Lúc trở lại phủ Hoàn, tôi đem lời của Ninh Thọ huyện chúa bẩm báo lại với Đại trưởng công chúa.
“Lời này là do Ninh Thọ huyện chúa nói với ngươi ư?” – Đại trưởng công chúa kinh ngạc hỏi.
Tôi đáp – “Đúng ạ.”
“Dự Chương Vương không ưng thuận sao?” – Bà hỏi.
Tôi đáp – “Dự Chương Vương không nói rõ ra, chỉ bảo nô tỳ đem lễ vật về.”
Đại trưởng công chúa trầm ngâm một lát, rồi cười nhạt.
“Lão cáo già này, chẳng qua là đang giả vờ giả vịt mà thôi.” – Bà nói – “Sau đó lại đẩy nữ nhi ra mặt.”
Tôi nói – “Nói như vậy, có nghĩa là phía bên Dự Chương Vương đã không còn đáng ngại nữa?”
“Hắn chẳng qua là gió chiều nào xoay chiều ấy, có gì mà đáng ngại?” – Đại trưởng công chúa nói – “Không cần quản hắn.”
Trong lúc tôi và Đại trưởng công chúa đang nói chuyện với nhau, một nội thị ở ngoài xin được vào bẩm báo, nói là Vương thị, thê tử của Hoàn Giám đưa thiệp mời tới, muốn xin Đại trưởng công chúa xem qua.
Đại Trưởng công chúa cho phép nội quan bước vào trong, sau khi xem qua thiệp mời liền nở nụ cười.
“Phía bên kia quả nhiên nóng ruột rồi, đã có tin tức.” – Bà vừa nói vừa đưa tấm thiệp cho tôi.
Tôi nhận lấy, mở ra, bên trong viết thu mẫu đơn trong phủ Hoàn Giám đã nở, mời Đại trưởng công chúa ngày mai tới phủ thưởng hoa.
Trong thiệp còn nói, mời thêm tất cả nữ quyến thân thích cùng đến chung vui.
Tấm thiệp này nhìn qua thì tầm thường, nhưng lần trước lúc Đại trưởng công chúa đến phủ của Tạ Huyên từng ám chỉ chuyện này.
Người của Tạ thị đều là những kẻ thành tinh trên chốn quan trường, sao lại có thể không rõ căn nguyên trong ấy.
Ngày hôm sau, Đại trưởng công chúa cẩn thận trang điểm một phen, đưa tôi theo cùng, đúng hẹn đến phủ của Xương Ấp Hầu.
Xương Ấp Hầu phu nhân Vương thị là chị em dâu với Đại trưởng công chúa.
Hai nhà tuy không chung phủ nhưng ngày thường vẫn hay lui tới.
Mặc dù triều đình nghiêm cấm du nhạc nhưng chủ yếu là nhắm vào nam nhân, nữ quyến của các nhà vẫn đươc cho phép qua lại bình thường.
Còn chưa bước chân vào cửa đã thấy Vương thị ra ngoài nghênh đón.
“Sao hôm nay công chúa lại tới trễ như vậy?” – Vương thị hành lễ, cười nói – “Thiếp suýt nữa còn cho rằng công chúa không tới, đang định sai người sang mời.”
Đại trưởng công chúa nói – “Hôm nay thức dậy hơi trễ cho nên mới đến muộn.” – Dứt lời bà nhìn vào bên trong phủ nói – “Người đều đến cả rồi sao?”
Vương thị mỉm cười nói – “Đều đến từ sớm rồi, chỉ chờ công chúa mà thôi.”
Đại trưởng công chúa cười một tiếng, đi theo Vương thị vào bên trong.
Hoa viên trong phủ Xương Ấp Hầu rất lớn, Hầu phu nhân yêu chuộng hoa cỏ phương Nam vì vậy liền cho xây mấy nhà ấm ở trong vườn, lại vận chuyển rất nhiều cây quý, danh hoa từ phương Nam tới, vô cùng nổi danh ở Lạc Dương.
Khí hậu ở phương Bắc chuyển lạnh sớm hơn so với phương Nam, ở trong nhà ấm, thu mẫu đơn đã nở rộ hết cả, hồng hồng diễm diễm, cực kỳ rực rỡ.
Không ngoài dự đoán, Thái tử phi Tạ thị cũng có mặt ở đây, ngồi ở bên cạnh nàng là phu nhân của Tạ Hâm, Quách thị.
Mọi người đều đứng dậy hành lễ, Đại trưởng công chúa nhìn Thái tử phi, cười nói – “Hôm nay thần sắc của Thái tử phi tốt quá, sao không thấy Hoàng thái tôn tới cùng?”
Thái tử phi nói – “Thái tôn phải đến cung học đọc sách, không đi được, vậy nên chỉ có một mình thiếp tới.”
Đại trưởng công chúa gật đầu.
Mọi người cùng hàn huyên một hồi, Quách thị nói với Vương thị – “Thiếp nhớ, năm ngoái hoa lan trong phủ phu nhân cũng nở rực rỡ vô cùng, Thái tử phi thích lắm, không biết hiện giờ đã nở hoa hay chưa?”
Vương thị trả lời – “Mới hé nụ một chút, có điều năm nay hoa không đẹp nên không dám mời chư vị tới thưởng thức.”
Quách thị nói – “Có xá gì đâu.”
Thái tử phi nói với Đại trưởng công chúa – “Thiếp nghe nói công chúa cũng thích hoa lan, ngày hôm nay được dịp tới đây, không bằng chúng ta cùng đi dạo thưởng thức, không biết ý công chúa thế nào?”
Đại trưởng công chúa mỉm cười – “Thái tử phi giống ta, đều là người yêu hoa, sao ta lại từ chối được?”Hoa lan nổi danh quý giá, vì vậy mà nhà ấm nuôi lan được độc chiếm riêng một góc hoa viên, còn chưa bước vào trong đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng đưa ra.
Nhà ấm không lớn, ngoại trừ tôi thì chỉ còn Đại trưởng công chúa cùng Thái tử phi.
Tôi đi tụt về phía sau mấy bước, đưa mắt nhìn quanh.
Hoa lan của Vương thị có nhiều chủng loại vô cùng phong phú, nhờ được phòng ấm nuôi dưỡng nên rất nhiều chậu đã nở hoa rực rỡ, bày ra đủ loại tư sắc, hoặc tao nhã hoặc tươi đẹp.
“Mùi hương này đúng là tuyệt luân.” – Đại trưởng công chúa vừa tản bộ vừa thở dài mà than – “Tài nghệ nuôi lan của Vương phu nhân quả nhiên danh bất hư truyền.”
Thái tử phi im lặng không đáp lời, đợi đến khi Đại trưởng công chúa xoay đầu lại, nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt bà, vái một vái thật sâu – “Xin Đại trưởng công chúa cứu lấy mẹ con thiếp!”
Đại trưởng công chúa kinh hãi – “Thái tử phi làm gì vậy!” – Vừa nói vừa đánh mắt ra hiệu với tôi.
Tôi hiểu ý, đi tới chỗ cửa nhà ấm, ngăn không cho kẻ khác rảnh rỗi đi nhầm vào.
Đại trưởng công chúa đỡ Thái tử phi đứng lên, trên mặt Thái tử phi lúc này đã đầm đìa nước mắt.
“Đại trưởng công chúa minh giám.” – Thái tử phi run rẩy nói – “Hôm đó ở trong phủ của phụ thân, nghe được những lời của công chúa, sau khi thiếp trở về cung liền không thể an giấc.
Thiếp đã suy nghĩ nhiều đêm, nỗi khổ ở trong lòng thiếp chỉ có công chúa mới có thể giải được.”
Đại trưởng công chúa hỏi – “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thái tử phi lau nước mắt, nói – “Chính là chuyện của Thái tử.”
Đại trưởng công chúa kinh ngạc hỏi lại – “Thái tử ư?”
“Vâng.” – Thái tử phi lau nước mắt nói – “Từ khi Thái tử giám quốc đến nay, mỗi ngày đều ăn chơi hưởng lạc, không hỏi đến chính sự.
Thiếp cùng chư vị nội quan Đông cung đều lo lắng khôn nguôi, nhưng Thái tử không những không nghe, mà chỉ cần hễ có người muốn khuyên nhủ là lập tức nổi giận.
Từ trước tới nay, Thái tử vì tin vào lời xàm ngôn của Tuần Lương để nên vô cùng chán ghét mẹ con thiếp, hiện giờ lại càng tệ hơn.
Thiếp từng khuyên can Thái tử bảo trọng thân thể, không nên rượu chè thâu đêm, nhưng Thái tử lại nổi giận, còn động thủ đánh thiếp…” – Nói đến chỗ đau trong lòng, Thái tử phi lại khóc nức lên.
Đại trưởng công chúa vỗ về an ủi, đỡ Thái tử phi ngồi xuống.
“Có Tuần thị xúi bẩy, cho nên Thái tử cực kỳ hận mẹ con thiếp, luôn ôm lòng muốn phế truất.” – Thái tử phi lau nước mắt, tiếp tục nói – “Cho dù thiếp có chết thì cũng tuyệt không một câu oán hận, nhưng Thái tôn vẫn còn quá nhỏ, lần trước thằng bé đổ bệnh cũng chính vì bị chuyện này làm cho hoảng sợ.”
“Lại có chuyện như thế ư?” – Đại trưởng công chúa cau mày, cả giận nói – “Tuần thị kia là ai mà dám coi trời bằng vung như vậy.”
Thái tử phi ôm mặt, khóc không thành tiếng – “Tuần thị là cháu gái của Thái phó, ỷ vào sự sủng ái của Thái tử mà luôn hoành hành ngang ngược trong Đông cung.
Hiện giờ Thái phó đương đắc thế, ả lại càng hung hăng càn quấy, ngay cả thiếp và Thái tôn, ả cũng không thèm để vào mắt.”
Đại trưởng công chúa an ủi nói – “Thái tử phi chớ buồn, chuyện này thiếp đã biết.
Hoàng thái tôn là do bệ hạ lập ra, xem như là trữ quân, cho dù thiếp có phải liều cái mạng già này, cũng quyết không để cho gian thần đắc ý.”
Thái tử phi nghe thấy vậy lại càng khóc lóc thảm thiết.
“Nếu công chúa có thể giúp mẹ con thiếp, thì cho dù có phải thịt nát xương tan để hồi báo, thiếp cũng không chối từ!” – Thái tử phi vái thêm lần nữa.
“Xin Thái tử phi mau đứng lên!” – Đại trưởng công chúa đỡ Tạ thị dậy, nhìn nàng, thở dài nói – “Lý do mà Tuần Lương để có thể không buồn kiêng dè như thế là bởi vì Thái phó.
Từ khi bệ hạ ngã bệnh, bè lũ họ Tuần lộng hành hống hách, từ lâu đã khiến cho toàn triều bất mãn, nhưng nếu muốn xử lý chuyện này chỉ e sẽ dính líu rất rộng.
Không biết chuyện Thái tử phi đến nhờ thiếp giúp đỡ, Phú Bình Hương Hầu có biết hay chăng?”
“Phụ thân thiếp tất nhiên là biết chuyện.” – Thái tử phi nói – “Song phụ thân bị Thái phó giám sát kỹ càng nên không thể đến.
Lòng thiếp lại bí bách bất an nên mới cùng mẫu thân đến đây, trần tình cùng công chúa.”
Trong lòng tôi lại nghĩ, ông già Tạ Hâm này trái lại cực kỳ thận trọng, có lẽ ông ta để Thái tử phi đến trước chính là để dò xét xem lời Đại trưởng công chúa nói là thật hay giả, chẳng ngờ Thái tử phi lại không nhịn được, đem tất cả mọi chuyện nói toạc cả ra.
Đại trưởng công chúa mỉm cười nói – “Nếu đã vậy, xin Thái tử phi yên tâm, thiếp nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của Thái tử phi.”Đại trưởng công chúa ở trong nhà ấm thương nghị với Thái tử phi một lúc lâu, thỏa thuận hết thảy mọi chi tiết.
Về chuyện canh gác Tư Mã Môn, Thái tử phi bằng lòng nói – “Chuyện này thiếp có thể đảm bảo, tuyệt đối không có sai sót.”
Đại trưởng công chúa gật đầu – “Có lời này của Thái tử phi, thiếp cũng an lòng rồi.”
Hơn một giờ sau, hai người mới bước ra khỏi nhà ấm.
Lúc chia tay, trên mặt Thái tử phi đã không còn vẻ sầu oán, khóe môi ngậm nét cười, tinh thần phấn chấn.
Lúc trên đường hồi phủ, Đại trưởng công chúa hỏi tôi – “Hiện tại, điểm then chốt nhất cơ bản là đã thông suốt, bước kế tiếp nên làm như thế nào?”
Tôi nói – “Chuyện cần lo hiện giờ vẫn là chuyện của chư tướng trong điện.”
Đại trưởng công chúa gật đầu, lại hỏi – “Lúc ngươi bốc toán, trời cao không chỉ ra con đường nào khác hay sao?”
Tôi nói – “Chỉ e chuyện chư tướng trong điện liên quan đến Thiên tử, trời cao không thể chỉ rõ được.”
Đại trưởng công chúa cau mày, không nói tiếng nào.
Lúc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Hoàn, mặt trời đã ngả về Tây.
Đại trưởng công chúa vừa bước xuống xe thì đã thấy Lý thị đón sẵn.
“Công chúa,” – Bà thấp giọng nói – “Có người nói muốn gặp công chúa, hẹn sẽ chờ ở chùa Bạch Mã tới giờ Thân hai khắc.”
Đại trưởng công chúa nhìn vẻ mặt bất định của Lý thị, hỏi – “Là người nào?”
Lý thị không đáp, chỉ móc từ trong tay áo ra một tờ giấy, phía trên có một dấu ấn nho nhỏ, là ấn của hoàng hậu.
Đại trưởng công chúa lộ ra vẻ kinh ngạc.
Theo lời của Lý thị kể lại, sau giờ Ngọ, lúc bà ta đang ngủ thì bị người hầu đánh thức dậy, nói là ở bên ngoài phủ có một người muốn gặp.
Lý thị đành phải đi ra xem, hóa ra người đến là một cung nhân mà bà ta quen biết từ trước, hiện tại đang hầu hạ bên cạnh hoàng hậu.
Cung nhân kia đưa cho Lý thị một tờ giấy, bảo bà ta chuyển lại cho Đại trưởng công chúa, nói xong liền đi.
Đại trưởng công chúa nghe xong liền trầm ngâm một hồi, bảo Lý thị lui ra.
“Theo ý của ngươi thì hoàng hậu muốn gặp ta vì chuyện gì?” – Bà hỏi.
Tôi nói – “Chỉ e là cùng một chuyện giống như công chúa.”
Đại trưởng công chúa gật đầu – “Ta cũng nghĩ như vậy.
Hoàng hậu ngày ngày ở trong cung, bây giờ sợ rằng còn lo lắng hơn cả ta.” – Dứt lời lại hỏi tôi – “Nếu như hoàng hậu muốn bắt tay với ta, ngươi nghĩ ta có nên đồng ý hay không?”
Tôi nói – “Điều này còn phải xem công chúa muốn lật đổ Tuần Thượng, hay là lật đổ Thái tử.”
Đại trưởng công chúa nói – “Lời này có ý gì?”
Tôi nói – “Công chúa lật đổ Tuần Thượng, là vì trừ gian; Tạ thị lật đổ Tuần Thượng, là vì bảo vệ Hoàng thái tôn.
Tất cả dự tính của công chúa và Tạ thị, đều nằm ở trên người Hoàng thái tôn.”
Đại trưởng công chúa gật đầu – “Đúng vậy.”
“Nhưng hoàng hậu thì không giống vậy.
Hoàng hậu ra tay tất nhiên là vì muốn lập Nhị hoàng tử.”
Thần sắc của Đại trưởng công chúa đột ngột thay đổi – “Hoàng hậu lại dám có dã tâm như vậy?”
Tôi nói – “Nếu như Đại trưởng công chúa là hoàng hậu thì sợ rằng cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Dù Tuần thị sụp đổ thì Thái tử vẫn là trữ quân.
Ở trong mắt của Thái tử, khiến cho Tuần thị sụp đổ tuyệt đối không phải là công lao, mà là tội lớn.
Nếu như y kế thừa đại thống, hoàng hậu sao có thể an tâm.”
Đại trưởng công chúa nhíu mày, hồi lâu mới gật đầu nói – “Nói có lý.”
“Hoàng hậu nhất định không biết tính toán của công chúa, lần này hẹn gặp sợ rằng chỉ vì một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chiếu thư của Thái hậu.” – Tôi nói – “Hoàng hậu không gần gũi với Thái hậu, nếu hoàng hậu ra mặt đi thỉnh cầu, chỉ e Thái hậu sẽ không đồng ý.”
Ánh mắt đại trưởng công chúa hơi lay động.
“Nếu đã vậy, ta hiểu rồi.” – Bà dứt lời, suy nghĩ một chút, liền quay trở lại xe ngựa, bảo phu xe đánh xe đến chùa Bạch Mã.
Tôi hỏi – “Công chúa muốn đến gặp Hoàng hậu sao?”
Đại trưởng công chúa cười nhạt – “Chẳng qua chỉ là gặp mặt một lần, đi thì cũng có làm sao?”.