[Đắm Say Hệ Liệt] Tâm Cơ Thiên Sứ

Chương 4

CHƯƠNG 4

Sau hôm Gerald cứu tiểu thư Wagner, người hầu nhà Wagner đến trả áo choàng cho Myron, hơn nữa kèm theo một tấm thiệp mời, hóa ra chủ nhân nhà Wagner, anh trai Abbott W Wagner của Agatha muốn mời Myron đến nhà dùng bữa, trực tiếp cảm ơn.

Myron vẫy vẫy thiệp mời mạ vàng, hỏi Gerald. “Có đi không?”

“ Đây là cơ hội tốt để quen biết Abbott W Wagner, đương nhiên sẽ đi.”

Gerald thông báo nhận lời, người hầu đi rồi, y cầm lấy sách xem được một nửa trên bàn tiếp tục đọc, Myron nhìn chăm chăm một lúc lâu.

“ Quyển sách này từ hôm qua đến hôm nay cũng vẫn còn ở cùng một trang, câu chuyện rất thú vị?”

“ Đây không phải tiểu thuyết, mà là bản ghi chép địa phương. Tôi mượn từ thư viện, có ghi chép liên quan đến gia tộc Wagner, rất thú vị, có muốn nghe không?”

“Tôi đoán là câu chuyện về chú mèo đi hia. Con mèo gian xảo đùa giỡn chủ nhân nghèo khổ đến tắm rửa dưới sông, dệt cho chủ nhân một thân phận hầu tước, còn đánh bại quái vật chiếm giữ lâu đài, thay thế quái vật sở hữu tài sản, rồi lừa công chúa vào tay chủ nhân, tương đối khiến người tỉnh ngộ, không phải sao? Cho nên tiểu thư Wagner giở lại trò cũ, cũng dùng tới một chiêu tắm rửa dưới sông này.”

“ Anh sai rồi, không phải chú mèo đi hia, mà là…” Gerald cười trêu ghẹo. “Người sói.”

Quả nhiên thu được thần thái kinh ngạc mang nặng tính trẻ con của người yêu, Gerald thỉnh thoảng thích chọc Vampire bé bỏng, cho nên thường nói đến một nửa, chỉ vì biểu tình nhỏ bé đáng yêu kia.

“ Người sói? Có gì liên quan đến nhà Wagner?” Vampire bé bỏng hăng hái bừng bừng truy hỏi.

Gerald đóng sách lại, hứng thú dạt dào nói. “Mấy trăm năm trước, nơi này quả thực từng xuất hiện người sói, cuối cùng bị chiến binh chính nghĩa chém chết. Anh có thể đoán xem ai là người hùng vĩ đại, đoán đúng có thưởng.”

“ Nếu không phải đám heo Kỵ sĩ đoàn…” Nghiền ngẫm suy đoán từ biểu tình Gerald, Myron nhếch mày đắc ý. “Chắc chắn là một thành viên nhà Wagner.”

“ Đoán đúng, Myron Telsen dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp, chúc mừng anh có thể giành được một nụ hôn của kỵ sĩ heo.”

“ Tôi thích hoa hồng của bà Daisy hơn.” Cự tuyệt không chừa mặt mũi.

“ Thật ra nụ hôn của tôi thơm hơn hoa hồng, ngọt hơn táo đỏ…” Gerald còn muốn thuyết phục người yêu nhận thưởng.

“ Hoa hồng có thể lấp đầy bụng tôi, cậu lại không thể được.”

Gerald ủ rũ, giống loài Vampire này có đôi khi cũng ưa tính toán. Được rồi, đổi cách khác để chơi.

“ Vậy, một bông hồng, một nụ hôn?”

“ Nếu là hôn bà Daisy, tôi sẽ vui lòng đổi.”

“Ah, anh thật vô tình, yêu bà Daisy hơn cả tôi.”

“ Phụ nữ cần cù trồng hoa, vốn nên được kính yêu rộng rãi… Ai, cậu thì được chỗ nào?”

“ Đến vườn hoa chăm sóc mấy cành hồng nhỏ yếu kia, chờ chúng nở hoa, người yêu của tôi chắc chắn cũng sẽ hào phóng cho tôi một nụ hôn khen thưởng.”

“ Không được đi, cậu vẫn chưa kể cho tôi câu chuyện tổ tiên Wagner anh dũng giết sói.”

Hóa ra Vampire bé bỏng muốn nghe kể chuyện, ngài tiền kỵ sĩ đang khó chịu trong lòng, tâm tình lại tốt lên, cầm sách đến ngồi bên cạnh Vampire, một tay khá tự nhiên ôm bả vai mềm nhỏ, tay kia đặt sách trên đầu gối lật xem.

Myron cũng không cự tuyệt y khoác vai, ánh nắng chiếu vào phòng khách làm hắn bị nhiễm sự lười nhác của mèo đi đêm bên ngoài, hắn yếu đuối dựa vào ***g ngực có nhịp đập kiên cường, cảm giác thân thiết nương tựa lẫn nhau vẫn có thể mang đến nhiều kích tình hơn nụ hôn nồng nhiệt.

Gerald cũng thuận thế nghiêng đầu tựa phía trên xoáy tóc trắng bạc, nghĩ: người yêu chung quy thích giở tâm cơ vui đùa như có như không, treo y trong đáy sâu tuyệt vọng, lại không tiếc trao tặng ánh sáng trên đỉnh cao, khiến cho mình nhìn lên, lại sinh ra hy vọng vô hạn.

“ Em càng gian trá hơn tôi…” Nhịn không được thì thào tự nói.

“Cậu nói gì?”

“ Không có gì! Anh xem chỗ này…”

Myron nghiêng đầu nhìn, sách cũ kỹ luôn lơ đãng lộ ra mùi giấy ẩm, chuyển thế kỷ hai mươi mốt thành cảnh tượng hoài niệm mấy trăm năm trước.

“ Ba trăm năm trước có một người sói thú hóa bị Kỵ sĩ đoàn truy bắt trốn tới chỗ này, hắn bị thương nặng, hóa thành hình người thỉnh cầu gia tộc Wagner cứu giúp, chủ nhân Wagner đương thời đồng ý, sau đó nhận ra vị khách kia là người sói, âm thầm báo tin cho giáo đoàn, Kỵ sĩ đoàn đuổi tới giết hắn.”

Myron nghe đến đó run lên một cái, nhớ tới trải nghiệm mình từng có qua.

Gerald cảm nhận được cái loại yếu ớt như có như không của người trong ngực, ôm chặt thêm một chút, lại nói. “Bản thân người sói cũng là nhà pháp thuật, trước khi chết chỉ vào nhà Wagner nguyền rủa, còn lời nguyền là gì, tôi lật mấy tờ trước sau, không tìm thấy ghi chép nào có liên quan nữa.”

“Chỉ có như vậy?”

“Chỉ có như vậy!”

“ Đây không thể giải thích cho chuyện người sói tấn công chúng ta trước đó.” Myron ngửa đầu nghĩ nghĩ. “Tôi không thừa nhận tham dự bữa tối nhà Wagner là sẽ có được tung tích của người sói hay A.W.W., tôi cũng không muốn bị hiểu lầm mình có ý đồ kết hôn với tiểu thư Agatha W Wagner.”

“ Đó là chuyện đương nhiên, đối tượng anh nên kết hôn chính là tôi.”

“ Kết hôn? Thật kỳ quái…”

Cảm xúc khác thường hiện lên, Myron nghĩ: chữ hôn nhân này đặt giữa Vampire cùng kỵ sĩ, còn là hai người đàn ông, hình như không quá thích hợp, mà Myron từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ có thời khắc gắn kết vợ chồng với bất kỳ ai.

Hình thức ở chung với Gerald gần đây kỳ thực tương đối tự nhiên, nhưng hình như cũng không kéo lên được ranh giới hôn nhân, hai người hiện giờ thân mật hơn bạn bè, nhưng hắn không dám khẳng định, chìm sâu trong bể tình như vậy là tốt hay không tốt?

“ Có gì mà thật kỳ quái?” Gerald hỏi rất nghiêm túc.

“…. Thật sự rất kỳ quái! Lúc nhỏ cậu có từng tưởng tượng mình cầu hôn với người khác không?”

“ Có nghĩ tới, tôi sẽ tay dâng một trăm bông hồng quỳ một gối, hỏi người đó có bằng lòng ở với tôi trọn đời trọn kiếp? Sau đó người đó sẽ nói: em đồng ý.” Thâm tình chân thành nhìn người trong ngực. “Chúng ta sẽ như hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích, trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.”

Myron đột ngột cười lên. “Cậu làm công chúa thì cũng quá to cao.”

Gerald vốn định hỏi lại, tại sao làm công chúa lại là y? Nhưng sau khi thấy Myron cười đến vui vẻ, y nghĩ: làm công chúa cũng không có gì không tốt, công chúa cũng có thể vì cứu hoàng tử mà giết chết con rồng xấu xa, tấn công thành lũy, san bằng tất cả trở ngại phía trước.

◇Chạng vạng ngày hôm sau, hai người theo thời gian trên thiệp mời đúng giờ tới biệt thự Wagner.

Biệt thự Wagner là một biệt thự đá xây cổ xưa được một mảnh cây dẻ um tùm bao bọc, ở trong đó ngoại trừ anh em Wagner, một người họ hàng xa đã già mắt mờ tai lãng, chính là hầu gái, người hầu cùng đầu bếp, trong cái góc tràn ngập hương vị lịch sử này, hồn ma lưu lại có lẽ còn nhiều hơn số người còn sống.

“ Tôi không thích nơi này, giống như lâu đài nhốt người cổ xưa.” Myron thành thật nói.

Gerald chỉnh lại tóc bạc có chút hỗn loạn vì đi bộ đường dài, y thích công việc như vậy, tựa như nuông chiều hoàng tử tùy hứng hành động.

“ Duy trì phong phạm “quý tộc tới từ Luân Đôn” là trách nhiệm của ngài Ernest Myron Telsen anh, vì gần đây thị trấn có phiên bản mới với thân phận của anh, tung tin anh kỳ thực là con rơi của quý tộc nào đó, tới nơi này là để tránh né con cái vợ lớn đuổi giết…”

“ Vậy tôi tình nguyện làm anh Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp, danh xưng này vẫn dễ nghe hơn con rơi.” Thở phì phì.

“ Tràn đầy cảm tưởng tương đồng, anh thật sự là Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp.”

Myron bất luận nghe sao cũng cảm thấy lúc Gerald gọi mình dịu dàng ôn hòa, đều tràn ngập châm biếm nồng nặc, hại hắn càng tức giận hơn, tức đến độ muốn ngay tại chỗ uống sạch chai Bordeaux (1) làm quà trong ngực, bổ sung chất sắt cần thiết nhất của Vampire.

Gerald biết hắn tức giận, quyết định đêm nay chơi đến đây là đủ rồi, xoay người đập vòng gõ cửa bằng đồng trên cửa gỗ, tiếng vang cộc cộc khuấy động ra tiếng vọng, càng chứng minh căn nhà trống trải. Một lát sau, Agatha mở cửa, nhìn ra được cô cố ý ăn diện, váy viền ren hoa, tóc nâu cuộn lọn to thả xuống trên vai, thích hợp để bày ra vẻ mềm mại thiếu nữ.

Chớp chớp mắt với Myron, cô cười nói. “Anh hai nghe xong chuyện các anh cứu tôi, nói nhất định phải gặp mặt đáp tạ. Đêm nay xin đừng khách khí, tay nghề đầu bếp nhà tôi không thể sánh với đầu bếp làm đại tiệc nơi thành thị.”

“Có chi đâu, chỉ là trở bàn tay, tiểu thư Wagner quá khách khí!” Myron đưa rượu đỏ trong tay qua. “Quà nhỏ không nói lên được lòng tôn kính.”

Agatha vui vẻ tiếp nhận, lúc này phía sau cô lại xuất hiện một người đàn ông, ăn mặc trang trọng, vóc người gầy trơ xương, lại khiến âu phục cao cấp nhìn có vẻ ảm đạm như vải dạ (2) vắt trên khung xương người, con mắt tròng trắng át con ngươi tựa hồ không thể tập trung, ngay cả đứng cũng thiếu vững vàng như nam giới trưởng thành, người này căn bản là một âm hồn.

Người đàn ông hời hợt lướt qua Agatha, lúc thấy rõ mặt mũi hai vị khách, kinh ngạc, hoặc chấn động với phong thái của hai người, nhưng chấn động cũng chỉ duy trì mấy giây liền biến mất, nói. “Kẻ hèn này là Abbott W Wagner, cảm ơn hai vị hạ mình ghé thăm tệ xá.” Lúc nói chuyện nghe không vững, lại không giống mắc bệnh, chỉ đơn thuần là thể chất yếu.

“Không hề, được ngài Wagner mời là vinh hạnh của tôi.” Myron lịch sự trả lời, bắt lấy bàn tay Abbott vươn tới, cảm thấy da thịt đối phương lạnh lẽo, tình trạng cơ thể gã xem ra càng tệ hơn vẻ ngoài.

Abbott lại tiếp tục bắt tay với Gerald, tiếp theo tránh qua một bên, bảo các vị khách đừng khách khí, mời đi vào.

Gerald bước vào mấy bước, đột ngột nghĩ đến gì đó, quay đầu lại nhìn Myron, người nọ quả nhiên hiện ra thần sắc khó xử, đứng bất động ngoài cửa.

Chính vì là biệt thự cổ xưa, mấy trăm năm qua gia tộc sinh sôi nảy nở, sức mạnh bảo hộ sinh ra do nỗi quyến luyến của người trong nhà tương đối kinh người, đối với chủng tộc ma quỷ xâm lấn, sẽ khơi lên tác dụng cản trở tương đối hữu lực, cho nên Myron rất khó bước vào, dù miễn cưỡng bước vào, ma lực bản thân cũng sẽ hao xuống hơn phân nửa, hắn không thể mạo hiểm như vậy.

Trừ khi được chủ nhà mở miệng mời chính thức, mới có thể khiến hắn vô thương vượt qua cánh cửa, trở thành khách mời thật sự.

Abbott nhận thấy được tình huống của Myron, rốt cuộc nghĩ đến mình vô lễ, ngay sau đó nói. “Xin lỗi, ngài Telsen, tôi quên anh hẳn là… Mời vào, anh là vị khách tôi tôn quý nhất.”

“Cám ơn.” Myron âm thầm thở ra một hơi, cùng Gerald một trước một sau tiến vào.

Trên bàn cơm, chủ nhà Abbott tinh thần uể oải, em gái Agatha có chút lo lắng, hỏi gã có quá mệt không, gã lắc đầu nói không sao, Gerald dựa vào thân phận bác sĩ mình giả trang, hỏi tình trạng thân thể Abbott.

Agatha cướp lời. “Nửa tháng trước anh hai ngã xuống từ trên ngựa, mặc dù không bị thương bên ngoài, tinh thần vẫn không tốt…”

“ Không bị ngoại thương không có nghĩa là nội tạng không bị tổn hại, tôi đề nghị ngài Wagner đến bệnh viện kiểm tra thêm nữa.” Mỉm cười. “Hoặc tôi có thể kiểm tra cơ bản trước.”

“ Cảm ơn ý tốt, tôi bất quá là bị sợ hãi.” Abbott từ chối.

“ Đúng rồi, anh hai, anh cưỡi ngựa luôn rất giỏi, sao lại đột ngột từ trên lưng ngựa ngã xuống? Gần đây biệt thự thật sự không bình lặng…”

“ Con ngựa bị hoảng sợ cho nên…” Abbott hình như không muốn làm em gái sinh ra nhiều lo lắng, qua loa cho qua chuyện. “Anh không đáng ngại, em đừng làm to chuyện nhỏ, phá hỏng hứng thú của các vị khách.”

Agatha bị nhắc nhở, áy náy nhìn Myron nói. “Ngài Telsen, nhà tôi từ ba năm trước liền bắt đầu hay có vận rủi đổ xuống người, cho nên tôi lo lắng…”

“ Tôi nghe nói, ba năm trước cha mẹ cô đồng thời mất vì bệnh, thật khiến cho người ta tiếc nuối.” Myron khách khí nói.

Agatha cau lông mày thanh tú, nói. “Lúc ấy anh hai vẫn còn học ở Đại học Birmingham, lại vì chuyện này mà bỏ học trở về quản lý biệt thự… Ai, lúc tôi nghe thấy tiếng khóc của Banshee, đáng lẽ phải cảnh giác…”

“ Agatha, anh nghĩ các vị khách tới từ Luân Đôn sẽ không cảm thấy hứng thú đối với truyền thuyết hoang đường.” Abbott đột ngột ngắt lời, gã tựa hồ ghét đề tài như vậy.

“ Không, tôi rất muốn biết chuyện về Banshee. Agatha, Banshee bình thường là thần hộ mệnh của gia tộc hiển hách có gia thế, với quy mô của biệt thự Wagner, được yêu tinh bảo hộ cũng là chuyện đương nhiên, đúng không?” Myron lộ ra nụ cười khiến cô gái bay hồn mất vía, ngay cả xưng hô cũng từ tiểu thư Wagner đổi thành Agatha, kéo ra cảm giác gần gũi.

Agatha được khuyến khích, má nổi ánh hồng, cô không có lực kháng cự đối với chàng trai đẹp như Myron, căn bản là biết thì phải nói, nói thì nói sạch.

“ Đúng, Banshee… Mấy đêm trước khi cha mẹ tôi ngã bệnh, tôi đều nghe bên ngoài có tiếng khóc phụ nữ…” Agatha hồi tưởng. “Vốn tưởng là mèo hoang, nhưng có một đêm tôi ra ngoài sân, lấy áo khoác để ở đó lúc sáng, lại thấy…”

“Vâng?” Myron bày ra biểu tình vô cùng muốn nghe kết quả.

“Tôi thấy một cô gái mặc đồ trắng, ngồi xổm khóc dưới tàng cây dẻ…” Sắc mặt Agatha bắt đầu tái nhợt. “Cô ta khóc đến độ mắt đỏ rực, tôi rất lo lắng, tưởng là người trong thị trấn… Đi qua muốn hỏi thăm, sau đó… Sau đó…”

Myron cùng Gerald nhìn nhau, hỏi tới. “Sau đó?”

“ Sau đó cô ấy nói… Phải coi chừng sói… Sói mang đến tai họa…” Mắt Agatha cũng đỏ lên. “Ngày hôm sau, mẹ nói với tôi đó là nữ yêu báo tử Banshee, sẽ dùng tiếng khóc báo trước cái chết của người nào đó trong đại gia tộc… Không quá mấy ngày cha mẹ liền…”

“ Agatha, đừng nói nữa, sẽ quấy phá cảm xúc dùng bữa của các vị khách.” Abbott đột ngột cắt ngang hồi ức em gái.

Myron quay đầu nói. “Không đâu, ngài Wagner, tôi thật sự rất có hứng thú đối với những truyền thuyết đồng quê đó, nếu bởi vậy mà khơi lại chuyện cũ thương tâm của hai vị, thứ cho tôi tạ lỗi.”

“ Bất quá, nói đến sói…” Gerald chen vào nói. “Mấy trăm năm trước nơi này có truyền thuyết từng xuất hiện người sói, lại bị tổ tiên Wagner anh dũng đánh bại, trên bản ghi chép của thị trấn có ghi lại, rõ là rất lợi hại.”

“Lời đồn luôn dễ bị khuếch đại, tôi nghi ngờ tổ tiên năm đó bất quá là may mắn, trong mùa săn bắn bắt được một con chó sói hình thể cường tráng, sau đó bị nghe sai đồn bậy thôi.” Abbott nghiêm mặt nói. “Tôi không thừa nhận trên thế giới có người sói hay nữ yêu báo tử, Agatha năm đó hẳn là nằm mơ.”

“Anh hai, em không phải…” Agatha vội vàng giãi bày.

“Khắp nơi ở Anh quốc từ xưa đến nay đều lưu truyền truyền thuyết yêu tinh, tôi thường cho rằng trong vườn hoa nhà mình có ẩn nấp yêu tinh Tom Thumb (3), xuất hiện Banshee cũng không kỳ quái.” Myron lại nói.

Agatha rất cao hứng, trong cảm nhận của cô, quý công tử xinh đẹp này không phải đang ngầm nói giúp mình sao?

Gerald lúc này giễu cợt Myron. “Tôi nhớ năm năm trước có người từng nói Vampire là hủ tục mê tín, không ngờ năm năm qua đi, người kia cũng đã theo kịp thời đại.”

Myron trừng y, thế nào cũng phải tính nợ cũ ngay giờ phút quan trọng này sao? Hắn còn không phải vì muốn để Agatha nói nhiều về đề tài người sói cùng Banshee hơn một chút, cho nên nghĩ cách dẫn đường?

“ Vampire?” Khuôn mặt sa sút của Abbott bỗng nhiên hiện lên một chút khinh thường. “Tiểu thuyết cùng phim ảnh bây giờ thường tô điểm cho họ thành quý tộc không ăn khói lửa nhân gian, tôi lại cảm thấy Vampire không khác lắm với lũ chuột lén lút chạy tới chạy lui trên phố Luân Đôn về đêm, tìm được cơ hội liền ăn cướp máu người…”

Myron bị đâm trúng, giáo dục tốt lại làm hắn mỉm cười lịch sự, đáp lại. “Vâng, tôi tràn đầy cảm tưởng tương đồng, tôi cũng cho rằng người sói bất quá là chó hoang điên cuồng, thấy người liền cắn, hoặc là vì tập tính dã man thâm căn cố đế.”

Gerald đột ngột cười ha hả, khiến ba người khác trên bàn cơm không hẹn mà cùng nhìn trân trân.

“ Không có việc gì, không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy lời ngài Wagner và Myron đều rất có lý. Vâng, người sói, Vampire cùng Banshee, trái lại cung cấp đề tài tương đối thú vị trên bàn ăn.”

“ Rất vui vì đã được lòng cậu, ngài Gerald Winter, nếu tôi là Vampire, chắc chắn cảm thấy đây là lý do duy nhất khiến Thượng đế vẫn chưa tiêu diệt mình.” Myron lạnh lùng trả lời.

Trong lòng Gerald dội một cái, Vampire bé bỏng của y đêm nay chắc chắn lại tìm được lý do cự tuyệt y ôm hôn, thật sự là mất nhiều hơn được.

Ngạn ngữ nói rất đúng, khi một người dùng răng của mình đào ra huyệt mộ cho mình, đó gọi là họa từ trong miệng mà ra.

Sau khi bữa tối kết thúc, Abbott cùng Agatha tự mình tiễn khách tới cửa, Gerald hỏi Agatha một việc.

“Người quản lý nghĩa trang gặp ở bờ suối ngày đó, cô không cảm thấy anh ta có chút quái lạ hay sao?”

“ Angelo rất quái lạ là chuyện toàn bộ thị trấn đều biết.” Agatha hỏi. “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“ Tôi cảm thấy người quản lý không có ý tốt với Myron… Không giấu các vị, Myron vì tướng mạo xinh đẹp, ở Luân Đôn thường khiến biến thái theo dõi, cho nên tôi luôn đặc biệt cẩn thận với người kỳ quái, dù sao anh trai Myron cũng đã ủy thác tôi chăm sóc anh ấy…”

“Oh, thật sự là…” Agatha che miệng nhỏ khẽ nhếch vì kinh ngạc, nhìn Myron tội nghiệp. “Bất hạnh! Angelo hẳn là sẽ không… Anh ta đối với chữ khắc trên bia mộ còn thấy hứng thú hơn tin tức đầu đề trên báo The Sun (4).”

Myron ban đầu nghe thấy lời Gerald liền muốn tức giận, vì y hình dung mình thành thể chất hấp dẫn biến thái, nhưng sau khi nghe Agatha trả lời lại cười, vì The Sun là báo lá cải nổi danh, nội dung tanh nồng bên trong rất hấp dẫn độc giả giai cấp trung lưu và bình dân mua, nếu lấy ý kiến của Myron mà nói, chữ trên mộ quả thực đáng đọc hơn nội dung The Sun rất nhiều.

Lại nghe Gerald hỏi. “Anh ta tới nơi này mấy năm rồi? Cô biết thời gian chính xác không?”

Agatha nghĩ nghĩ rất cẩn thận, trả lời không quá chắc chắn. “… Ba năm trước lúc chôn cha mẹ tôi vào nghĩa trang, hình như anh ta đã ở đó… Đến được bao lâu? Có lẽ bốn năm, năm năm…”

“Cảm thấy anh ta không quá hòa hợp với nơi này, anh có cảm thấy như vậy không? Ngài Wagner.” Gerald gật đầu, thuận thế vỗ vỗ lưng Abbott, người nọ rên một tiếng.

Gerald lập tức xin lỗi. “Xin lỗi, tôi quên lưng ngài Wagner từng bị thương… Vẫn để tôi xem cho anh?”

“Không cần, tôi chỉ là hoảng sợ.” Abbott dửng dưng cự tuyệt, nhưng sắc mặt xanh trắng cho thấy vết thương trên lưng gã còn nghiêm trọng hơn lời gã nói.

“Vậy à… Thế thì xin hai vị dừng bước, thừa dịp gió đêm mát lạnh tối nay, tôi cùng Myron tản bộ đi về.”

Gerald ôm bả vai Myron đi ra ngoài, cho đến khi xuyên ra khỏi rừng cây dẻ bọc quanh biệt thự, Myron mới nhẹ giọng hỏi. “Banshee lần trước chúng ta thấy… Vốn là ở nhờ nhà Wagner?”

“Wagner mấy trăm năm nay đều là danh gia vọng tộc duy nhất trong vùng này, là chỗ Banshee sẽ chọn để an cư. Chỉ là…” Gerald ghé vào tai hắn cười hỏi thân thiết. “Anh không biết là con sói Banshee nhắc tới kia… Rất kỳ dị?”

“Đúng là rất kỳ dị, cô ta có lẽ nhận thấy được có người sói xâm nhập thị trấn, cho nên tốt bụng làm hết phận sự, báo trước cho gia tộc Wagner.”

Hai người vừa đi vừa tán gẫu việc này, vì ăn thật sự no, hơn nữa cảnh đêm đẹp, ngay sau đó quyết định vòng theo một con đường nông thôn xa hơn trở về thị trấn.

Đường mới phải băng qua bãi cỏ nhà Wagner, vòng qua một bãi cỏ lớn, lấy ánh sáng mỏng manh của sao trời làm chỉ dẫn, hai người lúc đi qua khu rừng, đồng thời dừng bước, nhìn lại chính giữa khu rừng.

Chợt nhìn thấy trong khu rừng bình thường lại có mấy khối đá ngã nghiêng sứt mẻ làm thành vòng đi dạo, kỳ lạ chính là gần đó đều là rừng cây bụi cỏ, không nên có những tảng đá to, những tảng đá đó hình như là có ai vì thích chơi mà vận chuyển từ nơi xa tới.

“Anh có cảm thấy không?” Gerald mở miệng hỏi trước.

“Uhm… Cái gì đó rất mãnh liệt…” Myron có vẻ hời hợt nói, trên thực tế lại sởn gai ốc với đống đá kia. Trong vòng tròn được đá tảng quay chung quanh có loại nhân tố kháng ma quỷ cường lực, đủ để một nửa ma tính trong cơ thể hắn sợ hãi.

“Nơi này hẳn từng có vòng đá khổng lồ, lâu năm bị hủy hoại.” Gerald nói. “Từ xưa đến nay, vòng tròn chính là lá chắn đối phó linh vật cùng sức mạnh pháp thuật, lấy đá quý hay đá tảng đặt theo đường tròn là có thể hình thành không gian, ngăn cản xác thịt thế gian vượt qua.”

“Bao gồm Vampire?”

Gerald gật đầu. “Cũng bao gồm người sói hay tất cả ma quỷ có thân thể.”

“Khó trách tôi ghét nơi này.” Myron chán ghét nói. “Bức tường treo đầy tiêu bản của Angelo cũng còn ấm áp hơn nơi này.”

Gerald không thích nghe thấy tên Angelo từ trong miệng Vampire bé bỏng, y cảm thấy lúc Vampire bé bỏng nhắc tới người nọ, sẽ bất giác mỉm cười, cái mỉm cười kia giống như một ngàn cây kim, đâm vào trong lòng mình.

“Tôi phát giác…” Cẩn thận chọn dùng từ. “Đã nhiều ngày qua anh luôn nhắc tới Angelo… Anh rất để ý anh ta?”

Myron sửng sốt hồi tưởng lại, quả thực là có chuyện như vậy. “Không thể nhắc tới anh ta sao?”

“Không phải không thể, chỉ là…” Tình yêu có lẽ là mù quáng, mà ghen tị sẽ làm người ta so đo quá nhiều. Tình yêu có thể làm người nhu nhược biến thành dũng sĩ, ghen tị lại khiến người ta rót hoài nghi vào bất cứ việc gì, từng chút từng chút xói mòn tín ngưỡng.

Myron không chú ý tới sắc mặt vặn vẹo của Gerald, cúi đầu nghĩ nghĩ lại nói. “Tôi rất thích anh ta, muốn nói chuyện với anh ta… Ngày mai đến hỏi thăm anh ta đi…”

“Anh thích anh ta, vậy tôi thì sao? Anh đối với tôi…”

“Cậu cùng anh ta không giống nhau.” Myron nói, vẻ mặt đương nhiên.

Trái tim Gerald chìm xuống, trời ạ, tín ngưỡng của y với người này phải tăng cường thêm một chút, nếu không ma quỷ ghen tị sẽ nương theo khe hở mà vào, sớm hay muộn cũng hủy hoại y.

Nghĩ cách đổi đề tài xoay chuyển không khí. “…. Tôi cảm thấy rất hứng thú với nguyên nhân người sói đuổi theo nữ yêu báo tử đêm đó. Anh ngẫm lại đi, trên người Banshee căn bản không có bao nhiêu thịt, người sói không có lý do ăn cô ta.”

Myron kinh ngạc, hắn cùng Gerald rõ ràng đều nghe thấy cùng một chuyện, tại sao Gerald luôn mang vẻ mặt đã định liệu trước? “Nếu cậu đã làm rõ chuyện nào đó, cũng đừng úp úp mở mở, nói cho tôi nghe.”

“Vẫn chờ tôi liên lạc với Kelly, nhờ anh ấy xác nhận một việc rồi nói với anh sau. Hiện tại đặt trọng điểm lên người A.W.W. trước, người sói cùng Banshee kỳ thực cũng không liên quan tới chúng ta.”

Sau khi Myron nghe thấy A.W.W., tinh thần phấn chấn một chút, vội nói. “Đúng, tôi mong muốn nhanh chóng cứu Ám Đế ra, hỏi ông ta về mẹ tôi…”

“Anh cùng Ám Đế hình như không thân lắm.” Gerald tò mò hỏi.

“Đối với ông ta, tôi không có bao nhiêu ký ức… Tôi lúc nhỏ đều sống với mẹ.” Dừng một chút, Myron dùng giọng điệu không quan tâm đáp. “Tôi là Vampire sống đã lâu, bất cứ ký ức nào cũng đã mơ hồ, ngay cả bộ dạng mẹ như thế nào cũng không có ấn tượng…”

“Chung quy có ấn tượng đặc biệt gì khắc sâu không?”

“Uhmm…. Bà ấy hát rất êm tai… Sau đó…” Cau mày hồi tưởng. “Ôm vô cùng ấm áp, hiện tại mới phát giác, bà ấy thật sự thích dùng cánh bao bọc lấy tôi… Cậu cười cái gì?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Gerald vội vàng thu nụ cười lại. “Vì nghe lời kể của anh, hiện lên trước mắt tôi chính là gà mái đang ấp trứng…”

“Vì danh dự của mẹ, tôi không thể không đánh cậu!”

Vampire không chịu nổi nữa, vung nắm tay muốn đánh ngài tiền kỵ sĩ, ngài kỵ sĩ đương nhiên phải chạy, theo đường sườn núi hơi dốc chạy vào thị trấn, thị trấn một mảnh hiu quạnh, cửa hàng hai bên đường sớm đã đóng cửa, cho nên hai người lại yên tâm lớn mật quậy lên.

“Này! Cậu đứng lại cho tôi! Cậu!”

Myron không ngờ Gerald lại dám cả gan chạy cho mình đuổi theo, càng tức giận hơn, bình thường chạy ở phía trước không phải là mình sao? Sao lúc này vị trí hoán đổi? Đáng ghét, nếu hôm nay hắn không đánh y mấy đấm thật mạnh, quá mất mặt Vampire. Gerald chạy phía trước bất ngờ dừng lại, xoay người mở hai tay ra, người đuổi theo phía sau không kịp thắng lại, nhào mạnh vào trong ngực kẻ đã thủ sẵn.

“Bắt được rồi, bắt được gà con xấu tính rồi!” Nụ cười mỉm thắng lợi hiện lên bên miệng kỵ sĩ, không để đối phương giãy giụa, y cúi đầu, muốn hôn lên cánh môi thở hơi nóng phù phù vì truy đuổi kia.

Cánh môi có màu đỏ nóng cháy sáng bóng tươi đẹp như hoa hồng, đó là điểm đầu và điểm cuối của tình yêu, quan hệ tình nhân thế gian thường bắt đầu bằng một nụ hôn, sau đó lún chìm trong nụ hôn nồng nhiệt đến bất tỉnh.

Dù trong lòng Vampire bé bỏng có vướng bận kẻ khác, ít nhất hiện tại hắn ở trong ngực mình.

“Buông tôi ra!” Myron lại nói.

“Tại sao phải buông ra? Anh rõ ràng đang dụ dỗ tôi hôn anh.”

“Vậy tại sao cậu không hôn?” Người bị ôm chặt hạ mi mắt nhỏ giọng nói. “Thời gian và thủy triều đều không đợi con người, hôn cũng là như vậy.”

Trong lòng Gerald dạt dào ấm áp, hóa ra mình chuyện bé xé ra to, nhịn không được nói. “Cái miệng của Vampire bé bỏng rốt cuộc học được cách nói lời yêu, phải không? Tôi cảm thấy đêm nay nên ăn mừng một phen…”

Trong đầu kỵ sĩ háo sắc đã hiện lên giường nệm ấm áp, cánh hoa hồng phủ kín mặt đất, ánh nến lập loè này nọ kia, đêm nay y muốn cắn rách bờ môi lẫn nhau, y cũng phải làm Vampire một trận, tận tình chè chén thể dịch người yêu.

Cúi đầu nhìn, môi người yêu hơi bĩu, hàm chứa thông tin thứ nhất, y giải mã, hóa ra người yêu khát cầu mình hôn hắn, hôn đến đau đớn. Không do dự, cũng không có thời gian do dự, vì người yêu đã ám chỉ, thời gian và thủy triều đều không đợi con người.

Cúi đầu, hai cánh môi trằn trọc liền sắp phải cùng nối, cửa tiệm cách mấy bước đột ngột có người mở cửa đi ra, làm hai người đang muốn ăn cắp ấn ký lẫn nhau hoảng sợ, lập tức tách ra, đồng thời nhìn lại cửa tiệm kia.

Vừa rồi chạy trốn quá nhanh, không chú ý nơi hai người dừng bước là bên cạnh nhà trọ Tiên Cá, mà lặng lẽ đi tới từ bên trong lại là thị trưởng, khoác một cái áo choàng màu đậm, dường như tính làm mình tan vào trong con đường u tối.

Villa lúc này chạy ra theo, đưa tới nón len thị trưởng bỏ quên, lại phát hiện Myron cùng Gerald, trong mắt cô hiện lên một chút cảnh giác. “Ah, các cậu…”

Thị trưởng cũng thấy họ, không chút hoang mang tiếp nhận nón trong tay Villa, chào hỏi hai người.

“Ngài Telsen, bác sĩ, chào buổi tối!” Thị trưởng thấy lá cỏ và sương ẩm dính trên ống quần hai người, hỏi. “Hai vị ra ngoài thị trấn tản bộ sao? Ngoài thị trấn có sói lưu lại, tôi đặc biệt đến bảo Villa đóng cửa tiệm sớm một chút, nếu không cẩn thận lọt vào miệng chó sói, bảo tôi đến đâu ăn đùi cừu non nướng ngon miệng đây?”

Villa mỉm cười đáp. “Thị trưởng thật sự rất muốn ăn à? Ngay cả phần khoai tây viên cuối cùng tôi chuẩn bị cũng đã ăn sạch, xin chú ý cái bụng ngày càng phình ra của ngài, cái này không tốt cho sức khỏe.”

Ngoài thị trấn lúc này đột ngột truyền đến tiếng sói tru thê lương quỷ dị, vừa vặn ghi lời chú giải cho cảnh báo của thị trưởng, Myron cùng Gerald lo lắng nhìn nhau.

“Chúng tôi mới dùng bữa ở biệt thự Wagner trở về, nhưng may mắn hơn cô bé quàng khăn đỏ, bởi vì chúng tôi đã lỡ mất dịp gặp sói hoang. Chúng tôi sẽ nghe theo lời khuyên của ngài thị trưởng, về nhà ngay.” Gerald nói.

“Nhà Wagner? Uhm, gia tộc đáng thương, linh hồn đáng thương chịu nguyền rủa kia… Tôi nên đi tìm ngài Wagner nói về chuyện sói…”

Thị trưởng còn muốn nói cái gì, Villa từ bên cạnh nhắc nhở. “Ngài thị trưởng, vẫn mau mau về nhà đi, tôi tin phu nhân nhà ngài đang nóng lòng chờ ông xã trở về.”

Thị trưởng gật đầu, mọi người tạm biệt nhau rồi đi về hướng nhà mình.

Rượu Bordeaux là rượu vang được sản xuất ở vùng Bordeaux nước Pháp, là vùng làm rượu lớn thứ hai thế giới với 120.000 hecta vườn nho và 400 nhà sản xuất rượu. Hàng năm thành phố cho ra đời khoảng 700 triệu chai rượu. Nhiều lễ hội về rượu quy mô quốc tế thường được tổ chức tại đây. Màu của rượu Bordeaux đặc sắc đến độ người ta gọi những gì có màu đỏ đậm là màu đỏ bordeaux.

Vải dạ (Felt) là loại vải không dệt, tạo thành từ các xơ sợi được ép chặt lại với nhau. Thường được dùng để tạo “form” (dáng) cho sản phẩm (nếu nó không thuộc loại đủ mềm), hoặc được dùng làm phần nền để thêu hoặc in rồi đắp lên áo làm miếng trang trí …..

Tom Thumb là một nhân vật có kích thước bằng ngón tay cái (thumb: ngón cái) của văn hóa dân gian Anh quốc.The Sun (“Mặt Trời”) là một tờ báo lá cải, nhật báo xuất bản tại Vương quốc Liên hiệp Anh, Bắc Ireland và Cộng hòa Ireland (nơi nó được gọi là The Irish Sun) với lượng lưu hành bình quân 2.904.180 bản một ngày (tháng 10 năm 2010), là tờ báo bán chạy nhất ở Anh. Một tờ The Sun Scotland riêng biệt được xuất bản và in ở Glasgow với số lượng khoảng 339.000 bản/ngày (tháng 9 năm 2010). Tổng số độc giả hàng ngày là khoảng 7.700.000. Đây là tờ báo đứng thứ mười lớn nhất trong bất kỳ ngôn ngữ nào trên thế giới. Nó được xuất bản bởi News Group của News International, là một công ty con Công ty Cổ phần Tin tức Rupert Murdoch.
Bình Luận (0)
Comment