*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đan Nữ thấy Huyền Dương Tử nhìn mình, càng cố tình tỏ vẻ mê người. Ta cứ kiều mị đấy, làm gì được nhau?
Huyền Dương Tử cụp mắt, phẫn nộ quát Huyền Phi Tử: "Lần sau không được mua quần áo bò sát người cho hắn nữa, mặc vào như yêu tinh ấy. Nếu có bao tải, chùm cho hắn một cái."
Càng đến gần hoàng cung, sắc mặt Huyền Dương Tử càng sa sầm xuống.
Phó tướng Đỗ Hạc thấy Huyền Dương Tử khó chịu, vội nói: "Giặc Kim vào kinh thành phóng hỏa giết người khắp nơi, nếu không phải Thân tướng quân trở về sớm, đế đô chỉ sợ đã bị đồ thành."
Huyền Dương Tử hỏi: "Phụ thân mẫu thân ta làm sao tránh được một kiếp này?"
Đỗ Hạc đáp: "Vương gia cùng Vương phi đi thắp hương ở Tích Cốc tự, ra khỏi thành nên tránh được kiếp nạn này. Nhưng Thành vương phủ bị đốt cháy, toàn bộ nô tài ở lại trong phủ cũng bị chết cháy theo. Thân tướng quân về thành, hỏi thăm biết được Thành vương gia đang ở Tích Cốc tự, lập tức sai người đi đón trở về hoàng cung bảo vệ nghiêm ngặt, sau mới lại phái bọn thuộc hạ đi mời Nhị gia về."
Nói đến đây, đoàn người vừa đến cửa hoàng cung, liền thấy có người đã sớm đứng ở đó, một phụ nhân hô to: "Bạch Thạch!"
Huyền Dương Tử nghe tiếng gọi, bước nhanh về phía trước: "Mẫu thân, con đã về!"
Mấy năm nay Huyền Dương Tử ở Tam Thanh quán tu đạo, hàng năm hai vợ chồng Thành vương gia đều vụng trộm đi thăm con, nhưng hôm nay hai người tìm được đường sống trong chỗ chết gặp lại con, cảm xúc tất nhiên khác biệt.
Đan Nữ đã nghe Huyền Tùy Tử nói qua, biết tên tục của Huyền Dương Tử là Cảnh Bạch Thạch, thấy một vị phu nhân chứng bốn mươi tuổi ôm Huyền Dương Tử vừa khóc vừa cười, liền biết vị này là mẫu thân Huyền Dương Tử - Thành vương phi.
Huyền Tùy Tử đứng bên cạnh Đan Nữ, chỉ cho nàng xem: "Vị này là Thành vương phi, vị bên cạnh kia, đầu đội tử ngọc quan [1], là Thành vương gia."
Đan Nữ liếc nhìn, "Chậc chậc" hai tiếng nói: "Thành vương gia là mỹ đại thúc ha, đẹp trai quá!"
Thành vương gia đi tới nắm tay Thành vương phi, nói với Huyền Dương Tử: "Vào trong rồi nói."
Lúc này Thân tướng quân cùng các quan lại đại thần xếp hai hàng đi ra nghênh đón, gặp Huyền Dương Tử Thân tướng quân giải thích: "Kinh thành hiện tại mười phần có tới tám chín phần bị phá hủy, Thành vương phủ cũng bị đốt cháy, còn may là hoàng cung chỉ bị đốt phá một nửa, còn có một nửa có thể ở được, các chư hầu quan lại sống sót đều đang ở trong cung, cũng tiện cho mạt tướng bảo vệ."
Huyền Dương Tử nghe vậy, ngược lại là hiểu phủ đệ bị đốt cháy, những người còn sống này tất nhiên sợ mất mật, một mực nghe theo bám lấy Thân tướng quân.
Thân tướng quân nói xong, lại nói: "Nhị gia, nước không thể một ngày không có chủ, thần không thể một ngày không có vua, Nhị gia vừa trở về xin nhanh chóng đăng cơ, chiếu cáo thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng, đánh đuổi quân Kim, cứu Văn Quân Hoàng đế và Thành Thái Hoàng đế."
Văn Quân Hoàng đế là niên hiệu của Cảnh Thái Sơn, mà Thành Thái Hoàng đế là niên hiệu của Cảnh Thiên Hữu.
Huyền Dương Tử cũng hiểu chuyện khẩn cấp, chỉ có huyết mạch hoàng thất đăng cơ mới có thể danh chính ngôn thuận hiệu lệnh quần hùng, ổn định lòng dân, vì vậy gật đầu nói: "Tướng quân cứ việc sắp xếp là được."
Lúc này, Thành vương phi đã sớm chú ý tới Đan Nữ, lại hỏi Huyền Tùy Tử, vô cùng mừng rỡ nói: "Ý tiểu đạo trưởng là, nàng là nữ nhân của Bạch Thạch?"
Huyền Tùy Tử gật đầu nói: "Đúng vậy, dọc đường đi, Đại sư huynh và Đan tỷ ngày nào cũng ngủ cùng phòng mà!"
Thành vương phi mặt mày hớn hở, lại vụng trộm đánh giá Đan Nữ, càng nhìn càng thấy vừa lòng, xem xem, lông mi dài cong vút, mắt to đen láy, mông tròn eo nhỏ, dáng người cực dễ sinh sản, thế này không chừng chỉ sang năm bà đã có cháu để bế.
Hoàng cung chính điện đều bị thiêu hủy hơn nửa, ngoại trừ Minh Hòa điện, còn các điện thất có thể ở được đều đã đầy người, Huyền Dương Tử xem xong, không nói một lời, kéo các sư đệ cùng Đan Nữ vào ở Minh Hòa điện.
Các sư đệ nghỉ ở nhà ngoài, theo thường lệ, Đan Nữ cùng Huyền Dương Tử được sắp xếp ở cùng một chỗ.
Đêm nay, Đan Nữ uống trà Huyền Dương Tử đưa, như thường lệ ngủ sát vách tường để bên ngoài cho Huyền Dương Tử.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đan Nữ tỉnh lại, một tiểu cung nữ liền múc nước mang vào giúp nàng rửa mặt.
Đan Nữ nhìn quanh không thấy Huyền Dương Tử nên hỏi: "Lão đạo đâu rồi?"
Tiểu cung nữ biết Đan Nữ hỏi Huyền Dương Tử, khẽ nói: "Hoàng Thượng đang chuẩn bị đăng cơ!"
"Hả!" Đan Nữ thất thanh nói: "Cứ thế này đăng cơ?"
Tiểu cung nữ nói: "Thân tướng quân đã sớm chuẩn bị, hôm nay lại là ngày Hoàng đạo phù hợp đại lễ. Nương nương sớm rửa mặt chải đầu một chút, không chừng chiếu phong cũng sắp đến rồi!"
Đan Nữ chưa kịp trả lời, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, Huyền Tùy Tử cùng Quỳ Phiến mặc quần áo thái giám xông vào, cười hì hì nói: "Đan tỷ, nhanh ra đây, Vương phi với Đại sư huynh bàn bạc chiếu phong tỷ làm Quý phi này!"
Đan Nữ nhìn thấy Huyền Tùy Tử cùng Quỳ Phiến ăn mặc, giật cả mình, hỏi: "Hai đệ thành thái giám?"
Huyền Tùy Tử cười nói: "Lúc trước giặc Kim vào cung đã giết sạch công công thái giám, bây giờ Đại sư huynh đăng cơ sao có thể chẳng có lấy một gã thái giám? Vì vậy bọn đệ liền mặc quần áo này, cứ đóng giả cái đã, được đến đâu hay đến đó."
Tiểu cung nữ Hồng Liên đứng cạnh cũng nói: "Lúc giặc Kim xông vào cung rất hung hăng, ra tay tàn nhẫn, nô tỳ sợ quá ngất đi, vậy nên mới may mắn sống sót."
Về chuyện phong phi, vì Huyền Dương Tử đăng cơ, Thành vương phi thăng cấp thành Thái Hậu nương nương, bà khuyên bảo Huyền Dương Tử nạp Đan Nữ làm phi lý do vô cùng chính nghĩa: "Con xem tình thế hiện nay, phải nạp phi, sinh hoàng tử mới ổn định được lòng người."
Huyền Dương Tử nhíu mày suy nghĩ, nếu không nạp dâm tăng làm phi, chắn chắn cũng sẽ có đại thần đưa con gái vào cung, so với chuyện này, không bằng cứ nạp dâm tăng, đợi mọi chuyện ổn thỏa lại bàn tiếp.
Thái Hậu thấy Huyền Dương Tử có vẻ thả lỏng, lại cười nói: "Ta thấy Đan Nữ rất tốt, tướng vượng phu ích tử, con nạp nàng, không có gì là thua thiệt cả."
Vì vậy sau đó mới có cảnh Huyền Phi Tử mặc quần áo thái giám cầm chiếu vào điện, cười nói với Đan Nữ: "Đan tỷ mau tiếp chỉ, Hoàng Thượng phong tỷ làm Quý phi này!"
Cứ như vậy thực hiện một nghi thức cực kỳ đơn giản xong, Đan Nữ chính thức trở thành Đại Yến quốc Quý phi.
Đêm đó, Đan Nữ đang tắm rửa, nghe được có người mở cửa phòng đi vào, tưởng là Hồng Liên liền gọi: "Vào đây kì lưng hộ ta với!" Trong tiếng nước ì oạt, giọng nói của nàng mang theo ý ướt át, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Huyền Dương Tử đang mặc một bộ long bào hơi nhỏ, hai tay bị bó cứng không nâng lên nổi, định vào phòng đổi áo, lại nghe được Đan Nữ gọi, nhất thời ngây người nghĩ: dâm tăng thế nhưng định quyến rũ bản đạo trưởng, à không, định quyến rũ trẫm?
Đan Nữ hô một tiếng, thấy không có tiếng đáp lại, nàng liền bám vào thùng tắm, ngó đầu qua bình phong gọi: "Hồng Liên!"
Huyền Dương Tử đứng ở trước giường cởi long bào, mặc áo khoác, nghe nàng hô to gọi nhỏ khó chịu quát: "Gọi cái gì?" Hắn quát xong, vừa ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Đan Nữ lộ ra nửa người, hai bên đẫy đà trắng nõn khiến người ta gần như mù mắt.
"Trở về, thế này còn ra thể thống gì nữa?" Huyền Dương Tử nổi giận gầm lên: "Rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ không vậy?"
Đan Nữ "ùm" một tiếng ngồi xuống thùng tắm, mặt đỏ bừng, thầm nói: "Ta tưởng là Hồng Liên mà!"
Huyền Dương Tử đột nhiên nhớ tới Văn Hòa Quan chủ từng nhắc nhở, lập tức cảnh cáo: "Ngươi đừng có chạm vào Hồng Liên. Chẳng may nàng mang thai, chuyện này biết tính lên đầu ai?"
Đan Nữ: "..."
Huyền Dương Tử nhanh chóng thay áo, đẩy cửa đi ra ngoài, vừa bước một bước liền cảm giác mũi ngưa ngứa nong nóng, hắn giơ tay lên lau thấy đầy một tay máu.
Hắn là dâm tăng a! Huyền Dương Tử vừa lau máu mũi vừa thầm oán, khó khăn đợi máu ngừng chảy, hắn mới tiếp tục đi ra bên ngoài.
Lễ bộ đại thần Đổng Văn Tập đứng ở bên ngoài Minh Hòa điện, thấy Huyền Dương Tử đi ra, liền tiến lên hành lễ, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, hiện nay phủ đệ của các đại thần chưa tu sửa xong, sợ rằng còn phải ở trong cung một thời gian..."
Huyền Dương Tử phất tay nói: "Lúc này thời cuộc rối ren, không cần quá chú ý đến chuyện ấy, cứ để bọn họ ở lại trong cung, đợi phủ đệ sửa xong chuyển ra cũng chưa muộn."
Đổng Văn Tập tuân lời, lại nói: "Hoàng Thượng xem, nên chọn cung nữ nào đứng ở ngự điện cầm quạt? Trước kia khi Thành Thái Hoàng đế vào triều, có ít nhất tám cung nữ cầm quạt theo hầu, bây giờ trời nắng nóng, Hoàng Thượng lại ngay cả một người cũng không có, quá mức khó nhìn. Đây tuy là chuyện nhỏ, nhưng quan hệ tới mặt mũi của cả triều đình, không thể qua loa được."
Huyền Dương Tử nói: "Toàn bộ hoàng cung cũng chỉ còn vài người bên Thái Hậu ra vẻ giống cung nữ, gọi đi cầm quạt, vậy chẳng phải Thái Hậu không có kẻ hầu hạ sao?"
Đổng Văn Tập khó xử nói: "Nhưng bẩm Hoàng Thượng, hiện tại bên ngoài hỗn loạn, muốn tìm một nữ nhân vào cung làm cung nữ rất khó khăn."
Giặc Kim vào kinh thành, nhà nào có cô gái trẻ tuổi, hoặc bị bắt đi hoặc tự sát, còn lại một ít phần đa đều tướng mạo xấu xí, quả thật không có khả năng tuyển vào cung.
Huyền Dương Tử ấn ấn mũi nói: "Không cần tuyển, đến gọi Quý phi đi cầm quạt."
Đổng Văn Tập ngẩn ra: "Dạ?"
Huyền Dương Tử thản nhiên nói: "Quý phi trong cung cũng nhàn rỗi, để nàng đi cầm quạt là thích hợp nhất." Để dâm tăng trước mặt cho yên tâm, đỡ phải đi quyến rũ Hồng Liên cắm sừng trẫm.
Đến tối, một chiếc quạt lông ngỗng tinh xảo được đưa đến tay Đan Nữ.
Đan Nữ cầm quạt lông ngỗng, ngẩng đầu hỏi Huyền Phi Tử:"Ta không phải làm Quý phi ư, sao còn phải kiêm chức cung nữ cầm quạt?"
Huyền Phi Tử đứng trước mặt Đan Nữ, cười he he nói: "Các sư huynh đệ chúng ta cũng phải kiêm chức làm thái giám đó thôi! Hoàng cung đang thiếu người, Quý phi nương nương hạ mình giúp đỡ một chút!"
Lúc Huyền Dương Tử về Minh Hòa điện, liền thấy Đan Nữ đang cầm quạt lông ngỗng tập phe phẩy, theo tay nàng quạt, ngực cũng rung lên theo.
Huyền Dương Tử dời mắt, hít một hơi yên lặng đến bên cửa sổ, sau đó nói với Đan Nữ: "Rảnh rỗi làm cho trẫm mấy cái khăn tay." Đến lúc chẳng may lại chảy máu mũi, hắn cũng không đến mức kéo ống tay áo lên lau.
Ngày thứ hai lâm triều, Đan Nữ cầm một chiếc quạt lông ngỗng lớn, đứng hầu đằng sau Huyền Dương Tử, thỉnh thoảng quạt cho hắn một hai cái, một bên lại giỏng tai nghe triều thần bẩm báo chính sự.
Triều thần bẩm báo mới được một lúc, Đan Nữ đã đứng không vững, bắp chân tê dại, lại do kiêm thức phải dậy sớm, hai mắt giờ không mở ra nổi, nàng lặng lẽ cầm quạt che trước mặt, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Đổng Văn Tập đang bẩm báo, ngẩng lên thấy Đan Nữ đứng nghiêng ngả sau Huyền Dương Tử, không khỏi lại liếc xem mấy lần.
Tể tướng Ngô Tây Giới nhìn theo tầm mắt Đổng Văn Tập liền thấy Đan Nữ, mày nhíu chặt, không có thể thống, quá không có thể thống.
Huyền Dương Tử cũng cảm giác được không ổn, quay đầu nhìn lại, liền thấy Đan Nữ cầm quạt che mặt đứng đó gật gù, lông ngỗng gần như rủ toàn bộ trên đầu.
"Dâm tăng, không biết mất mặt xấu hổ hả? Giữa đại điện đang thảo luận chính sự, ngươi còn có tâm trạng để ngủ cơ đấy?" Huyền Dương Tử thấp giọng tức giận quát.
Đan Nữ đột nhiên nghe thấy tiếng quát, giật mình quạt lông ngỗng trên tay rơi xuống đất, đối mặt với Huyền Dương Tử đang phẫn nộ cùng cả triều thần tử kinh ngạc.
"Tối qua, tối qua thần thiếp dán vách tường ngủ, nên ngủ không ngon, cho nên, cho nên..." Đan Nữ vội vàng giải thích.
Cả triều văn võ nháy mắt tưởng tượng một phen: tân Quý phi bị tân Hoàng đế đặt ở vách tường, cả đêm...
_____________________________
Chú thích.
[1]: Tử Ngọc quan.
Quan: cái dùng để búi tóc của nam nhân thời xưa, nó giống thế này này.
Tử Ngọc quan là cái quan bằng ngọc màu tím (Tử ngọc).
[2]: Quạt lông ngỗng.
Tớ tìm trên Google mãi được cái chính xác giống trong bài, có điều nó hơi xấu xấu bẩn bẩn, mong các bạn thông cảm.
"Theo tay nàng quạt, ngực cũng rung lên theo"...