Dân Mão

Chương 17

CHƯƠNG 17:

“Ngươi thích ta, đúng không?” Một câu nói đơn giản như vậy, nhưng lúc này không khác gì tiếng sấm nổ vang bên tai Khải Văn.

Hầu như là phản xạ có điều kiện, Khải Văn hoắc mắt một cái đứng lên muốn vòng qua người kia mà chạy, nhưng không có gì bất ngờ mà bị đối phương vươn tay chặn lại, hai bên đứng gần hơn một chút, Khải Văn tinh tường nghe được bên tai lần thứ hai vang lên câu hỏi kia, “Là thích phải không?”

Gần như ngay sát bên tai, kể cả hơi thở nóng rực, còn nóng hơn cả nắng hè chói chang, Khải Văn cảm thấy vành tai mình đỏ như muốn tích máu, vừa nãy vì bị kinh hách mà thanh tỉnh một chút, nhưng lúc này hầu như lại trở nên mơ hồ, hoảng loạn một chút.

“Vì sao không trả lời ta?” Vấn đề còn đang tiếp tục, Khải Văn cảm thấy thanh âm nọ như có ma lực, khiến men say không ngừng lên men, Khải Văn híp mắt nhìn chủ nhân của trang viên lẽ ra giờ phút này đang ở trong phòng khách được chúng tinh phủng nguyệt kia, không chút khách khí mà ợ ra một hơi rượu hỏi ngược lại, “Đúng thì sao?”

Thật không ngờ vấn đề của mình được trả lời một cách thẳng thắn thành khẩn lại mang theo chút khiêu khích như vậy, Arthur nhìn Khải Văn hai má đỏ bừng, môi phiếm thủy quang, đôi mắt trừng ướt đẫm nhất thời sửng sốt.

Nhưng Khải Văn cũng không dự định đợi Arthur trả lời, chỉ cau mày vươn ngón tay không ngừng chọt chọt trước ngực Arthur, vừa chọt vừa lầm bầm, “Thích ngươi thì sao a? Có liên quan gì tới ngươi hả? Ta thích ai là quyền của ta, tại sao phải cho ngươi biết? Người như ngươi có gì tốt chứ? Vừa cợt nhả vừa vui buồn khó lường, lòng dạ còn hẹp hòi…” Khải Văn đổ lên đầu Arthur một đống khuyết điểm, đồng thời càng nói càng dũng cảm, không hề chú ý thần sắc đã có chút co quắp của đối phương, “Lẽ nào ta tức giận không có lý do sao? Ngươi biết ta bỗng nhiên rơi xuống một nơi xa lạ có bao nhiêu đáng sợ không? Ta xem ngươi như người bạn thân nhất a, nhưng còn ngươi? Ngươi gạt ta, nhét ta ở trong rừng lâu như vậy, bởi vì ngươi hoài nghi ta, ngươi muốn kiểm tra ta. Đúng! Ngươi có lòng phòng bị đương nhiên không sai, ta thông cảm ngươi, nhưng ngươi không cân nhắc tâm tình của ta một chút nào sao? Ta không có tư cách làm khó ngươi một lúc sao? Ngươi thực sự là quá – độc – tài!” Rống xong câu cuối, thần sắc nguyên bản hùng hổ của Khải Văn trở nên mơ hồ, “Nhưng mà, ta thích ngươi, cái này có gì cấm được chứ? Ta cũng không thể khống chế lòng mình a…”

Arthur cúi đầu nhìn Khải Văn vừa chọt chọt mình vừa ngả người, đầu cách ngực mình càng lúc càng gần nhưng lại không ngừng quở trách, biểu tình quả thật rực rỡ muôn màu, hít sâu một hơi, Arthur vừa lên tiếng chuẩn bị nói gì đó, thì lại thấy đầu Khải Văn cụng vào ngực mình, lập tức nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu, cau mày cúi đầu nhìn, quả nhiên, Khải Văn tiên sinh vừa phát biểu hùng hồn giờ đã tiến vào mộng đẹp rồi.

Thấy Khải Văn hoàn toàn ngủ say, Arthur bất đắc dĩ mà lắc đầu, không suy nghĩ gì chỉ bế Khải Văn trở về phòng ngủ.

.

“Ngươi thích ta đúng không?” Trong mắt đối phương tuy rằng mang theo ý cười, nhưng Khải Văn vẫn không cảm thấy mình có thể hiểu được nụ cười đó.

“Ừ…” Mặc kệ có nỗ lực như thế nào, trong miệng vẫn phải thừa nhận bí mật ẩn sâu nhất trong lòng mình.

“Nhưng ta không thích ngươi, ta đã có người mình yêu thương rồi.” Thanh âm nói ra câu này không hề phập phồng khiến cho Khải Văn vừa thổ lộ đứng bất động tại chỗ, giống như vừa bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống.

“Không thích…” Khải Văn nhìn người kia vẫn cười như trước, không biết nên phản ứng thế nào.

“Đúng vậy, ta không thích ngươi, ta thích người khác rồi.” Arthur nói rồi kéo ra Gris chẳng biết từ bao giờ đã đứng sau lưng hắn, giới thiệu cho Khải Văn, “Ta nghĩ ngươi cũng biết hắn, đây là Gris, người ta thích…”

Khải Văn không biết cuộc nói chuyện này kết thúc từ bao giờ, cũng không biết thân ảnh tay nắm tay của hai người bọn họ khuất khỏi tầm mắt mình từ bao giờ, chỉ biết là Nath đang ôm một đoạn gì đó giống như cái đuôi của Arthur quơ qua quơ lại trước mặt mình, “Khải Văn tiên sinh, vì sao ngươi khóc thương tâm như vậy?”

“Ta không có…” Chữ khóc còn chưa nói ra miệng, Khải Văn lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã chảy nước mắt giàn giụa, nhìn lòng bàn tay ướt sũng của mình, Khải Văn thảm đạm cười, “Quá khó thở cho nên mới khóc nha.”

“Thật không?” Nath nghiêng đầu nhìn Khải Văn, “Vì sao ngài lại khóc? Là Arthur tiên sinh làm ngài đau lòng sao?”

“Có thể…” Khải Văn cảm thấy uể oải, đơn giản ngồi lên cột đá trên mặt đất.

“Bằng không dùng nó để xả hết giận đi a!” Nath không chút nghĩ ngợi mà đem thứ trong tay mình đưa cho cậu.

“Đây là cái gì?” Khải Văn nhìn thứ dị thường quen mắt này lên tiếng hỏi.

“Cỏ nhung a.” Nath thản nhiên đáp, “Ta vừa nhặt được, cắn một cái thì toàn bộ ưu phiền đều tiêu tan!”

Khải Văn tiếp nhận thứ cỏ nhung nọ, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt đáng ghét của ai đó, tim nhói lên, há mồm cắn phập một cái.

“Tê ——” Đúng lúc này, Khải Văn nghe được một tiếng hút không khí đặc biệt rõ ràng vang lên bên tai, chép chép miệng, phát hiện trong miệng gai gai nhám nhám, giật bắn mà “phi phi” hai cái, định phun ra gai nhung của nhánh cỏ kia, nhưng vừa phun ra đã tỉnh lại —— Thì ra là một giấc mộng, Khải Văn mở mắt ra thì thấy trần nhà quen thuộc, rốt cuộc cho ra một kết luận như thế.

“Xem ra, ngươi có oán hận rất sâu đối với ta a.” Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói dọa cho Khải Văn run lên, quay đầu nhìn thì phát hiện Arthur chẳng biết từ bao giờ đã biểu hiện ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt hút không khí, không hề cố kỵ mà phá hủy hình tượng.

“Arthur tiên sinh!” Khải Văn kinh hô.

“Đúng, là ta.” Qua một hồi lâu Arthur mới điều chỉnh biểu tình, hắn chậm rãi đi tới bên giường Khải Văn, từ trên cao nhìn xuống Khải Văn vẻ mặt đang kinh ngạc, “Có thể mời Khải Văn tiên sinh nói cho ta biết ngài vừa mơ thấy cái gì không? Cho nên ngài mới tràn đầy cừu hận mà cắn đuôi ta.”

“Ách…” Khải Văn thật sự nghẹn lời, hơn nửa ngày mới mới khiếp sợ mà nhìn chằm chằm cái đuôi đang được an ủi của Arthur, nhỏ giọng hỏi thăm, “Không sao chứ? Có cần bôi thuốc không?”

Cho tới bây giờ, nhìn gương mặt mang biểu tình vô tội của Khải Văn, Arthur mới hiểu rõ, thì ra khi đối mặt với người mình thích, ngươi vĩnh viễn không cách nào thật sự giận hắn được, cũng giống như khi bị Khải Văn nằm mơ thình lình giật cái đuôi của mình mà cắn một cái, cho dù đau đến nỗi muốn giết người, nhưng không hề muốn nói một lời nặng nề nào với cậu.

“Thôi.” Arthur có chút nhụt chí mà khoát tay, ngồi xuống bên cạnh Khải Văn, “Ngươi bây giờ cảm thấy như thế nào, đầu còn đau không?”

“Không đau nữa…” Khải Văn thành thành thật thật mà lắc đầu, nhớ tới tình cảnh trước khi ngủ say, biểu tình lại trở nên đặc sắc hơn, mạnh ngẩng đầu nhìn về phía Arthur đang ngắm mình, Khải Văn lắp bắp hỏi thăm, “Ngài, sao ngài lại ở trong phòng ta, ngài không phải đang làm tiệc sinh nhật sao?”

“Mặc kệ, ta nghĩ ta đã biết đáp án của ngươi.” Arthur dùng ngón chân cũng biết Khải Văn đã nhớ lại chuyện gì, nhướng nhướng mi tự tiếu phi tiếu nói, “Thứ nhất, tửu lượng của ngươi cực kỳ tệ, cho nên mới có mấy chén đã say bất tỉnh nhân sự, mà ta, chính là ta đem ngươi về phòng. Thứ hai, bởi vì tửu lượng của ngươi tệ quá, cho nên, hiện tại đã là đêm khuya, tiệc đã sớm tàn, mà ta lúc này là đến xem ngươi có bất luận điều gì không khỏe hay không.”

Nghe Arthur nói như vậy, Khải Văn mới hậu tri hậu giác phát hiện trong phòng mình đã thắp đèn, đồng thời xung quanh đã khôi phục sự yên lặng như thường ngày, không có tiếng động náo nhiệt ồn ào.

“Cảm ơn ngài…” Trong lòng có tâm sự, Khải Văn thanh thanh giọng nói cảm ơn, cuối cùng do dự mãi mới lắp bắp lên tiếng hỏi, “Xin hỏi, ta uống say rồi sau đó có làm chuyện gì thất lễ mạo phạm ngài không?”

“Không có.” Arthur đáp rất lưu loát, thế nhưng Khải Văn còn chưa kịp thở ra, nửa câu nói sau của Arthur khiến gương mặt cậu lại khôi phục trạng thái khi say rượu, “Trong sinh nhật của mình có thể nghe được ngươi tỏ tình với ta, thật cao hứng.”

Để ta đi chết đi —— Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Khải Văn lúc này.

“Đó, đó là ta uống say nói bậy đó.” Khải Văn lắp bắp phủ nhận.

“Thật không, nhưng tục ngữ nói rượu hậu thổ chân ngôn (sau khi say rượu thì chỉ nói thật), ta nghĩ ngươi nói chính là sự thật.” Arthur từ tốn nói, sau đó khi Khải Văn lần nữa mở miệng định giải thích thì dựa sát vào người cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Thật sự không thích ta sao?”

Động tác của Arthur quá nhanh, nhanh đến nỗi Khải Văn không kịp phản ứng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn đôi con ngươi lam xám đang phản chiếu hình bóng của mình.

“Không thích sao?” Arthur lần thứ hai lên tiếng hỏi.

“Không phải…” Phảng phất như bị đầu độc, Khải Văn nhìn chằm chằm cặp mắt của Arthur chậm rãi lắc đầu phủ nhận.

Nghe câu trả lời như thế, khóe miệng Arthur cong lên, trong mắt cũng toát ra thần tình thỏa mãn, hắn lần nữa nhích sát vào Khải Văn, mà Khải Văn cũng như ma xui quỷ khiến mà nhắm hai mắt lại.

Ọc ọc… Một âm thanh phá phong cảnh vang lên đánh vỡ bầu không khí ngọt ngào, Arthur sửng sốt, mà Khải Văn cũng phục hồi tinh thần lại.

Ba giây sau, thanh âm nọ lại vang lên, phản ứng được vừa nãy mình đã nói gì, Khải Văn đột nhiên ôm bụng lăn ra giường, dùng chăn mỏng cuộn mình thật kín —— Để ta đi chết thêm lần nữa đi!

Mà ngoài tấm chăn, là tiếng cười to không ngừng được của Arthur.

.

“Đây là quà sinh nhật của ngươi sao?” Arthur ngồi ở nhà bếp, nhìn hai đĩa thức ăn đặt trên bàn, nhướng mi hỏi Khải Văn đang có chút bứt rứt bất an đứng trước mặt mình.

“Ách… Đúng vậy.” Khải Văn có chút khẩn trương kéo kéo tay áo, “Ở chỗ chúng ta khi tới sinh nhật phải ăn mì trường thọ, món thịt hầm dứa này là sở trường của ta, ngươi nếm thử, đều là ta tự tay làm, rất có thành ý.”

Xấu hổ qua đi Arthur kéo Khải Văn từ trong chăn mỏng ra, đồng thời đòi quà sinh nhật, đợi khi Khải Văn lấy ra những thứ mà Arthur từng thấy cậu mua ở cửa hàng thì tỏ ra không hài lòng, nghĩ đây là Khải Văn tặng cho có lệ, mà Khải Văn nội tâm cảm thấy hổ thẹn suy nghĩ nửa ngày mới rốt cuộc quyết định tự tay nấu một món ăn, quà sinh nhật rất có thành ý —— Một món chính một món rau.

“Hảo.” Arthur nhìn Khải Văn hồi lâu, phảng phất phán đoán Khải Văn nói thật hay xạo, cuối cùng cũng gật đầu, cầm đĩa ăn.

“Hương vị thế nào?” Khải Văn ngồi đối diện Arthur mắt không chớp nhìn phản ứng của hắn, khẩn trương mà hỏi thăm.

“Ngô, rất ngon.” Arthur nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi gật đầu khen.

“Ha ha, thật không, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Được khen ngợi Khải Văn rốt cuộc cũng thở ra nhẹ nhõm.

“Xem ra tay nghề nấu ăn của ngươi rất không tệ a, sau này ta có lộc ăn rồi.” Arthur cười nói.

“Ha hả…” Lần này, Khải Văn chỉ cười gượng hai tiếng không đáp lời.

Lúc này tất cả ái muội hay xấu hổ ban nãy trong nháy mắt đều coi như không hề tồn tại, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, một bữa ăn chủ và khách đều vui vẻ.

Sau khi ăn xong, hai người chậm rãi trở về phòng, Arthur đưa Khải Văn đến cửa phòng ngủ, “Thành thật mà nói, ngày hôm nay ta chưa ăn gì, cho nên cảm ơn quà sinh nhật của ngươi, ta rất thích.” Nói đến đây, Arthur dừng một chút, lại nói thêm một câu, “Nhưng mà, ta càng thích ngươi tặng cho ta một món quà khác cơ, cũng may, điều này giúp ta phát hiện không phải chỉ có mình ta đơn phương.”

Cho rằng chuyện này sẽ cứ thế mà trôi qua, Khải Văn không ngờ lúc này lại nghe hắn nói vậy, nhất thời ngốc lăng chôn chân tại chỗ, chỉ ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Arthur.

Thấy dáng vẻ khờ khạo của Khải Văn, Arthur bật cười, “Ngươi thâm tình nhìn ta như vậy, là đang cầu ta hôn ngươi sao?”

“Cái, cái gì a?” Khải Văn có chút hoảng loạn mà cúi đầu, “Không biết ngươi đang nói cái gì, quá muộn rồi, ta muốn nghỉ ngơi, tạm biệt.” Nói xong Khải Văn liền xoay người đi mở cửa.

“Hảo.” Arthur hiểu phải một vừa hai phải, trấn an vỗ vỗ vai Khải Văn, “Quả thật là quá muộn rồi, ngủ ngon.”

“Cái kia, Arthur tiên sinh…” Arthur còn chưa đi được hai bước đã bị Khải Văn gọi lại.

“Cái…” Chữ gì còn chưa ra khỏi miệng, trên môi Arthur đã truyền đến xúc cảm mềm mại, sau đó là một câu nói nhỏ xíu gần như nghe không rõ, “Ngủ ngon, còn nữa, sinh nhật vui sướng!”

Đợi khi Arthur phục hồi tinh thần, cánh cửa kia đã đóng lại từ lâu.

Vươn tay chạm nhẹ vào môi mình, Arthur yên lặng nở nụ cười, quả nhiên giống như mùa đông năm ngoái a.

Cảm ơn, món quà quý giá nhất của ta.
Bình Luận (0)
Comment