Dẫn Ly Tôn

Chương 31

CHƯƠNG 31

Xe ngựa đi một mạch về phía tây, xóc nảy không ngừng.

Ta dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật lướt qua vun vút bên ngoài, khẽ thở dài cất giọng hỏi nhỏ: “Vì sao không thể bỏ trốn cùng với ta chứ?”

Vừa dứt lời, lập tức bị trúng một đấm vào ngực.

Khúc Lâm Uyên liếc mắt trừng ta một cái, hung dữ đáp: “Ngươi nghĩ rằng thân phận của ta là gì? Sao có thể nói đi là đi hả? Một đám người đi theo phía sau kia, tất cả đều là do Hoàng thượng phái tới theo dõi ta, có bọn họ trông coi từng giờ từng phút như vậy lấy đâu ra cơ hội bỏ trốn hả?”

“… Cũng đúng.”

Suy nghĩ của Mạc Tây xưa nay rất kín đáo, những người này hiển nhiên là do hắn an bài. Chỉ không biết là, lần này hắn lại muốn sử dụng quỷ kế gì đây?

Chậc! Chính hắn muốn tìm Trì Phong Kì báo thù thì không nói, việc gì phải cố gắng lôi ta xuống nước như thế?

Có trách thì trách ta bình thường rất nuông chiều hắn, tập cho hắn thói quen vô pháp vô thiên, ngay cả chính huynh trưởng của mình cũng dám gài bẫy.

Còn cả nam tử tuấn mỹ đang ngồi ở bên cạnh ta này nữa, không những dung mạo có vài phần tương tự với Mạc Tây, đến ngay cả tính tình cũng chẳng khác gì, đều là người tùy hứng làm bậy.

Day day huyệt thái dương, chỉ có thể cười khổ.

Chẳng lẽ cả đời này của ta, nhất định bị loại người như bọn họ bắt nạt đến chết sao?

“Hòa thượng!” Một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nhào đến, trán nhăn lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Ngươi rốt cuộc có nghiêm túc nghe ta nói không hả?”

Ta nhìn vào đôi mắt đen láy phủ đầy sương mù kia, hơi hơi thất thần, mãi một lúc lâu mới hỏi: “… Cái gì?”

“Ngươi!” Khúc Lâm Uyên cắn chặt răng, thở dài một cách thất vọng, nói, “Đừng tốn công suy nghĩ nữa, chúng ta hoàn toàn không thể trốn thoát được đâu.”

Nghe vậy, ta chỉ bật cười khe khẽ, rồi chậm rãi vươn tay ra ôm y vào trong lòng.

“Không sao. Nếu tạm thời không đi được, ta sẽ cùng ngươi đi thẳng đến Tây Lương cũng được.”

“Ngươi đi làm cái gì?” Y liếc mắt nhìn ta một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, cười như không cười hỏi, “Làm nam sủng của ta ư? Cũng không sợ công chúa Tây Lương một kiếm chém chết ngươi sao!”

Ta cũng không tức giận, ngược lại còn nhướn mày khẽ cười nói: “Có thể cùng tranh giành tình nhân với công chúa điện hạ, thật cũng có hứng thú.”

Thân thể Khúc Lâm Uyên chấn động, hung tợn nhìn thẳng vào mắt ta, rặn ra từng chữ từng chữ: “Xú hòa thượng! Ngươi không muốn sống nữa có phải không?”

Bộ dáng tức giận của y, quả nhiên cực kỳ đáng yêu.

Ta hơi gập ngón tay, nhẹ nhàng búng một cái lên trán y, tiếp tục mỉm cười.

“Đừng sợ, cho dù có thật sự đánh nhau, ta tự tin sẽ không thua vị công chúa kia.”

Y ngẩn người, sau đó hít một hơi thật sâu, khóe miệng run rẩy khe khẽ: “Ngươi là yêu tăng mà, đương nhiên là không ai có thể đấu lại. Chỉ là, ngươi làm ầm lên như vậy, không sợ sẽ cho Tây Lương nhân cơ hội khơi mào chiến sự sao?”

Ta không trả lời, chỉ động tay tháo dây buộc tóc của y ra, rồi mới dùng ngón tay thay cho lược, chậm rãi vuốt dọc theo mái tóc dài mềm mại kia.

Thấy thế y bèn cúi đầu xuống, hỏi một cách giễu cợt: “Không trả lời được sao?”

“Không,” nghiêng người về phía trước khẽ đặt một nụ hôn lên hai gò má của y, dịu dàng nói, “Liên quan đến chuyện kia… Ta đã nghĩ xong đối sách giải quyết rồi.”

“… Ngươi?” Trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.

Tiếp tục hôn tới đôi mắt của y, cười nhẹ.

“Rất đơn giản, ta chỉ cần đi gặp quốc quân Tây Lương, cầu hắn rút lại cuộc hôn nhân này, tìm cho công chúa một phò mã khác là được thôi.” Chỉ trách lúc trước ta nhất thời rối loạn suy nghĩ, mà ngay cả biện pháp đơn giản như thế cũng không nghĩ ra.

Dứt lời, Khúc Lâm Uyên lập tức trợn tròn hai mắt, vẻ mặt rất chi là kinh ngạc.

Y nhếch nhếch môi, cười đến là cứng ngắc, “Ngươi sao có thể gặp được hoàng đế của Tây Lương? Cho dù gặp được, thì lại muốn cầu hắn như thế nào hả?”

Ta cầm tay phải của y nắm chặt vào lòng bàn tay, rồi mới… Cười rất chi là vân đạm phong khinh.

“Yên tâm, ta cam đoan không đổ máu là được.”

Dựa vào pháp lực của ta, hiển nhiên có thể ra vào hoàng cung Tây Lương mà thần không biết quỷ không hay. Còn về chuyện tuyển phò mã khác, ta có rất nhiều biện pháp làm cho hoàng đế Tây Lương gật đầu.

“Trường Ly…”

“Sao vậy?”

“Hóa ra,” y nháy mắt mấy cái, trong đáy mắt hoàn toàn trấn tĩnh, “Ngươi quả thực không phải là người.”

Ta cười cười, không hề phản bác, chỉ cúi đầu xuống tiếp tục nụ hôn.

Một tháng sau, đội ngũ đón dâu thuận lợi đến thủ đô Tây Lương.

Ban đêm, ta y lời đột nhập vào hoàng cung Tây Lương, cũng thuận lợi tìm được tẩm điện của hoàng đế.

Đẩy cửa đi vào, trong tẩm cung vô cùng to lớn chỉ điểm một ngọn trường minh đăng, chiếu ra bóng người lờ mờ trên sa trướng.

Ta tiến lên vài bước, ngừng lại trước long sàng rồi lẳng lặng đứng ở đó.

Một lúc sau, trong sa trướng truyền ra một đợt ho khan rất nhỏ, tiếp đó là một giọng nói khàn khàn: “Ly nhi, cuối cùng con cũng đến.”

Nhướn mày.

“Ngài sớm biết ta sẽ đến?”

“Khụ khụ, đương nhiên là có người nói cho ta biết từ trước rồi. Đệ đệ kia của con… Thật sự là càng ngày càng lanh lợi.”

Mạc Tây? Hóa ra hắn đã có chủ ý này.

“Quả thực là rất có tâm cơ.” Ta cười lạnh lùng, đáp, “Hắn thấy không lợi dụng được ta, liền dứt khoát giao hảo với ngài, thuận tiện bán luôn cả ta… Ra giá là bao nhiêu?”

“Năm vạn đại quân ở biên cảnh Tây Lương, mặc hắn điều khiển.” Người trong trướng lại càng ho nhiều hơn.

Lòng ta cả kinh, nhưng cũng không dám hiện ra nửa điểm lo lắng, chỉ bình tĩnh nói: “Năm vạn? Ta đây ít nhất cũng phải có mười vạn mới được.”

Mạc Tây một lòng muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước, ta cũng cần có binh lực đủ mạnh để áp chế hắn.

“Ly nhi, con thật sự không có ý định báo thù sao?”

Im lặng.

Thật lâu sau, ta mới thở dài thật khẽ, nói: “Cừu hận vinh nhục của một mình Trường Ly, làm sao bằng được tính mạng của bách tính trong thiên hạ? Huống chi, năm đó mẫu thân là tự nguyện uống chén rượu độc kia.”

Chỉ vì nàng phải rời khỏi người mình yêu, đã sớm không còn gì lưu luyến nữa rồi.

Ngay sau đó, người ở trong trướng vươn tay ra, chỉ chỉ vào chiếc bàn ở bên cạnh, nói: “Binh phù ở đó, nhưng nếu như con muốn, thì ngay cả thứ ở bên cạnh cũng cầm luôn đi.”

Ta thuận thế nhìn qua, đập vào mắt chính là ngọc tỷ đại diện cho một đất nước.

Ta khẽ nhíu mày, có chút tức giận hỏi lại: “Đây là ý gì?”

“Khụ khụ…” Thanh âm kia càng trở nên khàn hơn, “Là ta mắc nợ mẹ con, hiện giờ trả lại cho con.”

Thở dài.

Ta chính vì sợ điều này, cho nên mới chậm chạp không chịu quay về Tây Lương.

“Ngài căn bản không nợ ta thứ gì cả.” Khẽ nhắm mắt lại, bình tĩnh mở miệng, “Năm đó, mẫu thân nàng cũng không phải vì quốc gia đại nghĩa mới gả sang Thiên triều. Tất cả những gì nàng làm, đều là vì người đàn ông mà mình yêu kia.”

Nàng có sai thì chỉ sai ở chỗ quá yêu một người, không muốn thấy người kia vì tình mà khổ sở, không muốn làm người kia khó xử giữa trung và nghĩa, không muốn… Hại hắn mang danh một tên hôn quân.

Thâm tình này, ban đầu ta cũng không hiểu, mãi cho đến khi mình thật sự gặp gỡ, lúc này mới sáng tỏ.

Cuối cùng, ta đuổi theo Khúc Lâm Uyên, không thể dễ dàng buông tay. Mà nam nhân trước mặt ta đây, lại đã bỏ lỡ rồi.

“A…” Trong trướng truyền ra tiếng cười khe khẽ, lẫn trong đó là sự bi thương vô cùng vô tận, “Ta biết, đáng tiếc khi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi. Ly nhi, thân thể bây giờ của ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài được hai ba năm. Nhưng mà, bắt đầu từ giây phút mẹ con gả sang Thiên triều, cả đời này của ta… Cũng đã kết thúc rồi.”

Trong lòng dấy lên chút đau đớn, ta há há miệng, muốn nói rồi lại thôi.

Trước có một chuyện, ta chưa từng hỏi ra miệng, hơn nữa có lẽ sau này cũng không có cơ hội đó.

Quên đi, đã là bí mật thì cứ để cho nó là bí mật đi.

Nhân sinh của ta, sớm đã không còn quan hệ với quá khứ này nữa.

Khúc Lâm Uyên…

Bây giờ, cái tên này mới là tất cả của ta.
Bình Luận (0)
Comment