[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 63

Thù Đồ [63]

*****

Sau khi trèo tường ra khỏi mộ viên, Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên, ai cũng không nhắc tới chuyện tối qua. Hai người lên một chiếc xe, Lý Minh Hiên lập tức mở hệ thống sưởi ấm, Trầm Hi chỉ cảm thấy cơ thể cứng ngắc trong hơi nóng phất qua dần dần dịu lại.

Sắc mặt Trầm Hi cũng trở nên hồng hào, Lý Minh Hiên thân thiết nhìn cậu, hòa nhã nói: “Anh lái xe, Tiểu Hi có muốn ngủ một lúc không?”

Trầm Hi lắc đầu, chuyển tầm mắt ra ngoài xe. Lý Minh Hiên không nói gì nữa, hai người một đường im lặng trở về khi nhà. Vừa tiến vào cửa, Lý Minh Hiên liền giúp Trầm Hi mở vòi nước nóng, anh sợ cậu ngồi cả đêm ngoài gió lạnh sẽ sinh bệnh.

Trên người Trầm Hi vẫn còn khoác áo của Lý Minh Hiên, nghe anh nói vậy thì lập tức đứng lại, xoay người, không nói tiếng nào ôm chầm lấy Lý Minh Hiên.

Trầm Hi dùng sức không nhỏ, Lý Minh Hiên mặc dù bị siết tới khó chịu nhưng lại vì Trầm Hi nguyện ý thân cận mình mà vui sướng. Sau phút sửng sốt, anh lộ ra nụ cười, nhịn không được nghiêng đầu hôn Trầm Hi, dịu dạng nói: “Ngoan, mau đi tắm đi, anh đi nấu canh gừng.”

Trầm Hi thấp giọng nói: “Anh họ tắm trước đi.”

Lý Minh Hiên cười nói: “Cơ thể anh tốt lắm, Tiểu Hi tắm trước đi.”

Trầm Hi cuối cùng cũng không thể lay chuyển Lý Minh Hiên, bị anh đẩy vào phòng tắm.

Thuần thục nấu một nồi canh gừng, Lý Minh Hiên dựa vào cửa lấy điện thoại, ngón tay xẹt qua tên Trầm Kế, trong lòng thầm thở dài, ấn xuống. Tối qua anh đuổi theo Trầm Hi, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người em ấy. Giờ bình tĩnh lại thì không khỏi bắt đầu lo lắng cho Trầm Kế. Những lời Trầm Hi nói tối qua tuy khó nghe nhưng nó lại chính là sự thực, chẳng qua quan hệ của Trầm Kế và cữu cữu vẫn rất thân thiết, Lý Minh Hiên sợ Trầm Kế không chịu nổi kích thích.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nam bên kia đầu dây có chút khàn khàn: “Minh Hiên.”

“Ừ.”

Lý Minh Hiên đắn đo không biết làm thế nào mở miệng, Trầm Kế tựa hồ đoán được anh đang khó xử, đột nhiên mỉm cười: “Tôi không sao.”

Hai người là bạn tốt nhiều năm, Lý Minh Hiên dễ dàng biết lời đối phương nói là thật hay giả, biết Trầm Kế thật sự không có việc gì thì không khỏi thở phào một hơi, lập tức cũng khẽ mỉm cười.

Trong tiếng cười, bức màn ngăn cách giữa hai người trước đó tựa hồ đã tiêu tán không ít, Lý Minh Hiên cứ cảm thấy thái độ của Trầm Kế có chút thay đổi, cụ thể thì lại không nghĩ ra.

Tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, Lý Minh Hiên cúp điện thoại, Trầm Hi cũng vừa tắm xong đi ra.

Rót một chén canh gừng thật to, Lý Minh Hiên nhìn Trầm Hi nhăn mặt uống hết toàn bộ thì mới an tâm. Xoa mái tóc còn ẩm ướt của Trầm Hi, Lý Minh Hiên theo thói quen căn dặn: “Giờ đừng ngủ, chờ tóc khô rồi ngủ tiếp.”

Trầm Hi nghe lời gật gật đầu.

Đợi đến lúc Lý Minh Hiên tắm xong đi ra, Trầm Hi tựa hồ đã ôm chăn ngủ.

Ngoài phòng sắc trời đã sáng trưng, nhưng người ngủ bên trong đã kéo màn che nên ánh sáng vô cùng u ám. Lý Minh Hiên lẳng lặng đứng bên giường nhìn Trầm Hi nửa ngày, sau đó cúi xuống hôn lên môi cậu một cái, nhẹ nhàng leo lên giường, nằm bên cạnh Trầm Hi. Nào ngờ vừa mới nằm xuống, Trầm Hi đột nhiên lật người lại ôm chặt lấy anh, vùi cả người vào lòng anh.

Lý Minh Hiên sửng sốt, hiểu ra trước đó Trầm Hi chỉ giả vờ ngủ, không khỏi hơi mỉm cười. Đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Lý Minh Hiên chầm chậm vỗ về, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

Lúc Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên đang ngủ bù, Trầm Kế vừa mới tắm xong, một mình ở phòng ăn vắng lặng dùng bữa sáng.

Trầm phụ bảo người gọi điện về, căn dặn người hầu dọn dẹp phòng ở, hôm nay ông sẽ xuất viện trở về.

Lúc nhận được điện thoại của Trầm phụ, người hầu khó hiểu nhìn Trầm Kế trong phòng ăn, không hiểu sao Trầm phụ đột nhiên lại xuất viện, mà có vẻ Trầm Kế lại hoàn toàn không hay biết? Càng kì quái hơn chính là vì sao lại căn dặn chuẩn bị thêm một căn phòng, chẳng lẽ có khách tới sao?

Cúp điện thoại, người hầu nói lại ý Trầm phụ với Trầm Kế, sắc mặt Trầm Kế khẽ biến, động tác trong tay ngừng lại. Đặc biệt sắp xếp một căn phòng sao? Theo lời vệ sĩ nói hôm qua, Sở Thiến Thiến bị kích thích lớn, hoàn toàn không thể rời khỏi Trầm phụ, sắc mặt Trầm Kế trở nên khó coi, chẳng lẽ phụ thân tính toán để Sở Thiến Thiến ở Trầm gia?

Tối qua, Trầm Kế dùng suốt một đêm để tự thuyết phục bản thân, cho dù giả dối thâm tình thì cũng vậy, lúc mẫu thân còn sống, phụ thân thật sự yêu mẫu thân, lúc mẫu thân qua đời, phụ thân thống khổ tuyệt vọng cũng là thật, đối với anh mà nói cứ vậy là đủ rồi. Những năm gần đây, phụ thân đối với anh cùng A Thừa đã tận tâm tận sức, anh không thể nói gì. Tuy gương mặt của Sở Thiến Thiến làm anh chán ghét, nhưng dù sao cũng có một Chu Minh Mị rồi, nhẫn nhịn liền qua thôi. Chỉ cần phụ thân bao dưỡng Sở Thiến Thiến ở bên ngoài, anh không nhìn thấy là tốt rồi, điểm mấu chốt duy nhất của anh là Sở Thiến Thiến không thể bước vào Trầm gia.

Trầm Kế vốn định cùng phụ thân lùi một bước, anh sẽ không can thiệp chuyện của phụ thân cùng Sở Thiến Thiến, không ngờ phụ thân lại tính toán mang cô ta về nhà? Phụ thân rốt cuộc có biết nó có ý nghĩa gì hay không? Không còn tâm tư ăn uống, Trầm Kế im lặng ngồi trong phòng khách, hi vọng mình đã hiểu sai ý của phụ thân.

Không biết qua bao lâu, ngoài sân ẩn ẩn truyền tới tiếng nói chuyện, Trầm Kế biết nhất định là phụ thân trở lại. Cố gắng điều chỉnh tốt tình tự của mình, Trầm Kế bước nhanh ra ngoài đón, nhưng lúc nhìn thấy người đứng bên cạnh Trầm phụ thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

“A Kế.” Trầm phụ ngoài ý muốn nhìn thấy Trầm Kế, thật không ngờ anh lại ở nhà.

Tầm mắt Trầm Kế dừng lại trên người Sở Thiến Thiến đứng cạnh Trầm phụ. Sở Thiến Thiến tựa hồ đã thật sự bị kinh hách, lúc này vẻ mặt vô cùng sợ sệt nhìn xung quanh, hoàn toàn bất động với bộ dáng Trầm Kế nhìn thấy ở bệnh viện trước đó.

Có lẽ vì tầm mắt Trầm Kế quá sắc bén, Sở Thiến Thiến kinh hoảng liếc mắt nhìn anh, cơ thể theo bản năng run lên, núp ra phía sau lưng Trầm phụ.

Trầm phụ lúc này xoay người ôn hòa trấn an Sở Thiến Thiến đang kinh hoảng, Sở Thiến Thiến tin cậy nhìn Trầm phụ, cảm xúc chậm rãi bình tĩnh trở lại. Trong mắt Trầm Kế hiện lên một tia mỉa mai, xoay người quay về phòng khách.

Đã không còn Trầm Kế ở đó, Sở Thiến Thiến thoải mái hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng kéo tay Trầm phụ, tùy ý để ông dẫn mình vào phòng khách.

Nhìn Trầm phụ kiên nhẫn tả bố cục phòng ở cho Sở Thiến Thiến, Trầm Kế lạnh lùng mở miệng: “Phụ thân định để Sở tiểu thư ở lại nhà sao?”

Sự bài xích trong giọng nói Trầm Kế làm người nghe cảm nhận vô cùng rõ ràng, tất cả đều thức thời rời khỏi phòng khách. Tình cảnh Trầm Kế cùng Trầm phụ bùng nổ xung đột vì Sở Thiến Thiết vẫn còn hiện rõ trước mắt, không ai có can đảm ở cạnh bọn họ vào thời điểm này.

Trầm phụ nhìu mày, nhìn về phía Trầm Kế: “Tiểu Sở là khách ở tạm vài ngày, chờ sức khỏe khôi phục sẽ rời đi.”

Trầm Kế nhìn Trầm phụ thật sâu, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người tin tưởng những lời này sao?”

Hàm ý giễu cợt trong lời nói của Trầm Kế quá mức rõ ràng, Trầm phụ nhất thời giận dữ: “A Kế.”

Trầm Kế cười mỉa nhìn về phía Trầm phụ, cố chấp nói: “Con không đồng ý để cô ta ở trong nhà. Sở tiểu thư cơ thể không tốt, phụ thân có thể đưa cô ta tới bệnh viện tốt nhất để điều trị, hoặc dứt khoát cứ giống như Chu Minh Mị, tùy ý để phụ thân bao dưỡng bên ngoài, nhưng tuyệt đối không được ở lại Trầm gia.”

Lời của Trầm Kế làm Trầm phụ do dự, đang định mở miệng, Sở Thiến Thiến không biết nghĩ tới gì đó, cơ thể bắt đầu run rẩy. Trầm phụ lập tức phát hiện dị thường, kiên nhẫn dỗ dành cô. Tình tự Sở Thiến Thiến một lần nữa bình ổn, hoàn toàn tin cậy nhìn Trầm phụ. Trầm phụ cùng tầm mắt Sở Thiến Thiến giao nhau, xoay người quả quyết nói: “Phụ thân đã quyết định rồi.”

Trầm Kế im lặng nhìn Trầm phụ, nhịn không được cúi đầu bật cười.

“Phụ thân còn nhớ lời hứa hẹn của mình trước lúc mẫu thân qua đời không? Trầm gia chỉ có mình mẫu thân là nữ chủ nhân. Phụ thân đã phản bội lời hứa một lần rồi, giờ còn tính phản bội lần thứ hai sao?

Lời nói của Trầm Kế hệt như một lưỡi sao cắm phập vào tim Trầm phụ. Trầm phụ ý thức được Trầm Kế nói gì thì không khỏi thẹn quá thành giận.

Trầm Kế làm như không thấy cơn phẫn nộ của Trầm phụ, chỉ chán nản nói: “Nếu Sở tiểu thư phải đến ở Trầm gia, vậy con dọn ra ngoài là được rồi.”

Nói xong, Trầm Kế không hề nhìn tới biểu tình Trầm phụ, xoay người rời khỏi phòng khách.

Trầm Kế đi rồi, gương mặt Trầm phụ không khỏi hiện lên chút thất thần, lời nói của Trầm Kế làm ông nhớ tới Phương Vân. Sở Thiến Thiến vẫn chú ý biểu tình Trầm phụ, lập tức nhận ra không đúng, liền nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Trầm phụ, áp mặt lên.

Hành động của Sở Thiến Thiến gọi tinh thần Trầm phụ quay lại, ông theo bản năng gọi: “A Vân?”

Sở Thiến Thiến phối hợp ngẩng đầu, hướng về phía Trầm phụ khẽ mỉm cười.

Trước mắt Trầm phụ xẹt qua một chút hoảng hốt, A Vân của mình hiện đang ở ngay bên cạnh a.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment