Cho đến khi tiếng bước chân của công tử biến mất bên ngoài cửa, tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, có chút sững sờ.
Đề nghị của công tử thật ra rất đúng ý tôi.
Tôi có đầy đủ lý do để quang minh chính đại rời khỏi phủ Hoàn đi tìm Tào thúc, đến khi xong chuyện mới quay trở lại.
Sau giờ Thân, bên ngoài sẽ bắt đầu giới nghiêm cho nên chuyện này không thể chậm trễ, tôi nên lập tức chuẩn bị, sau khi công tử rời đi thì cũng là lúc tôi ra khỏi phủ.
Nhưng khi lý trí suy nghĩ về những điều này, lòng tôi lại cứ dao động không yên.
Nơi hung hiểm nhất đêm nay, không nghi ngờ gì chính là bên trong bức tường cung thành cao vời vợi kia.
Trong đầu tôi không ngừng vang lên một âm thanh, chỉ cần giữ chắc được nội cung thì Tuần Thượng tuyệt đối không có cơ hội xoay mình, trước mắt chuyện quan trọng nhất của tôi lúc này là tới hội hợp cùng Tào thúc, hợp sức lấy lại sách của tổ phụ.
Nhưng một âm thanh khác lại nói, cho dù đã tính được phần thắng nhưng nói không chừng trong nội cung vẫn sẽ xảy ra một hồi ác chiến.
Lần này công tử vào cung đã chuẩn bị sẵn tâm lý một đi không trở lại, vạn nhất…
_____”Ngoan, nghe lời.”
Giọng nói của công tử dường như hãy còn quanh quẩn bên tai.
Oan nghiệt…
Tôi thở dài một hơi, trong lòng hạ quyết tâm, đi thẳng ra cửa.Công tử gọi quản sự tới, dặn dò mọi việc trong phủ một lượt rồi mới bước lên xe ngựa.
Lúc tôi thở hồng hộc đuổi tới, chui vào trong xe, công tử trợn mắt nhìn tôi, tràn đầy kinh ngạc.
“Nàng làm gì đấy?” – Hắn cau mày nói.
Tôi lau mồ hôi trên trán, trấn định nói – “Ta nói rồi, ta theo công tử vào cung.”
Công tử lạnh mặt, không nhiều lời với tôi mà kéo mành xe lên – “Lâm Huân!”
“Ta vừa mới gieo một quẻ bói, công tử không muốn biết là lành hay dữ sao?”
Công tử sửng sốt nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn hắn, hơi mỉm cười.
Công tử cuối cùng cũng thu lại ánh mắt sắc bén, bất đắc dĩ nhìn tôi, ngồi về chỗ cũ.
“Công tử.” – Lâm Huân đi tới, hỏi – “Ngài gọi thuộc hạ sao?”
“Không có chuyện gì.” – Công tử nói – “Khởi hành đi.”
Lâm Huân vâng một tiếng, chẳng bao lâu sau, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, rời khỏi phủ Hoàn.
Làn gió mát rượi từ bên ngoài luồn qua cửa sổ xe ngựa, hong khô những giọt mồ hôi lấm tấm do vừa nãy chạy vội trên trán tôi.
Công tử đánh giá tôi, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái – “Từ trong viện đến cổng lớn không xa, nàng cuống cuồng chạy như vậy làm gì?”
Tôi cãi ngay – “Chỉ có công tử cảm thấy không xa thôi.”
Câu này thực ra là cãi chày cãi cối, bởi vì trước khi tôi đuổi theo công tử còn phải chạy vòng qua hậu viện một chuyến, đến chỗ cây thạch lựu bẻ gãy đoạn cành chìa ra bên ngoài đầu tường.
Đây là một loại ám hiệu mà tôi đã giao hẹn trước với Tào thúc, nếu như một bên gặp phải chuyện bất ngờ, không thể đúng hẹn gặp mặt thì sẽ lấy đây làm dấu hiện, bên còn lại không cần phải đợi mà có thể xem xét cơ hội tự ra tay.
Tào thúc hành sự luôn khiến tôi yên tâm, cho dù tôi không có mặt thì ông chắc chắn cũng sẽ làm theo những gì mà chúng tôi đã bàn bạc từ trước, cướp được sách của tổ phụ về.
Nhưng dĩ nhiên, tôi không hoàn toàn muốn giao hết việc này cho Tào thúc, vẫn cần phải tính toán thêm…
Tôi nhìn cảnh đường phố lướt qua bên ngoài song cửa xe, âm thầm hít sâu một hơi.
Ngoài đường đã dần vãn người qua lại, ánh mặt trời cũng chuyển sang màu đỏ sậm của hoàng hôn, chói mắt và quỷ dị.
Phủ Hoàn cách hoàng cung không xa, đi qua Hạp Lư Môn, lại tiếp tục đi thêm khoảng một khắc là nhìn thấy ngay Tây Môn của cung thành.
Công tử thường xuyên ra vào hoàng cung, tuy cửa cung tra xét sâm nghiêm nhưng vệ binh lại vô cùng quen thuộc với xe ngựa của phủ Hoàn, công tử vừa lộ mặt liền lập tức được cho qua.
Mà hiển nhiên người trong cung cũng cực kỳ thận trọng với mưu đồ đêm nay, binh sĩ canh phòng cửa cung cùng lang quan đều giữ thần sắc ung dung như bình thường, đợi xe ngựa của công tử đi qua liền tiếp tục đứng ở bên đường trò chuyện.
Cả đường đi, công tử không hề hé miệng hỏi một câu, tôi nhìn hắn, có hơi hiếu kỳ.
“Sao công tử không hỏi ta quẻ kia là lành hay dữ?” – Tôi hỏi.
Công tử nhìn tôi, không đáp mà hỏi ngược lại – “Nàng thật đã gieo quẻ?”
Lại bị hắn nhìn thấu rồi!
“Tất nhiên rồi.” – Tôi mạnh miệng trả lời
Công tử không nhanh không chậm nói – “Vậy thì chắc là quẻ lành.”
“Làm sao công tử biết?”
“Nếu là quẻ dữ thì nàng sẽ tự theo tới chắc?”
Tôi ngẩn người, cười thành tiếng, đây đúng là sơ hở khi mà cái khó ló cái khôn, nhãn lực của công tử gần đây đúng là tiến bộ thật, thiết nghĩ sau này muốn gạt hắn chắc phải thật cẩn thận mới được.
Công tử cũng không tỏ vẻ giận dữ, chỉ thở dài hỏi tôi – “Vì sao nàng nhất định phải đi theo làm gì?”
Tôi nhìn hắn, chớp mắt – “Ta là thị tỳ thân cận của công tử, tất nhiên là phải đi theo huynh, sao có thể bỏ mặc không lo được?”
Công tử hiển nhiên là rất hài lòng với câu trả lời này của tôi, khóe miệng khẽ cong lên.
“Nghê Sinh, tuy tình hình trong cung hung hiểm nhưng chỉ cần nàng ở sau lưng ta, ta chắc chắn có thể bảo vệ nàng chu toàn.” – Hắn nói.
Lời này cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói ra.
Tôi cười một tiếng nói – “Ta biết rồi.”Cung Vĩnh Thọ của Thẩm Thái hậu nằm ở phía Bắc hoàng cung, đối diện với cung Thái Cực của Hoàng đế, dưới ánh hoàng hôn, xà ngang đỏ thẫm càng thêm diễm lệ.
Tôi theo công tử xuống xe ngựa, bước lên bậc thềm dẫn đến cửa cung Vĩnh Thọ.
Đại trưởng công chúa đang cùng Thẩm Thái hậu ngồi ở chính điện, thấy công tử đến thì đều kinh hãi nói không nên lời.
“Tôn nhi bái kiến ngoại tổ mẫu.” – Công tử bước lên hành lễ, giống hệt như bình thường – “Tôn nhi nghe tin Thái hậu không được khỏe, lại thấy mẫu thân trì hoãn không về nhà nên trong lòng không yên, mới tiến cung vấn an.”
Thần sắc hắn thản nhiên như thường, hoàn toàn không có dáng vẻ nặng nề.
Nhưng Thái hậu và Đại trưởng công chúa lại không có vẻ gì như vui mừng.
“Thân thể ta đã khá hơn nhiều rồi, sắc trời không còn sớm nữa, cửa cung chắc cũng sắp đóng, cháu nên nhanh chóng xuất cung đi.” – Thái hậu nói.
Công tử lại cười – “Lần trước ngoại tổ mẫu còn oán trách tẩm điện vắng vẻ, bọn cháu có ở lại thêm hai ngày cũng không sao.
Hôm nay tôn nhi tới rồi, sao ngoại tổ mẫu lại nhắc đến quy củ thế?”
Công tử nói xong, Thái hậu nhất thời không phản bác lại được.
Tôi đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mấy cung nhân nội thị hầu hạ trong điện, ngoại trừ hai ba người quen mặt ra thì còn lại toàn là những khuôn mặt xa lạ.
Ánh mắt Đại trưởng công chúa bất định, chốc lát sau liền cười xòa một tiếng.
Bà nói với Thái hậu – “Nguyên Sơ một lòng hiếu thuận, cũng là hiếm thấy.
Tính tình của thằng bé này, mẫu thân còn không rõ hay sao? Nó đã cố chấp thì có đuổi cũng không đi.
Hôm nay mẫu thân cứ dứt khoát cho Nguyên Sơ ở lại trong cung đi, thêm người giải sầu cũng tốt.”
Thái hậu nhìn Đại trưởng công chúa, lại nhìn công tử, một lúc sau liền thở dài một tiếng.
“Nếu vậy thì cháu cứ ở lại đây đi.” – Thái hậu nói.
Công tử cũng nở nụ cười, thi lễ với Thái hậu – “Tôn nhi tuân chỉ.”
Vì bên ngoài có người giám thị, những người trong điện tuy lòng ôm mưu mô nhưng cũng chỉ có thể nói mấy chuyện vô thưởng vô phạt.
Thái hậu khá là bình tĩnh, sau khi đồng ý cho công tử ở lại, tâm tình của bà tựa hồ trở nên rất tốt, khôi phục lại dáng vẻ từ ái khi xưa, lệnh cho cận thị dâng lên đủ loại ăn vặt, lại hỏi công tử về sinh hoạt hàng ngày như ở nhà làm gì, xem sách gì.v.v…
Công tử đáp từng câu một, thần sắc ung dung.
“Nha đầu kia chính là thị tỳ lần trước theo cháu vào cung đúng không?” – Thái hậu chợt nhìn về phía tôi, nói – “Gọi là… Sinh… gì nhỉ?”
Đại trưởng công chúa che miệng cười nói – “Trí nhớ của mẫu thân thật tốt, đúng là nha đầu đó.”
Tôi chỉ đành tiến lên, hành lễ với Thái hậu – “Nô tỳ Vân Nghê Sinh, bái kiến Thái hậu.”
Thái hậu nhìn tôi, khẽ gật đầu.
“Ta nhớ rồi, đúng là nha đầu này, có thể giúp Nguyên Sơ chặn tai ương đúng không?” – Thái hậu hỏi Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa đáp – “Đúng ạ, lần đó mẫu thân còn ban thưởng cho Nghê Sinh.”
Thái hậu lộ ra nụ cười, nhìn tôi, trong mắt dường như còn có uẩn ý khác.
Đúng lúc này, nội thị bên ngoài bước vào bẩm báo nói là Hoàn Tương tới.
Hắn mặc trang phục Trung lang nội điện, bên ngoài phủ một lớp khôi giáp, toàn thân phong trần.
Thấy công tử ở trong điện, hắn lộ vẻ kinh ngạc.
Hoàn Tương thường xuyên đi theo người nhà qua lại trong cung Thái hậu, sau khi hành lễ cũng không tỏ ra khách sáo.
“Nguyên Sơ cũng ở đây à?” – Hắn dứt lời, lại liếc mắt nhìn tôi.
“Nguyên Sơ lo lắng cho sức khỏe của Thái hậu, đêm nay sẽ ở lại trong cung.” – Đại trưởng công chúa nói – “Cháu không ở trong nội điện trực, tới đây có chuyện gì?”
Hoàn Tương cười nói – “Đúng là khéo thật.
Cháu cũng nghe nói thân thể Thái hậu khó chịu nên mới trộm lúc rảnh rỗi tới đây vấn an một chuyến.”
Thái hậu mỉm cười, thở dài nói với Đại trưởng công chúa – “Từ khi thánh thượng bị bệnh, ta thường ưu tư không dứt, hôm nay thấy đám con cháu hiếu thuận như vậy mới cảm thấy được an ủi hơn nhiều.”
Đại trưởng công chúa sẵng giọng – “Mẫu thân nói gì vậy, con cháu vẫn luôn hiếu thuận với người, cũng đâu phải bây giờ mới vậy.”
Hàn huyên một hồi, Hoàn Tương mới đứng dậy nói rằng còn phải đến các cung khác tuần tra, hành lễ cáo lui với Thái hậu.
Thái hậu nói – “Được rồi, cháu đi đi.
Nguyên Sơ, cháu theo tiễn Tử Tuyền một đoạn.”
Công tử vâng một tiếng, đứng dậy, tiễn Hoàn Tương ra bên ngoài điện.
Tịch dương đã lặn được một nửa, chỉ còn lại một nửa chơi vơi treo cuối chân trời.
Làn gió muộn cuộn qua khoảng đất trống nơi tiền điện, mang theo mấy phần lạnh lẽo.
Hoàn Tương kín đáo liếc nhìn phía sau lưng, thấy chỉ có một mình tôi đi theo, tựa hồ như yên lòng.
Giọng nói của hắn rít qua kẽ răng, hạ thật thấp – “Huynh thật sự không sợ chết đấy à?”
Vẻ mặt công tử vẫn thản nhiên như không.
Hắn không nói lời thừa thãi – “Đám gian tế trong cung Thái hậu chính vật chướng ngại, một khi bên ngoài sinh sự, chỉ sợ sẽ bất lợi với Thái hậu.”
Hoàn Tương nói – “Ta đã an bài thỏa đáng rồi, không lâu nữa sẽ có người dọn dẹp sạch sẽ.”
“Hửm?” – Công tử nhìn hắn.
Hoàn Tương nói – “Vệ úy thiếu khanh Đới Phất trong cung Thái hậu là người của chúng ta, chuyện trừ gian bảo vệ đã sớm được định trước, có thể phó thác được.”
Công tử gật đầu.
Hoàn Tương lại nói – “Nếu như xảy ra chuyện, Đới Phất biết phải tìm ta ở đâu.”
Công tử nói – “Hiểu rồi.”
Hoàn Tương lại chuyển mắt về phía tôi, ý tứ sâu xa – “Có điều có Nghê Sinh ở đây, thiết nghĩ ta cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng của huynh.”
“Nàng ấy có ở đây hay không thì đệ cũng không cần phải lo lắng cho ta.” – Công tử nói – “Trái lại là đệ, đêm nay chỉ sợ sẽ phải trải qua một phen nguy hiểm.”
Hoàn Tương chỉ cười, không trả lời.
“Nguyên Sơ,” – Hắn chợt có chút cảm khái – “Rất nhiều người cho rằng từ khi ta trở thành Lang trung nội điện liền trở nên thận trọng cẩn thận, không còn là vị công tử quần lụa như trước kia nữa.”
“Ồ?” – Công tử nói – “Đúng là đáng chúc mừng.”
Hoàn Tương vỗ vai công tử, trong mắt cất chứa sự hưng phấn – “Nhưng đám người đó đều không biết, những chuyện trong cung điện này mới là chuyện thú vị nhất thiên hạ.”
Dứt lời, hắn mỉm cười, bỏ đi.Sắc đêm càng lúc càng tối, cung điện đốt đèn sáng rực.
Tẩm cung của Thái hậu có địa thế cao hơn những cung khác, từ nơi này dõi mắt ra phía ngoài chỉ thấy mái ngói lưu ly trùng điệp, đèn đuốc lấp lánh như sao, cực kỳ nguy nga tráng lệ.
Thái hậu nhiễm phong hàn nhẹ, lại cộng thêm tuổi tác đã cao, sau khi dùng bữa xong, Đại trưởng công chúa liền dìu bà đi nghỉ ngơi.
Còn tôi thì theo sát bên cạnh công tử.
Trong cung Thái hậu có Vệ úy, Thiếu phủ cùng Thái phó Tam khanh, đều là lão thần lâu năm.
Trong đó, Thái phó khanh Chử Nguyên và Thiếu phủ khanh Hà Nhượng đều là người đã đi theo Thái hậu nhiều năm, còn Vệ úy khanh Hàn Thư lại là người mới do Tuần Thượng ủy nhiệm, chưởng quản thủ vệ trong cung Thái hậu.
Lúc Thái hậu trở về tẩm cung nghỉ ngơi, Tam khanh đều tới vấn an.
Hàn Thư từng làm việc trong mạc phủ của Tuần Thượng, lúc tôi theo công tử xuất chinh đến Hà Tây, đã từng gặp mặt người này.
Còn vị Vệ úy thiếu khanh Đới Phất mà Hoàn Tương từng nhắc tới là phụ tá của Hàn Thư, đứng ở bên cạnh.
Người này tướng ngũ đoản (mình và tứ chi đều ngắn), dung mạo tầm thường không mấy nổi bật.
Đại trưởng công chúa từ đầu đến cuối đều tỏ ra ngon ngọt, bất kể trong lòng thế nào thì trước mặt Hàn Thư cùng bè cánh của Tuần Thượng, bà vẫn luôn ôn hòa, không ngừng ca ngợi công lao vất vả bảo vệ sự an khang của Thái hậu, cuối cùng còn ra lệnh ban thưởng tiền của, rượu thịt cho bọn họ, nói là khao thưởng.
Đám người Hàn Thư vô cùng hưởng thụ, vui vẻ thu nhận ban thưởng của Đại trưởng công chúa.
Chính vào giờ Tuất hai khắc, Đới Phất động thủ.
Bởi vì cơm no rượu say, đám người Hàn Thư hoàn toàn không hề phòng bị, lúc bị bắt lại còn tưởng rằng hạ nhân muốn đỡ mình đi nghỉ ngơi, miệng vừa kêu “Ta không say” thì đã bị nhét vải vào mồm, trói nghiến lại.
Không chỉ Hàn Thư cùng đám thủ hạ mà toàn bộ nội thị cùng cung nhân do Tuần Thượng phái tới cũng đều bị bắt lại, tổng cộng hơn ba mươi người đều bị ném vào bên trong thiên điện.
Cửa cung đã bị đóng chặt từ sớm, Thái hậu tinh thần quắc thước, hoàn toàn không còn dáng vẻ già yếu bệnh tật như lúc ở chính điện, lệnh cho Đới Phất đảm nhiệm chức Vệ úy khanh của cung Vĩnh Thọ, dẫn theo binh sĩ trấn giữ cửa ngõ các nẻo.
Không lâu sau, một nội thị từ ngoài cung chạy vào, bẩm báo với Thái hậu, nói điện Khánh Thành đã động thủ.
Giờ Hợi đêm đó, Tả vệ tướng quân Dữu Mậu cùng Hữu vệ tướng quân Trình Phỉ phụng chiếu thư của Thái hậu đến trước điện Khánh Thành, tuyên đọc vô số tội trạng của Tuần Thượng, ra lệnh bãi miễn chức Thái tử Thái phó cùng tất cả danh chức, bảo lưu tước vị, rời cung hồi phủ chờ xử trí.
Tuần Thượng nghe vậy, tất nhiên là nổi cơn thịnh nộ, muốn lý luận trước điện nhưng lại bị mưu thần bên cạnh ngăn lại.
Chúng phụ tá đều nói đây là mưu kế của Thái hậu và Hoàng hậu.
Tuần Thượng một mặt ra lệnh cho thủ hạ phong tỏa các cửa ra vào, một mặt khẩn cấp thương nghị với phụ tá, lại báo tin cho phía bên Đông cung cùng túc vệ các nơi bên ngoài.
Có điều chư tướng trong nội điện dẫn theo hơn bốn trăm túc vệ đã bịt kín tất cả thông đạo của điện Khánh Thành, khiến cho nơi này trở nên nội bất xuất ngoại bất nhập.
Trong cung Vĩnh Thọ cũng không một ai được nghỉ ngơi.
Cung vệ trong cung Thái hậu vốn dĩ không nhiều, chỉ có hơn năm mươi người, đêm nay vì tiêu trừ vây cánh của Tuần thị mà điều đi một nửa.
Số nhân thủ còn lại phải phụ trách bảo vệ một cung thất lớn như vậy, quả thực có chút nghèo nàn.
Chư tướng trong điện tuy vừa phụ trách lật đổ Tuần thị nhưng bọn họ cũng cần phải coi giữ toàn bộ nội cung, không thể chia binh tới đây.
Cung Vĩnh Thọ chỉ đành mở kho giới của Vệ úy, cho phép cung nhân nội thị bình thường trang bị vũ khí, đề phòng trường hợp vạn nhất..