Thù Đồ [91]
*****
Tầm mắt hai người tương giao không ngừng xoay chuyển, do dự trong mắt Trầm Hi tán đi, biến thành kiên định.
“Tôi thích anh, nhưng chúng ta không thích hợp ở cùng nhau.”
Một câu ngắn ngủn của Trầm Hi, Lý Minh Hiên cảm thấy chính mình dường như đi một vòng từ thiên đường đến địa ngục. Vì lời thổ lộ của Trầm Hi mà vui như điên nhưng lại vì nửa câu sau mà khựng lại.
Trong nháy mắt, Lý Minh Hiên cảm thấy trái tim mình chợt lạnh rồi lại chợt nóng, chần chờ nửa ngày mới khàn khàn mở miệng: “Vì cái gì?”
Vì cái gì? Trầm Hi thản nhiên nhìn về phía Lý Minh Hiên, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không hi vọng có bất cứ quan hệ gì với Trầm gia nữa. Trước kia tôi luôn bị giam cầm trong cái lồng của Trầm gia, vui vẻ hay căm giận cũng không thoát khỏi nó. Hiện giờ tất cả đã qua, tôi rốt cuộc có thể thoát khỏi cái lồng giam kia, không còn thù hận, cũng không có thân tình buồn cười, tôi chỉ muốn cắt đứt tất cả quan hệ với Trầm gia, có một cuộc sống chân chính thuộc về mình.”
Lý Minh Hiên thật không ngờ Trầm Hi lại nói ra lý do như vậy, ánh mắt hiện lên một tia chua xót, thấp giọng nói: “Không hi vọng có bất cứ quan hệ nào với Trầm gia sao?”
Trầm Hi gật gật đầu, trầm mặc không nói.
Trầm Hi im lặng làm ánh mắt Lý Minh Hiên dần dần trở nên ảm đạm, tầm mắt quyến luyến đảo qua mặt Trầm Hi, nửa ngày sau, Lý Minh Hiên cười khổ: “Anh biết rồi.” Cứ việc anh không nỡ, nhưng cũng biết mình nên rời đi. Đưa tay một lần nữa ôm Trầm Hi vào lòng, Trầm Hi không giãy dụa, Lý Minh Hiên giấu đi chua xót trên mặt, cúi đầu hôn lên trán Trầm Hi, ôn nhu nói: “Sinh nhật vui vẻ, một mình phải chú ý thân thể.”
“Ừm!”
Lý Minh Hiên buông Trầm Hi trong lòng, nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó quay người bước ra ngoài. Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, ngăn cách tầm mắt giữa hai người, Trầm Hi cụp mắt, thật lâu cũng không cử động.
Phương Lạc Duy không biết từ khi nào đi tới bên cạnh Trầm Hi, nhẹ giọng nói: “Vì cái gì phải chia tay?” Phương Lạc Duy vẫn không rõ, rõ ràng cả hai vẫn còn tình cảm với nhau, chính vì thế cậu mới không hiểu được.
Vì sao phải chia tay, Trầm Hi nghĩ, đại khái là sợ hãi đi. Cậu vẫn nhớ rõ câu nói Lý Minh Hiên từng nói với mình, mặc kệ sinh ly hay tử biệt cũng không bao giờ rời khỏi cậu, nhưng cuối cùng Lý Minh Hiên vẫn chọn lựa rời đi. Hiện giờ một lần nữa phải chọn lựa, cứ việc cậu biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng cậu biết một lần Lý Minh Hiên rời đi chung quy đã để lại bóng ma. Sự tình dính líu tới Trầm gia, ngoài cảm tình của Lý Minh Hiên, giữa bọn họ còn rất nhiều vấn đề không thể giải quyết, cậu sợ một ngày nào đó, vì một nguyên nhân khác, Lý Minh Hiên lại một lần nữa chọn lựa rời đi. So với ở cùng mà có khúc mắc, không bằng dứt khoát từ bỏ.
Trầm Hi nghĩ gì trong lòng, Phương Lạc Duy một chút cũng không đoán ra, nhìn Trầm Hi im lặng đứng ở cửa, Phương Lạc Duy thở dài một tiếng, bồi ở bên cah5.
Cách một bức tường, Lý Minh Hiên cũng không lập tức rời đi. Anh không tin lý do mà Trầm Hi nói, nhưng Trầm Hi im lặng cự tuyệt mọi thắc mắc của anh. Gương mặt Lý Minh Hiên lộ ra biểu tình khổ sở, anh sợ lần này mình thật sự mất đi Trầm Hi. Sắc trời dần dần sáng, trên lầu ẩn ẩn truyền tới tiếng người thức dậy. Lý Minh Hiên giật mình bừng tỉnh lại, nhìn lại cánh cửa quen thuộc, sau đó chậm rãi rời khỏi nơi này, anh sẽ không từ bỏ như vậy!
Cổ phần trong tay Trầm Hi sau hôm sinh nhật đã chuyển tới tay Vương Trường Lâm, bất đồng với trước kia luôn để người đại diện ra mặt, lúc này tất cả thủ tục Vương Trường Lâm đều tự mình giải quyết. Không ai ngờ Trầm Hi lại bán cổ phần cho Vương Trường Lâm, ngay cả Lý Minh Hiên cũng nghĩ Trầm Hi sẽ chuyển cho Lục Cách Sâm, Vương Trường Lâm đột ngột xuất hiện làm tất cả mọi người đều khiếp sợ vô cùng. Càng làm người ta không thể tưởng nổi chính là trong tay Vương Trường Lâm không phải 20% cổ phần của Trầm Hi mà là 54% cổ phần Trầ thị, cho dù Trầm Kế cùng Trầm Thừa hợp lại số cổ phần trong tay cũng không thể chống lại Vương Trường Lâm.
“Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?” Nhận được thông báo mời họp ban giám đốc từ Vương Trường Lâm, sắc mặt Trầm Kế âm trầm, cái gọi là ban giám đốc bất quá chỉ là Vương Trường Lâm cùng anh và A Thừa, ba người chạm mặt mà thôi. Nghĩ tới người mà phụ thân tín nhiệm nhất lại chính là kẻ âm thầm xâm chiếm hơn phân nửa Trầm thị, Trầm Kế liền hận tới nói không nên lời.
Trầm Thừa cho dù không hiểu chuyện cũng biết quyền khống chế cổ phần Trầm thị quan trọng cỡ nào, bị mất quyền khống chế cổ phần, cũng có nghĩa bọn họ mất đi Trầm thị.
“Anh cả, làm sao bây giờ?”
Trầm Kế nhíu nhíu mày, ép chính mình tỉnh táo lại, Trầm thị hiện giờ lâm vào tình cảnh này, anh tin tưởng trong đó nhất định có Vương Trường Lâm động tay động chân, nhưng ông ta cần một Trầm thị như vậy để làm gì? Vì danh hay vì lợi?
“Anh cả?” Trầm Thừa thấy Trầm Kế không nói tiếng nào thì không khỏi bối rối, vì vẫn luôn bị giam trong nhà để cai nghiện, Trầm Thừa cũng không biết hiện trạng của Trầm thị, chỉ nghĩ bọn họ bị thiệt hại nghiêm trọng.
Trầm Kế khôi phục bình tĩnh trên mặt, trầm giọng nói: “Chuyện này không cần em quan tâm, an tâm cai nghiện là được.”
“Nga!” Trầm Thừa không tình nguyện lên tiếng, cứ việc trong lòng rất lo lắng nhưng không dám mở miệng hỏi nữa.
Đồng dạng khiếp sợ khi nghe tin này còn có Chu Minh Mị. Từ vài ngày trước, sau khi bị vệ sĩ của Trầm phụ đuổi khỏi chỗ ở cũ, cũng cắt hết mọi chu chấp, bà vẫn luôn ở chỗ của Vương Trường Lâm. Bà cùng Vương Trường Lâm quen biết hơn hai mươi năm, cho tới giờ bà luôn cảm thấy mình nhìn không thấu con người này, chính là trong lòng ẩn ẩn suy đoán Vương Trường Lâm cùng Trầm Đức Hàn tựa hồ có thù cũ. Bà vẫn nghĩ Vương Trường Lâm muốn giúp Trầm Dung tranh đấu với anh em Trầm Kế, này cũng phù hợp với lợi ích của bà, nhưng bà chưa từng nghĩ tới Vương Trường Lâm lại âm thầm nắm giữ hơn phân nửa cổ phần Trầm thị, cứ vậy, ông ta căn bản không cần Trầm Dung nữa.
Chu Minh Mị ẩn ẩn nảy sinh cảm giác bất an, trước kia không phải không biết hợp tác với Vương Trường Lâm hệt như leo lên lưng cọp, nhưng bà tự tin mình có thể toàn thân trở ra, dù sao trong tay bà cũng có nhược điểm của Vương Trường Lâm, nhưng hiện giờ nhạy cảm trời sinh làm bà cảm thấy có gì đó đã vuột khỏi sự khống chế.
Sau khi cân nhắc một phen, Chu Minh Mị quyết tâm phải sớm rời khỏi Vương Trường Lâm, bà đã không còn ý tưởng gì với Trầm thị, chỉ hi vọng Vương Trường Lâm có thể để mình cùng A Dung rời đi. Suy nghĩ xong, Chu Minh Mị xoay người bước vào phòng Trầm Dung. Không biết Vương Trường Lâm làm thế nào, sau khi Trầm Dung xuất viện thì không tới chỗ Trầm phụ sắp xếp bà cùng bà tới ở trong nhà Vương Trường Lâm.
Lúc Chu Minh Mị tiến vào, Trầm Dung đang hưng phấn cúp điện thoại.
“Mẹ!” Trầm Dung cố áp chế hưng phấn, thấp giọng nói.
Nếu là bình thường, Chu Minh Mị nhất định sẽ chú ý vì sao Trầm Dung lại hưng phấn, nhưng lúc này trong lòng bà có chuyện, cũng lười hỏi nhiều, trực tiếp mở miệng nói: “A Dung, mẹ định mang con xuất ngoại, con có gì cần thu thập thì mau dọn đi.”
“Xuất ngoại?” Hưng phấn trên mặt Trầm Dung biến thành kinh ngạc: “Vì sao a? Ở chỗ chú Vương không phải tốt lắm sao?”
Chu Minh Mị nhăn mặt nhíu mày: “Chúng ta không thể cứ làm phiền chú Vương của con, tiền để dành của mẹ cũng còn một ít, tiết kiệm một chút cũng đủ cho hai mẹ con ở nước ngoài không lo cơm áo.”
Chu Minh Mị luôn tự tin Trầm Dung rất nghe lời mình, nhưng không ngờ Trầm Dung lại dứt khoát cự tuyệt: “Con không đi, con muốn ở lại Trung Kinh.”
Có lẽ vì sắc mặt Chu Minh Mị quá khó coi, Trầm Dung vội vàng giải thích: “Mẹ chưa nghe nói sao? Chú vương hiện giờ là cổ đông lớn nhất của Trầm thị, không phải ông ta luôn nói xem con như con trai sao? Hiện giờ trên người ông ta có một tài sản kết xù như vậy, lại không có con, con không phải người kế thừa tốt nhất của ông ta sao? Vì cái gì phải rời đi?”
Trầm Dung nghĩ mình tính toán rất cặn kẽ, lúc nãy vừa được bằng hữu gọi tới báo tin, Trầm Dung đã hạ quyết tâm phải hảo hảo lấy lòng Vương Trường Lâm, cậu không tin Vương Trường Lâm thích mình như vậy, lại không có con cái gì, lại không giao Trầm thị cho mình.
Chu Minh Mị nhìn vẻ mặt tự cho là đúng vô cùng ngu xuẩn của Trầm Dung, không hề nghĩ ngợi trực tiếp cho một cái tát!
“Mẹ!” Trầm Dung ôm mặt không dám tin nhìn Chu Minh Mị.
Chu Minh Mị lạnh lùng nói: “Sao tao lại có đứa con ngu ngốc như mày! Vương Trường Lâm cẩn thận tính kế nhiều năm như vậy, nếu trước kia ông ta giúp mày vì muốn mày cạnh tranh với đám Trầm Kế, nhưng hiện giờ ông ta đã tự nắm nó trong tay, ông ta làm gì ngu tới mức giao Trầm thị cho con trai Trầm Đức Hàn.”
“Chính là?”
“Không có chính là gì hết, tao sẽ nhanh chóng dẫn mày xuất ngoại.”
Trầm Dung ủy khuất nhìn Chu Minh Mị, sau đó ánh mắt lập tức sáng ngời: “Chú Vương!”
Chu Minh Mị nhất thời cả kinh, Vương Trường Lâm cười tủm tỉm từ ngoài cửa bước vào.
“Làm sao vậy? Vừa về tới đã nghe thấy Minh Mị tranh cãi với A Dung rồi?”
Chu Minh Mị không chút biến sắc cười cười: “Trường Lâm, anh về rồi, vừa lúc tôi có việc muốn tìm anh.”
“Chuyện gì?” Vương Trường Lâm vừa nói vừa thân thiết ngồi xuống cạnh Trầm Dung.
Trong mắt Chu Minh Mị hiện lên một tia kiêng kị, tỏ vẻ tự nhiên mở miệng: “Tôi muốn dẫn A Dung xuất ngoại, Trường Lâm, anh cũng biết y học bên đó vẫn tốt hơn trong nước, tôi định mang A Dung qua đó thử xem nó còn hi vọng đứng lên không.”
Vương Trường Lâm gật gật đầu: “Nói vậy, A Dung hẳn nên ra nước ngoài thử xem, vậy đi, qua một đoạn thời gian nữa, chờ tôi rãnh rồi cùng đi, thế nào?”
Chu Minh Mị mỉm cười cự tuyệt: “Tôi dắt A Dung đi là tốt rồi.”
Vương Trường Lâm mỉm cười nhìn về phía Trầm Dung: “Minh Mị, tôi chẳng phải nói tôi xem A Dung như con mình sao, chẳng lẽ cô không tin à?”
Mấy từ
‘xem như con mình’ làm Trầm Dung mở cờ trong bụng, cậu cảm thấy Vương Trường Lâm tựa hồ đang ám chỉ gì đó, lúc này vội vàng nhìn về phía Chu Minh Mị, hi vọng Chu Minh Mị có thể gật đầu đồng ý. Kiêng kị trong mắt Chu Minh Mị lại càng sâu, nhưng chỉ cười cười gật đầu: “Cũng tốt, vậy làm phiền Trường Lâm rồi.”
Cả buổi trưa hôm đó, Chu Minh Mị cứ thấp thỏng không yên, thừa dịp Vương Trường Lâm rời khỏi phòng Trầm Dung để qua phòng sách làm việc, Chu Minh Mị một lần nữa xuất hiện trước mặt Trầm Dung.
“A Dung!”
Trầm Dung ngáp mấy cái, nhìn về phía bà: “Mẹ, vừa lúc mẹ tới, lấy thuốc trên bàn giùm con đi.”
Chu Minh Mị nghe vậy liền nhìn theo hướng ngón tay Trầm Dung chỉ, lúc thấy cái lọ nhỏ trên bàn thì hơi sửng sốt: “Đây là thuốc gì? Sao mẹ không biết?”
Trầm Dung thờ ơ phất tay: “Này không phải thuốc bác sĩ cho sao? Con vẫn luôn uống mà.”
Chu Minh Mị nghi ngờ: “Con vẫn luôn uống à?”
Trầm Dung lại ngáp một cái thật to, gật gật đầu, vội vàng nói: “Mẹ, mau lên, tới giờ con uống thuốc rồi.”
Phản ứng của Trầm Dung làm Chu Minh Mị đột nhiên hiểu ra gì đó, vội vàng vọt tới trước mặt Trầm Dung, cuống cuồng hỏi: “Con nooi1, có phải gần đây thỉnh thoảng lại cảm thấy uể oải, không có tinh thần chút nào, nhưng mỗi lần uống thuốc này xong thì sức lực lại tràn đầy đúng không?”
Trầm Dung giật mình nhìn Chu Minh Mị, trong đầu xoay chuyển lời bà, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hoảng sợ nhìn về phía lọ thuốc trong tay Chu Minh Mị, run run nói: “Mẹ?”
Vẻ mặt Chu Minh Mị trở nên dữ tợn, xoay người trực tiếp lao về phía phòng sách.
“Vương Trường Lâm, anh rốt cuộc cho A Dung uống cái gì?”
Vương Trường Lâm đã sớm đoán Chu Minh Mị tới, vẻ mặt tự nhiên nhìn về phía bà, mỉm cười: “Minh Mị thông minh như vậy chẳng lẽ còn không đoán được sao?”
Những lời này hiển nhiên đã chứng thực suy đoán của bà, hai mắt Chu Minh Mị như phun lửa nhìn về phía ông: “Vương Trường Lâm!”
Vương Trường Lâm hoàn toàn không để tâm tới cơn giận của Chu Minh Mị: “Tôi nhớ rõ trước đó bác sĩ có nói, trong cơ thể A Dung còn lưu lại nồng độ ma túy, có tỷ lệ bị nghiện rất lớn. Cô vẫn nghĩ A Dung may mắn không bị sao?”
Không nhìn tới ánh mắt oán giận của Chu Minh Mị, Vương Trường Lâm không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi gạt cô vì muốn tốt cho cô tôi, cô xem, trước đó cô không biết gì không phải rất tốt sao? Chỉ cần ổn định cung cấp ma túy cho A Dung, nó liền không khác gì người bình thường. Sự thực, nếu không phải hôm nay cô nảy sinh tư tưởng muốn dẫn A Dung đi thì tôi vẫn còn muốn dấu tiếp.”
“Vì cái gì?” Chu Minh Mị lạnh lùng nói: “Chúng ta không phải vẫn hợp tác rất vui vẻ sao? A Dung cũng không chắn đường anh, vì sao anh phải đối xử với nó như vậy?”
Vương Trường Lâm cười khẽ một tiếng: “Ai bảo nó là con trai của Trầm Đức Hàn chứ?”
Nghe ra ác ý trong giọng Vương Trường Lâm, Chu Minh Mị lạnh lùng nói: “Anh đừng quên trong tay tôi đang nắm nhược điểm của anh, năm đó là ai đưa tôi tới bên cạnh Trầm Đức Hàn, Hàn gia vì sao lại phá sản, Hàn Nhu vì sao nhảy lầu, nếu tôi nói hết thảy mọi chuyện, anh cảm thấy Lục Cách Sâm ngu ngốc kia còn nghe lời anh như trước kia nữa không? Còn Trầm Hi nữa, nó nhất định sẽ cùng Lục Cách Sâm bắt tay đối phó anh.”
Lời nói của Chu Minh Mị làm Vương Trường Lâm nhịn không được bật cười ha hả: “Cô cảm thấy tới lúc này tôi còn cần dấu diếm sao? Cổ phần công ty của Trầm Hi đã chuyển vào tay tôi, cho dù cô nói ra thì sao chứ? Huống chi cô cảm thấy mình có thể ra khỏi đây à?”
“Anh muốn làm gì?” Chu Minh Mị lui ra sau từng bước.
Vương Trường Lâm ấn một cái nút dưới bàn học, cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng sách mở ra, một người đàn ông xa lạ tầm ba mươi tuổi bước ra.
“Ông chủ!”
Sắc mặt Chu Minh Mị thay đổi, bà không biết bên cạnh Vương Trường Lâm còn có những người khác. Vương Trường Lâm ý bảo về hướng Chu Minh Mị: “Mang cô ta ra ngoài giam lại.”
Người nọ nhe răng cười đi về phía Chu Minh Mị, Chu Minh Mị phản ứng cực nhanh, xoay người định chạy ra ngoài, nhưng người đàn ông kia ôm choàng lấy bà, Chu Minh Mị giãy dụa rất lợi hại, trong mắt người nọ hiện lên một tia mất kiên nhẫn, trong tay nhanh chóng xuất hiện một con dao nhỏ, dứt khoát đâm vào người Chu Minh Mị.
Cơ thể Chu Minh Mị mềm oặt xuống, Vương Trường Lâm không vui nói: “Không phải tôi đã cảnh cáo cậu không được tùy tiện động dao giết người sao?”
Người nọ cũng không để tâm tới lời Vương Trường Lâm.
Vương Trường Lâm nhăn mặt nhíu mày: “Nếu đã vậy, kéo qua phòng bên xử lý đi, dù sao chúng ta cũng không ở lại đây lâu nữa.”
Người nọ gật gật đầu, đang định hành động thì lỗ tai khẽ giật, xoay người mở mạnh cửa phòng sách.
Ngoài cửa, Trầm Dung sắc mặt trắng bệch nhìn Vương Trường Lâm, liều mạng chuyển động xe lăn dưới người, muốn rời khỏi nơi này.
Người đàn ông kia nhe răng cười một tiếng, hung hăng chụp về phía Trầm Dung, trước mắt Trầm Dung tối sầm, nặng nề ngã lăn quay xuống đất.
Hoàn