Thù Đồ [39] O(∩_∩)O~
*****
Trời còn tờ mờ sáng, Lý Minh Hiên đã tỉnh lại.
Có lẽ vì có chuyện vui nên tinh thần rất phấn chấn, cứ việc đêm qua chỉ ngủ không tới ba giờ nhưng giờ phút này tinh thần Lý Minh Hiên vô cùng sáng láng, không hề mệt mỏi chút nào.
Cẩn thận dịch chuyển cánh tay bị đè tới tê rần, Lý Minh Hiên nghiêng người ôm lấy Trầm Hi, nhịn không được cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái.
Đêm qua bôn ba suốt đêm từ bi thành hỉ, Lý Minh Hiên sau khi Trầm Hi ngầm đồng ý ở cùng một chỗ với mình thì chỉ ôm Trầm Hi nặng nề ngủ. Giờ phút này cảm thụ được cơ thể ấm áp của người trong lòng, dục vọng Lý Minh Hiên đè nén cả đêm lại bắt đầu rục rịch.
Nương theo ánh sáng xuyên qua lớp màn che, tầm mắt Lý Minh Hiên cẩn thận miêu tả gương mặt Trầm Hi. Có lẽ vì mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, dưới mắt Trầm Hi có một quần đen nhàn nhạt, sắc mặt cũng không hồng hào như lúc anh còn ở. Lý Minh Hiên đau lòng sáp qua, cúi đầu hôn Trầm Hi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Trầm Hi cảm thấy trên môi mình có cảm xúc mềm mại, tựa hồ có ai đó đang hôn mình. Cơ hồ xuất phát từ bản năng, Trầm Hi không hề nghĩ ngợi đá ra một cước, nhưng lúc làm được một nửa thì nhớ ra gì đó, mờ mịt mở mắt: “Anh họ?”
Lúc Trầm Hi vừa bắt đầu động tác thì Lý Minh Hiên liền phản ứng lại, có kinh nghiệm ở khách sạn lần trước, không chỉ né tránh động tác của Trầm Hi ngược lại còn dựa thế xoay người đè lên người cậu, giam cầm đối phương trong lòng.
Ánh mắt Trầm Hi dần dần thanh tỉnh, đang định mở miệng thì Lý Minh Hiên đã cúi người chặn lại lời Trầm Hi muốn nói.
Mặc kệ là ai trong hai người, đây đều chân chính là nụ hôn đầu tiên. Lý Minh Hiên là vì giữ mình trong sạch, mà Trầm Hi thì chịu ảnh hưởng kiếp sống trong tù đời trước nên rất bài xích với vấn đề này, vô tình hai bên đều là lần đầu tiên của đối phương.
Nụ hôn của Lý Minh Hiên ôn nhu vô cùng, cảm thụ người dưới thân cứng ngắc thì động tác lại càng chậm hơn, chỉ chạm nhẹ vào môi Trầm Hi cứ không làm gì nhiều hơn.
Chút khó chịu ban đầu của Trầm Hi qua đi, rất nhanh cậu liền phát hiện cảm giác này cũng không tệ. Môi Lý Minh Hiên rất mềm, chạm vào môi mình có cảm giác thoải mái vô cùng. Trầm Hi nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm môi một chút, ánh mắt Lý Minh Hiên tối sầm, hô hấp dồn dập. Trầm Hi vừa nãy hệt như liếm lên lồng ngực anh, ngứa vô cùng. Lý Minh Hiên dịu dàng mà kiên định cạy mở đôi môi Trầm Hi, không đợi cậu cự tuyệt liền tiến công quy mô, bức đầu lưỡi Trầm Hi tới một góc không thể thối lui mà cẩn thận dây dưa một phen.
Hơn nửa ngày Lý Minh Hiên mới chịu rời đi, Trầm Hi chỉ cảm thấy đầu lưỡi bủn rủn, gương mặt hệt như bị lửa thiêu. Nhưng không đợi Trầm Hi có phản ứng, Lý Minh Hiên lại một lần nữa cúi người tinh tế gặm cắn cánh môi Trầm Hi. Gắn bó giao triền, cả người Trầm Hi run lên, một luồng khoái cảm từ đuôi xương sống dâng lên, hệt như luồng điện chạy khắp toàn thân.
Trong mắt Trầm Hi hiện lên một tia kinh ngạc, cậu cũng không biết hóa ra chỉ đơn giản hôn một cái thế nhưng cũng sẽ có loại cảm giác này!
Lý Minh Hiên cảm nhận được khác thường của Trầm Hi, ánh mắt tràn ngập ý cười, tăng thêm độ mạnh yếu khi gặm cắn. Nụ hôn tuy bá đạo nhưng lại ẩn chứa ôn nhu không nói nên lời, giương mắt nhìn lại, ánh mắt Lý Minh Hiên sâu thăm thẳm, Trầm Hi đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập dồn dập.
Lý Minh Hiên mỉm cười, thừa dịp một phút Trầm Hi thất thần, lại kiên định cạy mở cánh môi cậu. Đầu lưỡi ấm áp gian xảo tiến vào khoang miệng, tham lam khuấy đảo từng tấc không gian bên trong, cướp lấy hơi thở Trầm Hi. Động tác Lý Minh Hiên không còn ôn nhu như lúc ban đầu mà trở nên kịch liệt, Trầm Hi bị anh hôn tới thở không nổi, chỉ có thể bị động nghênh đón động tác của đối phương.
Trầm Hi nghênh đón làm Lý Minh Hiên lại càng hưng phấn hơn, kìm lòng không được đưa tay luồn vào trong quần áo Trầm Hi. Ngay sau đó Trầm Hi đột nhiên bắt được tay anh, dùng sức xoay người ngồi lên người Lý Minh Hiên.
Vì vừa hôn môi, môi Trầm Hi ửng lên màu đỏ hồng, ánh mắt mang theo tia sáng kì dị.
Lý Minh Hiên cảm thấy rất ngoài ý muốn với động tác của Trầm Hi: “Tiểu Hi?”
Khóe miệng Trầm Hi chậm rãi cong lên, cúi đầu chống lại tầm mắt Lý Minh Hiên: “Lần này nên để tôi.”
Lý Minh Hiên giật mình ngây ngốc, Trầm Hi học theo động tác Lý Minh Hiên mới nãy mà cúi đầu hôn xuống. Loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng với lúc Lý Minh Hiên hôn cậu, Trầm Hi cảm thấy quyền chủ động nằm trong tay mình, trong lòng dâng trào ý tứ muốn chinh phục.
Lý Minh Hiên dung túng động tác của Trầm Hi, vô cùng phối hợp. Mắt thấy Trầm Hi chuẩn bị rời đi, Lý Minh Hiên đột nhiên đưa tay giữ chặt đầu cậu, dùng sức hôn lên, rất nhanh lại kéo quyền kiểm soát vào tay mình.
Hai người cứ vậy tôi tranh bạn đoạt hôn tới hôn lui, thẳng đến khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên.
Lúc này, Trầm Hi lại một lần nữa bị Lý Minh Hiên đặt dưới thân, quần áo lộn xộn, cổ áo mở rộng lộ ra những vết hôn tinh tế. Lý Minh Hiên mỉm cười mổ nhẹ bên khóe miệng Trầm Hi, ôn nhu nói: “Anh đi làm bữa sáng, muốn ăn gì?”
Trầm Hi bị anh hôn tới thở không nổi, cố gắng thở phì phò, không chút khách khí mở miệng: “Trứng chiên!”
Lý Minh Hiên cười cười gật đầu, giúp Trầm Hi kéo chăn lên sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương, Lý Minh Hiên nhìn bé Tiểu Hiên ngẩng đầu đứng thẳng bên dưới, hơi cười khổ. Cứ việc Trầm Hi không cự tuyệt nụ hôn của anh, nhưng Lý Minh Hiên nhạy bén phát hiện Trầm Hi tựa hồ không có ý tứ tiến thêm một bước.
Nhớ tới lời Trầm Hi nói đêm qua, trong mắt Lý Minh Hiên hiện lên một tia dung túng. Cho dù Trầm Hi quyết định ở cùng anh xuất phát từ lý do gì, thích cũng tốt, hay chỉ đơn thuần muốn anh bồi bên cạnh cậu cũng thế, chuyện tới giờ anh đã không thể buông tay.
Anh nguyện cho Trầm Hi thời gian, từng chút làm cậu chấp nhận mình. So sánh Trầm Hi đầy phòng bị lúc ban đầu cùng hôn môi với mình khi nãy, Lý Minh Hiên cười khẽ, nghĩ như vậy, tình cảnh hiện giờ đã đủ để danh dùng từ hạnh phúc để hình dung.
Nhanh chóng rửa mặt, Lý Minh Hiên tìm trong hành lý mang về đêm qua một bộ quần áo thay đổi, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Lúc Lý Minh Hiên sung sướng đi làm bữa sáng, Trầm Hi đang đứng trước tấm kính dùng vẻ mặt kì quái nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ mình.
Kiếp sống mười năm trong tù, nhìn nam nhân lộ ra sắc mặt xấu xí kia với mình, cậu vẫn nghĩ mình luôn bài xích chuyện này. Nụ hôn của Lý Minh Hiên lại thoải mái ngoài dự kiến của cậu, cậu nghĩ đó đã giới hạn của mình, nhưng không ngờ lúc Lý Minh Hiên muốn tiến thêm một bước, trong lòng cậu cũng không phản cảm quá lớn, chỉ là không thích ứng mà thôi chứ không hề có sự chán ghét trong tưởng tượng.
Trầm Hi chần chờ đưa tay lên sờ sờ cổ, lại từ trong kính thấy Lý Minh Hiên xuất hiện sau lưng mình.
Lý Minh Hiên ôn nhu tới phía sau Trầm Hi, đưa tay ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn khẽ bên tai cậu: “Nghĩ gì đó?”
Trầm Hi chống lại ánh mắt Lý Minh Hiên trong mặt kính, thần sắc khó hiểu: “Đang nghĩ tới những lời anh nói đêm qua, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không rời khỏi tôi.”
Lý Minh Hiên không nghĩ tới mặt khác, cười khẽ: “Có muốn anh lặp lại lần nữa không?”
Trầm Hi lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cung nhỏ: “Anh họ nhớ kĩ trong lòng là tốt rồi!”
Lý Minh Hiên cúi đầu
‘ừ’ một tiếng, từ lổ tai Trầm Hi hôn xuống, vô số nụ hôn trằn trọc dừng trên cổ cậu.
Đợi đến khi Trầm Hi đẩy Lý Minh Hiên đi tới bàn ăn thì trứng chiên chuẩn bị trước đó đã nguội lạnh. Lý Minh Hiên trong ánh mắt chỉ trích của Trầm Hi làm lại một phần, vì thế chờ anh thu thập xong thì đã trễ giờ tới công ty.
“Dượng biết anh trở về chưa?” Trầm Hi ngồi trên sô pha hiếu kì nhìn Lý Minh Hiên ở bên cạnh, anh vẫn như cũ không nhanh không chậm sửa sang văn kiện, bộ dáng không hề bối rối chút nào.
Lý Minh Hiên sắp xếp mớ văn kiện cần mang theo thì cầm lấy chìa khóa xe Trầm Hi, đi tới bên cạnh cậu cúi đầu hôn một cái: “Phụ thân rất nhanh sẽ biết.”
Trầm Hi ngoài ý muốn nhướng mi: “Dượng vẫn chưa biết? Vậy hôm qua anh đột nhiên quay về làm gì?”
Lý Minh Hiên vốn định rời đi nghe thấy lời Trầm Hi thì khựng lại, khom thắt lưng đối diện với tầm mắt Trầm Hi: “Tiểu Hi nói xem anh vì cái gì đột nhiên trở về?”
Trầm Hi sửng sốt, trong đầu hiện lên cuộc gọi nhỡ tối qua, ẩn ẩn hiểu ra gì đó.
Lý Minh Hiên thuận thế ngồi xổm trước mặt Trầm Hi, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Hi anh thích em, từ lần trong hẻm nhỏ anh đã biết. Anh chưa từng hi vọng xa vời sẽ được em đáp lại, vẫn luôn lo sợ ý niệm trong đầu bị phơi bày trước mặt em. Anh sợ nhìn thấy ánh mắt bài xích của em, cũng sợ hãi mình sau này không thể quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh em. Mười ngày đi công tác, anh đã nghĩ rất nhiều, mỗi lần quyết định phải cách xa em một chút thì lại không thể nào hạ quyết tâm được, thẳng đến khi em gọi tới. Trong đáy lòng có âm thanh bảo với anh, nhất định phải trở về gặp em, bằng không có hối hận cũng không kịp. Anh cảm thấy thực may mắn vì mình đã quay về Trung Kinh, cũng thật vui khi em đáp ứng cùng anh ở cùng một chỗ.”
Ánh mắt Lý Minh Hiên kiên định mà nghiêm túc, Trầm Hi không có cách nào hình dung cảm giác trong lòng mình lúc này, trong ánh mắt nóng rực của Lý Minh Hiên, Trầm Hi cụp mi mắt dấu đi ánh mắt phức tạp của mình.
“Nếu dượng hỏi thì anh nói thế nào?”
Lý Minh Hiên rất thản nhiên: “Đương nhiên là ăn ngay nói thật.”
Trầm Hi kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt không dám tin.
Lý Minh Hiên mỉm cười với Trầm Hi, đưa tay sờ mặt cậu, âm thanh trầm thấp mà nghiêm nghị: “Tiểu Hi, anh muốn đường đường chính chính đưa em tới trước mặt người nhà cứ không phải lén lén lút lút ở cùng một chỗ. Mặc kệ là phụ thân, mẫu thân hay cữu cữu, anh đều hi vọng có thể thật lòng nói cho bọn họ biết anh thích em, anh muốn chăm sóc em chứ không phải giả vờ không có quan hệ với em trước mặt bọn họ.”
Lúc nói những lời này, Lý Minh Hiên nhìn chằm chằm biểu tình Trầm Hi, Trầm Hi cúi đầu tránh đi tầm mắt anh: “Phụ thân cùng cô cô tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Lý Minh Hiên không để Trầm Hi trốn tránh, nâng cằm cậu áp tới một nụ hôn dịu dàng: “Còn nhớ rõ lời anh nói hôm qua không? Mặc kệ sinh ly hay tử biệt, anh cũng không rời đi, tin tưởng anh!”
Trầm Hi phức tạp nhìn Lý Minh Hiên, trong nụ hôn của anh rốt cuộc khẽ
‘ừ’ một tiếng, Lý Minh Hiên hài lòng mỉm cười, còn nghiêm túc cam đoan: “Tiểu Hi không cần lo lắng, hết thảy đã có anh.”
Trầm Hi trầm mặc đứng bên cửa sổ nhìn bóng dáng Lý Minh Hiên xa dần, thẳng đến khi không còn nhìn thấy mới xoay người ngồi xuống sô pha.
Lời nói của Lý Minh Hiên đã vượt khỏi dự kiến của cậu, Trầm Hi vốn tưởng Lý Minh Hiên sẽ dấu chuyện này với người nhà, đợi đến một ngày nào đó mới công bố, nhưng không ngờ Lý Minh Hiên lại định chủ động thẳng thắn như vậy.
“Đường đường chính chính ở cùng một chỗ?” Trầm Hi lặp lại những lời này, đột nhiên mỉm cười, như vậy cũng tốt, dù sao tình huống đã đủ hỗn loạn, cũng không cần để ý hỗn loạn thêm chút nữa.
Hoàn