Đan Khí Thần Tôn

Chương 91

- Tiêu Ngọc Lâm để xem ngươi chạy đằng nào! Bao vây hắn lại.

- Ha ha ha... Muốn bắt bản tôn sao? Đuổi kịp ta rồi mới nói.

- Bất Bại Thần Vương mà phải chạy sao ha ha ha... Chuyến này ngươi tàn rồi.

- Hừ... Lợi dụng lúc ta đang bị dị hỏa đánh trọng thương? Đồ hèn nhát.

- Mọi người chặn lại hắn. Đừng để hắn chạy đường vòng về Băng Xương Thần Thành. Tên này thật gian xảo. Biết chúng ta sẽ truy sát hắn nếu hắn chạy thẳng nên vòng sang Biển Chết. Ở đây linh khí thường xuyên bạo động sẽ giúp hắn che giấu được hành tung. Gia chủ chúng ta cố bám sát.

- Hừ, Tạ Hồn Âm Thi ta ngày hôm nay không lấy mạng hắn ta không phải người họ Tạ.

Lời của Tạ Hồn Âm Thi vừa dứt thì bỗng dưng Tiêu Ngọc Lâm đang bay trước quay đầu bay lại vung kiếm chém ra vài nhát miệng tươi cười:

- Phải, ngươi sẽ là ma họ Tạ.

Tạ Hồn Âm Thi bất ngờ bị đánh lén hoảng hốt vung kiếm lên đón đỡ. Bị kiếm của Lâm đánh tới thì bên tai đã vù các tiếng phi đao xé gió. 26 cường giả đội ngũ Thập Tam Ưng rất nhanh bày trận chặn lại một kiếm trí mạng. Lâm cũng phải giật mình vì tốc độ bố trận của 26 người này hứng thú cười ha hả:

- Nhật Nguyệt Thập Tam Ưng. Nói là thập tam nhưng là 13 cặp. Nam luyện Cửu Dương Thần Công, nữ luyện Cửu Âm Thần Công. Nhật Nguyệt Thần Trận chỉ cần 9 cặp cũng đã đủ. Hôm nay đem hết cả 13 cặp ra là định vây chết ta sao?

Lâm như không bị trận pháp này làm cho ảnh hưởng đánh vài hoa chiêu xong lại cắm đầu bỏ chạy. Lâm mới lên tiếng đã khiến 27 người này giật mình khó hiểu. Sao Lâm lại biết bí mật của Nhật Nguyệt Thần Trận. Đây là trận pháp mà Nhật Nguyệt Lão Nhân đã bỏ công bao năm nghiên cứu. Trận pháp còn cường đại hơn cả chính lão nên mới khiến cho Tạ Hồn Âm Thi quyết định tiêu diệt Tiêu Ngọc Lâm. Trận pháp này không đủ để chống lại bọn người Thập Đại Sát Thần nhưng để chém giết một mình Tiêu Ngọc Lâm thì có lẽ dư sức.

- Hừ, bổn cung hôm xưa không có mặt tại Nhật Nguyệt Tinh đã khiến cho gia tộc gặp thảm họa diệt vong. Ta sẽ dẫm lên xác của ngươi để lập lại Nhật Nguyệt Thần Giáo của ta. Tạ Hồn Gia ta sẽ có ngày quật khởi.

27 cường giả theo sát Tiêu Ngọc Lâm đi sâu vào trong Sa Mạc Biển Chết. Họ lại không để ý đến tốc độ của Tiêu Ngọc Lâm ngày một nhanh lên dần dần bỏ xa họ. Nhân lúc gặp một cơn bão cát nơi phong thuộc tính bị bạo loạn họ đã đánh mất dấu của Tiêu Ngọc Lâm. Bọn họ chia tổ cố tìm kiếm Tiêu Ngọc Lâm nhưng Lâm đã không còn tăm hơi. Cùng lúc đó hai thân ảnh cũng đang cưỡi gió bay thấp đến một sơn động. Họ lại không để ý rằng tung tích của họ đã bị 26 người huyền tôn giả và một minh tôn giả khóa chặt.

- Nhị đệ, có phải ở khu này không?

- Đệ cũng không biết. Mới vừa thấy nhưng phải tránh vài lần linh khí bạo nổ và bão cát đệ đã đánh mất dấu. Để đệ mở Thiên Hồn Nhãn ra xem thử.

- Cũng may là có Thiên Hồn Nhãn của đệ, bằng không nguy to.

Tiến Thành nhắm nghiền hai mắt thì con mắt thứ ba trên trán lại mở ra quét khắp bốn phương 8 hướng. Chỉ một lát sau Tiến Thành mở chừng mắt nhìn sang một phía chỉ tay.

- Nhanh hướng đó là sơn động, còn đằng sau chúng ta có rất nhiều chí tôn giả Cổ Ma đang theo sau. Bị lạc trong bão cát để lo né tránh nên không để ý đến bọn họ.

- Chí tôn giả sao? Bao nhiêu người, cảnh giới ra sao?

- Đệ không rõ, nhưng bọn họ có vẻ rất cường đại. Tất cả 27 người. Tỷ tỷ, chúng ta cách sơn động đó không xa. Đằng trước còn có vài cơn bão linh khí. Đệ dẫn đường cho tỷ, chúng ta nhờ vào bão cát đánh mất họ.

- Tốc độ của bọn họ liệu có vượt xa chúng ta?

- Hề hề, tỷ sợ cái gì. Đừng quên chúng ta còn có thần binh hộ thể. Là vật của gia tộc, chả nhẽ chúng không bảo vệ chúng ta hay sao? Ra đây đi Thiên Lý Thuấn Di Toa.

- Ta quên mất. Hắc Long Giáp, mọc cánh ra cho ta.

- Đi...

Hai cường giả trẻ tuổi tế ra thần binh nhanh chóng biến mất. Đằng sau bọn họ 500 dặm đội ngũ Tạ Hồn gia nhíu mày. Tên đội trưởng quay sang ra lệnh.

- Không ngờ cường giả Thiên Linh lại xông vào đây. Có thể là đội ngũ dò đường để săn bắt Sáng Thế Tinh. Chúng ta mất dấu Tiêu Ngọc Lâm, tạm thời theo sát chúng. Tên kia thật giảo hoạt lợi dụng linh khí bạo nổ để đánh lạc hướng chúng ta.

Tạ Hồn Âm Thi theo dõi hai cường giả trẻ tuổi xong thì mắt lóe lên hưng phấn.

- Đi... Là bát đại thần binh. Hai người kia không phải chí tôn giả nhưng đã có thần binh hộ thể. Bọn họ là người quan trọng của Lôi gia. Chúng ta theo sát. Đi theo ta, đừng để bọn chúng chạy mất.

27 thân ảnh vùn vụt rất nhanh chỉ trong vài phút đã đến nơi hai cường giả trẻ vừa bỏ đi. Thời gian chi cảnh của minh tôn giả khởi động truy tung vài phút trước hai người ở đây đã chạy đi về hướng nào. Thời gian chi cảnh của nơi này đã bạo loạn nhưng cảnh giới giữa minh tôn giả và võ thần cảnh cách nhau quá xa khiến bọn họ khó lòng bì kịp.

- Nơi này có linh khí bạo nổ, bọn họ không thể chạy xa được. Hướng kia. Theo ta.

Đuổi theo không được bao lâu thời gian một tên đội trưởng đã hốt hoảng lên tiếng.

- Gia chủ đằng trước có bão linh khí, là phong thuộc tính rất cuồng bạo đang che đi dấu vết, chúng ta chia ra bao vây hai người kia. Nếu có chuyện gì thì phải tận lực cố chống chờ người khác đến tiếp viện. Mọi người dùng trận pháp linh thạch truyền tin với nhau.

- Được! Mau chia ra.

Cách đó không xa Lôi Tiến Thành và Lôi An Quốc sau khi thoát khỏi bão cát đã rất nhanh hướng đến một sơn động. Trên đường đi cẩn thận dò xét không để ai truy tung và né tránh những bão cát như có linh hồn luôn truy sát bọn họ. Lôi Tiến Thành thở hổn hển.

- Đại tỷ, chúng ta sắp đến rồi. Thật không ngờ Biển Chết nguy hiểm như vậy. Địa Trấn thúc thúc có thật sự tu luyện tại đây hay không? Ta phải ở đây hai tháng chắc chỉ có thể phát điên.

- Chừa hơi lại đi. Chúng ta vào sơn động xem thử.

Tiếng của hai cường giả còn chưa kịp dứt thì cách đó không xa một tiếng nổ vang rền đã khiến 3 người Tạ Hồn vong mạng. Tên còn lại chỉ kịp khởi động linh thạch trận pháp đã chết không kịp ngáp. Tiêu Ngọc Lâm lắc đầu thở dài.

- Ai... Ngươi tưởng ta bị ngươi báo tin cho người khác sao? Là ta cố tình để ngươi kịp báo tin cho bọn họ thôi. Lên đường trầu tiên tổ Tạ Hồn của ngươi đi thôi.

Lâm nói xong thì Hắc Kiếm được rút ra từ lồng ngực của cường giả Tạ Hồn. Thiên Hỏa lập tức thiêu đốt bọn họ đến thân xác thành tro, linh hồn cũng không kịp thoát triệt để bị Lâm hấp thu vào trong thức hải. Lâm lắc trên tay mấy cái giới chỉ cười hề hề:

- Thu nhập không tồi, thu nhập không tồi hề hề.

Lâm xoay người đến một hòn núi nhỏ nấp vào nhưng cảm thấy cách đó không xa có tiếng binh khí va chạm. Trước cửa sơn động 6 người đang giằng co nhau.

- Dương Tam, Nguyệt Tam, hai người chạy sang phía bên kia xem thử động tĩnh kia là gì. Hai tiểu tử này để chúng ta thu thập.

- Ha, ta thấy làm lạ tại sao ở đây lại có sơn động. Vòng đi vòng lại phục sẵn không ngờ quả nhiên hai tên này vì cái sơn động này mà đến. Cũng may chúng ta gặp hên lạc vào đây. Mọi người khác cũng đang trên đường đến đây.

Nhị Ưng cất tiếng cười khoái chí thì trận pháp lại lóe lên. Trong trận pháp chỉ kịp lóe lên tiếng của cường giả thất thanh Tiêu Ngọc Lâm đang ở đây thì trận pháp đã bị tắt. Nhị Ưng giật mình quay lại cùng mọi người.

- Tất cả phòng thủ. Là đội 6 đã vẫn lạc. Là Tiêu Ngọc Lâm làm.

- Cái gì? Dương Tam. Nguyệt Tam. Chúng ta hợp sức chế phục hai tên này mau. Kế Nguyệt báo cho mọi người khác biết. Tất cả tụ tập đến đây đi. Ta không tin Tiêu Ngọc Lâm kia lại không có quan hệ gì với hai tên này. Thật là trùng hợp.

Dương Nhị nói xong thì múa tít thanh kiếm lao vào nhập trận cùng hai vợ chồng Tam Ưng. 3 huyền tôn giả đấu 2 võ thần cảnh trung kỳ mà cũng chỉ xuýt xoa chứ trong lúc nhất thời vẫn chưa chiếm được thượng phong. Kế Nguyệt buông bỏ truyền tin thạch xuống rút kiếm xông vào giúp tay. Trước khi lao vào không khỏi cảm thán sự cường đại của Bát Đại Thần Khí. Tiến Thành cầm Hỏa Long Kiếm bằng hai tay quét ngang. Hồ Điệp Kiếm trong tay của Lôi An Quốc cũng là một binh khí sắc bén.

Dương Nhị cười như điên. Được sự trợ giúp thêm của Kế Nguyệt bọn họ đã dần dần chiếm được thượng phong.

- Hai ngươi là ai? Dám xông vào Thần Địa?

- Ha! Đây là Biển Chết, không phải hoa viên nhà ngươi. Xem chiêu đây, vũ loạn càng khôn minh sát.

Lôi An Quốc cũng tiện tay bắn ra vài chỉ rồi tay bắt kết giới bày ra một thủ trận theo ba tầng ảo, công, phòng. Các cường giả của Tạ Hồn Gia từ mọi nơi kéo đến. Rất nhanh đã bao vây hai người trẻ tuổi vào trong. Lôi Tiến Thành lo lắng nhìn đại tỷ của mình mà thở dài:

- Đại tỷ, đệ ham chơi không biết trời cao đất rộng, lần này... đệ...

- Sợ cái gì. Chúng ta còn chưa chính thức đánh với bọn họ mà. Cố gắng thủ trong vòng của ảo trận. Ta không tin chúng ta không lấy được mạng của vài tên. Con cái của Lôi gia không có kẻ sợ chết. Vũ Loạn Càn Khôn Phá Thiên Chỉ.

Chỉ pháp của Lôi An Quốc nhắm đúng đầu của Tạ Hồn Âm Thi bắn tới. Với cảnh giới của võ thần cảnh không làm lão nháy mắt chỉ phất tay một cái chỉ pháp đã được hóa giải.

- Ha ha ha... Chỉ pháp không tồi. Tiếc rằng các ngươi mới chỉ là võ thần cảnh. Mọi người cùng nhau phá trận. Tiêu Ngọc Lâm nhất định sẽ đến đây tìm chúng ta. Đội sáu có lẽ đã sảy ra chuyện. Còn đội 5 đâu chưa đến?

Lão đưa linh thạch truyền tống lên khởi động nhưng đầu bên kia một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Bọn họ sẽ không đến nữa rồi.

- Tiêu Ngọc Lâm, ngươi đã làm gì đội 5 của ta?

- Thì cho họ đi gặp lão cha ngươi! Đoàn tụ gia đình đó.

- Ngươi... Hừ... trong tay của ta đang nắm giữ người của Lôi gia. Ta sẽ ép Thập Đại Sát Thần giết ngươi để người.

- Ha ha ha... Ngươi nắm được cái rắm. Rất nhanh ngươi cũng sẽ theo lão cha của ngươi thôi.

Trận pháp tắt lịm. Tạ Hồn Âm Thi ngước mặt nhìn lên thì Tiêu Ngọc Lâm đang ung dung đi đến. Lôi Tiến Thành hơi ngại ngùng khách sáo chào hỏi:

- Hắc Ám thúc thúc. Bọn họ... là người xấu.

Lâm quay lại mỉm cười gật gù. 18 tuổi võ thần cảnh nhưng trẻ em của thế giới này không như Địa Cầu. Tuy họ có thể giết người như ngóe nhưng tính tình trẻ con. Không phải minh tranh ám đấu nên họ không có ý nghĩ của một cường giả chân chính.

- Bọn họ là kẻ thù của ta. Hai tên gia hỏa các ngươi sao lại chạy đến đây? Thôi được rồi. Để ta giải quyết tụi này xong sẽ đưa hai ngươi về với Ngũ Hành Chí Tôn. Không phải hai đứa sắp có sinh nhật hay sao?

- Hắc Ám thúc thúc, tụi con muốn gặp cha.

Tiến Thành nghe An Quốc nói cũng gật gù tiếp lời:

- Lần này Sáng Thế Tinh xuất hiện, cha nhất định sẽ lại bỏ đi. Lần sau cha quay trở lại có lẽ sẽ chúng con đã bước vào chí tôn cảnh. Truy cầu cảnh giới cao nhất của võ đạo. Chúng con không cam tâm cả đời cũng không gặp được người. Hắc Ám thúc thúc, thúc có biết cha con là ai hay không?

- Hắn... Cả thế gian này ai mà chả nghe đến Lôi Trấn Phong năm xưa. Còn đồn đại, cha của hai con còn chưa có chết. Ha... Còn đồn đại có lẽ Bạch Phụng chính là Lôi Trấn Phong. Lời đồn đại của thiên hạ hai đứa cứ bỏ qua đi. Nếu Lôi Trấn Phong còn sống, hắn nhất định sẽ có ngày trở về. Hai ngươi về Hỏa Linh Thành đi.

Tạ Hồn Âm Thi nghe được câu chuyện giữa ba người thì bắt đầu động lòng. Tiêu Ngọc Lâm này không thèm bỏ đi mà quay trở lại. Bốn tên huyền tôn giả mà cũng không cầm chân được hắn. Trừ phi là tất cả hợp sức bày bố ra Nhật Nguyệt Thần Trận mới có thể giết được hắn. Giờ chỉ còn lại đội một, đội hai, đội ba, đội bốn và hai người Dương Nhất và Đại Nguyệt. Tổng cộng tất cả 18 người, đủ chín cặp để bày trận. Lão sẽ một mình phá kết giới. Tuy sẽ tốn công nhưng chắc chắn sẽ thành công. Tạ Hồn Âm Thi không tin minh tôn cảnh lại đấu không lại hai tên võ thần cảnh.

9 cặp Nhật Nguyệt vèo một lát đã mất đi 4 cặp thì không thể tin tưởng nổi. Sợ sệt biến thành căm thù. Thù cũ nợ mới đều đổ hết lên đầu của Tiêu Ngọc Lâm. Nếu 2 tiểu tử võ thần cảnh kia là người của Lôi gia, thì tại sao bọn họ lại không giết chết hai người này để trả thù cho Tạ Hồn Gia đã bị Thập Đại Sát Thần đồ sát. Tất cả những ánh mắt đều đổ sô về phía hai võ thần cảnh trẻ tuổi đang đứng trong trận pháp cường đại. Nếu tất cả phóng chưởng cùng lúc chắc chắn sẽ có thể phá được phòng thủ của trận pháp. Họ sợ là sợ Tiêu Ngọc Lâm cường đại kia một bên ngóng nhìn. Tạ Hồn gia còn đang toan tính thì Tiêu Ngọc Lâm đã động. Vạn Sát Phi đao khởi động đánh thẳng vào đám người Tạ Hồn.

Tiêu Ngọc Lâm như bỏ qua phòng thủ của hai tên võ thần cảnh trẻ tuổi Lôi gia. Như không để ý đến họ. Tạ Hồn Âm Thi phải dơ kiếm lên đón đỡ. Phi đao trước chưa đến, phi đao khác đã u hiếp các góc chết. 19 người Tạ Hồn rất nhanh đã bày xong thiên la địa võng chờ Tiêu Ngọc Lâm bước vào. An Quốc và Tiến Thành đứng trong trận pháp phòng thủ mà thầm lo cho Tiêu Ngọc Lâm gặp chuyện. Trong trận An Quốc đã bày kết giới không để lọt tiếng nhưng hai trẻ vẫn thì thầm.

- Nhị đệ, Hắc Ám thúc thúc rất đáng nghi. Bộ kiếm pháp kia là Vũ Loạn Càn Khôn phần ám sát. Lấy Độc Cô Kiếm làm chủ. Thúc làm sao biết?

- Tỷ nói bọn họ ở trong Tiên Duyên Chi Địa lâu vậy đã sảy ra chuyện gì. Đệ nghĩ có thể Hắc Ám thúc thúc học được chút da lông của Độc Cô Kiếm Pháp.

- Đệ nhìn thúc ấy đang vẽ trận văn. Vừa đánh vừa vẽ trận văn. Bọn họ người nào cũng đang bị Lâm thúc thúc cầm chân nhưng chúng ta cũng nên cẩn thận. Bị trúng một chiêu toàn lực của minh tôn giả trận pháp sẽ tan rã. Trúng thêm một chiêu là chúng ta khó lòng sống sót.

Bên ngoài trận pháp Tiêu Ngọc Lâm đã một kiếm tả xung hữu đột như chỗ không người. Nhật Nguyệt Thần Trận cũng vì chiêu số của Lâm mà mấy phen điên đảo. Tạ Hồn Âm Thi muốn tách ra một lát cũng bị phi đao theo sát. Tiêu Ngọc Lâm này hình như đang cố giết lão. Chỉ cần hơi sơ hở là Lâm đã lập tức phóng kiếm bám theo. Lão bực mình cười ha hả đánh đòn tâm lý.

- Ha ha ha. Tiêu Thần Vương được thiên hạ xưng danh là Bất Bại Ma Vương mà phải dựa vào 2 đứa trẻ hỷ mũi còn chưa sạch mà chiến đấu hay sao? Ngươi biết ta muốn bắt họ nên cố tình theo sát ta. Chỉ cần ta giết họ thì kiếm của ngươi cũng không tha cho ta.

- Ngươi lải nhải cái gì. Đánh thì đánh, không đánh thì chết đi.

- Khà khà khà... Nơi này có linh khí bạo nổ. Cho dù chúng ta có đánh đến thôn thiên ám địa cũng không ai biết đến. Hôm nay ta không giết được ngươi thì cũng sẽ giết chết hai tiểu tử này để báo thù cho Tạ Hồn Gia của ta.

- Bọn họ là hậu bối của Ngũ Hành Chí Tôn. Ngươi giết họ hừ hừ... Đến một người mang họ Tạ Hồn cũng sẽ không còn tồn tại. Ta chỉ cần đem tin và hình ảnh các ngươi giết chết họ, Lôi Nhã Lan kia nhất định sẽ dùng mọi giá moi các ngươi ra ha ha ha... Hay là ta còn có thể dùng đầu của các ngươi để trao đổi cùng Ngũ Hành Chí Tôn. Các ngươi sớm cũng chết, sau cũng chết. Thôi thì cứ ở đây mà từ từ lên đường đi thôi. Vạn Sát Phi Đao, Hắc Ám, Phong, Quang... BẠO!

Phi đao cứ chín cây lại hợp thành một nhắm thẳng người của các cường giả mà phóng đến. Từng đợt, từng đợt rất đẹp mắt. Những tiếng vun vút của phi đao xé gió như những viên đạn liên tục bắn vào Nhật Nguyệt Thần Trận. Bỗng nhiên trận pháp biến đổi. Tạ Hồn Âm Thi cười như điên:

- Ngươi tưởng trận pháp này chỉ có vậy thôi hay sao? Nhật Nguyệt Thần Kích biến!

Các võ giả chia ra hai đội, một bên nam, một bên nữ. Bọn họ đứng nối liền nhau thu kiếm. Người nam áp tay vào nữ rồi tay kia áp vào lưng của người phía trước. Cuối cùng truyền hết lực lượng cho Tạ Hồn Âm Thi.

- Ha ha ha... Ta đánh một kích này để xem ngươi làm sao đỡ cho bọn họ. Tiêu Ngọc Lâm, ngươi tưởng chúng ta ngu hay sao? Bọn họ khi không lại tìm đến sơn động này. Ngươi khi không lại dẫn chúng ta đến sơn động này. Tình cảm của ngươi với bọn họ có cái gì đó mập mờ. Bọn họ đi tìm cha, không lẽ người chính là cha của bọn họ hay sao? Ha ha ha...

Tiêu Ngọc Lâm gãi cằm suy nghĩ. Một kích kia Lâm khó lòng trực diện đón đỡ. Nhưng nếu không đỡ thì hai đứa trẻ đằng sau chết là cái chắc. Trong lúc nguy cấp Lâm bỗng nhiên vồ tay cười hề:

- Ngươi tưởng từ nãy đến giờ ta đánh đùa với các ngươi thôi sao? Hừ. Thiên Tôi Sát Ngục! Khởi!

Dưới mặt đất. Khung sắt bỗng chốc nhô lên bao bọc mọi người vào bên trong. Lồng sắt này đã trở thành môn bài để Tiêu Ngọc Lâm nổi danh. Thiên Tôi Sát Ngục của Tiêu Ngọc Lâm so với trận pháp của Thiên Lục Sát còn cường đại hơn rất nhiều. Hoàn toàn do sự khống chế của Tiêu Ngọc Lâm. Kể cả chí tôn giả rơi vào trong trận cũng không thể trốn thoát. Muốn phá trận thì chỉ có thể giết chết người bày trận ở bên trong. Tạ Hồn gia lần này chỉ có thể một mất một còn cùng Tiêu Ngọc Lâm mà thôi.

- Hay cho Tạ Hồn Âm Thi. Không ngờ lại moi được đám người Nhật Nguyệt Thập Tam Ưng ra giúp ngươi. Nhưng ngươi hình như còn quá ngu xuẩn so với tên Tạ Hồn Âm Bách kia. Các ngươi không cảm thấy lạ tại sao ta lại biết rất rõ về trận pháp bí mật của các ngươi hay sao?

- Phải... Ta cũng nghĩ đến nhưng cửu trận của Nhật Nguyệt Thần Trận tại sao ngươi có thể biết.

- Khoan nói đến việc đó đã. Ta còn biết được rất nhiều về trận pháp này. Tại sao ta lại để 9 cặp này sống sót. Ngươi tưởng ta chỉ đủ sức liệp sát 2 tổ đội thôi hay sao? Hừ... Chỉ là mấy tên huyền tôn cảnh lại dám cản ta. Không biết tự lượng sức mình.

Tạ Hồn Âm Thi dồn chưởng. Lão cũng biết chỉ cần lão phóng chưởng thì Tiêu Ngọc Lâm sẽ vòng ra phía sau giết được vài người. Trận pháp vì vậy mà sẽ nhất định bị phá. Chỉ là điểm lợi hại của Nhật Nguyệt Thần Trận không phải là do tất cả mọi người thủ trận mà là do một người thủ trận. Tạ Hồn Âm Thi chưa muốn dùng con bài này. Phía sau Dương Nhất và Đại Nguyệt đã quyết định thay hắn.

- Gia chủ. Giết chết con của Lôi Nhã Lan, đổ tội cho Tiêu Ngọc Lâm cấu kết võ giả Thiên Linh. Thiên Tôn nhất định sẽ theo cớ này mà tiêu diệt hắn. Chúng ta chết có thể vừa trả thù, vừa đổ tội được cho Tiêu Ngọc Lâm. Gia chủ mau phóng chưởng. Nhật Nguyệt Thần Chưởng này của ngài đủ để đánh xuyên trận pháp của hai đứa trẻ kia, đủ để xuyên thủng cả cái Thiên Tội Sát Ngục này. Ta không tin trận pháp nào có thể đỡ được Nhật Nguyệt Thần Chưởng. Huynh đệ, chúng ta nhập thể cùng gia chủ thôi.

Lời của hắn mới dứt thì tất cả mọi người đằng sau đã quyết định. Mấy vòng linh lực bao bọc bọn họ khiến Lôi An Quốc cũng phải thất kinh sợ hãi.

- Nhị đệ, nguy rồi. Bọn họ thiêu đốt linh lực dùng trận pháp truyền lại cho Tạ Hồn Âm Thi. Linh hồn của bọn họ đang nhập thể cùng Tạ Hồn Âm Thi. Bọn Cổ Ma này sống dai như đỉa. Cho dù thân xác bị tiêu hủy chúng cũng không chết. Hắc Ám thúc thúc khó lòng đỡ nổi một kích này cho chúng ta. Đời này kiếp này ta không thể chắm sóc cho đệ nữa rồi.

- Đại tỷ, là đệ ham chơi đã hại đệ.

- Hai đứa các ngươi đừng có ồn nữa. Đối diện cái chết thì phải suy nghĩ thoát hiểm. Lải nhải buông xuôi như vậy xứng làm con cái của Lôi gia hay sao?

Tiến Thành tiếc hận rơi vào cảnh này. Không ngờ lại bị Tiêu Ngọc Lâm mắng như thúc là một trưởng bối của Lôi gia. Lôi Tiến Thành không hy vọng Tiêu Ngọc Lâm cứu hắn vì từ trước đến nay quan hệ đôi bên chỉ là xã giao. Mặc dù Tiêu Ngọc Lâm đã nhiều lần tặng quà rất tốt nhưng đối với những gì đã nhận được Lôi Tiến Thành chưa từng để tâm. Trong lúc này Thành lại nghĩ đến công pháp Vũ Loạn Càn Khôn. Một công pháp nghịch thiên như vậy tại sao một phần lại ở trong tay của Tiêu Ngọc Lâm. Tại sao người này lại tặng chị em hắn? Tại sao từ trước đến nay mẹ lúc nào cũng dặn phải cung kính cùng Hắc Ám thúc thúc. Người này có cái gì đó khiến Thành cảm thấy rất gần gũi.

Cái chết như rất gần nhưng trong lúc này Thành bỗng nhiên không còn sợ chết. Đầu óc rất nhanh suy nghĩ các điểm mấu chốt, các kỷ niệm liên quan đến Tiêu Ngọc Lâm thúc thúc. Người này từ trước đến nay ngoài việc là một võ giả Cổ Ma thì đều như một trưởng bối của chị em Thành. Thành không kịp suy nghĩ quá lâu thì các cường giả Nhật Nguyệt Thần Giáo đã nhập vào một thể. An Quốc cố gắng bày thêm kết giới. Tay nàng nắm chắc thần khí chắn trước ngực.

- Nhị đệ, Chiêu thứ ba trong Vũ Loạn Càn Khôn – Thiên, Địa, Nhân Kiếm âm dương hợp nhất.

- Đánh xong chiêu đó chúng ta sẽ cạn kiệt linh khí, hết đường chạy.

- Mặc kệ, trước cũng chết sau cũng chết. Đi vào đường chết để tìm đường sống.

- Được. Liều mạng thôi. Dương kiếm!

- Âm kiếm!

- Âm Dương Hợp Nhất, Vũ Loạn Càn Khôn.

Tiến Thành, An Quốc xuất kiếm phóng ra một kích hết sức. Tiêu Ngọc Lâm chỉ gật gù đứng nhìn bên cạnh cũng không trợ giúp. Lúc kiếm của Tiến Thành và An Quốc phóng tới thì Tạ Hồn Âm Thi mở bừng mắt. Tóc lão bạc trắng như cước hóa đen. Mắt lão đỏ ngầu phóng ra một chưởng. Chỉ kịp nghe một tiếng ầm điếc tai thì cả Thiên Tội Sát Ngục đã vỡ nát. Từ trước tới nay chưa ai đủ sức phá vỡ kết giới của trận pháp này. Tiêu Ngọc Lâm đứng một bên vẫn chỉ gật gù bình tĩnh. Tay Lâm lại đánh ra thủ ấn, rất nhanh Thiên Tội Sát Ngục lại một lần nữa được bày ra. Bụi cát bay đi Tạ Hồn Âm Thi cười hà hà hài lòng với lực lượng mới có của mình. Đằng sau lão 18 cặp đã ngã quỵ. Linh hồn của họ đã cùng lão nhập thành một thể. Thân xác của họ cũng vì truyền hết linh khí mà khiến kinh mạch bạo nổ. Tiếng của lão vang vọng âm u tà dị như nhiều người cùng lên tiếng. Có giọng của nam, của nữ.

- Thì ra Hỗn Độn Thần Tôn cảnh là có cảm giác như thế này. Vũ trụ này chỉ có ta mới là đệ nhất.

Lão đảo mắt nhìn Lâm như người sắp chết nhưng không phát hiện ra Lâm đang sợ hãi. Trái lại Lâm đang nhìn lão chép miệng tội nghiệp.

- Bán thần tôn cảnh mà thôi. Có gì đâu mà phải ồn ào. Ngươi có thể khiến thiên địa sinh ra dị tượng hay sao? Đồ ngu!

- Hừ... Cả thiên địa này, chỉ có mình ta là đạt được cảnh giới này. Tiêu Ngọc Lâm ngươi hôm nay nhất định phải chết!

- Ta? Ngươi giết không nổi hai đứa trẻ mà còn ồn ào cái gì. Ta đang muốn xem Nhật Nguyệt Thần Công của ngươi tiếp cận chân thần là có ý gì? Nhật Nguyệt Hợp Nhất, Cửu Tinh Tranh Phong, Thiên Địa ảm đạm, Chân Thần tái sinh. Đọc đi đọc lại cũng không hiểu!

-......... Đó là tâm pháp của Nhật Nguyệt Thần Công. Chỉ truyền miệng. Làm sao ngươi biết?

- Ngươi muốn biết sao? Nói cho ta biết Chân Thần tái sinh có nghĩa là gì, họa may ta giữ lại mạng sống cho ngươi.

Tạ Hồn Âm Thi cất lên tiếng cười ồm ồm như quỷ khóc khiến Lôi Tiến Thành và Lôi An Quốc đang giả chết cũng phải rùng mình run sợ. Âm Thi lập tức phát hiện ra hơi thở yếu ớt của hai người họ thì hơi nhíu mày nhưng nghĩ rằng hai tên tiểu bối kia cũng không thể sống được lâu nữa nên phớt lờ bỏ qua. Tiêu Ngọc Lâm này làm sao biết được bí mật của Tạ Hồn gia.

- Hừ hừ... Ngươi không nói thì ta cũng sẽ ép cho ngươi phải nói mà thôi. Chân Thần nhập thể là công pháp tầng cuối cùng sau khi khởi động công pháp Nhật Nguyệt Thần Công. Có thể dùng thân thể để kêu gọi chân thần, biến thành chân thần! Có sức lực của chân thần, trảm phá vũ trụ, đạp đổ thời không.

Lâm trố mắt:

- Ngươi chắc thuộc hàng não rỗng. Cơ thể ngươi mà chứa đựng chân thần. Chưa được một khắc thì đã bị đốt thành bụi phấn. Bị người ta lừa còn trả thêm tiền. Đến đây đi, cho ta xem chân thần của ngươi được bao nhiêu cường đại.

Tại một góc Lôi An Quốc và Lôi Tiến Thành đang nằm bất động. Hai người trẻ tuổi cố tình giả chết. Thật không ngờ vào cái lúc bọn họ bị một chưởng kia xuyên phá đã có cường giả bí mật ra tay giúp đỡ. Bọn họ không bị gì nhưng người kia đã nói phải giả chết năm im bất động. Tinh thần lực của hai người dò xét tình hình phía trước, không dám ngồi dậy. Cuộc chiến của Tiêu Ngọc Lâm thúc thúc sắp bắt đầu, không nên phá rối thúc. Hình như thúc ấy đã đoán biết có người sẽ ra tay giúp đỡ. Cường giả thần bí kia nhất định là thần binh của gia tộc đã hộ chủ. Nhưng bằng vào linh trí này, đã bước xa cấp thần khí. Nhất định chí tôn khí bình thường cũng không bằng.

Tiêu Ngọc Lâm nói xong thì đưa ngón trỏ vẫy vẫy khiêu khích. Tạ Hồn Âm Thì hừ nhẹ đưa hai tay chập lại ép xuống hấp thu linh khí. Vòng xoáy linh khí như hai vòng nước xoáy cuốn lại vào nhau từ hai lòng bàn tay, một âm một dương khiến không khí xung quanh nổ lách tách.

- Nhật Nguyệt Hợp Nhất! Bạo!

Chưởng phong tuy chậm nhưng theo đà bay lại khóa hết thời không xung quanh Lâm. Cho dù Lâm muốn né cũng né không nổi. Lâm gật gù cười hề hề:

- Thì ra đây gọi là thiên địa ảm đạm hay sao? Khóa lại thời không xung quanh ta, ta muốn trốn cũng trốn không thoát? Tới tốt lắm.

- Nếm thử Phục Ngưu Thần Chưởng của ta đi.

Lâm nói xong thì mỉm cười tay phải xuất ra dương kình, tay trái xuất ra âm kình. Song chưởng phóng ra cùng lúc hai luồng kình lực hóa giải một chiêu cường đại của Tạ Hồn Âm Thi.

- Phục Ngưu Thần Chưởng? Chưa từng nghe qua. Tiểu tử ngươi cơ duyên cũng không tồi hả.

- Hé he he. Lão âm dương lẫn lộn ngươi thấy thích sao? Phục Ngưu Thần Chưởng của ta liên miên bất tận có tất cả 36 thức ta cường hóa thành 4 chiêu. Vừa rồi chỉ là chiêu đầu Ngưu thực ư dã. Ngươi tiếp thêm 3 chiêu còn lại của ta xem sao. Chiêu thứ hai Ác Ngưu Nan Độ. Song-ngưu đồng lao, Ngưu hổ tranh phong.

Một chiêu kế tiếp một chiêu. Hai chưởng liên tiếp vung lên. Vèo một cái Lâm đã lùi ra mấy chục thước để lại kình phong không ngừng dồn ép Tạ Hồn Âm Thi. Thi phụt ra một vũng máu hai tay run rẩy nhưng rất nhanh lão lấy lại được thăng bằng, chỉ bị đẩy lui vài chục bước rồi bất động như núi.

- Không ngờ Tiêu Thần Vương lại có được pho chưởng pháp cường đại như vậy. Một âm một dương, thể nào có thể lĩnh ngộ được Nhật Nguyệt Thần Chưởng của Tạ Hồn gia ta nhanh như vậy. Thần Địa thật sự rất tò mò về cảnh giới thật sự của ngươi.

- Ha ha ha... Nói đến Nhật Nguyệt Thần Chưởng ta phải cám ơn Tạ Hồn gia ngươi. Cũng nhờ pho chưởng này mà ta có thể hiểu ra Phục Ngưu Đồ Thư. Vào thời xa xưa, các vị tiền bối đã tìm ra phương thức vận hành kinh mạch dùng âm kình kết hợp với dương kình, trong cương có nhu, rất khó đón đỡ. Nhưng truyền đến đời ta thì ta lại không thể suy diễn cách kết hợp của nó bằng linh khí. Cũng may có Nhật Nguyệt Thần Công của nhà ngươi. Nếm thử tiếp của ta Phục Ngưu Âm Dương Đồ đi.

Lâm không để cho Tạ Hồn Âm Thi thở dốc lại xuất chiêu lia lịa:

“Sơn trung tầm ngưu (Trong núi tìm trâu)

Kiến tích dã ngưu (Thấy vết trâu hoang)

Lâm trung kiến ngưu (Thấy trâu trong rừng)

Đắc Ngưu Hội thủ (Bắt trâu đem về)

Mục ngưu ư dã (Chăn trâu ở đồng)

Kỵ ngưu quy gia (Cỡi trâu về nhà)

Vong ngưu tồn nhân (Trâu mất người còn)

Nhân ngưu câu vong (Người và trâu đều mất)

Phản bản hoàn nguyên (trở về cội nguồn)

Nhập triền thụy thủ (Buông tay vào chợ)

Ngưu tẩu như phi (Trâu chạy như bay)

Tứ ngưu phân thi (4 trâu phân thây)

Lưỡng ngưu tranh phong

Thanh ngưu nhập điền (Trâu hoang vào ruộng)

Kiến ngưu tại điền (thấy ngưu trong vườn)”

- Đánh xong rồi nghỉ.

Thân pháp của Lâm lao lên phía trước, chưởng pháp nối tiếp nhau liên miên bất tận. Chiêu trước nối liền chiêu kia. Đến khi Lâm thu chưởng thì Tạ Hồn Âm Thi đã bị trúng chưởng cùng mình. Thần hình nổ nát. Sinh tử chi cảnh nhờ vào máu huyết và linh khí từ từ hội tụ lại nhưng hơi thở của lão chỉ còn thoi thóp. Đôi mắt lão căm hờn với thân hình run rẩy:

- Ta... Không... Cam... Lòng... Tiêu Ngọc Lâm. Ta sẽ cùng ngươi đồng quy vô tận. Nhật Nguyệt Thần Công, Chân Thần Nhập Thể... Bạo!

Các phân hồn của chín cặp Thập Tam Ưng tuy nhập chung thân xác nhưng bọn họ như vẫn là các linh hồn khác thể. Sau khi bị đánh bại thì như bị tan rã. Trong lúc này lởn vỡn bay lượn quanh thân xác của Tạ Hồn Âm Thi tạo ra một vòng xoáy không cho ai đến gần. Các linh hồn khóc cười cùng lúc tạo lên những âm thanh âm u của bao loài ma quỷ. Tế hết 18 linh hồn của huyền tôn cảnh để đổi lấy sức mạnh của chân thần trong thời gian ngắn ngủi. Đó là cảnh giới cuối cùng của Nhật Nguyệt Thần Công: Chân Thần Tái Sinh. Tiếc rằng một cơ thể của bán thần tôn cũng không thể chứa chấp chân thần nên khi đánh ra chiêu này thì chủ nhân cơ thể cũng sẽ bị bạo nổ mà chết. Nếu không phải lúc sinh tử thì Tạ Hồn Âm Thi đã không dùng đến chiêu này. Tiếc rằng hắn không còn đường lựa chọn.

Linh khí xung quanh của Tạ Hồn Âm Thi bị cơ thể hắn nuốt trọn. Tóc hắn từ đen lại đổi thành màu đỏ rực như máu bay lượn như những con rắn uốn mình trước gió. Giọng của hắn cũng biến đổi rồi linh hồn của hắn cũng theo sự thay đổi của cơ thể mà bị thiêu đốt dần. Thân hình như linh xà của Lâm giờ đã không phải là Tạ Hồn Âm Thi nữa. Chỉ còn lại chấp niệm và sát niệm của hắn đối với Lâm. Khi thân hình kia mở miệng thì Lâm cảm thấy bắt đầu run sợ. Đây quả nhiên là sức mạnh của chân thần. Lâm đã tiếp xúc cùng tiên nhân không biết bao nhiêu lần nhưng cảnh giới này rất khiến Lâm phải rùng mình muốn bái lạy không dám phản kháng.

- Ảo cảnh! Ta là Hỗn Độn! Thiên Địa Hồn Nhãn, phá cho ta!

Khi Lâm phát hiện ra mình đang bị một lực lượng hút vào truyền tống trận và dùng Thiên Địa Hồn Nhãn phá trận thì chỉ trong vài tích tắc, Thiên Tội Sát Ngục Trận cũng bị lực lượng thần bí kia phá tan. Lôi An Quốc, Lôi Tiến Thành mở mắt nhìn quanh thì phát hiện ra nơi này đã không còn là sa mạc nữa. Nơi này như một phiến thiên địa bị xé nát. Từ nơi này nhìn xuống một vực thẳm không đáy như đứng trên một hành tinh chết nhìn ra vũ trũ vô tận âm u tăm tối. Các vì sao lấp lánh tỏa sáng rất gần như chỉ cần đưa tay là có thể hái xuống được. Trước mặt họ là Tiêu Ngọc Lâm đang đứng cùng bốn cường giả. Tiến Thành và An Quốc có thể cảm nhận được hơi thở cường giả của năm người này sâu không thể tưởng nhưng nếu đem so với thân ảnh đang đứng quay lưng lại bọn họ thì vẫn còn kém rất xa.

Tiêu Ngọc Lâm cũng không e ngại. Lâm rất bình tĩnh ngắm nhìn phiến vũ trụ này. Xa xa Lâm còn nhìn thấy các mảnh hành tinh vỡ nát. Bỗng nhiên địa danh của một nơi lóe lên tâm trí Lâm:

- Tiên Chiến Mộ Địa. Tiền bối chắc chắn là Tiên Mẫu.

Cường giả quay lưng lại thở dài.

- Tiên Mẫu. Đã lâu rồi không có ai dám gọi ta bằng cái tên đó. Nếu có gọi, thì các ngươi phải gọi ta là Định Mệnh. Ta chính là chân thần duy nhất đủ tư cách thao túng vạn vật, trên đời này chỉ có ta duy ngã độc tôn. Ta chính là Định Mệnh.

Lâm thì thào rồi gật gù bắt đầu hiểu ra điều gì.

- Định Mệnh trớ trêu... ha ha ha... Ta bắt đầu hiểu ra rồi. Bà chính là định mệnh ka ka ka... Thì ra năm xưa rớt cục là vậy. Bà tưởng mình là Định Mệnh thật hay sao? Vậy tại sao bà không có thật thể? Phải đi mượn thân xác của tên kia? Bà tự xưng là Định Mệnh nhưng lại không thể khống chế được định mệnh của chính mình. Ha ha ha... Mệnh cách của bà trước sau gì cũng bị diệt.

- Ngươi... tiểu tử vô tri, dám khinh thường ta. Để ta xé tan mệnh cách của ngươi.

Lời nói vừa dứt thì tay của vị cường giả kia đã hóa trảo. Những móng tay dài như những mũi kiếm đánh đến. Lâm không thể đón đỡ, như thời không chi cảnh bị cường giả kia hoàn toàn thao túng. Linh hồn của Lâm bị cắt đứt khỏi thân xác. Khuôn mặt vì vậy mà cũng mất đi dị hỏa che khuất để lộ ra hình dáng của Lôi Trấn Phong.

Lão Hắc bực mình thét lên nhưng ra tay không kịp cản. Long nữ cũng gào lên biến thành một mẫu long phun lửa điên cuồng nhưng không cách gì thoát khỏi bàn tay vô hình của vị cường giả kia. Một trảo khủng bố như bàn tay của Như Lai Phật Tổ khóa chặt Tôn Ngộ Không khiến tất cả năm cường giả đỉnh phong của Thiên Linh Thế Giới lại chịu không nổi một kích. Lôi An Quốc bị thời không chi cảnh của chân thần đóng băng không thể cử động nhưng duy nhất chỉ có Lôi Tiến Thành bực mình dậm chân. Thành không biết làm mới có thể bước lên một bước. Nghiến răng rút đại con dao của An Quốc đeo bên hông cắm phập vào bàn tay kia của mình.

Máu của cường giả bắn ra khiến Thành đau nhưng đồng thời cũng phá tan sự khống chế thời không của chân thần đối với hắn. Thành chỉ buột miệng kêu lên hai tiếng “Phụ thân!” trước khi thân hình của cả năm người đã bị bàn tay của vị cường giả kia thôn phệ nuốt trọn vào bóng tối. Thì ra Hắc Ám thúc thúc chính là phụ thân. Người đã lấy thân nhập hiểm để thu thập tình báo và làm đảo điên Cô Ma tộc. Người chính là Nguồn Tin mà mẫu thân đã nhiều lần nhắc đến trong các buổi họp căng thẳng đầy sự bí ẩn. Tấm màn đen che mắt thế nhân bỗng nhiên bị kéo xuống. Lôi Tiến Thành bỗng dưng cũng hiểu ra rằng với cảnh giới luyện khí của phụ thân, thì ra người chưa từng rời xa chị em họ. Người lúc nào cũng ở bên cạnh dạy dỗ và chăm sóc hai chị em hắn. Người cũng chính là Mộc thúc, Thủy thúc và là tất cả những cường giả đã chiếm ngôi thập cường của Phong Thần Bảng. Khí tức này của Hắc Ám thúc thúc rất giống những người khác. Không ai có thể phát hiện ra nhưng giữa cha con lúc nào cũng có linh cảm vô hình.

- Phụ thân! Không... trả phụ thân lại cho ta!

Trong lúc sinh ly tử biệt Lôi Trấn Thành bỗng nhiên phá thần thành tôn. Linh khí từ khắp nơi bị hắn hút về. Kể cả lực lượng vô hình từ bàn tay của cường giả thần bí kia cũng bị Thành hút hết. Lực lượng tà ác kia thôn phệ Thành, ăn mòn Thành nhưng Thành đã không còn biết sợ. Trong thâm tâm của Thành chỉ nghĩ, nếu có thể hút hết lực lượng tà ác kia đi, hắn sẽ cứu được cha.

Lôi Trấn Phong đâu phải kẻ vô dụng chịu không nổi một kích. Từ trong bàn tay khổng lồ kia một tia sáng lóe sáng chém đứt hết các ngón tay đang nắm giữ năm vị cường giả:

- Hỗn Độn hiện, thiên hạ kinh! Thành nhi, lời tiên tri của nhị bá ngày hôm nay trở thành hiện thực. Bước lên đây đi. Cơ thể vô khuyết của Hỗn Độn chính là của con. Ha ha ha... Định Mệnh sao? Giờ ta đã hiểu được sứ mệnh của ta tại thế giới này. Ta chính là phải tiêu diệt ngươi!

Lại một kiếm nữa chém ra. Nối tiếp đó là vô số chỉ được bắn ra phá nát thân thể của Tạ Hồn Âm Thi giờ đang cháy thành tro tàn. Thân xác của Tạ Hồn Âm Thi vì không chịu được sự cường đại của chân thần. Lúc chân thần sử dụng linh khí thì cơ thể của Thi đã từ từ bị tan rã. Giờ lại bị Phong phá hủy nên rất nhanh đã thành tro tàn. Chỉ để lại tàn ảnh của Định Mệnh đang cười ha hả:

- Muốn tiêu diệt ta sao? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi Hỗn Độn Thánh Thể. Cuộc chiến lần này ta lấy mạng con ngươi trước. Muốn hấp thu thần lực của ta sao? Không tự lượng sức mình.

Thân ảnh của Định Mệnh dần dần tan đi. Nụ cười của nó vẫn vang vọng khắp vũ trụ tinh không khiến đất trời rung chuyển. Lôi Trấn Phong để lộ bộ mặt thật, không còn dị hỏa thiêu đốt làm biến dạng quay lại đỡ Tiến Thành. Cuối cùng thì Thành cũng chịu không nổi lực lượng của chân thần để rồi phải ngã quỵ. Lâm rất nhanh ôm con vào lòng cố truyền linh khí ngăn chặn lại sự ăn mòn của lực lượng tà ác. Trên môi của Thành vẫn nhoẻn một nụ cười.

- Phụ thân... Hài nhi bất hiếu.

Như một lời trân chối Thành đã rời khỏi thân xác. Phong đưa tay vuốt nhẹ để có thể hấp thu linh hồn của Thành nhưng không thể nắm bắt. Linh hồn này của Thành thoát ra khỏi cơ thể rồi lượn lờ trên không trung sau đó vụt tắt phía Sáng Thế Tinh đang bay tới. Lôi An Quốc nước mắt đầm đìa đẫm lệ lắc đầu như không tin tưởng nổi. Nàng chạy lại ôm em vuốt nhẹ cái má phính:

- Nhị đệ, chúng ta cuối cùng cũng tìm thấy cha rồi. Cuối cùng thì ta cũng khuyên được cha về. Thì ra cha chưa từng rời bỏ chúng ta. Cha rất thương đệ. Cha là cường giả có việc phải làm. Đệ đệ mau tỉnh lại đi. Tại sao lại là đệ? Tại sao lại không phải là ta?

Tiếng của An Quốc nức nở khiến Phong cũng phải ngậm ngùi. Đây không phải là kết cục mà Phong muốn thấy. Thành nhi liên quan đến Sáng Thế Tinh nhưng tại sao hắn lại chết được. Tại sao Phong không thể nắm bắt được linh hồn của con mình? Chỉ cần nắm bắt được linh hồn của Thành nhi, vậy cho dù hắn bị tan xác thì Phong cũng có thể luyện chế lại một cơ thể càng cường đại hơn nữa cho con mình. Tại sao? Nhiệm vụ của ta là phải đối kháng với một chân thần cường đại. Một tồn tại đủ cường đại để khống chế số kiếp của vô vàn sinh linh. Một tồn tại tự xưng là Định Mệnh. Đủ cường đại để khiêu chiến cả Hỗn Độn đã tạo ra chân thần. Nếu Phong không thể giữ mạng cho con mình vậy thì tất cả đều vô nghĩa. Tâm trí của Phong tự nhiên đã không còn thiết gì nữa. Nhất định phải nắm bắt được linh hồn kia lại. Không thể để cho nó chuyển kiếp.

- Thiên Địa Hồn Nhãn, khởi ra cho ta!

Đôi mắt của Hỗn Độn bỗng nhiên xuất hiện. Không gắn kết cùng thân xác của Phong nhưng đã hòa vào vũ trụ. Phong nhắm mắt lại. Tách rời các giác quan rồi tận lực hấp thu linh khí đang không ngừng từ bốn phương tám hướng đang ùa về. Lôi An Quốc có thể tưởng tượng được như tất cả linh khí của vũ trụ giờ đang được phụ thân mình hấp thu. Đây mới là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mà chị em của nàng theo đuổi. Thiên Địa Hồn Nhãn của phụ thân mới cường đại làm sao, như con mắt của chân thần có thể nhìn xuyên thời không của các giải ngân hà trong vũ trụ. Đôi mắt truy tung linh hồn của Tiến Thành đang rất nhanh lao tới hướng bay của Sáng Thế Tinh.

Phong phóng xa tầm mắt nhìn vào phía Sáng Thế Tinh đang xuất hiện. Sáng Thế Tinh từ trước đến nay chưa từng sáng như đợt này. Đây là đợt cuối cùng Sáng Thế Tinh xuất thế. Sáng Thế Tịnh tưởng chừng to lắm nhưng khi Thiên Địa Hồn Nhãn của Phong khai hỏa đến mức tận cùng mới phát hiện, Sáng Thế Tinh thì ra chỉ là một khối thiên thạch cỡ một người lớn. Phong đưa pháp nhãn thẩm thấu vào bên trong thiên thạch thì bỗng chốc giật mình. Phong cất giọng cười ha hả rồi chắp tay sau lưng ngắm nhìn vũ trụ. Lôi An Quốc thấy phụ thân mình cười ngất ngưởng thì lắc đầu an ủi:

- Phụ thân, xin đừng đau buồn. Thành đệ hy sinh không oan uổng.

Phong quay lại nhìn con gái mỉm cười vuốt nhẹ lên má:

- Thành nhi chết rồi sao? Ha ha ha... Hắn chính là Sáng Thế Tinh. Sẽ không chết được đâu. Con về báo lại cho Lan nhi, tận lực đuổi bắt Sáng Thế Tinh. Bắt được thì phải đem giấu đi đừng để Thiên Tôn phát hiện ra. Ha ha ha... Định Mệnh không thể tồn tại nên mụ cần một thân thể Hỗn Độn mới có thể tái sinh. Muốn nuốt cơ thể của ta lại bị ta giết ra từ bên trong. Cơ thể kia của Thành nhi là do ta và Lan nhi tạo ra không phải là cơ thể của chính hắn. Chúng ta chỉ đưa được linh hồn của Thành nhi đến thế giới này chuyển kiếp mà thôi. Tên mặt trắng, cuối cùng ta cũng đã hiểu rồi. Ngươi chính là ta, và ta cũng chính là ngươi. Chúng ta một là thân xác, một là linh hồn. Ngươi đã đến đây trước ta, giữ thân xác cho ta. Phần linh hồn cường đại hơn đã đến sau. Còn của Thành nhi thì là ngược lại.

Phong trong một tia sát na phá giải được rất nhiều khúc mắc. Tự nói cho mình như lý giải mọi việc:

- Linh hồn của chúng ta đã bị tách ra từ lúc nào ta cũng không rõ, nhưng ta nhất định sẽ đi tìm hiểu điều này. Còn Thành nhi đến thế giới này cũng chính là như vậy. Thân xác của con ta, chính là đang nằm trong thiên thạch Sáng Thế Tinh kia. Ha ha ha!!! Ta đã tìm ra hắn. Hỗn Độn hiện, Thiên hạ kinh chính là như vậy. Ta đã hiểu rồi. Ta không phải Hỗn Độn Thánh Thể duy nhất. Lời tiên tri của Thần Toán Chí Tôn chính là ám chỉ con ta! Sự xuất hiện của Sáng Thế Tinh mới chính là sự bắt đầu chuỗi sự kiện diệt vong của Thiên Ma Chí Tôn và chân thần Định Mệnh. Ha ha ha!!! Tiên Mẫu Định Mệnh hay sao? Cuối cùng ngươi cũng xuất đầu lộ diện ra rồi. Tồn tại của thời Tiên Cổ, ta khiêu chiến ngươi!
Bình Luận (0)
Comment