Đan Hoàng Võ Đế

Chương 47

- Kiên nhẫn của điện hạ có hạn. Nếu như ta báo cáo ngươi chấp mê bất ngộ, không bao lâu, điện hạ sẽ đưa tới lệnh chém đầu. Ngươi, hẳn phải chết không nghi ngờ. Nếu như ngươi chết rồi, Khương Vương phủ sẽ do Khương Hồng Dương dẫn đầu, triệt để thần phục hoàng thất. Kết cục, đã định!

Bạch Ngao Thương vô cùng không nguyện ý khuyên Khương Hồng Võ xương cứng này, nhưng điện hạ nhất định phải dâng tặng lễ vật hoàn mỹ gì, hắn chỉ có thể tiếp tới khuyên.

Nhưng bây giờ, sự kiên nhẫn của hắn sắp tiêu hao hết.

Khương Hồng Võ lại nhắm mắt lại, nhàn nhạt khẽ nói.

- Ta không chết được! Bên trong Bạch Hổ thành còn có người chờ ta trở về!

- Ngươi đang chờ Huyết Ngục của ngươi sao?

- Chúng ta đã làm tốt tầng tầng ngụy trang, truy tra của tất cả Huyết Ngục đều sẽ chỉ hướng Triệu Vương phủ.

- Chờ bọn hắn đến nơi đó, sẽ phát hiện bộ hạ Triệu Vương phủ đã bày thiên la địa võng. Lực lượng cuối cùng này của Khương Vương phủ sẽ vĩnh viễn mai táng ở nơi đó. Muốn bảo hộ toàn bọn hắn, chỉ có ngươi sớm thần phục.

Bạch Ngao Thương kề miệng bên tai Khương Hồng Võ, thấp giọng cảnh cáo:

- Ta nhớ tới tình nghĩa đã từng có, cho ngươi thời gian năm ngày cuối cùng cân nhắc. Năm ngày sau, nếu còn chấp mê bất ngộ, ta sẽ tự tay viết báo cáo, ngươi... Một lòng muốn chết...

Khương Hồng Võ thờ ơ.

- Nhìn kỹ cho ta!

Bạch Ngao Thương hét lớn một tiếng, mang theo thị vệ rời khỏi thiết lao.

Khương Hồng Võ nhắm mắt lại, giống như đã bỏ đi, kỳ thật đang lặng lẽ điều động linh lực nhỏ xíu, kϊƈɦ thích lòng bàn tay phải. Nơi đó có huyết văn Diêm lão khắc xuống cho hắn.

Từng nói, thời khắc sinh tử có thể bảo mệnh.

Kinh mạch toàn thân Khương Hồng Võ đều bị băng chùy phong bế, khí hải yên lặng như biển chết, nhưng trải qua hơn ba mươi ngày cố gắng, hắn lặng lẽ xông phá phong ấn, có thể điều động linh lực yếu ớt, huyết văn cũng khôi phục từng chút từng chút một.

Khương Hồng Võ không có tùy tiện phản kϊƈɦ, mà đang chờ đợi cơ hội.

Chờ đợi Huyết Ngục.



Bên ngoài Vân Dạ thành rộng lớn hoang dã, tiếng gió mạnh gào thét, cỏ hoang đổ rạp, dã tính mà thê lương, lại tịch liêu không người. Nhờ vào uy thế của Bạch Vương phủ, không có người nào dám vào đêm khuya quanh quẩn bên ngoài Vân Dạ thành.

Nhưng đêm nay, lần lượt từng bóng người lại như quỷ mị xuất hiện. Bọn hắn hất lên tinh hồng huyết y, mang theo mặt nạ trắng bệch, khiêng liêm đao đen kịt hẹp dài ngắm nhìn mấy chục dặm ngoài Vân Dạ thành.



- Tán!

Một tiếng giống như quỷ ngữ theo gió tung bay.

Tám mươi tám đạo thân ảnh toàn bộ biến mất.



Sau khi Khương Nghị đưa Yến Khinh Vũ ra khỏi sơn lâm liền tìm một chỗ yên tĩnh, cảm thụ cảnh giới biến hóa.

Từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên mặc dù chỉ vượt qua một trọng thiên, nhưng trình độ thuế biến lại không phải bình thường. Đến cảnh giới này, nên tính là Linh Anh cảnh cao giai.

Phạm vi khí hải có kϊƈɦ thước nhất định, tốc độ kinh mạch lưu chuyển gia tăng thật lớn, linh văn bắt đầu dần thành thục, phát ra võ pháp cũng có uy lực nhất định.

Có người nói, bắt đầu từ Linh Anh cảnh thất trọng thiên mới chính thức xem như võ giả, có tư cách chém giết cùng mãnh thú.

Khương Nghị yên lặng cảm thụ thật lâu, đứng dậy triển khai tư thế, một tiếng rống to lên, Kim Viêm thánh văn nở rộ chiếu sáng sơn cốc, ánh vàng sáng chói, linh khí trong khí hải kịch liệt bốc lên, mãnh liệt như sống biển, sau khi va chạm mê vụ tràn vào kinh mạch toàn thân.

- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!

Mênh ʍôиɠ linh lực của Khương Nghị bỗng nhiên phun về phía trước hóa thành liệt diễm, ngưng tụ thành đầu hổ, cực kỳ hung mãnh đánh ra. Đầu hổ uy nghiêm, sinh động như thật, phía sau kéo lấy liệt diễm mơ hồ muốn hóa thành hình dáng mãnh hổ.

Thế như mãnh hổ hạ sơn.

Ầm ầm!

Sơn lâm kịch liệt lay động, sụp ra một cái hố chừng mười thước, chung quanh càng lan tràn ra rất nhiều vết nứt. Uy lực của một quyền này so với thời điểm lục trọng thiên mạnh không chỉ gấp đôi.

- Đây mới là uy lực Thánh cấp võ pháp nên có.

Khương Nghị lộ ra nụ cười hài lòng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Nghị lại tới Thiên Hoa điện. Hắn lần này đã nhiều lần thoát chết, may mắn nhờ có Bạo Viêm Phù. Bảo bối này mặc dù đắt đỏ, nhưng thời khắc mấu chốt quả thật có thể bảo mệnh. Mấy giây trì hoãn phối hợp với Ô Cương Tiễn, quả thật hoàn mỹ.

- Bạo Viêm Phù, mười cái.

Khương Nghị tìm được Sắc Vi. Sắc Vi kinh ngạc nhìn Khương Nghị:

- Nghị công tử, một tấm giá trị gần vạn, ngươi xác định lại muốn mười tấm?



- Ta mang theo mười mấy vạn tinh tệ.

Khương Nghị cõng một túi da thú cao nửa người, bên trong tất cả đều là tinh tệ.

- Mời Nghị công tử đi theo ta.

Sắc Vi rất nhanh dẫn Khương Nghị đến lầu hai, lấy ra mười cái Bạo Viêm Phù từ trong khu phù văn, tỉ mỉ đóng gói lại.

- Ta còn muốn chút linh thảo linh quả, một vài đan dược điều dưỡng thương thế.

Khương Nghị muốn chuẩn bị vài thứ cho mình, cũng muốn chuẩn bị cho Uyển Nhi chút thuốc, điều trị thân thể vừa khôi phục.

- Ngài muốn bao nhiêu?

- Cho ta ba mươi ngàn tinh tệ.

Lời nói hào khí của Khương Nghị liên tiếp rước lấy ánh mắt khách hàng chung quanh.

Sắc Vi lộ ra nụ cười xán lạn, dẫn Khương Nghị đi khắp nơi chọn lựa linh thảo cùng đan dược phù hợp, cuối cùng chừa đầy một bao vải to.

- Nghị công tử còn muốn mặt hàng khác không?

- Tạm thời không cần, có cần lại tới tìm cô.

Khương Nghị đeo lấy bao vải muốn rời khỏi, hỏa điểu trong khí hải lại ngoài ý muốn xoay tròn, tựa hồ đang chỉ dẫn cho hắn cái gì đó. Hắn lần theo cảm giác, nhìn về phía lầu ba.

- Phía trêи là bán cái gì?

- Lầu ba là bán vũ khí.

- Đi lên xem một chút.

Sắc Vi mang theo Khương Nghị đi vào lầu ba, trong đại sảnh rộng rãi trưng bày nhiều loại vũ khí.

Đao kiếm côn bổng cái gì cần có đều có. Còn có các loại áo giáp, tấm chắn, dưới ánh đèn hiện ra hàn quang rạng rỡ, để cho người ta không kịp nhìn. Giá trị từ mấy ngàn tinh tệ đến mấy vạn tinh tệ không giống nhau.

Ánh mắt Khương Nghị quét một vòng, chú ý tới vị trí trong góc.

Nơi đó có một đạo đại đen như mực, rất ít người đi vào, lại có hơn mười vị thị vệ trấn giữ.

- Nơi đó là Giám Bảo đường, Nghị công tử có hứng thú?
Bình Luận (0)
Comment