Đan Hoàng Võ Đế

Chương 119

Khương Nghị hiểu, bởi vì Kim Tủy Đan rất dụ hoặc, tất cả mọi người tiến vào vùng rừng rậm kia, người nào cũng đều biến thành con mồi.

Ai muốn đan dược thì cần càng nhiều ngọc bài.

Một từ "Càng nhiều", cũng đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải lâm vào điên cuồng. Bởi vì cuối cùng trước khi mở màn, ai cũng sẽ cảm giác mình "Không đủ", có thể "Càng nhiều".

Về phần người đến Ân Oán Tràng tìm kiếm cứu rỗi, không chỉ phải đối mặt uy hϊế͙p͙ của Yêu thú, còn phải đứng trước sự săn bắt của những người khác.

- Ngọc Đỉnh tông không bán Kim Tủy Đan ra bên ngoài, sẽ chỉ cấp cho Ân Oán Tràng, cho nên càng lộ ra trân vẻ quý. Kim Tủy Đan rất thích hợp với ngươi, đối với Thánh linh văn ngươi có hiệu quả điều dưỡng rất tốt, bất quá cảnh giới ngươi không đủ, coi như... Chờ chút, ngươi đã đột phá?

Dạ An Nhiên lúc này mới chú ý tới khí tức Khương Nghị so trước đó đã mạnh hơn.

- Trước đó mấy ngày vừa đột phá.

- Kim Cương tông đề ra điều kiện gì để mời ta đi... ừm... Chịu chết?

Dạ An Nhiên lắc đầu, đột phá trọng yếu như vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền làm được, nàng năm đó cũng phải hơn nửa năm.

- Hai tòa quặng mỏ. Nếu như ngươi có thể còn sống, bọn hắn nguyện ý giao ra hai tòa quặng mỏ, nếu như ngươi chết ở bên trong, chúng ta cũng sẽ cho lại Kim Cương tông hai quặng mỏ.

Khương Nghị cười:

- Kim Cương tông mới có vài quặng mỏ, vừa ném đi một tòa, lại lấy ra đến hai tòa? Tông chủ của bọn hắn nếu không phải đồ đần thì không có khả năng gây trò đùa như thế. Trừ phi... Bọn hắn có niềm tin vô cùng tuyệt đối, giết chết ta.

- Thiên tài trẻ tuổi nhất Kim Cương tông, đúng lúc là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên. Xác thực mà nói, nàng đã ngưng tụ ra linh nguyên, nửa năm trước đã có thể đột phá, lại một mực đè ép cảnh giới, chờ đợi Ân Oán Tràng mở ra. Nàng không phải Thánh linh văn, lại có được song linh văn hiếm thấy, tựa như thiếu niên Cửu Tiêu cung truy sát ngươi trong thành Bạch Hổ vậy.

Khương Nghị yên lặng suy nghĩ:

- Các ngươi có tin tức bọn người Vương gia chưa?

- Phạm vi La Phù sơn mạch vô cùng lớn, tông môn nhiều, bí cảnh càng nhiều, nếu như bọn hắn giấu đi, muốn tìm được rất khó, bất quá chúng ta sẽ cố hết sức.

Khương Nghị nhẹ gật đầu:

- Ta tham gia!

- Ta tin tưởng thực lực của ngươi, nhưng Kim Cương tông khẳng định sẽ hợp tác với Thiên Cương tông



Dạ An Nhiên hi vọng hắn có thể đi, nhưng cũng lại không hy vọng hắn đi.

Hai tòa tinh quáng làm tiền đặt cược, dụ hoặc quá lớn, cũng mang ý nghĩa rằng bọn hắn sẽ ăn chắc Khương Nghị.

- Chừng nào thì bắt đầu?

Khương Nghị không sợ khiêu chiến, hắn chỉ lo lắng cho bọn người Vương gia. Nếu như Vương gia một mực ẩn giấu, bọn hắn đi đường vòng đến La Phù, hay chạy đến nơi khác?

Hắn muốn ồn ào tạo ra chút động tĩnh, để tên của hắn truyền khắp La Phù. Hắn muốn để mấy người Vương gia biết, hắn ở đây, hắn còn sống. Hắn không thể ký thác hi vọng trêи thân người khác, tìm Khương gia dù sao cũng là chuyện của chính hắn.

- Sau mười hai ngày nữa. Nếu như ngươi nhất định phải kiên trì, ta sẽ an bài mấy vị đệ tử phối hợp với ngươi.

- Nếu như ta ở nơi đó cho thấy Thánh linh văn, bại lộ thân phận, các ngươi xử lý như thế nào?

- Ngươi không cần lo lắng gây tai hoạ cho chúng ta đang, đối với Lang Gia quốc, La Phù Thập Bát Tông từ trước đến nay cùng chung mối thù, bọn hắn lại không dám đi thẳng đến nơi này bắt người.

Khương Nghị nhẹ gật đầu, có lời này hắn đã an tâm.

Hắn thật sợ bi kịch Khương Vương phủ tái diễn.

- Khương Nghị, ngươi đi gặp phụ thân ta chứ?

Dạ An Nhiên nhìn thiếu niên trước mặt, thần sắc có chút phức tạp.

Mặc dù tuổi gần mười ba tuổi, nhưng lại có sự trầm ổn tỉnh táo không hợp tuổi tác. Mặc dù tùy tiện lại không trương dương. Mặc dù cường thế, lại không phách lối. Hoàn toàn không giống với những kẻ được gọi là thiên tài trong võ viện mà nàng nhìn thấy

Là bản tính như vậy, hay là Khương Hồng Võ bồi dưỡng tốt?

Nhưng, nàng mặc dù kéo Khương Nghị vào Thiên Sư tông, nhưng dù sao vẫn cảm giác giữa hắn và nàng có khoảng cách gì đó. Không thể nói xa lạ, cũng tuyệt không tính là quen thuộc.

Khương Nghị hẳn không phải cố ý trốn tránh nàng, mà là... Nói như thế nào đây, thật giống như đắm chìm trong thế giới của mình.

- Các ngươi đều bề bộn nhiều việc, ta sẽ không quấy rầy.

Khương Nghị không hiểu ý của Dạ An Nhiên, cũng không muốn hiểu.

Hắn chỉ tới đây ở tạm, thuận tiện giải quyết phiền phức của Thiên Sư tông hồi báo ân cứu mạng.

Chỉ thế thôi.



- Ngươi tới chậm.

Trong núi rừng phía ngoài Thiên Sư tông, Mộ Dung Xung đứng trong một hẻm núi bí ẩn, nhìn Cổ La đang cẩn thận tiến đến.

- Trong tông có rất nhiều chuyện phải xử lý.

Sau khi Cổ La xác định không có đệ tử tông môn nào mới trầm mặt đi tới.

- Suy tính thế nào?

- Khương Nghị chưa chắc sẽ tham gia Ân Oán Tràng.

- Ta nhìn người rất chuẩn, hắn sẽ tham gia. Dạ An Nhiên vừa về Thiên Sư tông, cần cơ hội hiện ra tư thái. Hai tinh quáng làm tiền đặt cược cũng đủ làm cho Dạ Thiên Lan quyết định mạo hiểm.

- Nàng muốn hiện ra tư thái, nhưng nàng không ngốc, tông chủ càng không ngốc.

- Bọn hắn ngốc hay không ngốc quyết định bởi việc bọn hắn có bao nhiêu lòng tin đối với Khương Nghị

Mộ Dung Xung không nói nhảm cùng hắn, trực tiếp hỏi:

- Ngươi tiếp nhận hay không tiếp nhận?

- Cảnh giới Khương Nghị vẫn chưa đến cửu trọng thiên.

- Tiếp nhận, hay không tiếp nhận?

- Các ngươi có nắm chắc giết Khương Nghị?

- Tiếp nhận, hay không tiếp nhận?!

Cổ La nhíu mày nhìn Mộ Dung Xung, rất bất mãn thái độ của hắn, nhưng trầm mặc thật lâu, lại hít một hơi, nắm chặt nắm đấm:

- Ta trước tiên phải nói rõ ràng, ta không phải phản bội Thiên Sư tông, ta chỉ muốn bảo vệ Thiên Sư tông!

Mộ Dung Xung thản nhiên nói:

- Đương nhiên. Thiên Sư tông năm đó bị thương quá nặng, cần nghỉ ngơi lấy lại sức, không nên mù quáng hiện ra tư thái cường thế.
Bình Luận (0)
Comment