Đan Hoàng Võ Đế

Chương 117

Khương Nghị nín thở ngưng thần, dựa theo chỉ dẫn của tiểu hài nhi, phóng xuất ra ngọn lửa màu vàng, bao phủ Thiết Bối Thương Hùng hùng tráng.

Nhưng, tiểu hài nhi nói rất đơn giản, đốt cháy mới biết được so với Tôi Linh Thuật thì khó khăn hơn không chỉ một phương diện

Từng luồng từng luồng liệt diễm quét xuống, Thiết Bối Thương Hùng bị thiêu thành tro tàn.

- Cái này còn đơn giản?

Khương Nghị im lặng lắc đầu.

Tiểu hài nhi không đáp lời, chỉ tùy ý nhìn, ngươi đần ngươi oán ai.

- Đuổi theo ta, không dạy cho ta không cho phép đi. Trong rừng rậm chính là không bao giờ thiếu Yêu thú.

Khương Nghị mang theo tàn đao lao ra, không có vội vã tìm những mãnh thú cường đại , mà lựa chút phổ thông.

Một ngày trô iqua, săn giết hơn ba mươi đầu, chất đầy sơn cốc.

Nhưng Khương Nghị còn đánh giá thấp trình độ khó khăn của bộ luyện đan thuật này, lặp đi lặp lại giày vò cả đêm, hơn ba mươi con Yêu thú ngay cả một viên huyết đan đều không có thành.

Tiểu hài nhi lắc đầu:

- Ngươi chỉ biết mù luyện, sẽ không tổng kết kinh nghiệm? Thánh linh văn đúng là nhầm người.

Khương Nghị bị kϊƈɦ thích, mang theo tàn đao xông ra sơn cốc.

Ngày thứ ba.

- Ổn định, ổn định, đừng chú ý mặt khác, trước tiên khống chế huyết đoàn. Chú ý hỏa tuyến dẫn đạo... Dẫn đạo... Đúng đúng đúng...

- Khống chế tốt nhiệt độ hỏa diễm. Tiếp tục phóng thích hỏa diễm, bảo trì hỏa tuyến quấn quanh. Rất tốt! Rất tốt!

- Đúng đúng đúng...

Trong tiếng hoan hô của tiểu hài nhi, hỏa diễm mãnh liệt cấp tốc tản ra, một viên huyết đan kϊƈɦ cỡ tương đương hạt gạo rơi xuống

Khương Nghị nhìn tiểu hài nhi kϊƈɦ động, khóe mắt lúng túng giật giật.

Quá mất mặt.

- Nếm thử hương vị.



Tiểu hài nhi cầm huyết đan lên, đạt vào lòng bàn tay Khương Nghị.

Khương Nghị há miệng nuốt vào, không đợi cảm thụ, huyết đan đã hóa thành huyết khí cường thịnh tràn vào trong mạch máu toàn thân.

Huyết đan mặc dù rất nhỏ nhưng lại giống như nuốt sống một con mãnh thú, toàn thân nóng bỏng, bốc lên từng trận nhiệt khí.

Huyết khí lao nhanh, phóng thích ra khí tức sinh mệnh mênh ʍôиɠ, kϊƈɦ thích mạch máu toàn thân, càng lao thẳng tới khí hải. Hỏa điểu vậy mà có phản ứng, triển khai cánh chim, nhấc lên vòng xoáy giống như kim quang, thôn phệ lấy huyết khí.

Hiệu quả vậy mà không sai biệt lắm với việc nuốt thú nguyên

- Bộ luyện đan thuật này của ngươi gọi là gì?

Khương Nghị kinh hỉ, phiền muộn trước đó bị quét sạch sành sanh, thật đúng là nhặt được bảo vật.

Sau này không cần phí sức tìm kiếm thú nguyên, săn giết Linh Yêu cũng đều không cần lãng phí.

Huyết đan giống như thế này, vậy linh đan đâu? Hồn đan đâu?

Tiểu hài nhi nhìn chằm chằm Khương Nghị, giống như chơi rất vui, nửa ngày toát ra một câu:

- Ngươi thật dễ dàng thỏa mãn.

Khương Nghị bị nghẹn nói không ra lời.

- Ta không nghĩ tới danh tự.

- Có ý tứ gì?

- Ta biết làm sao luyện, nhưng không nghĩ tới đặt tên cho nó. Nếu ngươi đã hỏi tới, chi bằng gọi Hồi Thiên đi. Chết mà quy thiên, không thẹn tự nhiên.

Khương Nghị lắc đầu, mang theo tàn đao xông vào rừng rậm, bắt đầu điên cuồng săn giết mãnh thú, không ngừng luyện tập, cũng vào ngày thứ năm, thành công ngưng luyện ra linh đan cùng hồn đan.

- Hồn đan về ta, trong này có oán khí Yêu thú trước khi chết, ngươi bây giờ cảnh giới yếu, dùng nhiều không tốt.

Tiểu hài nhi cầm lấy viên hồn đan đầu tiên, ném vào trong miệng.

Khương Nghị nắm huyết đan cùng linh đan, hỏi:

- Ngươi quen thuộc đối với bộ luyện đan thuật này như vậy, vì cái gì không tự mình luyện?

Tiểu hài nhi nhắm mắt lại hấp thu hồn đan hồn khí, lắc đầu, không nói gì.



Khương Nghị cũng không hỏi tiếp, liên tiếp ăn vào huyết đan, linh đan.

Viên huyết đan này là viên Khương Nghị tạo ra thứ ba mươi, mặc dù còn không phải rất lớn, chỉ có kϊƈɦ cỡ tương đương trứng gà, nhưng lại mượt mà tỏa ra ánh sáng , hiện ra huyết khí nồng đậm

Linh đan chỉ là viên thứ năm, linh đan khác biệt sẽ còn bởi vì thể chất Yêu thú mà hiện ra màu sắc khác biệt, viên linh đan này đến từ một đầu Hỏa Hầu, Hỏa nguyên lực phi thường nồng đậm, cho nên hiện ra ánh sáng màu đỏ đẹp mắt.

Khi huyết đan cùng linh đan được đưa vào trong cơ thể, trùng kϊƈɦ mạch máu và kinh mạch, trong cõi U Minh vang trầm một tiếng, cảnh giới Khương Nghị vậy mà thông thuận bước vào đệ cửu trọng thiên.

Mặc dù sớm đã đoán trước, nhưng thời điểm chân chính đột phá vẫn vô cùng kinh hỉ.

Từ kinh mạch đến mạch máu, từ huyết nhục đến khí hải, đều tăng lên toàn diện

Mấy ngày sau đó, Khương Nghị phối hợp với tiểu xà, tiếp tục săn giết mãnh thú, cô đọng lấy từng khỏa huyết đan, linh đan, hồn đan. Càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng nhẹ nhàng. Cơ hồ mỗi con Yêu thú đều có thể luyện thành đan.

Khương Nghị ngoại trừ tự mình dùng thì cũng ném cho tiểu xà hưởng thụ.

Tiểu hài nhi một mực đi theo đám bọn hắn, ngoại trừ ngẫu nhiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn Khương Nghị ra thì cũng rất ít nói chuyện.

- Có người đến?

Khương Nghị vừa đánh chết một đầu Bạo Viên, đang muốn rời khỏi, lại chú ý tới trong rừng rậm phía trước đi tới một đám người.

Trước mặt là một vị thiếu nữ mỹ lệ làm rung động lòng người, gương mặt xinh đẹp trắng muốt, mắt to linh động, dáng người thướt tha, toàn thân áo trắng càng phát ra thánh khiết, nhưng linh văn trêи trán lại là một đóa đóa hoa yêu diễm như máu.

Ở hai bên nàng là hai bà lão, tuổi tác đã cao, khí tức lại phi phàm. Ở phía sau tất cả đều là nữ tử, từng người đều đường cong ưu mỹ, kiều thể thon dài, tản ra mỹ cảm kinh tâm động phách.

- Yêu Đồng! Sao ngươi lại ra làm gì? Sư tôn ngươi đâu?

Nữ tử áo trắng như tuyết mỹ lệ xuất trần nhìn thấy tiểu hài nhi thì trêи mặt trái xoan trắng muốt lại hiện ra một chút cảnh giác.

- Lão đầu nhi ra ngoài làm việc.

Tiểu hài nhi nhếch miệng cười, nếu như không phải da thịt tái nhợt, miệng đầy răng nanh, nụ cười này hẳn là rất ngây thơ.

- Trước khi đi không có giam ngươi lại? Người trông coi đâu?

Tiểu hài nhi chỉ cười, lại không trả lời.

Lão nữ bên cạnh chau mày:

- Lão gia hỏa làm việc càng ngày càng không đáng tin cậy.
Bình Luận (0)
Comment