Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 101

"Albert chuẩn bị hai phòng, mắc gì cứ phải chen với tôi."

Lộc Minh Trạch gối hai tay sau gáy, liếc Auston nằm ở bên cạnh: "Chân anh đã khỏi chưa?"

"Gân cốt không thành vấn đề, da lại rất khó lành." 

Auston xốc chăn lên, duỗi chân ra trước mặt Lộc Minh Trạch cho hắn xem: "Thiết bị chữa trị của họ vì có thể thúc đẩy sự phân chia tế bào nhanh chóng nên mới khép lại nhanh như vậy, nhưng khép nhanh kiểu gì cũng có vấn đề, không chừng sẽ để lại sẹo."

Lộc Minh Trạch bị y phi chân lên bụng, thiếu điều lòi ruột. Hắn bò dậy, nắm cổ chân Auston mà nhìn, thấy giữa bắp chân và mắt cá chân hai bên đều có vết thương đỏ loét, mặc dù không chảy máu, nhưng nom rợn người, như chuột con mới sinh chưa mọc lông.

Hắn kéo chăn xuống che cho Auston, vỗ cái đét lên cẳng chân y: "Đừng lo lắng, tí là lành ngay, không ảnh hưởng đến gương mặt đẹp trai của anh đâu."

Auston liếc hắn: "Nhỡ ảnh hưởng thì sao?"

Lộc Minh Trạch cười khà khà mà bò qua, hôn thật mạnh lên mặt y: "Thì có liên quan gì đâu, tôi không chê anh."

"..."

Lộc Minh Trạch nhảy tót xuống đất, thoát khỏi tay Auston, nhanh chóng khoác quần áo lên người: "Không phải hôm nay chúng ta về chủ tinh sao, rời giường mau nào."

Auston thở dài, cũng xuống giường mặc quần áo: "Bên ngoài trời còn chưa tỏ, giờ đã rời giường rồi sao?"

"Kỳ thực tôi vốn muốn đi lúc chập tối rồi. Mary phải về sớm, dù có Gavin bên cạnh, con bé tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng tôi sợ nó không nghe lời, lại chạy đến quân doanh."

Mặc quần áo xong, hắn nhíu mày: "Mấy ngày nay tôi thấy rất rõ, Gavin hoàn toàn không áp chế được con quỷ nhỏ kia, cũng không trông chừng anh ta nổi, kiểu gì lại nuông chiều cho xem... Ôi, anh nói xem, nếu sau này hai người họ thật sự chung sống với nhau, liệu có chỗ nào không tốt không? Tôi phải tìm một nhân tài đáng tin có thể trông nom Mary, con quỷ con chết tiệt kia, mặc kệ nhỏ, nhỏ lại bắc thang lên trời mất."

Auston cũng mặc quần áo, thắt chặt cà vạt: "Em là anh hay là mẹ cô bé vậy?"

Lộc Minh Trạch nguýt y, khinh bỉ xoay mặt đi: "Huynh trưởng như cha... Tôi nói anh cũng chẳng hiểu."

Auston cười cười, lại gần ôm Lộc Minh Trạch từ phía sau: "Sao em biết tôi không hiểu, những lời em nói tối qua tôi đều hiểu cả, cũng rất kính phục những người bề trên tổ tiên trong lời em. Máy thời gian rốt cuộc mang em đến từ đâu, tôi thực sự hiếu kỳ."

Lộc Minh Trạch bụng nói vậy anh tự nghĩ cả đời đi, trừ phi ông đây có thể quay về, không thì vĩnh viễn đừng hòng biết.

"Đúng rồi, hôm qua anh vẫn chưa nói với tôi, đuôi của người Fansa rốt cuộc làm sao thế, Albert cũng chỉ nói đuôi là đề tài rất bí mật của họ, đến cùng bí mật chỗ nào?"

Auston trầm ngâm chốc lát, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Nói cho em cũng là chuyện tốt, để tránh sau này em lại không biết nặng nhẹ, lúc nào cũng đánh chủ ý lên đuôi người ta, gây phiền phứt cho tôi."

Lộc Minh Trạch không kiềm được mà bật cười: "Ối chà, tí tẹo dấm chua ấy ngài cũng ăn ư? Ngài là người làm đại sự, là người cải cách chính trị, nói câu nói như thế thì tầm nhìn cũng hẹp quá(1)."

(1)Nguyên văn là "格局": chỉ mức độ nhìn nhận sự vật, sự việc.

Auston bị Lộc Minh Trạch chặn họng nói không nên lời, thít chặt hắn, rồi cắn mạnh lên tai Lộc Minh Trạch: "Tầm nhìn rộng hẹp, cũng tùy tình huống. Chẳng lẽ em không biết, tôi rất chung thủy trong chuyện tình yêu ư."

Lộc Minh Trạch vươn tay sờ mặt y, hắn luôn không biết phải đối phó thế nào với câu nói như thế, huống chi từng lời tâm tình trong miệng Auston tối qua như mê sảng, hắn nghe mà rợn tóc gáy. May mà Auston không nói nữa, mà nói về đuôi người Fansa.

Auston nắm lấy tay Lộc Minh Trạch cười cười, nói rằng: "Ở nơi của họ, có một cách nói, gọi là giao phối..."

Lộc Minh Trạch chớp mắt, lòng có dự cảm không ổn. Auston khẽ liếm vào vị trí đáng lẽ phải có tuyến sinh dục sau gáy Lộc Minh Trạch, thì thầm: "Chính là ý này."

Mồ hôi lạnh lập tức thi nhau túa ra từ gáy đến đỉnh đầu Lộc Minh Trạch, tóc con tóc mẹ dựng cả lên. Bảo sao họ muốn thu đuôi vào trong hộp, thứ quỷ này có khác gì cái...cái...của bọn này...

Má nó! Thế sao Albert lại thả rông đuôi? Còn lấy làm vũ khí nữa?! Mặt dày đến mức ấy, khác nào vung "chim" trước mặt người ta?! Hắn còn bị Albert lấy đuôi quất vào mặt ở phòng thẩm vấn đây này!

Mặt mày Lộc Minh Trạch tái mét, tay siết ken két. Hắn vùng thoát khỏi vòng tay Auston, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn kiếp này nom đàng hoàng, thế mà trong bên trong lại cợt nhả như vậy! Không được! Tôi muốn báo thù!"

Auston kéo Lộc Minh Trạch lại, nghi hoặc nhìn hắn: "Em muốn báo thù gì?"

"Tôi...!"

Lộc Minh Trạch trừng Auston, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt xuống. Chẳng lẽ để chính mồm hắn nói với Auston, hắn bị Albert [ bíp——] vào mặt làm mất mặt?! Có chết hắn cũng không nói ra được! Lộc Minh Trạch nhìn chằm chằm Auston, mắt trợn tròn xoe, lồng ngực phập phồng gấp gáp, hít sâu mấy hơu, đoạn hắn phất tay: "Không có gì!"

Auston hơi nheo mắt, nắm cằm Lộc Minh Trạch ép hắn nhìn thẳng mình: "Liên quan tới Albert?"

"Không có!"

Vẻ đăm chiêu thoáng qua gương mặt Auston, y không miễn cưỡng, thả Lộc Minh Trạch rồi nói sang chuyện khác: "Vậy em thu dọn xong chưa? Nếu xong rồi, chúng ta cùng đi nói lời từ biệt với hoàng tử điện hạ, sau đó về chủ tinh."

Lộc Minh Trạch tức thì bùng nổ: "Anh thích thì đi đi! Tôi không đi!"

Gặp lại tên ngu ngốc kia, hắn không kiềm được lại làm thịt gã mất.

Nhưng Lộc Minh Trạch cuối cùng vẫn cùng Auston đến gặp Albert, là thân tín của Auston, không đi cáo biệt thì có chút thất lễ. Suốt quá trình Lộc Minh Trạch đều sầm mặt, không thèm nhìn thẳng vào Albert, cũng may Albert không phải kẻ ngả ngớn, dù trước đó nói muốn Lộc Minh Trạch từ tay Auston, chẳng rõ mục đích, nhưng trong thời điểm mấu chốt này gã tất nhiên không thể thêm dầu vào lửa.

Lộc Minh Trạch đã mấy bận nghe Auston đề cập tới tính cách của Albert. Y nói người này không chỉ cao ngạo lạnh lùng, mà tâm địa còn nham hiểm xấu xa. Bảo người như vậy chỉ vì chạm vào đuôi mà coi trọng hắn, Lộc Minh Trạch không tin. Có một cái đuôi mà chẳng biết thu lại, thậm chí đem ra làm vũ khí, làm sao có thể bận tâm tới việc bị động chạm đuôi!

Lộc Minh Trạch nghĩ đến đây, liền thấy bản thân lại bị đùa bỡn.

May thay Albert thật sự muốn hợp tác với Auston, không giở trò nữa. Auston cùng hơn hai ngàn thuộc hạ của mình toàn thây trên phi thuyền đang đáp, những ngày qua Roy luôn trông chừng hơn hai ngàn Alpha rơi vào trạng thái ngủ say không dám rời nửa bước, chỉ sợ vừa rời đi chốc lát thôi hai ngàn người này lại bị chuyển đi lần nữa. Hắn đợi Auston ở chốn nhiệt độ thấp mấy ngày liền, đói bụng thì vào rừng hái quả dại. Lúc đi tìm y, cậu chàng đã tóc tai rối bù, mình mẩy bẩn thỉu, sắp sửa trở thành người rừng.

Lần này gặp lại, đối phương vẫn lạnh lùng, chỉ có gương mặt nay mang vẻ mệt nhoài. Lộc Minh Trạch chợt nhớ, vị tiểu tướng này ghét thở chung một bầu không khí với Alpha, ngồi đợi với hơn hai ngàn Alpha lâu như vậy, chắc hẳn khó chịu ghê lắm. Song, vừa trông thấy Auston, cậu ta lập tức bật dậy hô một tiếng "Đại nhân", Lộc Minh Trạch bắt gặp sự oán trách khó tả từ trong ánh mắt lạnh như băng ấy.

Ngay từ giây phút đầu gặp Roy, hắn bỗng thấy nỗi hoài nghi trước kia của mình xấu xí quá chừng, loại người cố chấp như thế này sao có thể làm gián điệp hai mang được?

"Sao anh không nói sớm với tôi chứ?" 

Lộc Minh Trạch bước vào phi thuyền, ngồi cạnh Auston, thở dài thườn thượt.

Auston không rõ cười cái gì nhìn hắn: "Chuyện gì?"

"Chuyện liên quan tới Roy chứ gì. Lúc trước tôi nghi ngờ cậu ta hãm hại anh, sao anh không giải thích."

Auston kinh ngạc nói: "Không phải tôi đã giải thích rồi sao? Là em không tin đấy chứ."

"Nói mỗi câu "Đó là em không hiểu cậu ấy" rồi thôi, đương nhiên tôi không hiểu cậu ta rồi, anh hiểu, lại không kể rõ với tôi, làm sao tôi hiểu được."

Đoạn, Lộc Minh Trạch cảm thấy mình ăn nói thế này cũng thành tầm nhìn hạn hẹp, nhưng Auston không giải thích cho hắn nghe, khiến hắn vô duyên vô cớ vu oan người ta, chẳng phải tầm nhìn lại càng hạn hẹp hơn sao? Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng phiền muộn: "Anh thế này là khiến tôi thành kẻ bất nhân bất nghĩa rồi."

Auston ngắm vũ trụ đen thẳm bên ngoài tấm kính, bất giác nhoẻn môi: "Sau này em có thể từ từ tìm hiểu. Quá khứ của Roy quyết định việc cậu ấy muốn theo tôi, nhưng đó là việc riêng của cậu ấy, tôi không thể tùy ý tiết lộ. Nếu em thực sự hoài nghi, có thể âm thầm điều tra, suy cho cùng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi."

Lộc Minh Trạch trợn trắng mắt: "Tôi khinh, hay cho anh rồi."

~•~

Lộc Minh Trạch vừa về trường quân đội liền bị đưa đến phòng giáo viên. Người phụ trách kiểm tra chuyên cần cho họ hằng ngày chính là huấn luyện viên Lawrence - chính là mặt trẻ con mỗi sớm dẫn họ tập chạy, Lộc Minh Trạch và Gavin biến mất mấy ngày liền, Steven nỗ lực yểm trợ giúp hai người họ, thế nhưng lớp học bỗng ít đi hai người, khó lòng mà che giấu, ngày thứ hai hai người trốn học đã bị Lawrence phát hiện.

Lawrence gọi Steven tới hỏi, cậu chàng thầm chửi rủa hai người, nếu không phải quý tộc, cậu đã lật hết mười tám đời tổ tông hai tên kia lên chửi rồi. Nhưng đối mặt với câu gặng hỏi của Lawrence, Steven ấp úng nói không ra lời, cuối cùng bịa chuyện Lộc Minh Trạch và Gavin cùng nhau về nhà tham dự tang lễ ông nội, bị Lawrence giáo huấn một trận ra trò.

"Ông đây hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi! Hai người tự đi khai báo với huấn luyện viên đi!"

Ba người cúi đầu đứng thành một hàng trước cửa phòng giáo viên, Steven cắn răng lầu bầu: "Nếu bị khai trừ, cũng đừng trách tôi."

Lộc Minh Trạch vô thức liếm môi một cái, còn chưa kịp nói gì, Lawrence đã khai hỏa, anh ta dùng những ngôn từ cực kì sắc bén chửi ba người không thấy đường về. Đừng thấy người này tướng mạo nhã nhặn, mắng chửi thô tục tuyệt không mập mờ bóng gió, thiết nghĩ thầy ta cũng từng sống giữa đám lính lưu manh, từng câu từng chữ đều có thể nhắm thẳng vào tử huyệt, không nể nang mặt mũi, như đâm những nhát dao thật lực vào lòng người.

Một quý tộc da mặt mỏng sĩ diện cao, lại phải gánh vác danh dự gia tộc như Steven không bao lâu đã tịt ngòi, Lộc Minh Trạch dòm vẻ mặt cậu ta, ngỡ như nếu không có hắn và Gavin ở trước mặt, hẳn cậu ta đã bụm mặt khóc òa.

Lộc Minh Trạch thừa lúc Lawrence chửi khản cổ uống nước giải lao, yếu ớt can thiệp: "Việc này... Thưa huấn luyện viên, chuyện lần này đều là lỗi của em, không liên quan gì đến Gavin và Steven cả. Lần này em trốn ra ngoài là để tìm em gái. Lúc đó con bé mặc kệ sự phản đối của em mà tham gia trú binh, thượng tá Xavier mang trú binh đến sao Fansa... Lần đầu nó ra chiến trường, em thực sự rất lo lắng."

Nói đến đây, hắn nhéo thật mạnh vào đùi mình, một giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt buồn bã: "Nghe người ta nói người sao Fansa dũng mãnh thiện chiến, năm đó ngay cả công tước Nicolas cũng bị thua thiệt ở sao Fansa, em không yên lòng... Ba mẹ em mất cả rồi, chỉ còn mỗi đứa em gái, em không thể để con bé gặp chuyện gì. Em biết sai rồi, không nên tự ý ra ngoài, nhưng nếu có thêm một lần như thế này nữa, em nghĩ em vẫn không kiềm được... Huấn luyện viên! Em thành thật xin lỗi! Nếu phải thôi học nói thì hãy để mình em đi thôi!"

Lộc Minh Trạch nói xong, hiện trường lập tức lặng im. Steven và Gavin đều sững sờ trước lời thú nhận dạt dào tình cảm của hắn, họ đã từng thấy Lộc Minh Trạch đùa giỡn lưu manh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn giả bộ đáng thương.

Song Lawrence dường như không xi nhê với trò này của hắn, thầy ta nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch cười khẩy: "Cậu rất thích biến mình thành anh hùng, nhỉ? Cái ngữ chỉ biết đắm chìm trong sự thỏa mãn ngu xuẩn của bản thân như cậu tôi gặp nhiều rồi! Khỏi tìm lý do! Quy định của Glasgow không phải để phá vỡ! Cậu tự ý xổng ra ngoài còn liên lụy bạn bè, khư khư cố chấp! Làm theo ý mình! Không tuân thủ quy tắc! Cậu còn không thể phục tùng mệnh lệnh, thì có thể làm gì! Loại người như cậu, trên chiến trường chính là tai họa ngầm lớn nhất! Con sâu làm rầu nồi canh!"

Lộc Minh Trạch bị thầy ta chửi cho nước mắt chạy ngược về, lời của Lawrence như bàn tay vô hình, tát bôm bốp vào mặt hắn. Lộc Minh Trạch không sợ hình phạt về thể xác, cũng không sợ bị đánh đòn, mỗi tội không chịu nổi những lời chỉ trích như thế.

Lawrence mắng xong còn nói: "Thấy mình giống anh hùng lắm đúng không?! Ngẩng đầu lên! Nhìn tôi mà nói!"

Lộc Minh Trạch chợt nhìn thẳng vào Lawrence, đối phương nhìn chòng chọc vào mắt hắn, như muốn tra khảo linh hồn của hắn.

Lộc Minh Trạch hô to: "Em biết sai rồi! Xin lỗi huấn luyện viên!"

"Hừ, hi vọng câu này là thật lòng."

Lawrence chỉ ra cửa, rít gào: "Cút ra ngoài! Bữa trưa và bữa tối đừng mơ tưởng nữa! Chạy không đủ năm trăm vòng không cho ngủ! Chống đẩy không được ba ngàn, ngày mai đừng hòng ăn cơm! Tôi sẽ sai người máy quản gia đến tính!"

Lộc Minh Trạch không nói hai lời lao ra khỏi cửa phòng giáo viên, Gavin và Steven cũng đuổi sát.

Vừa ra khỏi cửa, Steven đã kêu rên: "Bữa trưa, bữa tối, và cả điểm tâm ngày mai.. mất hết! Thế chẳng phải là muốn tôi chết đói sao!"

Lộc Minh Trạch chạy thật nhanh: "A a a a a!"

Steven vỗ vai Gavin, nghi ngờ nói: "Cậu ta làm sao vậy? Lawrence có nói gì quá đáng đâu."

Gavin giật giật khóe miệng: "Sao tôi biết được, chắc là tổn thương lòng tự trọng... Nhưng không bị khai trừ đã là may lắm rồi, Lawrence không báo cáo chuyện này, tôi đang thầm vui mừng đây. Thôi, chạy mau đi, nói không chừng có thể đuổi kịp điểm tâm sáng sớm ngày mai."

Anh nói rồi cũng lao ra ngoài, còn lại một mình Steven sống dở chết dở ở đằng sau kêu to: "Không đúng! Trốn tiết là mấy người mà! Tại sao tôi cũng phải bị phạttttt!"

———————————

Cá Chết: CHÚC MỌI NGƯỜI TẾT NGUYÊN ĐÁN VUI VẺ! (ノ*>∀<)ノ
Bình Luận (0)
Comment