Dân Mão

Chương 4

CHƯƠNG 4:

“Hổ Đầu?” Rõ ràng còn đang trong mộng, Khải Văn bởi vì cảm thấy toàn thân mình càng lúc càng lạnh, vô thức vươn tay muốn kéo lại bạch hổ vốn đang ngủ bên mình, nhưng lại vỗ trúng khoảng không.

‘Chẳng lẽ đi săn rồi?’ Còn nhắm mắt không muốn tỉnh lại, Khải Văn thầm nghĩ, nhíu mày lại, không có ‘lò sưởi hiệu bạch hổ’ bên cạnh, cho dù Khải Văn còn vô cùng buồn ngủ cũng không thể nào tiếp tục, bởi vì cảm giác lạnh như băng khiến cho cậu không thể nào thoải mái đi vào giấc ngủ.

Nằm thêm vài phút, Khải Văn mới ngáp dài, không tình nguyện dụi dụi mắt đứng dậy, nhưng vừa mở mắt ra, Khải Văn lại giật mình phát hiện, có một nam nhân đang ngồi ở bên cạnh nhìn mình, vô thức thốt lên hỏi, “Ngươi là ai?”

“@#¥%&*…” Nam nhân hé miệng phát ra âm thanh trầm ấm nói gì đó.

“Ngươi đang nói gì?” Khải Văn phát hiện cậu hoàn toàn không hiểu nam nhân này đang nói cái gì, ngôn ngữ của hắn không thuộc về bất kỳ loại ngôn ngữ nào mà cậu từng nghe, Khải Văn hỏi xong câu nói kia thì dừng lại, ánh mắt lưu lại tại đỉnh đầu của nam nhân.

Chú ý tới đường nhìn của Khải Văn, nam nhân nhíu mày, đi tới bên cạnh Khải Văn ngồi sát lại một chút, cử động nhỏ này của hắn khiến Khải Văn như cừu con sợ sói co rụt lại phía sau, gắt gao dán lưng lên vách hang, lắp bắp nói, “Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới đây a!”

Động tác của Khải Văn khiến nam nhân dừng lại, vươn tay tay làm một động tác hàm ý sẽ không tiếp tục, lại thì thầm nói một đống, nhưng Khải Văn vẫn vô cùng cảnh giác, lại hỗn loạn một chút lo sợ không yên.

Khải Văn nhìn nam nhân quần áo hoa lệ mang theo khí thế quý giá đẹp đẽ trước mắt đang liên tục nói những lời mà cậu không hiểu, nếu như không phải lực lượng hai bên đối lập quá xa, Khải Văn thực sự muốn cướp đường mà chạy, bởi vì… nam nhân này —— Trên! Đỉnh! Đầu! Hắn! Mọc! Một! Đôi! Tai! Lông! Nhung! Lẽ nào đây là quay phim Tây du ký sao? Bị thị giác trùng kích, Khải Văn thật sự rất khó tiếp thu, bởi vì không thể chạy trốn, cho nên Khải Văn một lòng thầm mong bạch hổ mau chóng trở về đi, đem cái kẻ không biết là người hay là yêu quái không mời mà đến này đuổi đi —— Bởi vì Khải Văn không biết sở thích của vị này có phải là ăn thịt người hay không.

Nhưng khiến Khải Văn lo lắng chính là, qua hồi lâu, bạch hổ vẫn không xuất hiện, mà nam nhân vẫn duy trì kiên nhẫn, không hề có bất luận cử động nào làm tổn thương Khải Văn, chỉ là thỉnh thoảng nói vài câu Khải Văn nghe không hiểu, thời gian còn lại vẫn nhàn nhã thong dong mà nhìn cậu.

Cuối cùng, có lẽ là biểu tình không thay đổi từ đầu cho tới giờ của Khải Văn khiến cho nam nhân cảm thấy mệt mỏi, hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Khải Văn đang duy trì cảnh giác cao độ như một con thỏ nhỏ, sau đó không nói một lời đi ra ngoài. Nhưng Khải Văn nhìn theo bóng lưng nam nhân rời đi, không hề thả lỏng mà còn tận lực kiềm nén không để chính mình kêu lên sợ hãi —— Kẻ này không chỉ trên đầu mọc lên đôi tai lông xù, mà phía sau còn có một cái đuôi a!

Bóng hình nam nhân rời khỏi cửa hang biến mất khoảng nửa phút, bạch hồ liền từ ngoài cửa hang đi đến, nhưng Khải Văn còn chưa kịp biểu hiện tâm tình kích động của mình thì đã khựng lại khi nhìn thấy thứ bạch hổ ngậm trong miệng, “Hổ Đầu, ngươi…” Khải Văn chỉ chỉ thứ trong miệng bạch hổ, trong lòng bỗng nhiên mọc lên cảm giác quái dị.

Bạch hổ không vì Khải Văn chần chờ mà dừng bước, nó đem quần áo và trang sức mà nam nhân kia vốn nên mặc ngậm tới đặt lên giường đá, sau đó hướng Khải Văn gầm nhẹ hai tiếng, Khải Văn liền ngốc lăng như vậy nhìn bạch hổ đứng lên, sau đó thân hình dài ra, cuối cùng biến thành một nam nhân trần trụi tướng mạo anh tuấn xuất hiện trước mặt Khải Văn —— Hình dáng đó, giống hệt như nam nhân vừa rời khỏi.

Nhìn nam nhân nọ, Khải Văn giống như bị mắc chứng mất ngôn ngữ, không nói được gì.

Nam nhân nhìn Khải Văn đang rơi vào trạng thái đờ đẫn, thần thái cực kỳ tự nhiên mà khom lưng cầm lấy quần áo trên giường mặc từng cái vào trước mặt Khải Văn.

Đợi cho nam nhân mặc xong quần áo, Khải Văn mới tìm lại được giọng nói của mình, có chút nghẹn ngào mà nói, “Ngươi… là Hổ Đầu?”

Nghe được hai chữ ‘Hổ Đầu’ quen thuộc, nam nhân gật đầu, tiến lên nắm tay Khải Văn, lúc này Khải Văn không có né tránh, bởi vì đã bị chuyện này làm cho khiếp sợ ngây người, mặc kệ nam nhân nắm tay mình dắt ra ngoài hang, giống như một đứa trẻ nghe lời, theo nam nhân đi băng qua rừng rậm, mãi cho đến khi trước mắt xuất hiện một thành thị phồn hoa.

“Đây là đâu?” Đã nhiều ngày mới nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa này, cảm xúc dâng lên trong lòng Khải Văn không phải là mừng như điên, mà là kinh ngạc và nghi hoặc càng lớn, còn có cảm giác hư ảo cường liệt.

Nam nhân nhìn thoáng qua Khải Văn từ sau khi mình biến thân vẫn chìm trong trạng thái mơ hồ, cong khóe miệng cười cười, vỗ vỗ tay, một lát sau, một đội thị vệ lão luyện không biết từ nơi nào xông ra, mang theo một chiếc xe ngựa đi tới trước mặt nam nhân và Khải Văn.

Khải Văn nhìn đám thị vệ kia hành lễ với nam nhân, sau đó lại ngốc lăng mặc kệ nam nhân mang mình lên xe ngựa, cuối cùng xe đi đến một nơi mà Khải Văn không hề biết là đâu.

.

Ngồi trên xe ngựa, nam nhân biểu tình biếng nhác nhàn hạ, trên mặt mang theo một tia cười đánh giá Khải Văn đang từ trong xe nhìn ra ngoài không chớp mắt, trong mắt Khải Văn khó nén khiếp sợ và mơ hồ, không phải cậu không chú ý đến ánh mắt của nam nhân, nhưng lúc này cậu coi như không biết, bởi vì trong lòng Khải Văn đã sớm dậy sóng.

Một tòa thành thị phồn hoa, nhưng kiến trúc của nó là phong cách Châu Âu trung cổ, ở Trung Hoa có địa phương nào lại có một tòa ‘thành trong thành’ như Châu Âu với diện tích rộng lớn như thế này không? Với internet phổ biến như hiện nay, Khải Văn có thể xác định là không có. Nhưng khiến Khải Văn cực kỳ khiếp sợ chính là, người đi trên đường ngoại trừ những người có dáng vẻ bình thường ở ngoài, thì có rất nhiều nam nhân giống như Hổ Đầu có tai có đuôi đi qua đi lại, đây rốt cuộc là nơi nào?!

Bị mấy chuyện ngoài ý muốn liên tiếp khiến cho đầu óc choáng váng, Khải Văn vẫn duy trì dáng vẻ khiếp sợ bị nam nhân đưa đến một nơi giống như cung điện Âu Châu kiến trúc tráng lệ.

Khải Văn đi theo phía sau nam nhân, nhìn dọc theo đường đi không ngừng có người biểu tình kính nể hành lễ với nam nhân, mà nam nhân đối với tất cả như là đã tập thành thói quen, hắn phất phất tay để những ‘người thường’ và ‘người không bình thường’ đi làm việc của họ.

Nam nhân đưa Khải Văn tới một căn phòng rộng, sau đó không nhanh không chậm nói với Khải Văn một tràng rồi xoay người rời đi, Khải Văn tuy nghe không hiểu ý nam nhân nói, nhưng nhìn dáng vẻ nam nhân khoa tay múa chân với mình cũng mang máng hiểu được, hắn bảo Khải Văn ở chỗ này.

Nhìn nam nhân xoay người rời đi, từ lúc ban đầu, khi hỏi nam nhân có phải Hổ Đầu hay không thì cái miệng vẫn mím chặt của Khải Văn giờ lại mở ra nói một câu, “Ngươi… đứng lại.”

Bởi vì Khải Văn lên tiếng, nam nhân dừng bước quay đầu, dùng ánh mắt nhìn về phía Khải Văn biểu tình lúc này không hề đẹp.

Đúng, Khải Văn từ nhỏ đã được mẹ bảo vệ tốt, hầu như chưa từng chịu bất kỳ cản trở nào, cũng chưa từng trải qua chuyện hiểm ác đáng sợ hay thay đổi, nhưng điều này không có nghĩa Khải Văn là một người ngu ngốc, không rành sự đời, như hiện tại mà nói, đầu óc đã suy nghĩ được, Khải Văn tức giận, vô cùng tức giận.

Cậu tiến tới một bước đi tớiđến trước mặt nam nhân, nhìn thẳng vào cặp mắt lam xám của nam nhân, hít sâu một hơi, mở miệng nói, “Ngươi, ngươi đều là đùa với ta đúng không?”

Nam nhân nhướng mi, không biết Khải Văn đang nói gì với hắn.

Nhưng lúc này, động tác này của nam nhân giống như một thùng dầu, hoàn toàn thổi bùng lên ngọn lửa của Khải Văn, “Ngay từ đầu, ngươi là đùa giỡn ta phải không? Nhìn phản ứng của những người ở đây, ngươi là chủ nhân bọn họ phải không? Ngươi vẫn sống ở đây? Ngươi khẳng định cũng có thể tự do biến hóa hình thái người và hổ? Thảo nào ngươi lại thông minh như vậy, luôn hiểu được những gì ta nói, thì ra ngươi không phải một con hổ, ngươi là một người! Cho nên, thấy ta bị ngươi dọa đến nỗi nhuyễn cả chân ngươi vui lắm phải không? Thấy ta như một kẻ ngu ngốc được ngươi dẫn đi vòng vòng trong rừng tìm kiếm lối ra ngươi thấy sung sướng đúng không? Ngay từ đầu, ngươi có thể dẫn ta ra khỏi rừng, nhưng ngươi không làm, vậy tại sao bây giờ ngươi lại mang ta đi ra? Cảm thấy đùa giỡn ta trong rừng như một con khỉ đủ rồi? Muốn đổi một nơi nhìn ta tiếp tục xướng tuồng cho ngươi xem? Ngươi thực sự rất quá đáng!” Khải Văn nói xong câu nói cuối cùng, muốn vòng qua nam nhân rời đi.

Nhưng vừa đi ngang bờ vai nam nhân, cánh tay của Khải Văn đã bị hắn kéo lại, hắn cau mày, hiển nhiên không quá hiểu vì sao Khải Văn lại phẫn nộ như thế.

Mà lúc này, đã bị lửa giận đốt sạch lý trí, Khải Văn bạo phát hất tay nam nhân, quát, “Buông tay ngươi ra, ngươi là đồ lừa đảo! Lúc ngươi rời đi hai ngày quay về đây hưởng thụ cẩm y ngọc thực, vĩnh viễn không biết lúc đó trong hang núi ta lo lắng cho an nguy của ngươi như thế nào, ngươi vĩnh viễn không biết lúc nào ta cũng ôm mong muốn ngươi có thể dẫn ta ra khỏi khu rừng đó, tất cả những thứ này trong mắt ngươi bất quá cũng chỉ là một hồi tiêu khiển buồn chán mà thôi, ngươi khiến ta chán ghét!

Lần này nam nhân không ngăn Khải Văn lại, chỉ cau mày nhìn Khải Văn không quay đầu lại, nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Cho đến khi hình bóng của Khải Văn biến mất trong đường nhìn của mình, nam nhân mới vẫy vẫy tay, chỉ chốc lát, một thị vệ vẻ mặt nghiêm túc đồng dạng có đuôi có tai xuất hiện trước mặt nam nhân, sau khi nam nhân thấp giọng phân phó vài câu, thị vệ đó gật đầu, hành lễ rồi rời đi.

Nam nhân một lần nữa trở về gian phòng vốn sắp xếp cho Khải Văn, thuộc hạ của hắn đã mang hành lý của Khải Văn từ trong rừng rậm trở về, nam nhân nhìn một hồi, rồi dùng tiếng Trung không thạo lắm bật ra hai chữ, “Khải Văn…”
Bình Luận (0)
Comment