gây khó dễ cho người khác. Không phải là thể hiện rõ là tới gây sự sao?!
Nhưng lời nửa mang uy hiếp này của Vương Đức, Hạ Tích lại coi như không nghe thấy gì. Chỉ lo chắp tay sau mông chờ người Bắc Phủ tới.
Vương Đức nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không để mình vào trong mắt của Hạ Tích, trong lòng càng giận hơn. Bước mấy bước tới trước mặt Hạ Tích, có chút nham hiểm nói:
“Phủ Cấm Quân này không giống như những quân doanh khác. Xem ra là Hạ đô thống ở biên quan quá lâu rồi, hôm nay hạ quan thật sự có thể nói lại một lần nữa cho đô thống.”
Vương Đức nói xong, thấy mấy thị vệ ban nãy còn do dự, giờ đây đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng cũng thoáng có ý vây lấy Hạ Tích.
Phủ Trấn Quốc Công mấy ngày nay quá nổi bật, rất nhiều thế gia sớm đã bất mãn trong lòng. Thái độ mà lần này Hạ Tích thể hiện ra ngoài, cũng làm cho những người trước đây cầm quyền ở Cấm Quân cảm thấy nghẹn tức.
Hôm nay đã có cơ hội này, mấy người cũng có chút thiếu kiên nhẫn. Lại thật sự có ý muốn giáo huấn Hạ Tích, cũng thuận tiện cảnh cáo Trấn Quốc Công một chút. Ở trong Kinh Thành này, không phải tất cả đều là do phủ Trấn Quốc Công nói là được.
Hạ Tích thấy dáng vẻ của mấy người, đột nhiên cười ôn hòa, “Vậy Vương phó thống lĩnh muốn nói với ta thế nào?”
Cao Lập đứng ở bên cạnh không ngừng kêu khổ trong lòng, vội vàng bước lên trước nhắc nhở: “Làm càn! Không được vô lễ!”
Nếu như đã quyết định động thủ, Vương Đức cũng không không nể mặt, “Làm càn? Vương Đức ta còn chưa bao giờ làm chuyện gì suồng sã. Chẳng qua chỉ chỉ bảo Hạ đô thống một chút mà thôi.” Nói xong, vươn tay đánh về phía Hạ Tích.
Hạ Tích xua xua tay với Cao Lập, ra hiệu cho hắn tránh ra. Bản thân khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng tránh được Vương Đức.
Đợi khi Vương Đức lướt qua người hắn, hắn đột nhiên khụy gối, lên gối mạnh vào bụng Vương Đức.
“Hự…!”
Vương Đức còn chưa hồi thần lại, đau đớn vùng bụng đột nhiên làm cho hắn khụy gối quỳ xuống. Đau tới mức trước mắt tối đen, trên cổ đột nhiên truyền tới cảm giác hít thở không thông, thân thể bị kéo mạnh về phía trước.
Khó chịu vì đau đớn dữ dội cùng với hít thở không thông, trước mắt Vương Đức hoa lên, chỉ có thể không ngừng giãy dụa, chân tay run rẩy.
Mấy người Chu Thành dường như giật mình khi nhìn thấy Vương Đức bị Hạ Tích vươn một tay bóp cổ, treo lơ lửng trên không.
Nếu như nói vóc dáng, ba huynh đệ Hạ gia đều thuộc dạng cao ráo mảnh dẻ. Nếu như không phải trên người dính mùi máu tanh trên chiến trường, khi đổi quần áo còn có thể miễn cưỡng giả làm văn nhân. So với Vương Đức, chỉ luận chiều cao thôi thì Hạ Tích cũng thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Nhưng nhìn thân thể thoạt nhìn không cường tráng của Hạ Tích, bây giờ chỉ dùng một tay đã có thể xách được cả người Vương Đức lên.
Từ lúc nghiêng người né Vương Đức, tới cú lên gối kia, cuối cùng bóp cổ Vương Đức treo lên không trung, động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, cả biểu tình cũng chưa từng thay đổi.
Thậm chí tới bây giờ, Hạ Tích vẫn có một bàn tay đặt sau lưng. Dường như lúc này trong tay hắn không phải là cổ của một người đàn ông trưởng thành, mà chỉ là một cái chén nhẹ nhàng.
“Dừng, dừng tay!”
Lúc này, nói mấy người Chu Thành bị dọa choáng váng còn chưa đủ, cho tới khi nghe thấy tiếng Vương Đức ê a vùng vẫy, mấy người mới đột nhiên bừng tỉnh, muốn qua đó kéo Hạ Tích.
“Ai dám tiến lên?!” Cao Lập bước chân chắn trước mặt Hạ Tích. Gầm lên một tiếng, rút bội đao ở bên hông ra. Lưỡi đao lóe lên ánh sáng bạc, làm chói mắt người.
Cao Lập một tay nắm chuôi đao, một tay đặt trên vỏ đao, ánh mắt giống như đao quét qua mấy người Chu Thành.
“Người dưới mạo phạm, chém!”
Mấy người Chu Thành đứng ngây người tại chỗ, lúc này thật sự không biết nên phản ứng thế nào. Đột nhiên bọn họ mới hiểu ra khác biệt giữa Hạ Tích và Cao Lập.
Loại đấu tranh trải qua vô số lần sống chết, khí chất luyện thành trên cả đống thi thể chồng chất. So với những Cấm Quân chỉ phụ trách tuần tra trong Kinh Thành như bọn họ, hoàn toàn là hai khái niệm khác biệt.
Mấy người chấn động đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, ánh mắt Hạ Tích vẫn như cũ lạnh lùng nhìn Vương Đức đang giãy dụa trong tay mình.
Cho tới khi sắc mặt Vương Đức bắt đầu tím đỏ, sức lực vùng vẫy nhỏ dần. Lúc này Hạ Tích mới buông lỏng tay, “phịch” một tiếng quăng hắn xuống mặt đất.
“Khụ khụ khụ khụ…” Vương Đức ngã thẳng xuống đất, tròng mắt trợn trắng trở mình. Hai tay ôm lấy cổ không ngừng ho khan.
Nhìn dáng vẻ chật vật kia, Cao Lập cũng âm thầm thở dài trong lòng, tội gì phải vậy, không phải ban nãy cũng nhắc nhở ngươi rồi sao?
Hạ Tích ngược lại dường như không nhìn thấy dáng vẻ kia, tiếp tục chắp tay đằng sau đứng tại chỗ.
Rõ ràng động tác và vẻ mặt đều giống nhau, nhưng mấy người Chu Thành lại vô thức lùi về sau hai bước, sự bất mãn và khinh thường trong ánh mắt nhìn về Hạ Tích hoàn toàn bị thay thế bằng hoảng sợ.
Cũng may là hai bên cũng không giằng co nhiều, lúc này cuối cùng Hàn Phi cũng dẫn người của Bắc Phủ tới.
Hàn Phi rõ ràng có năng lực ổn định, hoàn toàn như không nhìn thấy Vương Đức lăn lộn dưới đất và mấy thị vệ Nam Phủ vẻ mặt cứng ngắc xung quanh. Trực tiếp dẫn người tới bên cạnh Hạ Tích, chắp tay nói:
“Hạ đô thống, ngài gọi ta?”
Hạ Tích cười với hắn: “Hàn thống lĩnh, ngươi tới đúng lúc lắm. Bên Nam Phủ có người vi phạm quân kỷ, nhưng mấy thị vệ này dường như không quá quen thuộc quân quy. Cho nên mới phải phiền toái Hàn thống lĩnh tới đây thi hành.”
Hàn Phi nói: “Không dám, đây là việc ti chức phụ trách. Mong đô thống hạ lệnh.”
Hạ Hàn gật gật đầu, nhưng không nói rõ xử phạt thế nào, “Cao Lập, vi phạm quân quy mà không tiếp nhận chịu phạt, không nghe quân lệnh, mưu toàn đối nghịch cấp trên, nên xử phạt thế nào?”
Cao Lập thu lại bội đao, xoay người nói: “Hồi bẩm đô thống, luận tội nên chém!”
Bốn chữ này của Cao Lập làm cho thị vệ sợ run rẩy. Nhìn thấy thủ đoạn ban nãy của Hạ Tích, giờ đây chân bọn họ cũng mềm ra. Thật sự sợ hắn lại thêm một câu “tuân theo quy củ”.
Nhìn thoáng qua mấy người bây giờ đều thành thật, Hạ Tích mới chậm rì rì nói: “Thị vệ ở đây, không nghe mệnh lệnh, có ý phản nghịch cấp trên. Nể tình lần đầu vi phạm, mỗi người lĩnh mười gậy cảnh cáo.”
Lại nói với Chu Thành vẻ mặt đã trắng xanh: “Chu thống lĩnh là thống lĩnh Nam Phủ, bên dưới không nghiêm, biết còn cố vi phạm, cũng xem lần đầu vi phạm, phạt hai mươi gậy răn đe.”
“Còn về Vương Đức.” Hạ Tích cúi đầu, thấy Vương Đức dường như thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cười lạnh một tiếng, “Chỉ bảo nhiều lần mà không sửa, hành vi không hợp quy củ, người dưới mà phạm thượng. Xét tội bốn mươi gậy, cách chức Phó thống lĩnh Nam Phủ, vĩnh viễn không được dùng!”
“Cách, cách chức?!” Chu Thành bị hai từ này chấn động tỉnh táo lại, không dám tin trừng mắt nhìn Hạ Tích, “Ngươi có tư cách gì…..”
“Bản đô thống không có tư cách, Chu thống lĩnh có thể trực tiếp yến kiến đi hỏi Hoàng thượng.” Hạ Tích phủi ống tay áo, không muốn để ý tới mấy người này nữa, nói với Hàn Phi: “Vậy mời Hàn thống lĩnh tới giám sát thi hành.”
Hàn Phi nói: “Ti chức tuân mệnh, Hạ đô thống yên tâm.”
Nói xong vung tay lên, Bắc Phủ thị vệ ở đằng sau lập tức tiến lên, áp giải mấy người đi nhận hình phạt.
Còn về Vương Đức đang nửa tỉnh nửa mê, cũng không ai cho hắn thời gian nghỉ ngơi, hai người trực tiếp xách vai hắn lên mang đi.
Hạ Tích nhìn thấy vậy, hài lòng gật đầu với Hàn Phi, mang theo Cao Lập rời đi.
“Ta nói… ngươi thực sự cách chức tên Vương Đức kia sao?” Đợi khi trên đường chỉ còn hai người họ, Cao Lập dùng khuỷu tay huých Hạ Tích, nhỏ giọng nói.
“Nếu không thì sao?” Hạ Tích giơ chân đá hắn, “Ngươi cũng nhìn thấy rồi, hắn với tên Chu Thành kia hợp thành một đội, hoàn toàn không coi ta ra gì. Không đá hắn ra, Nam Phủ này không thể quản.
Nghĩ tới tình hình hiện nay của Cấm Quân, Cao Lập cũng thở dài, “Chẳng trách nói cục diện này rối rắm. Bắc Phủ nhìn quả thực không tồi, nhưng người quá ít, căn bản không áp chế được Nam Phủ. Chưa nói tới việc thế lực của Nam Phủ lớn, còn thế lực các nơi rắc rối khó gỡ, căn bản không thể xử lý.”
Hạ Tích nhún vai, “Kỳ thực cũng tốt, mấy kẻ cầm đầu đi rồi, sau này dễ hơn nhiều.”
Cao Lập nghi ngờ, “Ngươi đang nói mấy người Chu Thành?”
Hạ Tích cười nói: “Ngươi không phát hiện ra sao? Gia thế mấy đầu lĩnh Nam Phủ vô cùng thân thiết. Đặc biệt còn có một điểm giống nhau, bọn họ đều có quan hệ sâu với phủ Thái Sư.”
Cao Lập sửng sốt, “Ý của ngươi là…”
Hạ Tích vỗ vỗ hắn, “Đúng, chẳng khác nào trước đây gần như cả phủ Cấm Quân đều đứng trên một chiến tuyến. Phủ Cấm Quân bảo vệ cả kinh thành, là bức màn cuối cùng bảo vệ Hoàng thượng. Nếu như ngươi là Hoàng đế, ngươi có thể ngủ yên giấc không?”
Cao Lập có chút ngây ngốc, “Chẳng trách Hoàng thượng muốn ngươi….”
Hạ Tích trợn mắt xem thường, “Bằng không ngươi cho rằng Hoàng thượng không có việc gì làm, chỉ đơn thuần bảo ta tới đây chỉnh đốn Cấm Quân sao?”
Hai người Hạ Tích và Cao Lập vừa đi về phủ vừa nói chuyện. Chu Thành bên kia vừa bị đánh xong hai mươi gậy cũng được nâng về phủ.
Người của phía Hàn Phi xuống tay, trận đòn này không thể thảm hơn. Đánh xong một trận, Chu Thành cũng phải nằm nhà mấy ngày.
Nghĩ tới khuất nhục mà mình phải chịu ngày hôm nay, thậm chí cuối cùng còn bị kéo về phủ như chó chết, Chu Thành giống như bị hỏa thiêu.
Hắn phát hiện từ lúc Hạ gia một lần nữa vùng dậy, bên cạnh hắn không có chuyện gì tốt cả. Ban đầu một Hạ Hàn, bây giờ là Hạ Tích. Một người, hai người đều cố ý nhằm vào hắn gây phiền phức.
Mấy huynh đệ Hạ Gia, quả nhiên không phải là thứ gì tốt đẹp, thật là khinh người quá đáng! Nỗi nhục ngày hôm nay, Chu Thành thề, ngày sau nhất định sẽ trả lại gấp bội!
“Quả thực là ép người quá đáng!”
Tiêu quý phi cúi người lật chiếc bàn thấp đặt đồ sứ tráng men, lại vươn tay cầm lấy ngọc như ý bên cạnh đập xuống.
“Tiện tì Như tần kia, vậy mà còn dám nói với bản cung như vậy? Cũng không nhìn xem ả có thân phận gì!”
“Nương nương đừng giận.” Tiêu Nguyệt Kỳ vội vàng bước tới khuyên bảo. Cung nhân đều trốn sang một bên, không một ai dám lại gần.
“Ngươi cũng cút ngay cho bản cung!” Tiêu quý phi đẩy Tiêu Nguyệt Kỳ một cái, “Ai cho ngươi chạm vào bản cung?”
Bị Tiêu quý phi đẩy nghiêng ngả, Tiêu Nguyệt Kỳ khó khăn đỡ lấy ghế dựa đằng sau, lúc này mới đứng vững lại được.
Tay Tiêu Nguyệt Kỳ đặt trên tay vịn, nàng cúi đầu thở gấp, hít thở mấy hơi mới bình ổn lại.
Nhìn Tiêu quý phi vẫn còn đang phát hiên đập đồ, Tiêu Nguyệt Kỳ cũng không dám bước lên khuyên. Chỉ hơi rũ mắt, che dấu chút âm trầm thoáng lóe lên trong mắt.