Hồng Mao Quái vật cũng không biết Quế Hoa đến cùng là có ý nghĩa gì, y chỉ cảm giác cái tên này nghe rất êm tai mà thôi, cho nên mỗi khi Hàn Kính Tùng gọi một tiếng Quế Hoa, y sẽ ngay lập tức cao hứng mà chạy tới.
Sau một thời gian được Hàn Kính Tùng dạy dỗ, Hồng Mao Quái vật Quế Hoa vốn thiên tư thông minh đã chậm rãi học được một ít ngôn ngữ mà người Trung Lục thường dùng để nói chuyện.
Một ngày, Hàn Kính Tùng nhàn đến phát hoảng ở trong sơn động đốt lửa sưởi ấm, hôn vành tai cùng tóc mai của Quế Hoa rồi dần dần triền miên một phen, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nằm bên cạnh cơ thể ấm áp của Quế Hoa cùng y câu được câu mất.
“Cha mẹ ngươi đâu?”
Nghĩ đến chính mình còn không biết đến thân thế của dị thú, Hàn Kính Tùng khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ, trên lục địa Bắc Lục có khi nào còn có rất nhiều quái vật thân thể cường tráng nhưng lại ngốc ngốc giống Quế Hoa hay không?
Quế Hoa vừa ăn no, đang thản nhiên hưởng thụ hương vị của Hàn Kính Tùng, bỗng nhiên nghe Hàn Kính Tùng hỏi, vốn thần sắc đang cực kỳ hưởng thụ liền trở nên u ám.
“Không biết.” Y hiện tại mỗi lần chỉ nói được hai chữ, ngắn gọn mà sáng tỏ, thật sự giống tích tự như vàng.
“Vậy làm sao ngươi ra đời?” Hàn Kính Tùng đối với lai lịch của Bắc Lục Dị Thú này vô cùng hiếu kì, lại tiếp tục truy hỏi.
Quế Hoa liếm liếm khóe miệng lưu lại một tia bạch trọc, nhớ lại bản thân bò ra khỏi hố băng, nói vậy đó là nơi y ra đời.
“Hố.”
Rồi ngày hôm sau, Hàn Kính Tùng liền được Quế Hoa dẫn đi, gặp được cái hố khiến hắn hiếu kì.
Đó là một cái hố băng không lớn, nhìn qua cũng không thể chứa được quái vật lớn như Quế Hoa.
“Ngươi nói là ngươi từ cái hố băng này đi ra à?”
“Cô ngô……” Nghĩ đến thân thế của mình đơn độc, thần sắc Quế Hoa có vẻ có chút uể oải, y thấy Tuyết hồ sinh hài tử, những tiểu bảo kia thật sự hạnh phúc, có cha mẹ ở bên người chăm sóc, nhưng bên người mình chỉ có một cái hố to.
“Thật sự kỳ quái a, chẳng nhẽ ngươi từ trong hố băng sinh trưởng rồi chui ra?”
Hàn Kính Tùng gãi gãi đầu, không khỏi nghĩ đến ý tưởng vừa nói, người dân Trung Lục vào mùa xuân sẽ đem mầm cây vùi vào đất, đến mùa thu liền có thể thu hoạch lương thực, bất quá trên lục địa Bắc Lục, cũng không biết có cái dạng mầm gì có tài năng có thể sinh ra một quái vật ngốc ngốc như vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Kính Tùng nhìn Quế Hoa bề ngoài lạnh lùng mà nghiêm túc, nhịn không được vụng trộm nở nụ cười, gia khỏa này nói đến cùng, bất quá là đứa nhỏ lớn xác.
Sau khi ở chung một đoạn thời gian, Hàn Kính Tùng coi như là lý giải được cấu tạo cơ thể của Bắc Lục Dị Thú Quế Hoa.
Quế Hoa thân thể so sánh với hắn cường tráng hơn bao nhiêu, hơn nữa năng lực phục hồi cũng đáng sợ đến kinh người, lần trước khi bị mũi tên sắt đâm vào bị thương nặng như vậy, nhưng không đến nửa tháng liền khép lại toàn bộ, hơn nữa kể cả sẹo cũng không nhìn thấy một cái.
Khiến cho Hàn Kính Tùng khó có thể tin được là Quế Hoa tựa hồ không cần ăn uống cái gì, chỉ cần cách vài ngày lại cùng hắn triền miên một phen liền có tinh thần mười phần.
Mỗi khi hắn nhìn thấy Quế Hoa tham lam đem một giọt trọc dịch cuối cùng liếm sạch sẽ, không tự chủ được liền nghĩ cấp cho cái dị thú dâm đãng mà tham ăn này một biệt hiệu – Dâm Thú.
Chung quy đã lưu lạc tại cái địa phương hoang vu Bắc Lục này, Hàn Kính Tùng cũng chỉ còn biết lấy dũng khí mà khai triển một cuộc sống mới, mà cuộc sống mới của hắn đã chú định cùng một Dâm Thú có mái tóc màu đỏ sậm dây dưa.
“Đúng rồi, nhìn, chỉ cần sát vào nhau liền có thể châm lửa.”
Hàn Kính Tùng bắt đầu đem một ít sinh hoạt cơ bản dạy cho Quế Hoa, hi vọng đối phương có thể dần dần bị hắn cảm hóa để có thể trở thành một bạn lữ đủ tư cách.
Quế Hoa thật cẩn thận từ trong tay Hàn Kính Tùng nhận lấy đá đánh lửa, y hiếu kì nhìn nhìn cái món đồ chỉ cần ma sát vào nhau là có thể châm lửa, cũng học bộ dáng Hàn Kính Tùng sát sát chúng với nhau.
Quả nhiên, một tia lửa lập tức xông ra, Quế Hoa cao hứng khoa tay múa chân.
“Ngao ngô…… Ngao ngô……”
Trong lúc Quế Hoa vừa cao hứng sát sát hòn đá đánh lửa vừa hoan hô, tia lửa tung tóe rơi xuống dưới, vừa lúc rơi xuống thảm da Tuyết Hồ Hàn Kính Tùng vừa vất vả xử lý xong, nháy mắt liền bùng cháy.
Trong sơn động chất đầy củi lửa cùng với da thú Hàn Kính Tùng nhặt được, thế lửa rất nhanh liền biến lớn.
Hàn Kính Tùng đang ngồi bên chế công cụ, khi ngửi được mùi thối của da hồ đã chậm, hắn giật mình nhìn hai tấm da hồ đang bốc khói, rồi dần dần ngọn lửa cũng lan ra.
“Chạy mau!”
Hàn Kính Tùng bỏ lại đồ vật trên tay, nhanh chân liền chạy, Quế Hoa cũng biết tình hình không ổn, đỏ mặt cũng chạy theo Hàn Kính Tùng ra ngoài.
Hai người thở hồng hộc đứng ở cửa động nhìn ánh lửa lòe lòe bên trong, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Người tuyệt vọng nhất vẫn là Hàn Kính Tùng, hắn thật vất vả trải qua thiên tân vạn khổ mới đem sơn động cải tạo thành một nơi miễn cưỡng có thể ở được, lại bị Quế Hoa hủy đi trong vòng một phút.
Hắn thống khổ nhìn lửa cháy càng lúc càng lớn, quay đầu hung hăng trừng Quế Hoa.
“Ngươi, tên hỗn đản này!”
(N/A:Sao em nỡ phá bỏ công sức xây dựng ngôi nhà tềnh êu của chồng em)“Cô ngô……” Quế Hoa hoảng sợ, nhanh chóng cắn móng tay của mình, đầy mặt áy náy cúi đầu.
Suốt đêm, Hàn Kính Tùng dẫn Quế Hoa đạp qua gió tuyết tại băng nguyên đi nửa ngày, mới tìm được một huyệt động mới tại bờ biển.
Thế nhưng huyệt động lạnh lẽo bên trong khiến Hàn Kính Tùng muốn có một cái gì đó để sinh hoạt cũng không được, củi lửa dùng để sưởi ấm, thảm da Tuyết Hồ để làm chăn nệm, cũng chẳng có lấy một miếng cá khô, trừ phía sau có một quái vật ngốc ngốc theo đuôi, hắn đã hai bàn tay trắng.
Hàn Kính Tùng có chút tuyệt vọng đứng ở giữa hang động lạnh lẽo, cơ thể đông lạnh run rẩy khiến hắn vô lực, cũng lười mắng Quế Hoa thêm một câu.
Quế Hoa tựa hồ nhìn ra Hàn Kính Tùng đang cảm thấy lạnh, y chủ động đi tới, từ phía sau ôm lấy cơ thể đang lạnh đến phát run của Hàn Kính Tùng, ưu thương mà nức nở bên tai đối phương.
Ban đêm, độ ấm giảm bớt khiến không khí ở Bắc Lục trở nên rét lạnh, Hàn Kính Tùng cho dù chán ghét Quế Hoa đã thiêu trụi chỗ ở của chính mình, cũng không có biện pháp cự tuyệt cái ôm ấm áp của đối phương.
Hắn tựa vào trong lòng Quế Hoa, mệt mỏi chậm rãi chìm vào giấc ngủ, ngửi hương vị thản nhiên trên người Quế Hoa, Hàn Kính Tùng mơ một giấc mộng đẹp.
(N/A: Không hiểu sao tôi bị ghét nhược công, dựa vào lòng thụ, chả có ý thức thằng làm chủ gia đình gì cả. >.<)Hắn mơ thấy bản thân nằm trên một cái giường ấm áp, bên cạnh là ái nhân, mà một bên còn lại là con hắn đang chìm trong giấc ngủ.
Cuối cùng, ở trong mộng, nằm trong lòng Quế Hoa ấm áp, giấc mơ vợ con ấm áp quây quần của Hàn Kính Tùng cũng được thực hiện trong chốc lát.
Quế Hoa gắt gao ôm Hàn Kính Tùng, y khó hiểu nhìn đối phương dần dần nở nụ cười, chính mình cũng nhoẻn miệng cười theo.
Tại nơi rộng lớn này, chưa từng có người nào đối với y dễ chịu như vậy, đặt tên cho y, dạy cho y nhiều điều ngạc nhiên khác, trọng yếu nhất là trong lúc y không tìm thấy thực vật để ăn thì hắn uy no y. Cho nên Quế Hoa đối với Hàn Kính Tùng trong lòng không chỉ tràn ngập cảm kích, còn tràn ngập một loại cảm xúc khác không rõ ràng, thế nhưng lại biết rõ ràng nó là cảm tình.
Quế Hoa vươn lưỡi, nhẹ nhàng mà liếm lên gương mặt đang ngủ say của Hàn Kính Tùng, lấy hành động này biểu đạt tình yêu mông lung của chính mình đối với cá nhân này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Kính Tùng bị Quế Hoa liếm đầy mặt nước miếng cuối cùng cả người nóng nực mà tỉnh lại, hắn lau lau gương mặt dính dính, nhất thời cảm thấy ghê tởm sây sắc, nhưng Quế Hoa tối hôm qua còn ôm hắn lại không biết đi đâu/ Vì cái gì thân thể hắn lại cảm thấy nóng cùng xao động?
Hàn Kính Tùng nhíu nhíu mày, còn chưa ý thức được đây đều là tai họa do nước bọt của Quế Hoa gây nên, hắn đứng lên, mới vừa đi đến cửa động, liền bị một cơn gió lạnh thấu xương thổi cho cả người phát run, xao động trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Không nhìn thấy bóng dáng Quế Hoa, Hàn Kính Tùng có chút lo lắng cho đối phương, sáng sớm như thế, cái gia khỏa kia ngốc ngốc như thế sẽ chạy đi nơi nào đâu?
Đang lúc hắn đang nghĩ ngợi xem Quế Hoa có thể đi đâu, xa xa lại truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ, kia thanh âm hắn nghe quen thuộc, chính là Quế Hoa.
Bất chấp cơn gió lạnh thấy xương, Hàn Kính Tùng vội vàng dựa theo nơi phát ra tiếng gầm mà chạy tới, trên một mảnh băng nguyên trống trải, hắn thấy được mái tóc đỏ của Quế Hoa đang củng một con gấu trắng đánh nhau.
Hàn Kính Tùng không tin được vào những gì đang diễn ra trước mắt hắn, hắn lăng lăng nhìn
Quế Hoa đang điên cuồng cùng con gấu trắng kia xoay thành một đống, cũng không nghĩ ra, Quế Hoa nhát gan như vậy lấy đâu ra dũng khí cùng với con gấu trắng kia đánh nhau?
Quế Hoa lớn như vậy, tốt xấu cũng có thể đánh nhau được với gấu trắng, thế nhưng hắn thì sao?
Hàn Kính Tùng nhìn nhìn cơ thể gầy yếu của mình, cùng với bộ quần áo lam lũ, cảm giác sâu sắc được nếu tùy tiện lao vào nhất định sẽ làm cho Quế Hoa thêm phiền toái, thế nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn Quế Hoa một mình đánh nhau với gấu trắng hung tàn kia.
Thế là hắn dứt khoát nhấc tảng đá bên cạnh, rồi mới dám tiến lại gần, không cẩn thận lại đạp vào chân của chính mình.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết của Hàn Kính Tùng luôn luôn đều không thể khinh thường, Gấu trắng cùng Quế Hoa vốn đang đánh đấm thành một đoàn đều bị tiếng kêu thê lương bất thình lình làm hoảng sợ, mà thừa dịp Gấu Trắng bị phân tâm, Quế Hoa nặng nề hít một hơn, vung tay cào một cái thật mạnh.
Máu lập tức trào ra từ vết cào, Gấu trắng ngao ngao kêu rên, mang gương mặt chứa năm vệt máu đang chảy không ngừng bi thảm chạy trốn, đồng thời bỏ quên lại con cá vốn là nó bắt được.
Quế Hoa sức cùng lực kiệt mang vết thương đầy người cúi xuống ôm lấy con cá to, lảo đảo đi về phía Hàn Kính Tùng.
Hàn Kính Tùng đang ôm chân nhảy nhót không ngừng trên mặt băng nguyên nhìn thấy Quế Hoa ôm con cá đi về phía mình, trong lòng ngạc nhiên, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, hắn tựa hồ biết được Quế Hoa nhát gan vì cái gì sẽ nổi điên chạy theo một con gấu trắng đánh nhau.
Quả nhiên, Quế Hoa thở hồng hộc đi đến trước mặt Hàn Kính Tùng, ôm con cá đã bị gấu trắng cắn mấy miếng, lần từng chữ một nói với Hàn Kính Tùng “Cầm ăn.”
Không biết từ lúc nào, số lượng từ Quế Hoa nói được từ hai đã biến thành ba, Hàn Kính Tùng cũng nhận ra được, đối phương thập phần hi vọng có thể dung nhập vào cuộc sống của hắn.
Nhìn Quế Hoa vết thương đầy người, lại nhìn nhìn con cá to có thể khiến hắn ăn trong vòng nửa tháng, hốc mắt Hàn Kính Tùng có chút ẩm ướt.
“Đứa ngốc……”
“Cô ngô……”
Quế Hoa thấy khóe mắt Hàn Kính Tùng tựa hồ có chất lỏng gì đó chảy ra, mấy ngày nay lại không có ăn, lúc này vừa nhìn thấy thân thể đối phương chảy ra chất lỏng liền hứng thú, lại cho rằng nước mắt của hắn cùng tinh dịch đều là một loại.
Y ôn nhu nhướn người, dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe mắt Hàn Kính Tùng, thế nhưng đối với Quế Hoa mà nói, hương vị của cái chất lỏng trong suốt này kém xa cái chất lỏng màu trắng đục, thật sự khó ăn.
Bên này Hàn Kính Tùng vừa muốn cảm động, đã thấy Quế Hoa chép miệng, nhíu mày, phi phi phun cái gì đó. Chứng kiến một màn này, Hàn Kính Tùng không khỏi run rẩy khóe miệng, làm sao hắn lại quên mất cái bản tính tham ăn lại ngu si của gia khỏa này đâu……