CHƯƠNG 33:
Vào đông bão tuyết bay tán loạn, trấn Ilian.
Tại đại doanh đóng quân của hổ nanh kiếm, Clare đang báo cáo tình huống cho chủ nhân Arthur của hắn, “Chủ nhân, bọn theo dõi ti tiện đã rời đi.”
“Rời đi?” Arthur đang híp mắt giống như ngủ gật nghe được lời này đột nhiên mở hai mắt, đôi mắt sáng sủa không có một tia mệt mỏi, hắn chậm rãi hỏi ngược.
Clare quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu nói, “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay bọn theo dõi đã rời khỏi thôn trấn, thuộc hạ phái người theo dõi hồi lâu, xác nhận bọn chúng đi về phía chủ thành chứ không phải giả vờ rồi mới trở về bẩm báo cho thuộc hạ.”
“Chủ thành có tin tức gì không?”Arthur khẽ dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng hỏi, “Có dị động gì không?”
“Chủ thành tất cả như thường.” Clare cung kính đáp, “Thân thể thành chủ vẫn chưa có bất luận khởi sắc nào, thiếu thành chủ lúc này một lòng làm bạn bên cạnh ngài ấy, xử lý chính vụ thì bỏ mặc cho Yadaier và Jeff, có vẻ, thiếu thành chủ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Về phần vị kia, điệu thấp, nhưng thực sự không phải sóng êm gió lặng như mặt ngoài.”
“Ngô…” Arthur vẫn giữ tư thế trầm ngâm, hồi lâu mới lên tiếng hỏi, “Bây giờ dùng cách bất biến ứng vạn biến, ta có dự cảm, chúng ta không cần đợi ở nơi này quá lâu nữa đâu.”
“Dạ, chủ nhân.” Clare nghe xong liền hành lễ rồi lui xuống.
Clare rời đi khiến nơi này chỉ còn lại mình Arthur, nhìn tuyết bay trên bầu trời ngoài lều trại, Arthur cười cười, “Lại một ngày tuyết rơi, nhưng mùa xuân sắp tới rồi…”
Ngắm hoa tuyết bay đầy trời, hồi ức của Arthur bay về thời điểm lần cuối cùng nhìn thấy thành chủ Aubrey tại cung điện ở chủ thành.
Đối với việc Aubrey bí mật gọi mình nhập điện, Arthur không chút nào kinh ngạc, đến tột cùng mọi chuyện bắt đầu từ khi nào? Arthur cũng không nhớ rõ.
Arthur đi theo Yadaier tiến vào điện, đợi cho Yadaier lui ra Arthur cung kính khom mình hành lễ với Aubrey, “Thành chủ đại nhân, thuộc hạ đã tới.”
“Ngô, Arthur, ngươi đã tới rồi.” Aubrey tinh thần rã rời vì nghe giọng của Arthur mà tỉnh táo lại, ông nỗ lực lộ ra một nụ cười hòa ái, chỉ chỉ chiếc ghế bên giường, “Ngồi đi.”
Arthur cảm tạ đi đến bên Aubrey, sau đó lại cất tiếng hỏi, “Gần đây thân thể thành chủ đại nhân đã tốt hơn chưa?”
“Già rồi.” Aubrey chống tay ngồi dậy, thở hổn hển vài cái mới có chút cật lực mà nói, “Lớn tuổi, suy yếu cũng không thể tránh.” Nói rồi ngước mắt nhìn về phía thuộc hạ trẻ tuổi nhất cũng là người mình ưu ái nhất trong triều, trên mặt Aubrey lộ ra thần tình cảm khái và tán thưởng, “Sinh mệnh chính là như thế, một quá trình tuần hoàn, ngươi là mặt trời bình minh đang lên cao, mà ta là mặt trời buổi xế chiều sắp lặn. Nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, từ trước papa ngươi đã hiệp trợ ta quản lý quốc gia này, hiện tại là ngươi, hai cha con các ngươi đều tốt, tốt.”
“Sinh bệnh là điều không thể tránh, thành chủ ngài bất quá chỉ là sinh một chút bệnh mà thôi, mong ngài tĩnh dưỡng tốt, tất cả mọi người đều hy vọng ngài sớm ngày khang phục.”
“Thân thể của ta, ta tự mình hiểu rõ.” Aubrey có chút lo buồn vô cớ mà lắc đầu, lại nhìn nhìn Arthur, lúc này mới nằm lại lên giường mà lắc đầu, “Điều duy nhất hiện tại ta không buông xuống được, chính là Warren, nếu nó có thể được như ngươi, ta sẽ an tâm.”
Nghe lời nói có hàm xúc muốn ủy thác, Arthur nhanh chóng lên tiếng, “Thiếu thành chủ rất tốt, có thể hiện tại đối với việc xử lý sự vụ còn nhiều mới lạ, nhưng thuộc hạ tin tưởng, dưới sự trợ giúp của Yadaier và Jeff, hắn sẽ ngày càng tiến bộ, ngày không nên quá mức lo lắng, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng thì tốt rồi.”
“Warren nó…” Aubrey cất tiếng muốn nói gì đó, cuối cùng lại lắc đầu, “Nó thế nào ta hiểu rất rõ, lúc trước ta quá mức bỏ bê nó cho nên mới để nó trở thành cái dạng này.” Nói rồi Aubrey cầm lấy tay Arthur, “Ta tin tưởng ngươi, cũng như ta tin tưởng Yadaier và Jeff, nếu như ta… ngươi có thể cùng hai người bọn họ thủ hộ quốc gia này và phụ tá Warren không?”
Nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Aubrey đang suy yếu, vẻ mặt Arthur không có một tia né tránh, thanh âm hắn vẫn nhẹ nhưng lại kiên định mà trả lời lão nhân như cây đèn cạn dầu này, “Đương nhiên, tộc bạch hổ chúng ta thề sống chết thuần phục thành chủ.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Câu trả lời của Arthur khiến Aubrey thở ra một hơi dài, ông lại một lần nữa thả lỏng, trong miệng lẩm bẩm, “Chỉ cần còn có ngươi và Yadaier bọn họ, tòa thành này sẽ không hỗn loạn, Warren sẽ không lâm vào cục diện tồi tệ như ta dự đoán, nhưng…” Nói đến đây, giọng điệu của Aubrey lại có thêm một chút tiêu điều xơ xác, “Nhưng, ta cần ngươi làm một việc cho ta.”
Arthur đứng lên, quỳ một chân cúi đầu đáp, “Thành chủ cứ phân phó, có thể đạt được nguyện vọng của ngài là vinh quang của thuộc hạ.”
Aubrey nhìn Arthur cung kính quỳ gối trước mắt, trên gương mặt suy yếu tái nhợt lại lần nữa khôi phục uy nghiêm của một vị thành chủ đứng trên vạn người, ông nắm lấy đệm giường dưới thân, nói từng chữ với Arthur, “Khi thời cơ thích hợp, xử lý ung nhọt kia cho ta…”
“Ngươi rất thông minh, thông minh như papa ngươi, các ngươi đã nắm chắc mọi thứ trong tay, biết cái gì nên làm cái gì không nên, biết cái gì có thể cái gì không thể, quan trọng là, biết cái gì nên muốn cái gì không nên muốn. Điều đó rất tốt, phi thường tốt, chỉ có thế thì gia tộc mới có thể liên tục kéo dài duy trì. Mà có người, trái tim quá lớn, lòng tham quá lớn, ta không thể cho phép những tham niệm của hắn tiếp tục duy trì, âm mưu của hắn gây cho quốc gia này vô tận tai nạn, cho nên ta cần ngươi tại thời cơ thích hợp nhất, nhổ cỏ tận gốc. Ta mong… đây là lần tẩy trừ cuối cùng…”
Nghĩ tới đây, Arthur mở mắt, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng bất minh, đây là lời nói cuối cùng của thành chủ Aubrey trước khi Arthur rời khỏi chủ thành, trong lòng hắn có dự cảm, đây đại khái cũng là lời nói cuối cùng của thành chủ với mình, lần sau gặp lại, sẽ là một nơi xa xăm khác.
Sinh ly tử biệt, luôn luôn không thể tránh.
Cuối cùng sự thật chứng minh, suy đoán của Arthur là đúng, nhưng khi tin tức kia truyền đến, Arthur vẫn cảm thấy một nỗi buồn vô cớ —— Khi mùa xuân đến, lão thành chủ qua đời, thành chủ tân nhiệm Warren lại yêu cầu Arthur nhổ trại về thành.
Arthur nhìn thoáng qua sắc lệnh đưa đến, híp mắt lại, đảo mắt nhìn Clare đứng phía sau, “Dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành động, đợi, cần phải kiên trì.”
“Dạ.” Clare cúi đầu xác nhận.
.
Rốt cuộc đã trở về, Arthur mang theo đội hộ vệ hổ nanh kiếm lần thứ hai trở về tòa thành đã xa cách bấy lâu, không như cảnh tượng giăng đèn kết hoa vào đầu năm mới, cả tòa thành đã bị một màu đen u ám bao trùm, trên mặt mọi người chỉ còn vương lại vẻ bi thương.
Arthur thay xong quần áo vẫn chưa lập tức tiến vào cung điện, đại bộ phận quý tộc đã đến đông đủ, thành chủ tân nhiệm Warren đang đờ đẫn đứng bên quan tài, mà lão thành chủ đã thống trị quốc gia này hai mươi mấy năm, lúc này đang lẳng lặng nằm trong quan tài, an bình say ngủ.
“Xin lỗi, thành chủ đại nhân, thuộc hạ không thể tìm được Yến thảo, là thuộc hạ thất trách.” Arthur liếc nhìn papa và daddy mình, sau đó bước lên trước mặt Warren quỳ xuống thỉnh tội.
Warren dời đường nhìn sang Arthur, biểu tình vẫn không có một tia biến hóa, chỉ là mặt không biểu tình cúi người nâng Arthur dậy, “Không phải do ngươi sai, ngươi đã tận lực, cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho papa.”
Arthur thuận thế đứng lên, ánh mắt khi chạm vào khuôn mặt của Aubrey thì hiện lên một tia man mác và bi thương, hắn nhẹ giọng nói với Warren, “Thỉnh ngài không nên quá mức đau lòng, lão thành chủ chỉ là đi đến nơi của thiên thần, ngài ấy sẽ nhận được an bình vĩnh cửu.”
“Cảm ơn.” Warren thấy Arthur đang an ủi mình, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, lãnh đạm nói.
Khi Arthur đứng trở về vị trí của mình, tang lễ của lão thành chủ Aubrey liền bắt đầu, Arthur nhìn những quý tộc hoặc thật hoặc giả tỏ ra bi thương kia và lão Felix trong mắt không giấu nổi dã tâm, cúi đầu, che đi nụ cười miệt thị.
Sau khi tang lễ buồn chán kết thúc, Arthur vốn muốn cùng Laurence và Heller về nhà, nhưng chưa đi được hai bước đã bị người gọi lại, “Arthur tướng quân, thỉnh lưu lại một chút.”
Arthur quay đầu phát hiện người gọi mình chính là người hầu bên cạnh Aubrey – Yadaier, Arthur ra hiệu cho Laurence và Heller một chút rồi đi tới bên Yadaier, “Xin hỏi Yadaier tiên sinh có chuyện gì không?”
Có thể sự ra đi của Aubrey là một đả kích quá lớn đối với Yadaier, hoặc do nhiều ngày vất vả khiến Yadaier có chút hốc hác, hắn nói, “Xin theo ta, thành chủ đại nhân có chuyện muốn nói với tướng quân.”
Arthur cũng không hỏi vì sao, chỉ là chắp tay đi theo Yadaier vào nơi làm việc tại chủ điện.
Tới nơi, Arthur phát hiện trong phòng ngoại trừ thành chủ Warren còn có thị vệ Jeff của Aubrey cùng với Felix, nhìn thấy Arthur vào phòng, mi mắt Warren giật giật, giơ tay nói, “Arthur tướng quân đã tới, ta có một số việc cần nhờ ngài.”
Arthur tiến lên hành lễ, “Đương nhiên, xử lý sự tình cho ngài là vinh quang của thuộc hạ.”
“Ngồi đi.” Warren chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, đợi Arthur ngồi vào vị trí của mình rồi mới cất giong nói, “Ta nghĩ, papa ta, cũng chính là thành chủ, ông ấy qua đời đối với mọi người mà nói đều là một khoảnh khắc gian nan, tin tưởng các vị cũng trải qua đoạn thời gian bi thương như ta. Nhưng, chính vì thế chúng ta càng phải đối mặt với thời kỳ gian nan này, cũng mong mọi người có thể hiệp trợ ta để đưa tất cả một lần nữa trở về quỹ đạo, được không?”
Warren vừa dứt lời, Yadaier và Jeff, Felix, Arthur đang ngồi liền đứng lên hành lễ, “Chúng ta chắc chắn tận lực hoàn thành kỳ nguyện của thành chủ đại nhân.”
“Tốt, cảm ơn chi trì và bang trợ các ngươi dành cho ta.” Warren gật đầu, hắn dời đường nhìn lên Arthur, “Như vậy, hiện nay ta có một việc cần Arthur tướng quân giúp ta đi làm.”
Arthur lên tiếng, “Thành chủ cứ nói.”
Warren thở dài tiếp tục nói, “Ta hiểu, ta vừa trở thành thành chủ, căn cơ còn thấp, vạn sự còn cần học tập nhiều, nhưng đó cũng không phải cái cớ để nhiều kẻ rục rịch mưu toan tiến hành một ít hành vi ti tiện, ta mong có thể thấy mọi người một lòng cùng nhau dẫn dắt con dân tiến tới một thời kỳ tốt đẹp. Đáng tiếc, có vài người không nghĩ như vậy…”
Felix đứng một bên nói tiếp lời của Warren, “Hiện tại theo như tình huống mà chúng ta nắm giữ, vùng Irma đã có người đang bắt đầu rục rịch, bọn họ dường như cho đây là thời cơ để cháy nhà đi hôi của, thu được nhiều lợi ích, đây là hành vi vô cùng vô liêm sỉ, chúng ta quyết không thể để mọi chuyện phát sinh như thế!”
Felix hùng hồn, nếu như Arthur là một tên nhóc tì chưa trải sự đời sẽ bị hắn lừa đến nhiệt huyết sôi trào nhìn cũng không nhìn mà nhảy vào cái hố hắn đào sẵn, nhưng trong chốn triều đình ngươi lừa ta gạt, Arthur chỉ là trầm mặc lắng nghe mà không lên tiếng.
Thấy Arthur trầm mặc, Warren nói, “Cho nên, ta mong Arthur tướng quân có thể mang theo đội binh tinh nhuệ nhất của ngài đi răn đe thái độ của bọn chúng, để bọn chúng dập tắt vọng tưởng vô ích đó, Arthur tướng quân, ngài nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này chứ?”
Arthur bị gọi tên liền ngẩng đầu, hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua Warren đang ngồi trên chủ vị, khóe miệng nhoẻn lên một cái, đặt tay lên vị trí trái tim, “Nguyện vọng của ngài chính là mục tiêu của ta, ta sẽ tận lực thực hiện yêu cầu của ngài, thành chủ đại nhân.”
“Tốt lắm.” Warren bởi vì câu trả lời của Arthur mà trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, “Việc này khẩn cấp, nếu như Arthur tướng quân không có bất luận vấn đề gì, ta mong ngài có thể lập tức xuất phát, ta và các con dân sẽ nhớ kỹ tất cả những gì ngài làm.”
“Vâng, thành chủ đại nhân.” Arthur cúi đầu hành lễ, “Ta sẽ mang về kết quả mà ngài mong muốn.”
Warren đứng lên nâng Arthur dậy, “Ta cùng với mọi người sẽ cùng đợi tướng quân thắng lợi trở về.”
Arthur nhìn lướt qua những con người mang thần thái khác nhau trong điện, trên mặt vẫn giữ biểu tình vân đạm phong khinh, “Thỉnh ngài chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nét lo lắng hiện lên trên mặt Yadaier, trong mắt Jeff hiện lên không tán thành, trong mắt Warren lại là hờ hững, cùng với khóe miệng mang nụ cười quỷ dị của Felix, trên đường trở về Arthur hồi tưởng lại thần thái của bọn họ, nhẹ nhàng cười cười, tương lai của quốc gia này, đến tột cùng sẽ thế nào đây?
Đi tới cửa đại điện, tới đón tiếp chính là Abu, vừa thấy Arthur đi ra, trên mặt Abu lộ ra nụ cười hàm hậu, “Chủ nhân, ngài đã trở về.”
“Ừm.” Arthur gật đầu, nhưng vẫn chưa đi đến xe ngựa mà Abu đưa tới, chỉ là trực tiếp đi đến con ngựa trắng, ngồi trên lưng ngựa nhìn Abu đang mang vẻ mặt không giải thích được, lên tiếng, “Vừa nãy thành chủ hạ lệnh bảo ta đến Irma, sự tình khẩn cấp, ta không thể trở lại trang viên, lập tức phải đi, ngươi trở lại nói cho papa daddy và Khải Văn biết, không nên lo lắng cho ta, ta xử lý xong mọi việc sẽ trở về, bảo bọn họ cứ an tâm mà đợi…”
Nghe Arthur căn dặn, Abu nhìn thoáng qua ánh mắt của Arthur, trong lòng chấn động, cúi đầu nói, “Thuộc hạ biết, thỉnh tướng quân lên đường cẩn thận.”
“Hm.” Arthur gật đầu, quay lại nói với đội thị vệ hổ nanh kiến đang đứng chỉnh tề, “Xuất phát!”
“Dạ!” Trả lời Arthur chính là thanh âm đều nhịp.
Mọi người trong chủ thành nhìn theo Arthur tướng quân vừa trở về lại mang theo quân đội đi xa, trong mắt tất cả đều là khó hiểu, bất quá điều này rơi vào mắt những kẻ hữu tâm, lại có ý nghĩa khác.
Mùa xuân đến rồi, nhưng gió to lại ồ ạt tới.
.
“Đi rồi?” Mãi cho rằng sẽ được gặp Arthur không ngờ lại đợi được đáp án như vậy, Khải Văn khó nén thất vọng.
“Đúng vậy, thành chủ phái tướng quân đi chấp hành nhiệm vụ, tướng quân bảo Khải Văn thiếu chủ không nên lo lắng, không bao lâu tướng quân sẽ trở về.” Abu dùng thanh âm thô thô nói với Khải Văn.
Khải Văn đè xuống thất vọng trong lòng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, “Ta biết rồi, khổ cực cho ngươi, Abu tiên sinh.”
“Dạ.” Abu hành lễ định rời khỏi, vừa xoay người lại dừng bước xoay đầu, “Cái kia… Nath có thể phiền Khải Văn thiếu chủ giúp ta chăm sóc vài ngày không? Tướng quân không ở, hiện trong thành cũng không thái bình, ta sợ không có thời gian…”
“Ta biết, không sao.” Khải Văn cười cười gật đầu nói, “Cứ để nó ở chỗ ta, có nó theo ta cũng đỡ buồn.”
Thấy Khải Văn đồng ý thẳng thắn, Abu ngược lại rất hổ thẹn, cái tai tròn tròn run run lên, hắn gãi gãi cái ót nói lời cảm ơn, “Thật sự rất cảm kích ngài.”
Khải Văn cười cười, không nói gì nữa.
Vốn tưởng rằng thêm một lần chờ đợi sẽ rất khó khăn, nhưng Heller và Laurence dường như nhìn ra suy nghĩ của Khải Văn, bọn họ cũng không cho Khải Văn có thời gian suy nghĩ vẩn vơ, nói cảnh xuân vừa lúc nên ra ngoài du ngoạn, không cho Khải Văn cơ hội cự tuyệt đã đóng gói ném lên xe ngựa, mang theo cậu ra ngoài du ngoạn.
Trên đường đi Laurence sắp xếp nhiều tiết mục tiêu khiển thú vị, mỗi khi Khải Văn vừa nổi lên chút nhớ nhung Arthur, lực chú ý lại bị Laurence hấp dẫn, mãi cho đến khi tới điểm cuối của lần lữ hành này —— Quê nhà của Heller và là quê nhà trên danh nghĩa của Khải Văn, Khải Văn mới bỗng nhiên phát hiện đã rất nhiều ngày trôi qua rồi, mà bởi vì có hai vị trưởng bối tri kỷ tồn tại, cho nên thời gian trôi qua cũng không gian nan như cậu nghĩ.
Nhìn về phía Laurence đang không ngừng lắc đuôi nhiệt tình theo mình kể về những điểm thú vị nơi này, và Heller đang mỉm cười lắng nghe, trong mắt Khải Văn có vô vàn biết ơn.
Có những trưởng bối như vậy, rất tốt mà đúng không, Arthur cũng không cần lo lắng về mình không phải sao?
Laurence và Heller dẫn theo Khải Văn đi xa, ném lại chủ thành với những đợt sóng ngầm ào ạt ra sau đầu, bọn họ có thể bỏ qua, nhưng lại có vài người không thể, khi bọn họ đã đi được một đoạn thời gian, có một kẻ cũng thừa dịp bóng đêm rời khỏi chủ thành cưỡi ngựa chạy đến Irma.
Mấy ngày sau, Arthur nhìn về phía người đến, lông mi nhướng lên, “Sao ngươi lại ở nơi này?”