Thù Đồ [27] Sóng Gió
*****
Trầm Hi cuối cùng vẫn cự tuyệt đề nghị của Lý Minh Hiên, đối mặt với sự cự tuyệt của Trầm Hi, Lý Minh Hiên thật thất vọng nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác thở phào một hơi.
Hành vi này đã vượt khỏi sự khống chế của anh, trong nháy mắt nói ra những lời đó, lý trí trong cơ thể anh đã bắt đầu kháng cự. Anh biết đây là bản năng cơ thể đang cảnh cáo, hành vi của anh đã vượt qua giới hạn.
Mấy ngày trước anh đột nhiên phát hiện mình quá mức chú ý tới Trầm Hi, đã vượt xa sự săn sóc của anh họ dành cho em họ, hơn nữa anh cùng Trầm Hi lại không thân thiết gì. Anh không muốn tìm hiểu sâu vào nguyên nhân, chỉ cảnh cáo bản thân phải khống chế hành vi của mình, khắc chế không được chú ý tới những tin tức về Trầm Hi. Nhưng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, hành vi của anh lại một lần nữa mất khống chế, Lý Minh Khê thực sự không muốn nuốt lời, nhưng đồng thời anh lại muốn kéo lí trí bản thân trở về quỹ đạo.
Trầm Hi cự tuyệt, Lý Minh Hiên cảm thấy bản thân đã quay lại vạch an toàn. Từ nhỏ anh đã là một người có khả năng kiềm chế siêu mạnh, đối với sinh hoạt của bản thân luôn có kế hoạch rõ ràng. Trong cuộc đời hai mươi mấy năm nay chỉ có một chuyện duy nhất thoát khỏi kế hoạch của anh, chính là tính hướng, anh cũng không hi vọng mình lại xuất hiện chuyện thứ hai.
Hai người khách sáo nói tạm biệt, Lý Minh Hiên bình tĩnh lái xe rời đi, theo kính chiếu hậu nhìn bóng dáng vẫn tịch mịch như cũ của Trầm Hi, Lý Minh Hiên dời tầm mắt chuyên chú nhìn phía trước.
Tương phản với hướng Lý Minh Hiên, Trầm Hi gọi điện thoại cho lão K: “Ngày mai thả tin tức kia ra.”
“Nhanh như vậy?” Lão K nghi hoặc.
Trầm Hi nhướng mi: “Cái này phải cám ơn Sở Thiến Thiến,”
Nháy mắt cúp điện thoại, Trầm Hi quay đầu nhìn về phía Trầm gia đắm mình trong rán chiều. Trong bóng đêm mông lung, Trầm gia đồ sộ đứng đó, trải qua mưa gió suốt mấy chục năm vẫn kiên cố không gì phá nổi. Chính là Trầm Hi biết, rất nhanh nó sẽ từng chút từng chút chia rẽ. Sau đó trong một tương lai không xa, Trung Kinh sẽ không còn tồn tại Trầm gia nữa.
Ý tưởng này làm Trầm Hi hài lòng mỉm cười.
Hôm sau, tin tức im lặng xuất hiện trên một tờ báo lá cải hạng hai của Trung Kinh, tin tức này chỉ là một bản báo cáo thông thường mà thôi:
‘Phát hiện chất dioxane gây ung thư trong dầu gội đầu Vân Nhu’.Đối với báo chí mà nói, mỗi ngày bọn họ không biết đăng bao nhiêu tin tức lớn nhỏ làm người ta kinh sợ, hệt như một giọt bọt nước rơi vào biển rộng rất nhanh liền im lặng không một tiếng động. Nhưng làm mọi người bất ngờ chính là tin tức này nhanh chóng trở thành tin hot nhất trên mạng internet, tờ báo lá cải hạng hai ngày thường không tiêu thụ được bao nhiêu đột nhiên lại kì tích cháy hàng, mà cùng lúc đó tin tức này đã gây nên một trận sóng gió trên cả nước.
‘Dầu gội đầu Vân Nhu có chất dioxane!’‘Dioxane = ung thư? Vân Nhu = ung thư?’‘Sản phẩm của công ty con Trầm thị có chất gây ung thư!’Vô số thảo luận xuất hiện trên mạng, giới truyền thông cũng lập tức gia nhập, trong khoảng thời gia ngắn Trầm thị sau khi trải qua sóng gió lại một lần nữa bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Lúc này phải đối mặt không còn là đám phóng viên suy đoán lung tung của các tờ báo đưa tin giải trí nữa, Trầm thị không thể mỉm cười cho qua như trước kia. Nhìn chữ
‘dioxane’ thật to trên tiêu đề, Trầm phụ biết nếu lần này xử lý không tốt thì không chỉ phá hủy danh dự Vân Nhu mà còn ảnh hưởng tới danh dự gần trăm năm của Trầm thị.
Trầm phụ trầm ngâm ngồi trong phòng sách, suy nghĩ đối sách.
Bởi vì vừa mới xuất viện, Trầm phụ cũng không vội vàng tới Trầm thị làm việc mà lựa chọn ở nhà điều dưỡng một thời gian, trước mắt người nắm giữ Trầm thị chính là Trầm Kế. Nửa năm trước Trầm phụ cảm nhận rõ tuổi mình ngày càng lớn, đã đến tuổi bắt đầu trao quyền lực trong tay cho Trầm Kế. Cứ việc ban giám đốc có chút phân vân vì Trầm Kế vẫn còn trẻ, nhưng dưới thái độ cương quyết của Trầm phụ đều im lặng. Theo ý Trầm phụ thì sớm muộn gì cũng có ngày giao cho Trầm Kế, hiện tại bất quá chỉ là sớm vài năm mà thôi, thừa dịp sức khỏe ông vẫn còn tốt, có vấn đề gì cũng có thể ở bên cạnh chỉ điểm cho Trầm Kế.
Trầm phụ dự đoán quá lạc quan, hoàn toàn không ngờ khảo nghiệm đầu tiên mà Trầm Kế phải đối mặt lại ác liệt như vậy.
Cứ việc hôm qua vì chuyện Sở Thiến Thiến mà ông với Trầm Kế có chút hiểu lầm, nhưng cha con làm gì có chuyện thù hằn nhau, Trầm phụ nghĩ nghĩ vẫn gọi điện thoại cho Trầm Kế.
Trầm phụ gọi thẳng tới di động Trầm Kế, Trầm Kế nhìn màn hình lóe sáng hai chữ
‘phụ thân’ thì thoáng chần chờ một chút, nhưng vẫn nhận cuộc gọi: “Phụ thân.”
“A Kế, con xem tin tức hôm nay chưa?” Giọng Trầm phụ vẫn hòa ái như trước, hệt như trước đó chưa từng phát sinh chuyện gì.
Trầm Kế không nói nên lời: “Xem rồi, con đã an bài bộ phận PR nhanh chóng tổ chức họp báo giải thích tình huống.”
“Con định làm thế nào?” Trầm phụ dò hỏi.
Trầm Kế không chút chần chờ: “Đưa ra tất cả báo cáo kiểm nghiệm của Vân Nhu, dùng sự thật chứng minh tất cả sản phẩm của Vân Nhu đều phù hợp với luật pháp, các quy luật hiện hành cùng tiêu chuẩn nghiêm ngặt trong quá trình sản xuất, tất cả đều thông qua rất nhiều kiểm nghiệm chất lượng cùng thí nghiệm sản phẩm, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu chất lượng an toàn của quốc nội cùng quốc tế, hoàn toàn vô hại với cơ thể người.”
Nghe những từ chuyên môn trong lời Trầm Kế, Trầm phụ chất vấn: “Nếu phóng viên hỏi tới dioxane thì giải thích thế nào?”
Trầm Kế thoáng chần chờ sau đó mới mở miệng: “Dioxane trong sản phẩm Vân Nhu không phải chúng ta cố ý bỏ vào, nó chính là sản phẩm phụ phát sinh trong quá trình sản xuất. Bởi vì bản thân nguyên vật liệu tự sinh ra nhưng kỹ thuật không có cách nào ngăn ngừa vì thế trong sản phẩm tự nhiên lưu lại một lượng cực kì nhỏ, này đối với cơ thể tuyệt đối vô hại.”
Trầm phụ cùng Trầm Kế đều ăn ý che dấu một thứ, đó chính là dioxane không phải chỉ riêng Vân Nhu có mà tất cả sản phẩm dầu gội đầu đều có. Nó tồn tại là chuyện cả ngành sản xuất đều biết rõ, chẳng qua chưa từng có ai vạch trần nó mà thôi.
Trầm Kế chọn lựa từ ngữ rất hợp lý, Trầm phụ chỉ đề nghị: “Trước mắt cứ hạ giá toàn bộ sản phẩm đang lưu hàng của Vân Nhu đi, này cũng biểu lộ thái độ trách nhiệm của công ty đối với người tiêu dùng.”
“Không được!” Trầm Kế không hề nghĩ ngợi đã quả quyết cự tuyệt đề nghị của Trầm phụ.
Tập đoàn Trầm thị dù sao cũng đã có lịch sử gần trăm năm, ban đầu nó dựa vào sản nghiệp lập nghiệp, sau đó lại từng bước tiến vào ngành bất động sản cùng đầu tư tài chính. Theo khuynh hướng đổ dồn vào bất động sản cùng tài chính mấy năm này, tập đoàn Trầm thị đã thu được một nguồn lợi kha khá từ hai phương diện này, thuận lợi chuyển lĩnh vực chủ chốt của Trầm thị qua bất động sản cùng đầu tư tài chính.
Vài năm nay vì nền kinh tế cả nước ảnh hưởng nên tình hình kinh doanh trong nước cũng thực hỏng bét. Nhà nước sau vài lần điều tra nghiên cứu đã đưa ra khẩu hiệu
‘Công Thương Nghiệp Chấn Hưng Kinh Tế’, cổ vũ mọi người đầu tư vào công thương nghiệp chứ không phải đổ tiền vào bất động sản cùng thị trường tài chính, đồng thời cũng xuất ra sáu vạn triệu trợ giúp tài chính.
Dưới tình cảnh này, Trầm Kế đề xuất chủ chốt kinh doanh của tập đoàn hẳn nên trở về công thương nghiệp, vận động thu mua một doanh nghiệp đầu gội đầu đã đóng cửa. Sau đó Trầm Kế thuyết phục ban giám đốc đầu tư và hợp tác với nước ngoài nghiên cứu lĩnh vực dầu gội đầu. Trải qua một năm chuẩn bị, dầu gội đầu
‘Vân Nhu’ được tung ra thị trường. Tên gọi này do chính Trầm Kế đặt, chữ
‘Vân’ là vì tưởng niệm mẫu thân, mà
‘Nhu’ chính là điểm đặc biệt của sản phẩm.
Dầu gội đầu Vân Nhu dựa vào chất lượng cùng cách đóng gói đặc biệt rất nhanh đã sát nhập vào ngành sản xuất dầu gội quốc nội, trở thành một đối thủ mạnh mẽ, trong vài năm lượng tiêu thụ vẫn tăng lên không ngừng. Theo lợi nhuận không ngừng tăng lên, các thành viên của hội đồng quản trị vốn không đồng ý với quyết định chuyển trong tâm kinh doanh cũng đều ngậm miệng. Trầm Kế vốn định hướng ban giám đốc đưa ra bản báo cáo, anh định mở rộng sản xuất, đem sản phẩm tiêu thụ ra nước ngoài. Anh thậm chí đã làm hợp đồng với nhà hợp tác ở nước ngoài, thậm chí còn hào phóng mua một dây chuyền sản xuất mới phát triển, nhưng thật không ngờ lúc mọi việc đều tiến triển vô cùng thuận lời thì lại đụng phải vụ việc
‘dioxane’.
Có thể nói Vân Nhu có ý nghĩa rất đặc biệt đối với Trầm Kế, mà lúc này Trầm phụ đề nghị hạ giá sản phẩm, tuy nói là biểu hiện thái độ nhưng như vậy Vân Nhu rất có thể sẽ mất đi lòng tin, anh cũng mất tín nhiệm.
Trầm Kế cự tuyệt nằm trong dự kiến của Trầm phụ, nhưng thái độ không chút do dự của Trầm Kế lại vượt hẳn dự tính của ông. Ông không phải chưa từng sung đột với Trầm Kế khi quyết định sách lược, chính là năm đó thu mua Vân Nhu, Trầm Kế cũng phải thuyết phục rất nhiều lần ông mới đồng ý. Nhưng lần này khẩu khí Trầm Kế lại quá kịch liệt, Trầm phụ đột nhiên nghĩ tới hành vi phản đối tối qua của Trầm Kế, trong lòng ông ẩn ẩn hiện lên một tia không vui.
“Vì cái gì?” Trầm phụ tận lực làm giọng nói mình có vẻ ôn hòa như bình thường.
Trầm Kế không nhận ra Trầm phụ không vui, hoặc nên nói là anh nhận ra nhưng lại cố ý xem nhẹ, thái độ vẫn kịch liệt như cũ: “Con có tin tưởng với Vân Nhu.” Chỉ là một câu này chứ không có lời giải thích nào khác.
Trầm phụ bên kia đầu dây trầm mặc nửa ngày: “Hảo, trước cứ làm theo phương thức của con đi.”
Cứ việc hai cha con không còn giương cung bạt kiếm như tối qua, nhưng tựa hồ lại ẩn ẩn nghiêm trọng hơn nữa.
Sự kiện sản phẩm Vân Nhu gây ung thư bùng nổ rất mạnh mẽ, cho dù Trầm Kế đã mở họp báo, tự mình tham dự cùng thành khẩn biểu thị tất cả sản phẩm công ty đều phù hợp với tiêu chuẩn an toàn của quốc nội cùng quốc tế, đồng thời cũng đưa ra hàng loại báo cáo kiểm nghiệm chứng minh. Nhưng đối với đại đa số người tiêu dùng thì chuyện giải thích này quá đơn giản, huống chi lại có một người đứng sau màn không ngừng thúc đẩy, Vân Nhu trên mạng hiện giờ luôn gắn kèm theo hai chữ ung thư.
Kèm theo đó chính là cổ phiếu Trầm thị rớt giá trầm trọng, nếu không phải Trầm thị khẩn cấp ngừng lại thì không biết đã rớt tới bộ dáng nào nữa, quả thực không thể tưởng tượng.
Lão K nhìn bảng giá cổ phiếu mới nhất của Trầm thị, vui sướng khi người gặp họa nói với Trầm Hi: “Chậc chậc, mới một ngày Trầm thị đã bốc hơi mất mười mấy triệu, Tiểu Hi Hi, cậu tổn thất quá nặng nề a.”
Trầm Hi không để tâm tới lời trêu chọc: “Dù sao tôi cũng không muốn, ít hay nhiều cũng không sao cả.”
Lão K nhăn mặt làm biểu tình đau lòng: “Bước tiếp theo cậu định tính toàn làm gì?”
Trầm Hi đảo mắt lướt qua hai chữ ung thư thật to, mỉm cười nói: “Đương nhiên là thêm củi vào đống lửa này a.”
Lão K liên tưởng tới những người Trầm Hi bảo mình tìm kiếm trước đó, trong lòng thầm hiểu rõ bước tính toán tiếp theo của Trầm Hi.
Tin tức Vân Nhu gây ra ung thư chỉ mới xuất hiện một ngày, vài người tiêu thụ đã gửi đơn kiện Trầm thị tới tòa án. Bọn họ khăng khẳng nói mình hai năm nay chỉ dùng mỗi loại dầu gội đầu Vân Nhu, không may gần đây bọn họ đều lục tục kiểm ra thấy mình mắc phải bệnh ung thư. Bọn họ yêu cầu Trầm thị đưa ra lời giải thích, hơn nữa còn phải đền bù một khoảng lớn.
Nếu nói tin tức vài ngày trước chỉ là một đốm lửa nhỏ, thì sự xuất hiện của những người này đã làm nó bùng cháy thành một đống lửa khổng lồ.
Chuyện tới lúc này người có tâm đều nhận ra có người ở sau lưng cố ý nhắm vào Trầm thị, nhưng cho dù nhìn ra cũng không đại biểu cho điều gì, mặc lệ là internet hay mạng truyền thông vẫn không ngừng tung tin Vân Nhu gây ung thư, tất cả người tiêu dùng đều phẫn nộ, yêu cầu Trầm thị thu hồi sản phẩm cùng bồi thường.
Lúc này Trầm phụ không thể không ra mặt, tuy là tình thế bắt buộc nhưng trong mắt mọi người không thể nghi ngờ đã mất tín nhiệm đối với năng lực của Trầm Kế.
Trong phòng làm việc rộng lớn, Trầm phụ lại một yêu cầu hạ giá sản phẩm Vân Nhu.
Trầm Kế vẫn giữ thái độ kịch liệt như cũ: “Nếu Vân Nhu hạ giá thì chẳng phải thuyết minh chúng ta chột dạ sao?”
Trầm phụ nhíu mày: “Con rốt cuộc muốn gánh vác tới lúc nào?”
Trầm Kế kiên trì: “Con tin tưởng Vân Nhu, phụ thân, người cũng nhìn ra hết thảy chuyện này là có người giở trò sau lưng, Vân Nhu vùng lên sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của những người khác, chúng ta chỉ cần bắt người đó ra sẽ thành công chuyển hóa tình thế từ bị động thành chủ động.”
“Con tính toán làm thế nào?”
“Con đã phái người tới giao thiệp với phóng viên đưa tin chuyện này đầu tiên, còn có những người tiêu dùng gửi đơn kiện, bỏ ra một số tiền lớn con không tin không moi được tin tức từ miệng bọn họ.”
Có lẽ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ sức thuyết phục, Trầm Kế nghiêm nghị nhìn Trầm phụ: “Phụ thân, người từng nói những khi gặp nguy cơ có đôi khi mình phải cố xoay chuyển nó, chuyện này tuy là nguy cơ của Vân Nhu nhưng nếu giải quyết tốt thì nó chính là cơ hội tốt để chúng ta tiến thêm một bước phát triển.”
Lí do thoái thác của Trầm Kế cuối cùng cũng đả động được Trầm phụ, Trầm phụ biểu lộ mình kiên quyết ủng hộ Trầm Kế, quan hệ hai cha con đã hòa giải, hết thảy tựa hồ lại trở về quỹ đạo trước kia.
Hoàn