[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 86

Thù Đồ [86]

*****

Có lẽ lần này chịu kích thích quá lớn, Trầm phụ vẫn hôn mê bất tỉnh, sau khi bác sĩ chuẩn đoán, cơ thể vốn đã chuyển biến tốt đẹp lại biến xấu, cho dù tỉnh lại thì phỏng chừng cũng chỉ có thể trải qua quãng đời còn lại trên giường bệnh.

Lúc Trầm Bích Tuyết vội vàng chạy tới bệnh viện thì chỉ nhìn thấy một mình Trầm Kế.

“A Kế, một mình con thôi sao? Tiểu Hi cùng A Thừa đâu?”

“A Thừa lên cơn nghiện nên con để ở nhà rồi, Trầm Hi thì vẫn chưa thấy tới.” Đối mặt với truy hỏi của Trầm Bích Tuyết, Trầm Kế thấp giọng trả lời. Lúc này sắc mặt anh rất khó coi, lúc Trầm phụ té xỉu anh liền nhận được điện thoại của vệ sĩ, đồng thời cũng biết chuyện phát sinh trong buổi họp báo. Giới với Lý Minh Hiên, anh lập tức nhận ra Trầm phụ bị người ta tính kế, chính là người này là ai? Vì sao lại trăm phương ngàn kế tính kế Trầm phụ như vậy? Phải biết Sở Thiến Thiến xuất hiện bên cạnh cũng đã nửa năm, chẳng lẽ âm mưu này đã bắt đầu từ rất lâu?

Trầm Bích Tuyết không biết suy nghĩ trong lòng Trầm Kế, thấy sắc mặt anh khó coi chỉ nghĩ Trầm Kế lo lắng cho Trầm phụ, trấn an nói: “Con cũng đừng nghĩ nhiều, anh cả nhất định không có việc gì.”

“Con biết, cô cô!” Trầm Kế gật gật đầu.

Trầm Bích Tuyết thầm thở dài, bà cũng không ngờ cư nhiên lại phát sinh chuyện như vậy, nếu bà kiên quyết ngăn cản hành vi của Trầm phụ hơn, có phải hết thảy sẽ không phát sinh? Trầm Bích Tuyết thở dài rất nhiều, nhớ tới Lý Minh Hiên: “Minh Hiên cũng chưa tới sao?”

Trầm Kế dạ một tiếng, Trầm Bích Tuyết nhăn mặt nhíu mày, sau khi nhận được tin Trầm phụ té xỉu bà đã lập tức gọi điện báo cho Lý Minh Hiên, còn căn dặn anh mau chạy tới. Nhưng bao lâu rồi, ngay cả bọn họ từ nhà cũng chạy tới, sao Minh Hiên vẫn không thấy đâu? Lo âu nhìn về phía Trầm phụ còn đang cấp cứu, Trầm Bích Tuyết đi ra ngoài hành lang gọi điện cho Lý Minh Hiên.

Điện thoại vang thật lâu mới có người nghe máy, Trầm Bích Tuyết sốt ruột nói: “Minh Hiên, sao con còn chưa tới bệnh viện? Con biết Tiểu Hi đang ở đâu không? Xảy ra chuyện lớn như vậy…”

“Tiểu Hi bị bệnh…” Lý Minh Hiên lập tức đánh gãy lời mẫu thân. Anh biết ý tứ mẫu thân, bà hi vọng lúc này Trầm Hi có thể xuất hiện trong bệnh viện để đề phòng đám phóng viên lại viết lung tung. Anh thầm cười khổ, ngoài miệng lại nhịn không được giấu diếm giúp Trầm Hi.

“Tiểu Hi bị bệnh?” Trầm Bích Tuyết ngoài ý muốn hỏi.

“Dạ!” Lý Minh Hiên đáp, thuận tiện giải thích: “Mẫu thân không cần lo lắng, giờ con đang ở nhà với Tiểu Hi, chiều có thời gian con sẽ chạy tới bệnh viện.”

Điện thoại rất nhanh truyền tới tiếng tít tít, Lý Minh Hiên vừa giải thích xong, không đợi Trầm Bích Tuyết trả lời đã cúp điện thoại. Gương mặt Trầm Bích Tuyết hiện lên một tia lo lắng, đây chính là không ai hiểu con bằng mẹ, bà cảm thấy tinh tự Minh Hiên tựa hồ có gì đó không đúng.

Mẫu thân sẽ nghĩ thế nào không còn nằm trong phạm vi lo lắng của Lý Minh Hiên, lẳng lặng đứng trước cửa nhà, trên mặt Lý Minh Hiên hiện lên một tia thống khổ, rối rắm. Anh biết Trầm Hi ở bên trong, chỉ cách anh một bức tường, nhưng anh không có dũng khí đẩy cửa tiến vào. Chuyện Sở Thiến Thiến chính là một lời dẫn, sau khi Trầm Hi thản nhiên thừa nhận, hoài nghi về Lục Cách Sâm vài ngày trước mà anh cố ép xuống một lần nữa nhanh chóng đâm rể nảy mầm trong lòng, nở ra trướng lớn. Anh đã không thể lừa mình dối người, làm như không thấy gì trước kia, anh cấp bách muốn gặp Trầm Hi, anh cần cậu cho mình một đáp án.

Ôm ấp ý niệm đó trong đầu, anh một đường lao về nhà. Nhưng khi thật sự đứng ở cửa lại đột nhiên mất đi dũng khí tiến vào. Nếu những chuyện phát sinh ở Trầm thị nửa năm nay đều do một tay Trầm Hi tính kế, anh nên làm gì đây? Nếu ngay cả việc ở cùng anh cũng là một phần trong kế hoạch của Trầm Hi thì anh lại làm gì đây?

Hai ý niệm trong đầu làm nội tâm anh dày vò vô cùng, mấy lần anh muốn lấy chìa khóa ra mở cửa nhưng lại chậm chạp không dám.

Lúc Lý Minh Hiên vô cùng rối rắm, cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trongg, Trầm Hi bình tĩnh đứng ở nơi đó.

“Anh họ.” Âm thanh cậu vẫn như trước, không nghe ra bất cứ tia khác thường nào.

Tầm mắt Lý Minh Hiên dừng lại trên mặt Trầm Hi, anh muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng trừ bỏ bình lặng thì không còn gì.

Hai người lẳng lặng đứng ở cửa, Trầm Hi tự nhiên mở miệng nói: “Anh họ không vào sao?”

Nói xong những lời này, Trầm Hi quay đầu trở vào phòng khác, tầm mắt Lý Minh Hiên vẫn dính chặt trên người Trầm Hi, trầm mặc theo cậu đi vào. Trầm Hi theo thói quen ngồi xuống sô pha, thản nhiên nhìn về phía Lý Minh Hiên đứng trước mặt: “Anh họ có chuyện muốn hỏi tôi sao?”

Từ lúc thừa nhận Sở Thiến Thiến do mình sắp xếp trong điện thoại, Trầm Hi đã chuẩn bị đối mặt với hết thảy. Cậu từng nghĩ mình có nên dấu diếm Lý Minh Hiên hay không, nhưng nghĩ tới quyết định bán hết số cổ phần công ty trong tay, Lý Minh Hiên sớm muộn gì cũng biết những việc cậu đã làm, huống chi lòng kiêu ngạo làm cậu xem nhẹ việc dấu diếm.

Lời nói của Trầm Hi dường như mang theo hương vị đập nồi dìm thuyền, trái tim Lý Minh Hiên thoáng chốc tuột tới tận đáy cốc, anh nhìn chằm chằm Trầm Hi, trong mắt không hề che dấu cảm xúc thống khổ.

Ánh mắt Lý Minh Hiên dừng lại trên mặt Trầm Hi, cùng giao nhau với tầm mắt cậu. Có lẽ thống khổ trong mắt Lý Minh Hiên quá nặng nề, trái tim Trầm Hi không khỏi co rút. Có chút chật vật tránh né tầm mắt Lý Minh Hiên Trầm Hi cúi đầu lặp lại vấn đề trước đó: “Anh họ có chuyện muốn hỏi tôi sao?”

Lý Minh Hiên nhìn Trầm Hi, cúi đầu mở miệng: “Có phải từ khi trở về nước em đã bắt đầu tính kế Trầm gia?”

“Đúng!”

Từ ‘đúng’ này nặng nề nện vào trái tim Lý Minh Hiên, anh chỉ cảm thấy một cỗ chua xót lan tràn trong lòng. Cứ việc trên đường về nhà anh đã dự đoán tới tình huống xấu nhất, nhưng cũng không ngừng hi vọng hết thảy chỉ do anh nghĩ miên man mà thôi, nhưng Trầm Hi thừa nhận đã làm tất cả hi vọng của anh rơi vào khoảng không.

Trầm Hi không nhìn Lý Minh Hiên, cậu có chút không dám nhìn mặt anh. Không biết có phải bị Lý Minh Hiên ảnh hưởng hay không, Trầm Hi chỉ cảm thấy trái tim mình tựa hồ bị thứ gì đó bóp lại, cảm giác khó chịu vô cùng. Cố gắng điều chỉnh tốt tình tự của mình, Trầm Hi cúi đầu nhất nhất kể lại những sắp xếp sau khi mình về nước, đương nhiên cậu cố gắng che dấu việc Vương Trường Lâm cùng Lục Cách Sâm. Thứ nhất, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, Vương Trường Lâm cùng Lục Cách Sâm làm gì không liên quan tới cậu, thứ hai, chuyện Trầm thị vẫn chưa giải quyết hoàn toàn, cậu tuy quyết định thẳng thắn với Lý Minh Hiên, nhưng cũng không hi vọng anh phá hỏng kế hoạch cuối cùng của mình.

Âm thanh Trầm Hi lẳng lặng vang vọng trong phòng khác, thống khổ trong mắt Lý Minh Hiên càng lúc càng sâu. Anh rốt cuộc hiểu được Trầm Hi oán hận không chỉ riêng Trầm phụ, cậu oán hận cả Trầm gia. Lý Minh Hiên hoảng hốt nhớ lại, trước kia cậu từng nói với anh mình không hề hứng thú với Trầm thị, lúc này anh mới thật sự hiểu được ý nghĩa của những lời này, Trầm Hi muốn không phải Trầm thị mà là hủy diệt nó.

Lý Minh Hiên trầm mặc đứng ở nơi đó, lời nói của Trầm Hi cùng mẫu thân luân phiên hiện lên trong đầu. Anh nhớ rõ mấy hôm trước mẫu thân còn khẩn thiết nhìn anh, hi vọng anh có thể khuyên Trầm Hi quên đi quá khứ, lúc ấy anh đã nghĩ gì? Lý Minh Hiên thống khổ nhìn về phía Trầm Hi.

Theo lời Trầm Hi kể, sau lưng tất cả những chuyện phát sinh nửa năm nay đều có bóng dáng Trầm Hi. Lý Minh Hiên biết Trầm Hi sẽ không lừa mình, nhưng anh lại không nghe tới tên Lục Cách Sâm. Không nói rõ tư vị trong lòng, anh không tin Trầm Hi làm hết những chuyện này mà không có Lục Cách Sâm ở sau lưng hiệp trợ, nhưng Trầm Hi lại không hề đề cập tới sự tồn tại của Lục Cách Sâm. Lời Diệp Hàn hiện lên trong đầu, anh chua sót mở miệng: “Còn Lục Cách Sâm, cậu ta làm gì?”

Ba chữ Lục Cách Sâm làm Trầm Hi thoáng giật mình, chân mày vô thức nhíu lại. Cậu không rõ Lý Minh Hiên đã biết thân phận Lục Cách Sâm hay chưa, mặc kệ thế nào, cậu không có quyền tiết lộ chuyện của Lục Cách Sâm. Trầm Hi dứt khoát trầm mặt, hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này. Thái độ của cậu giống như một con dao hung hăng đâm vào trái tim Lý Minh Hiên, trên mặt anh lộ ra nụ cười khó coi tới cực điểm.

Phòng khách một lần nữa chìm trong im lặng, Trầm Hi cúi đầu cố ép bản thân không được ngẩng đầu nhìn Lý Minh Hiên. Lý Minh Hiên lẳng lặng đứng trước mặt Trầm Hi, nhịn không được đưa tay đặt lên đầu cậu, giống như trước kia vô cùng thân thiết xoa tóc cậu.

Động tác của Lý Minh Hiên làm Trầm Hi vô cùng bất ngờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía anh. Lý Minh Hiên trong lòng khẽ động, kìm không được cúi đầu hôn cậu. Nụ hôn này quá đột ngột, Trầm Hi thoáng giật mình sững sờ, nhưng rất nhanh cảm xúc trên môi làm cậu lấy lại thần trí. Lý Minh Hiên nhẹ nhàng cắn môi Trầm Hi, dùng sức hé mở, sau đó đầu lưỡi lập tức tiến vào, lưu luyến cướp lấy hơi thở thuộc về Trầm Hi, vội vàng thăm dò từng ngõ ngách bên trong. Động tác của Lý Minh Hiên quá kịch liệt, Trầm Hi không khỏi hoảng hốt, mơ mơ màng màng tựa hồ đã qua thật lâu, động tác của Lý Minh Hiên bắt đầu trở nên dịu dàng, từng chút cuốn lấy đầu lưỡi cậu, triền miên dây dưa cùng một chỗ.

Trầm Hi có thể cảm giác được tâm tình được đối phương quý trọng trong nụ hôn này, nhưng cố tình ẩn ẩn trong đó lại lộ ra tuyệt vọng không nói nên lời. Trái tim Trầm Hi theo nụ hôn này mà thăng trầm, cậu chần chờ nhìn về phía Lý Minh Hiên, anh chậm rãi rời khỏi cậu, tầm mắt tương giao thấp giọng nói: “Tiểu Hi, em có từng thích anh không?”

Đây là lần đầu tiên Lý Minh Hiên hỏi Trầm Hi vấn đề này, trên mặt Trầm Hi hiện lên một tia mờ mịt. Thích sao? Cậu không biết. Tâm tình thích một người khi còn trẻ đã hoàn toàn tan biến trong màn máu đỏ rực năm sinh nhật mười tám tuổi. Từ đó về sau, toàn bộ ý niệm trong đầu cậu chỉ còn lại ba chữ phải sống sót. Thích là cái gì? Trong cuộc sống gian khổ trong tù, trong những trận đánh lộn dường như không bao giờ chấm dứt, cậu đã sớm quên mất tư vị đó. Tử vong đột ngột ập tới, ngoài ý muốn sống lại, một khắc cuộc đời cậu được bắt đầu lại một lần nữa nó chỉ còn duy nhất hai chữ trả thù. Cậu vẫn luôn nghĩ mình sẽ cứ một mình như vậy, chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ thích ai đó. Nhưng Lý Minh Hiên đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, cậu ham mê cảm giác ấm áp từ anh, cậu từng chút quen với việc anh luôn ở bên mình. Cậu nhìn thấy Lý Minh Hiên thì sẽ không nhịn được mà mỉm cười, cũng vì anh khổ sở mà khó chịu, cậu thừa nhận Lý Minh Hiên rất đặc biệt, nhưng đó có phải thích không?

Trầm Hi mờ mịt dừng lại trong mắt Lý Minh Hiên, sự trầm mặc của cậu một lần nữa như con dao sắc bén đâm vào trái tim anh, rạch lên nó vô số vết thương. Mong chờ trong mắt từng chút tản đi, Lý Minh Hiên nhịn không được tự phỉ nhổ chính mình, anh rõ ràng đã biết nguyên nhân Trầm Hi cùng mình ở một chỗ, vì cái gì còn chưa từ bỏ ý định?

Cẩn thận đưa tay lướt nhẹ qua mặt Trầm Hi, Lý Minh Hiên dấu đi sự chua sót trong mắt, mất mác nói: “Anh biết rồi.” Không đợi Trầm Hi mở miệng, anh đã thấp giọng nói: “Anh sẽ nhanh chóng dọn đi, em không cần lo lắng. Không có anh ở bên cạnh, em phải nhớ chăm sóc tốt bản thân, đúng giờ ăn cơm đúng giờ đi ngủ, nhớ chú ý nghỉ ngơi.”

Lời nói Lý Minh Hiên lộ ra tuyệt vọng thật sâu, ý tứ rời đi vô cùng rõ ràng. Trầm Hi nhìn anh thật sâu, câu ‘thích’ kia lại nghẹn trong cổ họng không làm sao nói nên lời.

Lý Minh Hiên mỉm cười chua sót, đứng dậy nói: “Anh đi trước, đồ đạc anh sẽ tìm thời gian trở về dọn.”

Trầm Hi áp chế tình tự khổ sở trong lòng, bình tĩnh nhìn Lý Minh Hiên gật gật đầu. Lúc bóng dáng Lý Minh Hiên biến mất sau cánh cửa, Trầm Hi nhìn cánh cửa khẽ mở miệng: “Thích, anh họ, tôi thích anh.”

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment