CHƯƠNG 2:
“Ông lớn, chủ nhân của ngươi vì sao còn không xuất hiện hả?” Lại một buổi tối, Khải Văn tựa bên giường đá khảy đống lửa, hỏi bạch hổ nằm sấp bên cạnh, nhưng bạch hổ như cũ híp mắt ngủ gà ngủ gật không có bất luận phản ứng nào.
Hai ngày ngắn ngủi, Khải Văn đã quen với việc hỏi mà không được trả lời, như cũ tự hỏi tự nói, “Chủ nhân của ngươi không xuất hiện ta sẽ không cách nào rời khỏi nơi này, không thể rời khỏi nơi này sẽ không thể về nhà nữa, mẹ ta chắc chắn gấp chết.” Nghĩ tới cảnh mẹ mình có thể sẽ gấp đến ngất xỉu, giọng nói của Khải Văn trầm xuống một chút, “Sớm biết vậy lẽ ra nên nghe lời mẹ ở nhà chờ bà làm việc xong sẽ cùng nhau đi nghỉ hè rồi…”
Cảm giác được Khải Văn buồn rầu, bạch hổ đưa cái đầu to của mình nhích gần tới bên Khải Văn, thấp giọng gừ gừ vài tiếng. Chạm tới cái đầu xù lông của bạch hổ, trên mặt Khải Văn hiện lên ý cười, vươn tay dọc theo bộ lông sờ lên đầu bạch hổ, tâm trạng tốt hơn một chút, bắt đầu ôm bạch hổ trò chuyện, “Uy, ông lớn, ngươi trông thần khí như vậy chắc ba mẹ cũng đặc biệt oai phong nhỉ? Mẹ ta cũng rất oai, bà giống như một siêu nhân, xử lý tất cả mọi chuyện rất hoàn mỹ, ta nghĩ bà là siêu cấp lợi hại. Nhưng khi còn bé ta đã nghĩ, nếu như mẹ ta không giỏi như vậy thì tốt rồi, nếu như bà giống như mẹ của Uyển Uyển sát vách nhà ta thì được rồi, như vậy ta có thể giống Uyển Uyển mỗi ngày đều có mẹ ở bên, mà không phải chỉ có thể ở cùng với bảo mẫu. Sau đó ta trưởng thành, biết mẹ khổ cực như vậy là vì để ta có một cuộc sống tốt, để ta không lo cơm áo, bởi vì ta không có một người cha có thể để cho mẹ của ta yên tâm ở nhà chơi với ta như ba Uyển Uyển, ba ta khi ta còn chưa ra đời đã lên thiên đường rồi, cho nên mẹ ta thực sự là một siêu nhân, bởi vì bà vừa làm mẹ vừa làm ba, trong lòng ta, mẹ chính là một đại anh hùng không gì làm không được. Tuy rằng mẹ bộn bề nhiều việc, nhưng bà cũng sẽ gọi điện cho ta mỗi ngày, bây giờ ta đã mất tích lâu như vậy, mẹ chắc chắn gấp đến điên rồi. Ông lớn, ngươi làm sao cho chủ nhân ngươi mau xuất hiện có được không? Ta muốn về nhà, ta nhớ mẹ rồi, mẹ ta chỉ có ta, ta không thể để bà sốt ruột, cho nên ngươi làm chủ nhân ngươi mau xuất hiện dẫn ta rời khỏi nơi này được không…”
Nói nói, Khải Văn đem mặt vùi vào cái đầu lông xù của bạch hổ, mà bạch hổ cảm giác được đầu mình âm ẩm muốn quay đầu kiểm tra, lại bị Khải Văn ôm chặt, “Đừng quay đầu, để ta ôm một lát, lập tức sẽ tốt.”
Cũng không biết là nghe hiểu ý của Khải Văn hay đơn giản chỉ là vì bị Khải Văn ôm mà không thể quay đầu, bạch hổ một lần nữa nằm sấp xuống chân trước của mình, để Khải Văn tự do ôm mình mà khóc.
.
Sáng sớm hôm sau, khi Khải Văn tỉnh lại đã không thấy hình bóng của bạch hổ, sờ sờ bên người còn mang theo chút hơi ấm, Khải Văn nghĩ bạch hổ có lẽ là đi săn thú.
Không định ngủ tiếp, Khải Văn đi tới bên dòng suối lần trước bạch hổ dẫn mình tới rửa mặt rồi lần nữa trở về hang động chờ bạch hổ đến —— Khải Văn tính toán, nếu như hôm nay vị chủ nhân không biết có tồn tại hay không của bạch hổ còn chưa đến, mình có thể mang theo bạch hổ tìm lối ra khỏi khu rừng này? Bởi vì Khải Văn càng lúc càng xác định bạch hổ rất hiểu người, tình huống hiện nay đã như vậy, cậu nghĩ không nên buông tha cho bất kỳ cơ hội nào.
Khải Văn hạ quyết tâm rồi kiên trì chờ bạch hổ đến, nhưng ngoài dự liệu của Khải Văn chính là, tròn một ngày bạch hổ cũng không như mình tưởng mà ngậm con mồi xuất hiện trước cửa hang, kết quả như vậy khiến trong lòng Khải Văn có chút bất an.
Thừa dịp sắc trời chưa tối, Khải Văn nhanh chóng gom cành cây khô trở về hang, sau khi qua loa dùng thức ăn trong balo, Khải Văn mới chính thức ý thức được mình đang một mình ở nơi xa lạ trải qua một đêm dài.
Bởi vì không có bạch hổ, cho nên Khải Văn không dám ngủ say, ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi ngủ cho tới khi trời sáng, bạch hổ vẫn không xuất hiện, chống đỡ thân thể mệt mỏi đi tới dòng suối rửa mặt dùng nước lạnh làm cho bản thân thanh tỉnh một chút, trong lòng Khải Văn có chút mất mát nghĩ, có lẽ, bạch hổ rời khỏi, không bao giờ gặp lại nữa, mà vị ‘chủ nhân’ kia bất quá chỉ là nhân vật mình tự tưởng tượng mà thôi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên đường trở về hang, trong lòng Khải Văn vẫn ôm mong muốn được nhìn thấy bạch hổ, nhưng khiến cậu thất vọng chính là, ngoại trừ đống lửa đã cháy suốt đêm qua và hành lý của mình, trong hang vẫn không có bóng dáng của bạch hổ.
Ngồi trên giường đá một hồi lâu, Khải Văn rốt cuộc quyết tâm phải rời khỏi nơi này tự mình tìm lối ra… cậu không biết bạch hổ có về hay không, nhưng cậu có thể xác định mình ở lỳ nơi này cũng không thể giải quyết vấn đề, cậu phải ra ngoài, phải về nhà, mẹ lúc này nhất định lòng như lửa đốt đang tìm mình, tất cả những điều này khiến Khải Văn quyết định phải thử.
Sắp xếp lại mọi thứ trong balo, thứ không cần thì vứt lại trong hang, chỉ mang theo một ít thức ăn và vật dụng cần thiết, Khải Văn đeo balo ra đi.
.
Từ nhỏ mẹ Khải Văn đã bảo hộ cậu rất tốt, có lẽ là vì độc thân, cho nên bà càng không muốn cho đứa con duy nhất của mình chịu khổ hay tủi thân.
Lớn như vậy mới lần đầu tiên đi một mình trong rừng, Khải Văn dựa vào TV hoặc sách mà biết được một số phương thức sinh tồn ít ỏi, cầm một cây mã tấu Thụy Sĩ vừa đi vừa khắc lên một gốc cây đánh dấu, Khải Văn dùng chính là phương pháp đơn sơ nhất —— Trái đất hình tròn, chỉ cần dựa theo một phương hướng mà đi thì có thể tìm được cửa ra.
“Hô ——” Sau khi đi một đoạn, Khải Văn tựa vào một gốc cổ thụ mà nghỉ ngơi, lấy ra nước uống nhấp vài ngụm, nhìn mặt trời càng lúc càng cao, lại nhìn xung quanh ngoại trừ cây chính là cây, hùng tâm tráng chí ban đầu hình như tan mất một chút rồi.
Lúc này Khải Văn bắt đầu lo lắng một vấn đề rất thực tế, nếu trời tối còn chưa tìm được cửa ra, vậy buổi tối làm sao vượt qua? Khải Văn không tin khu rừng to như vậy lại không có một con dã thú, cậu càng có khuynh hướng nghĩ hai ngày kia bình an vượt qua là nhờ có bạch hổ bảo vệ, bây giờ không thấy bạch hổ, mình nên tự bảo vệ như thế nào đây? Quan trọng hơn là, thức ăn trong balo chỉ còn chống đỡ được tới ngày mai, sau đó sẽ ăn cái gì? Từ nhỏ đã được mẹ nâng trong lòng bàn tay, Khải Văn chân chính là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, sống an nhàn sung sướng, hôm nay ở trong rừng núi, khiến Khải Văn không hề có trình độ săn bắt cực kỳ lo lắng…
Liệt kê ra hàng loạt vấn đề, trong lòng Khải Văn bắt đầu mơ hồ hối hận không chuẩn bị tốt mà đã tùy tiện xuất phát, nhưng có một điều khiến cho cậu bỏ đi suy nghĩ này, bây giờ lại không tìm ra điểm xuất phát rồi. Con bạch hổ kia không biết có lại xuất hiện hay không, mình ở chỗ kia một mình cũng là ăn không ngồi rồi.
Khải Văn sau khi nghỉ ngơi lại lần thứ hai đứng dậy muốn đi tới phía trước, nhưng vừa đứng lên Khải Văn đã nghe được tiếng sột soạt, quay đầu nhìn về sau lưng lại không có bất luận điều gì dị thường.
Khải Văn cho rằng mình quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác, lắc đầu xoay người muốn tiếp tục đi tới phía trước, nhưng tiếng sột soạt kia lại vang lên.
Núi rừng vắng vẻ bỗng nhiên xuất hiện âm thanh vang như vậy khiến lòng Khải Văn tê dại, cậu xiết chặt cành cây khô mà mình đang dùng làm gậy, sau đó hít sâu một hơi, thình lình xoay người lại, nhưng vẫn không có gì.
Khải Văn bảo trì động tác kia hồi lâu, nhưng tiếng sột soạt vẫn không vang lên lần nữa, điều này khiến tâm trạng căng thẳng của Khải Văn buông lỏng hơn phân nửa, nuốt khan một chút Khải Văn không dám nán lại lâu, xoay người bước nhanh tới trước.
Lộ trình kế tiếp đối với Khải Văn mà nói là một loại dằn vặt, bởi vì tiếng sột soạt kia một đường theo Khải Văn mà đi, mỗi lần quay đầu nhìn nơi tiếng động phát ra lại không có gì, điều này làm cho Khải Văn vạn phần khẳng định mình không có ảo giác bắt đầu phát cuồng.
Soạt soạt, tiếng động càng vang, Khải Văn mạnh quay đầu lại, kết quả thấy một cái bóng trắng vằn đen hiện bên lùm cây, phát hiện này khiến Khải Văn không lý do mà thở dài một hơi, cậu cẩn thận đi tới lùm cây, vừa đi vừa hỏi, “Này, ông lớn, là ngươi sao?”
Lùm cây khôi phục yên lặng kia vẫn không có một chút động tĩnh, Khải Văn vốn là hôi chảy ròng ròng bây giờ trên mặt lại mang theo nụ cười, vươn gậy đẩy lùm cây cười nói, “Đừng né, ông lớn, ta thấy rồi ——” Nói đến phân nửa đã dừng lại, nụ cười cũng đọng lại trên mặt, Khải Văn thấy cảnh tượng sau lùm cây rồi thì máu toàn thân đều đông lạnh, trong đầu chỉ còn một câu nói —— Xong đời!
Phía sau lùm cây căn bản không phải bạch hổ cùng Khải Văn sớm chiều làm bạn hai ngày nay, mà là một con mãnh thú có bộ lông xám trắng đan xen, hình thể rất lớn, hình dạng dữ tợn, nhe răng nanh, bên mép còn chảy ra nước miếng thèm thuồng, đang dùng ánh mắt nhìn con mồi mà nhìn Khải Văn, Khải Văn cũng không biết động vật đáng sợ như ma quỷ này rốt cuộc là thứ gì.
Mãnh thú thấy Khải Văn đang dại ra, cúi đầu phà một hơi sau đó chậm rãi đi tới gần cậu.
Thấy con mãnh thú càng lúc càng gần mình, Khải Văn theo bản năng lui về sau, vô tức cầm cây mã tấu đã lấy ra từ lâu đặt trước ngực, mãnh thú nhìn động tác của Khải Văn, nhìn qua vũ khí trong tay cậu, Khải Văn nghĩ trong mắt nó hiện lên một tia khinh miệt, hiển nhiên không đem vật thể còn không to bằng bàn tay Khải Văn để vào mắt. Đối mặt với hoàn cảnh này, Khải Văn chỉ hận trong tay mình vì sao lại là cây mã tấu Thụy Sĩ bé tí mà không phải là Đồ Long đao, lại vô thức nhớ tới bạch hổ, nếu như nó ở đây thì tốt biết bao nhiêu.
Mà con mãnh thú kia mới mặc kệ Khải Văn suy nghĩ cái gì, nó coi như đang đùa với một thứ đồ chơi, Khải Văn lui về phía sau nó lại tiến lên phía trước, không nhanh không vội, tràn ngập suy nghĩ tự tin rằng con mồi sẽ không thể thoát khỏi bộ răng nhọn của mình.
Từng bước lui ra sau, từng bước tới gần, trò chơi làm cho người ta hít thở không thông kết thúc khi lưng Khải Văn đụng vào gốc cổ thụ cứng cáp.
Con mãnh thú thấy Khải Văn đã không thể rút lui được nữa, trong yết hầu phát ra tiếng khặc khặc, đột nhiên lao nhanh đến bên Khải Văn, Khải Văn không kịp phản ứng vô thức nhắm mắt nghênh tiếp tử vong đang tới gần.
Cho rằng mình sắp chết, Khải Văn lại nghe được một tiếng vật nặng rơi xuống đất sau một mùi tanh hôi bay theo gió, cuối cùng là tiếng mãnh thú gầm gừ đánh nhau.
Mang theo nghi vấn mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến Khải Văn ngốc lăng tại chỗ —— Cùng con mãnh thú kia đánh nhau chính là bạch hổ mà Khải Văn vẫn tưởng đã đi mất.
Như bị đóng đinh tại chỗ, Khải Văn nhìn bạch hổ đánh với mãnh thú, không chút lưu tình mà cắn xé ẩu đả, toàn bộ khu rừng đều vang vọng tiếng rống gầm giận dữ của mãnh thú.
Cuối cùng, con mãnh thú đầy mình thương tích kia tự cho là có cơ hội đánh tới bạch hổ, lại bị bạch hổ nghiêng người né tránh sau đó thoáng cái nó bị bạch hổ cắn cột sống đè trên mặt đất, không cho mãnh thú bất kỳ cơ hội nào để thở, bạch hổ không chút lưu tình cắn yết hầu mãnh thú, nhất thời trên mảnh đất nho nhỏ tràn ngập mùi máu tươi.
Giải quyết xong mãnh thú, bạch hổ vươn đầu lưỡi liếm liếm mép, sau đó mới dời lực chú ý tới Khải Văn đã hóa đá gần đó.
Khải Văn nhìn bạch hổ sau khi giết chết mãnh thú lại giống như một vị vua chậm rãi tới gần mình, cho tới khi bạch hổ ngưng mắt nhìn mình, Khải Văn mới hít mạnh một hơi, sau đó không thể ức chế mà hai chân vô lực ngồi bệch dưới đất.
Chưa bao giờ trải qua chuyện hãi hùng như vậy, hoàn toàn ru rú trong nhà chưa bao giờ trải qua mưa to gió lớn, Khải Văn bỗng nhiên giống như một đứa trẻ nhìn thấy gia trưởng mà ôm đầu bạch hổ khóc lớn, “Ta vừa thiếu chút nữa bị ăn tươi ngươi có biết không?”