Đan!

Chương 22 - Quan Tâm?

Gió mát phả vào người, từng âm thanh lụa hồng bay phấp phới vang lên, trước mặt Đan, tại lầu ba này chính là một khung cảnh có vài phần hiu quanh của thiếu nữ cô đơn.

Bàn chỉ có duy nhất ba chiếc, cạnh cửa phòng không có, gió ùa vào lay động những mảnh lụa hồng thế thân, một bóng lưng nữ tử rất yểu điệu, rất cô đơn, mỏng manh như cần bờ vai của ai đó để dựa vào đang trông ngóng về phía nơi xa kia.

Đan bước đến từng bước nhẹ, nàng vẫn không quay lại, có lẽ nàng đang chú tâm vào việc gì đó khiến tiếng bước chân của Đan chỉ như bọt biển, không khí lặng im tan biến vào khoảng không.

Chẳng mấy chốc, hắn đã ở sát ngay phía sau lưng nàng, ngay lúc này, hắn bất chợt làm một việc không tưởng mà với bất cứ một người nào ở Ô Long trấn đều không dám có gan… Vòng tay ôm gọn cái eo mảnh khảnh, mềm mịn, ngực hắn dán sát vào lưng nàng “Mùi vị nữ nhân, đã rất lâu ta chưa từng nếm”

Đưa đầu dựa vào làn tóc đen huyền dài đến ngang lưng của nàng, hắn hít một hơi đầy sự mê luyến, hắn nhẹ nhàng hỏi

- Nếu có việc phiền lòng thì kể cho ta nghe có được không?

Mọi hành động của hắn chỉ làm trong chưa tới một giây nên lời hắn vừa dứt, nàng ta cũng vừa phản ứng.

Giật mình khi nàng ta nghe câu hỏi, giọng nói của Đan truyền đến

- Á aaa aaa…

Phát thét lên là khi nàng cảm nhận được cơ thể nam nhân ôm ấp, mạo phạm thân thể nàng.

Nàng cố giãy giụa kịch liệt trong bàn tay hắn.

Đan vốn cũng chỉ giỡn nên hắn không ôm chặc, chẳng mấy chốc nàng thoát ra, dùng hết khí lực của bản thân đẩy hắn xa vài bước, một gương mặt vừa đỏ vừa giận hiện ra trước mặt Đan. - Phụt.

Không kiềm chế được bản thân, Đan ngay khi nhìn thấy gương mặt “xinh đẹp” đang đỏ ửng kia liền trực tiếp phun ra một ít cơm nước vừa mới ăn.

“Tía má ơi”

Thầm hét hoảng lên một tiếng trong lòng, Đan lập tức quay người bỏ chạy xuống lầu mà hoàn mất dạng, hắn không muốn ở lại đây nữa, thật là quá khủng khiếp.

Nhìn hắn rời đi trong tình trạng như thế, sự giận dữ, e thẹn của nàng thiếu nữ phút chốc dập tắc đi, hai hàng nước mắt nàng bỗng dưng rơi xuống, nàng khóc, khóc cho số phận bi thưởng của bản thân. .....

“Nàng có lẽ là bị một loại bệnh gì đó”

Vừa gấp gáp chạy ra khỏi quán ăn sang trọng kia không bao lâu, Đan bước chân chậm rãi suy đoán, hắn không tin, một người con gái có dáng người đẹp như thế, hương thơm dịu ngọt như thế lại xấu bẩm sinh được, đây chắc chắn là có uẩn khuất.

Trong chuyện vừa rồi, có thể nhìn Đan rất là khốn nạn khi biểu lộ ra các hành động hèn hạ, vô sỉ, nhưng mà nếu xét lại thì…hắn quan tâm cái cóc khỉ, đê tiện, hạ lưu, bỉ ổi, vô sỉ,…thì đã sao, một lão quái vật như hắn còn quan tâm lắm tới mấy cái cảm xúc này?

Hắn hoàn toàn chay sạn trong mấy vụ có chữ “tình”, hắn có các hành động hơi trẩu cũng chỉ là vì hai nguyên nhân chính yếu, thứ nhất là do hắn làm biếng giết người, thứ hai là do hắn thích giỡn, sống lại thì hắn phải tận hưởng cuộc sống, hắn nhàm chán đã quá đủ khi còn ở trong cái giới chết tiệt kia.

Đại khái thì hắn có tính tình bất ổn, nay khác, mai khác, hôm nay tính thế này nhưng ngày mai lại tính thế kia. Và hắn cũng thích điều này, vì hắn cho rằng phải như thế thì cuộc sống mới muôn màu. - Mẹ đợi con với.

Một thằng nhóc mủm mĩm ăn mặc bình dân chỉ vừa mới 6, 7 tuổi chạy ngang qua Đan, trên tay nó đang cầm một cây kẹo hồ lô.

“Vù” biến mất.

- Mẹ ơi, kẹo của con mất tiêu rồi, hu hu…

Giây lát sau thằng nhóc gào khóc trong dòng người, trước mặt một vị thiếu phụ buồn rầu vì sự việc nhà cửa.

“Ừm, mùi vị thật quen a”

Bỏ nguyên một sâu kẹo gồm 4 viên hồ lô vào trong miệng, Đan thưởng thức mà hồi tưởng về ngày xưa.

- Đê tiện.

- Không biết xấu hổ.

- Mau trả lại kẹo lại cho thằng nhóc, không thì tiền cũng được.

- ….

Hiện tại chỉ vừa quá trưa, hôm nay là là một ngày “mây che trời, gió thoang thoảng” nên dòng người qua lại vẫn rất đông, cái tình cảnh Đan chôm kẹo đơn nhiên có rất nhiều người thấy, họ nhanh chóng vây hắn lại chỉ trỏ, mắng nhiếc.

Đan đảo mắt một vòng mà nhìn người dân chất phát, lương thiện vì muốn giúp thằng nhóc.

Khí tràng của Luyện khí tầng 1 do Đan phát ra lan tỏa, trấn áp những con người lắm chuyện, hắn trừng to mắt lên, bộ dạng đây ngang tàn nói

- Ta đê tiện, không biết xấu hổ đấy thì làm sao, bộ các ngươi tính ăn thịt ta à? Mẹ, đụng người thì cũng phải biết người là địa vị gì, các ngươi có tin chiều nay ta sai người tới đốt nhà các ngươi, cưỡng hiếp vợ con các ngươi?

Phát hiện ra Đan là tu luyện giả, một số người không bị áp chế liền bỏ chạy, những người bị áp chế thì mặt mày như mướp đắng, chỉ biết khựng người mà im re cầu phúc cho bản thân.

Phải nói người chạy đi nhanh nhất chính là hai mẹ con “nạn nhân”, vừa thấy người khác bị trấn áp liền biến mất tiêu.

- Khạc, phụt.

Phun ra một ngụm nước bọt

- Lắm chuyện, chuyện nhà không lo đi lo chuyện bao đồng.

Mang theo cái bản mặt đáng ghét ta đây, Đan thu hồi khí tràng mà nghênh nghênh rời đi trong ánh đầy căm giận của nhiều người…

Nếu nói Đan ban đầu đi về hướng Bắc để ra được cửa trấn có con đường ít ai dám bén mảng đến thì bây giờ Đan đang đi ngược lại, hắn muốn đến đầu cuối của hướng Nam. - Tất cả mau tránh đường!

- Mau lui ra!

Đang ngắm nhìn hai bên đường với những món hàng rong, Đan bất chợt nghe một tiếng quát lớn đến từ phía sau lưng, hắn quay lại liền nhìn đến một đoàn 5 con ngựa nối tiếp nhau tiến về phía trước với tốc độ rất là nhanh.

Người dân hầu như ai cũng lập tức đứng sát bên đường, tránh đi việc bị dẫm đạp bởi đoàn ngựa, duy chỉ riêng ba đứa trẻ nhỏ chừng 4, 5 tuổi là đang chơi đùa với nhau là vẫn còn đứng, chúng dường như chẳng biết sự tình gì chuẩn bị xảy ra, cứ như thế mà ngây thơ nhìn mọi người đột ngột di chuyển nhanh ra hai bên.

Khoảng cách chỉ còn hơn 100m một chút, mọi người vội sơ tán nên không ai chú ý đến.

Khoảng cách còn hơn 50m, mọi người vội quay sang nhìn xem còn ai chưa đi vào.

Khoảng cách còn không đến 50m, mọi người hoảng sợ nhìn ba thân ảnh bé nhỏ.

Khoảng cách còn 40m, không ai dám lao vào cứu người, phải biết chiều ngang con đường rất rộng, ba đứa lại gần như đứng ở trung tâm, chạy ra cứu rồi liệu còn có cơ hội chạy vào bên trong khi tốc độ năm con ngựa là không hề giảm.

Khoảng cách còn 30m, hai tiếng kêu lên đầy hoảng sợ

- Không được a…

Một nam tử thân thể đầy cơ bắp lao nhanh đến, người này hoàn toàn bất chấp cái đón chờ hắn phía trước là cái gì.

- Con ta…

Mộ thiếu phụ nhanh chóng lao ra nhưng chỉ vừa bước hai bước, nàng vấp ngã mà té xuống đất, đôi chân bị trật khớp đau buốt không thể cựa quậy, nằm nơi đó, đau đớn quặng lòng nhìn một thân ảnh bé gái bên trong, đôi mắt nàng tràn ngập tơ máu, cơ thể lại một lần nữa cố gắng đứng dậy. “Chết chung à, thế lại bớt đi một ít dân số”

Đan nhìn tình cảnh này, hắn thản nhiên nghĩ

“Nhân cơ hội hỗn loạn vì án mạng, ta chôm chỉa vài thứ cũng tốt”

Bất giác một ý nghĩ không được tốt đẹp hiện ra trong đầu hắn khi nhìn đến một vài món hàng rong thú vị.

- Mong Vũ Long thúc hãy mau dừng lại.

Khi khoảng cách chỉ còn 20m, rẽ ra từ một con hẻm gần cạnh, một thân ảnh thanh niên tuấn dật với độ tuổi 18 nhanh chóng chạy lại bên này quát lên, tốc độ nhanh hơn người thường rất nhiều.

Cho dù vậy, với khoảng cách này, trừ phi là người trên ngựa chủ động dừng lại, còn không thì hắn cũng vô phương ngăn cản hay cứu vớt một ai.

- Thả rông lung tung, chết cũng đáng.

Vị nam tử dẫn đầu đoàn ngựa tuổi gần 40 vừa gấp gáp vừa nóng giận quát lên, lúc này đây, hắn không cần nể mặt bất cứ ai, hay nghe lời của người nào, hắn rất gấp, hắn rất lo lắng hoang mang, hắn cần đến một nơi để chứng thực một điều, con trai hắn thật sự đã chết?

Hôm nay hắn không được bình thường, người cản đường liền chết. Khoảng cách lại giảm xuống, 19m, 17m, 15m,…không một ai có thể ngăn cản được vụ việc bi thương sắp xảy ra, nam thanh niên cũng vậy, hắn đã dần chậm lại tốc độ mà nép vào bên đường, nam tử đã nói vậy, hắn đã hoàn toàn không còn khả năng cứu lấy ít nhất là một sinh mạng.

Nói về Đan, hắn chỉ là đứng tại chỗ ma quan sát tình cảnh sắp đến, hắn không cần làm gì khác, “lão thiên” nếu đã định thì cứ để việc đó xảy ra, cản lại cũng không được.

13m, 12m, 11m,…

Nam tử cơ bắp kia chỉ vừa đến gần ba đứa nhỏ đang ngơ ngác.

Thiếu phụ chỉ lết được một nửa đoạn đường.

Mọi người đều tựa hồ buồn thay cho cả tính mạng ba đứa nhỏ cũng như là buồn thay cho gia đình bọn chúng.

Thanh niên tuấn dật đứng một bên gần đó mà im lặng nhìn, nhìn và nhìn, vẻ mặt hắn không mấy biểu hiện nhưng bàn tay hắn tựa đã siếc chặc lại từ lúc nào. 10m… Mọi thứ tưởng chừng sẽ xảy ra đúng như hình ảnh mọi người đã mườn tượng ra trong đầu, bấc giác ngay đúng lúc này

Một cái ánh nhìn không thể tả thành lời đến từ một phía mà đi ngang qua lũ ngựa.

- Hí hí hí….

- Hí hí….

- …

Bình Luận (0)
Comment