Đan Hoàng Võ Đế

Chương 30

- Ha ha!

Triệu Cảnh Thiên cởi mở cười to, phiền muộn vừa nãy bị cản trợ bị quét sạch sành sanh, nhấc chân muốn đi vào trong:

- Ta hôm nay không vào Đại Hoang, mười năm không gặp, ta có rất nhiều lời muốn nói với muội.

- Cảnh Thiên ca ca, huynh không thể đi vào.

Yến Khinh Vũ hạ quyết tâm, ngăn cản Triệu Cảnh Thiên.

- Vì cái gì?

- Hiện tại đã không giống với lúc trước.

- Chỗ nào không giống với lúc trước.

- Huynh... hiểu mà.

Yến Khinh Vũ không muốn nói quá ngay thẳng, dù sao hai người bọn họ cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

- Thế nào, muội cũng thấy chúng ta như vậy? Phụ thân ta lấy quân công nhận được ưu ái của bệ hạ, xưng là Triệu Vương, có liên can gì với Khương Vương phủ?

Triệu Cảnh Thiên cố ý hô to.

- Thật không biết xấu hổ, không có Vương gia vun trồng, lão tặc phụ thân ngươi có thể có được ngày hôm nay?

Khương Nghị từ bên cạnh góc đường đi ra, ngữ khí lạnh nhạt.

- Ta nhớ không lầm, Triệu Nguyên Bá không chỉ do Vương gia một tay đề bạt lên, còn từng đảm nhiệm phó tướng của Vương gia. Người có thể có dã tâm, nhưng không thể không có lương tâm.

- Ngươi là ai? Nơi này có chuyện của ngươi!

Sắc mặt Triệu Cảnh Thiên phát lạnh.

- Tiểu công tử!

Thị vệ Yến phủ trước mặt lập tức hành lễ.

Tiểu công tử?

Triệu Cảnh Thiên quan sát Khương Nghị lần nữa, lập tức nghĩ đến một người:

- Ngươi chính là tên con nuôi phế vật kia?

Hai vị học viên võ viện kinh ngạc nhìn hắn, chính là tên gia hỏa này muốn khiêu chiến Bạch Hoa, còn muốn chạy đến võ viện định sinh tử chiến?

Khắp nơi võ viện đều truyền ra, người người cười nhạo.

- Làm sao ngươi lại tới nơi này?

Yến Khinh Vũ nhìn thấy sắc mặt Khương Nghị lạnh lẽo, không quên được ngày đó hắn nói những lời hỗn đản kia.



- Còn lập quân công nhận được ưu ái? Ta nhổ vào! Cứ điểm Bạch Hổ quan này, quân công ai không cao. Hoàng thất muốn không phải quân công, mà là chó vẫy đuôi!

- Ngươi muốn chết!

Triệu Cảnh Thiên giận dữ, cho tới bây giờ không người nào dám ở ngay trước mặt hắn nhục nhã phụ thân của hắn.

- Ta muốn chết, ngươi dám giết sao?

- Chỉ là một đứa con nuôi mà thôi, thật đề cao bản thân mình?

- Ngươi có thể thử một chút!

Triệu Cảnh Thiên tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống lửa giận, quay người nói với Yến Khinh Vũ:

- Ta qua mấy ngày lại tới tìm muội, dứt bỏ chuyện của bậc cha chú chúng ta, ta vẫn là xem muội là hảo muội muội.

Yến Khinh Vũ không biết nên nói cái gì, chỉ gật đầu cười.

Thời điểm Triệu Cảnh Thiên đi qua Khương Nghị, lưu lại câu ngoan thoại:

- Ta sẽ ở Thương Châu võ viện tận mắt nhìn ngươi chết trêи lôi đài.

Hai vị học viên võ viện theo sau rời đi, tuy nhiên một học viên nữ quay đầu lại nhìn Khương Nghị vài lần, thấp giọng nói:

- Tại sao ta cảm giác hắn có chút quen mặt, giống như đã gặp qua ở đâu.

Triệu Cảnh Thiên khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Khương Nghị, cũng cảm giác có chút quen mặt.

- Hắn không có lòng tốt, cô nên cẩn thận.

Khương Nghị nhắc nhở Yến Khinh Vũ.

- Mắc mớ gì tới ngươi?

Yến Khinh Vũ quay người tiến vào Yến phủ.

- Ta tìm cô giúp một chút.

Khương Nghị bước nhanh đi theo.

- Không giúp!

- Là liên quan tới Uyển Nhi.

Khương Nghị đưa quyển sách ghi lại các đặc tính của Cửu Chuyển Kim Dương Sâm kia cho Yến Khinh Vũ xem.

Yến Khinh Vũ hồ nghi nhìn hắn một cái mới không tình nguyện nhận lấy.

- Thứ này ưa thích thứ mỹ hảo tinh khiết, lại rất có linh tính, cho nên ta muốn xin cô đi vào trong Đại Hoang khiêu vũ, nhìn xem có thể dẫn nó ra hay không.

- Khiêu vũ? Cái này có thể sao?

- Được hay không phải thử một chút mới biết được. Nếu quả thật có thể dẫn nó đi ra, Uyển Nhi liền được cứu rồi.



- Vì cái gì tìm ta?

Yến Khinh Vũ có chút do dự, không phải không muốn giúp, thật sự là cảm giác có chút không đáng tin.

Lại nói, chạy vào trong chỗ sâu Đại Hoang khiêu vũ?

Chỉ có hắn mới nghĩ ra được.

- Cô nguyện ý thay Uyển Nhi lên Sinh Tử Đài, là coi Uyển Nhi như muội muội, ta tín nhiệm cô.

- Còn gì nữa không?

- Còn có?

Khương Nghị nghĩ nghĩ, kém chút thốt ra bốn chữ cô là xử nữ, cũng may chú ý thấy ánh mắt Yến Khinh Vũ có chút lăng lệ, miệng bắt đầu đổi lời.

- Tất cả nữ hài tử trong Bạch Hổ thành, cô và Uyển Nhi nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, ta chỉ có thể tìm cô thôi.

‘Khen người khác còn nhắc đến muội muội mình?’

Yến Khinh Vũ khẽ hừ nhẹ, kín đáo trả lại sách cho Khương Nghị:

- Ta trở về thay y phục.

- Không vội, ta đi trước cắt đuôi đám người Sinh Tử môn. Cô đến bên ngoài cứ điểm thứ năm chờ ta.

Khương Nghị rời đi, cố ý ở trong thành vòng vo vài vòng, mua ít đồ hấp dẫn đám người Sinh Tử môn, không vội vã quay trở về sơn lâm.

Hoàng Hùng lại một lần nữa trơ mắt nhìn Khương Nghị tiến vào sơn lâm, nơi đó có hơn ngàn Huyền Giáp vệ trấn thủ, hắn cũng không dám tuỳ tiện mạo hiểm.

- Tiểu tử này đến lúc nào mới chịu tiến vào Đại Hoang?

- Hắn không ngốc, biết chọc phải chúng ta, tiến vào Đại Hoang liền sẽ bị vây giết.

- Vấn đề là chúng ta phải chờ tới lúc nào? Các phân đội khác đều đang thi hành nhiệm vụ, chúng ta lại ở ngay chỗ này chờ đợi?

Môn đồ Sinh Tử môn bọn họ bắt đầu vội vàng xao động, bọn hắn chưa từng nghĩ tới sẽ không có cách nào để bắt được một tiểu oa nhi.

Sắc mặt Hoàng Hùng âm trầm nói:

- Tiếp tục chờ! Ta nhất định phải lấy mệnh của hắn!

Bên ngoài cứ điểm thứ năm, Yến Khinh Vũ khoác lên một kiện áo choàng thật dày, trốn ở dưới bóng cây. Sau khi nhìn thấy Khương Nghị ra ngoài, xốc áo choàng lên hỏi:

- Thế nào?

Nàng đặc biệt đổi một kiện váy dài trắng tuyết, da thịt vốn trắng nõn lại càng sáng.

Tóc dài đen nhánh như thác nước tán ở sau lưng, cảm giác nhiều hơn một phần phiêu dật.

Mười bốn tuổi xuân xanh, toàn thân tản ra khí tức thanh mát, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua khe hở lá cây chiếu vào trêи người nàng, xinh đẹp không gì sánh được, giống như là tinh linh trong rừng rậm.
Bình Luận (0)
Comment