Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 127

Lộc Minh Trạch vừa đi vừa mân mê con dao găm trong tay. Lớp vỏ đen bóng lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo.

- Anh Lộc!

Mary đã đứng đợi rất lâu. Vừa trông thấy Lộc Minh Trạch, cô bé kích động sấn tới, quên cả việc che giấu tên thật của hắn. Nhưng ngay sau đó cô kịp phanh lại, cô lo lắng nắm lấy tay áo Lộc Minh Trạch, hạ giọng hỏi:

- Anh ơi... Em không liên lạc được với Gavin, anh có biết anh ấy đi đâu không?

Lộc Minh Trạch sửng người, không lường trước rằng Mary sẽ hỏi thẳng thừng như vậy, nhất thời không biết nên mở lời làm sao. Nhìn thấy phản ứng của hắn, Mary hiểu ngay, nước mắt vốn kiềm giữ trong hốc mắt lập tức tuôn ra:

- Anh ấy đã chết thật rồi sao?!

Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi:

- Em hay tin từ đâu?

Mary trơ ra như trời trồng, chẳng buồn phản ứng, nhưng Lộc Minh Trạch lập tức nhận ra vấn đề – Mary không phải người trong quân đội, tin Gavin chết cũng không được công bố, thậm chí anh ta còn không rời trường theo đúng thủ tục, dù thế nào đi chăng nữa Mary cũng không thể hay chuyện Gavin.

Có người sắp đặt chuyện này... Vậy còn kẻ vừa nãy?!

Điệu hổ ly sơn...

Lộc Minh Trạch mặc kệ việc phải giải thích thế nào với Mary, quay người trở về. Đầu hắn kêu ong ong. Thân là nhân viên cảnh vệ, hắn vốn không được phép rời khỏi Auston nửa bước, thế mà vừa nhắc tới Mary, hắn liền quên sạch mọi nguyên tắc... Chết tiệt!

Lộc Minh Trạch tăng tốc bước chân, phóng đi như bay. Mary ở đằng sau bất lực gọi với theo:

- Anh ơi!

Lộc Minh Trạch quay đầu nhìn thoáng qua cô:

- Em về chờ anh! Anh có việc gấp phải xử lý!

Trên đường, hắn vừa dùng bộ đàm liên lạc với cảnh vệ khác, vừa bật báo động định vị văn phòng giám sát quan, rồi một mình xông vào tòa nhà văn phòng. Bắt gặp cảnh vệ gác cửa lầu một, hắn vội vàng vẫy tay:

- Mau gọi người đến chỗ giám sát trưởng!

Tên cảnh vệ nọ cũng vừa nhận được tin tức, vội vàng trả lời:

- Đã bật chuông báo động, có chuyện gì vậy?

- Bật chuông làm quái gì! Gọi người đi!

Lòng nóng như lửa đốt, Lộc Minh Trạch vẫn chưa quên nguyên nhân vì sao mình được điều đến làm cảnh vệ cho Auston. Auston không miễn dịch hoàn toàn với pheromone của Omega, thế nên một khi bị tấn công, nhất định y sẽ rơi vào thế yếu. Khi đó, Auston đã yêu cầu hắn – người hoàn toàn không cảm giác với pheromone làm cảnh vệ cho y, chẳng phải là để hắn phát huy tác dụng trong những tình huống như thế này sao?

Tòa nhà văn phòng có thang máy khẩn cấp, Lộc Minh Trạch chọn tốc độ nhanh nhất, đến mức khi lên đến nơi hắn thiếu điều nôn hết cả ra vì cảm giác mất trọng lực. Nhưng hắn đâu rỗi hơi để bận tâm chuyện ấy, lúc này hắn chỉ mong Auston đừng quá yếu đuối, chí ít cũng phải kiên trì đến khi hắn đến.

Lộc Minh Trạch vọt vào phòng, xô cửa ra:

- Aus!

Aus đang ngồi ngay ngắn bên bàn làm việc phê tài liệu.

Lộc Minh Trạch thở ra một hơi, rồi nắm chốt cửa thở dốc, đưa mắt dò xét y một vòng, sau đó mới hỏi:

- Anh không sao chứ?

Auston nhếch môi, rồi rũ mắt:

- Tôi thì có chuyện gì được chứ. Muộn rồi, Ryan, cậu đi lấy chút điểm tâm đi.

Lộc Minh Trạch nhẹ nhàng chốt cửa, đi vào:

- Vâng, chỉ huy, anh muốn ăn gì?

Vừa dứt lời, hắn đã đứng ngay trước bàn làm việc. Bỗng, hắn vươn một tay nắm lấy góc bàn, hất tung lên. Bên dưới bàn làm việc là vô số dây leo màu đen quấn quanh chân Auston. Y ngồi đó, dồn sức nặng cả người lên lưng ghế, rõ ràng cơ thể đã tê liệt, thế mà gương mặt vẫn đeo nụ cười.

Ngay sau khi Lộc Minh Trạch hất bay bàn đi, thốt nhiên, có ám khí mang theo tia lửa bắn ra từ trong tủ áo sau lưng Auston, Lộc Minh Trạch lập tức nhào về phía Auston, ôm y lăn tròn trên sàn.

Lộc Minh Trạch xoay đầu, lúc này mới trông thấy rõ cái thứ gắn tia lửa ấy là gì. Đấy chẳng phải ám khí gì, cũng không phải vũ khí lạnh, mà là một mảnh đạn hoa cải(1) cứng ngắc.

Lộc Minh Trạch kinh ngạc nhìn bức tường bị thủng lỗ chỗ. Từ khi nào mà tầm nhìn của hắn trở nên tốt dữ vậy?!

Nhưng chẳng cho hắn thời gian nghĩ ngợi lung tung, kẻ đột nhập tiếp tục đợt tấn công thứ hai. Lộc Minh Trạch lập tức đẩy Auston sang một bên, rồi hạ thấp người, đạn hoa cải không ngừng bay loạn xạ trên đầu.

Lộc Minh Trạch dẫn Auston tránh thoát mới được mấy vòng đã nghe thấy tiếng thở hồng hộc lộn xộn của y. Lộc Minh Trạch lập tức nhận ra một điều, hắn không thể tránh né mãi được, tình trạng của Auston đang xấu đi, phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây.

Bất thình lình, hắn lao lên, duỗi hai tay kẹp nòng lấy cây súng trong tay đối phương. Gã ta giật súng về sau, Lộc Minh Trạch cau mày dữ tợn, xoay súng theo hình bát quái, cướp về tay.

Kẻ đột nhập thấy không ổn, lập tức muốn chạy trốn. Lộc Minh Trạch phi tới một cú, đối phương bị hắn đạp cho té lộn nhào. Lộc Minh Trạch cũng suýt ngất vì khí huyết không ngừng trào lên ngực.

Hắn kìm xuống, đoạn nhào đến khống chế kẻ đột nhập, nhưng đối phương đã nằm thẳng đơ dưới đất từ đời nào. Lộc Minh Trạch lột mặt nạ gã ta xuống. Chính là gã – tên truyền lời tự xưng là thư ký.

Lộc Minh Trạch thở dốc ném phắt khăn che mặt xuống đất, rồi đặt mông ngồi xuống. Khốn kiếp, lại tự sát! Nhìn cung cách là biết ngay tác phẩm của ai.

Hắn đợi nhịp thở ổn định rồi mới đi tìm Auston. Y đương ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo ở một bên, hai chân quấn đầy dây leo đen thui. Lộc Minh Trạch tiến lên gỡ ra giúp y, bất chợt có chất lỏng trắng ngà chảy ra từ đầu dây leo. Hóa ra, chúng chẳng phải dây leo gì, mà là những cái ống màu đen. Chúng chui ra từ một cái bình nhỏ và quấn lấy hai chân Auston, trên đầu gắn một mũi kim sắc bén, đâm vào da y, không ngừng truyền qua thứ chất lỏng trắng ngà ấy.

- Cái quỷ gì đây?

Lộc Minh Trạch đá mấy cái ống đen ra xa. Hắn toan đỡ Auston lên, bỗng thấy mặt mày y đỏ bừng, y ngồi đó nhìn hắn đầy vẻ đau đớn, nom rất... đáng thương.

Lộc Minh Trạch nửa ôm nửa dìu Auston:

- Nào, đứng lên đã... Anh thật là, mới rời đi tí thôi đã không chịu nổi rồi.

Tình trạng của Auston tệ đi trông thấy. Ban đầu vẫn nói chuyện như thường, thế mà bây giờ trạng thái có thể nói là không đành lòng nhìn thẳng. Có lẽ cũng cảm nhận được bộ dạng lúc này của mình rất khó coi, y yếu ớt chỉ vào văn phòng, ra hiệu cho Lộc Minh Trạch đi vào.

Lộc Minh Trạch tưởng y muốn đi tìm thuốc giải, liền dìu y đi. Nào ngờ Auston mất công mất sức giơ tay lên sờ mó chỗ nào đó trên tường, mặt tường liền thụt vào trong, một gian phòng không hề nhỏ hiện ra.

... Cái tên này giấu nghề ghê thật. Hắn đứng gác ở văn phòng này đã lâu mà chưa từng thấy căn phòng nào như vậy.

- Vào đi.

Lộc Minh Trạch quay đầu liếc nhìn thi thể tên thích khách nằm trên đất:

- Cái này tính sao?

Auston lắc đầu:

- Đi vào trước!

Tiếng bước chân lộn xộn ngày càng gần, chắc tiếng chuông báo động khi nãy đã kéo những cảnh vệ khác đến. Hiển nhiên, Auston không muốn để người khác trông thấy bộ dạng hiện tại của y.

Lộc Minh Trạch cắn răng dìu Auston vào phòng, đóng cửa lại, rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Auston giờ phút này gần như đã hoàn toàn mất khả năng vận động, sức nặng cả cơ thể đè lên Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch dùng hết sức bình sinh quăng y xuống đất. Mùi máu tanh xộc lên mũi, hắn chẳng hơi đâu đoái hoài tới Auston nữa, chỉ lo ngồi xuống điều hòa nội lực.

Xem chừng chẳng thể trông cậy gì được ở Auston. Ngộ nhỡ hắn cũng ngã xuống, hai tên chả tên nào còn khả năng hoạt động, đến khi xảy ra tình huống bất ngờ lại không kịp trở tay.

Trong lúc điều hòa nội lực, Lộc Minh Trạch lại nhận ra thêm vài điều về tình trạng cơ thể mình. Vừa rồi, khi đánh nhau với kẻ đột nhập, nếu hắn dùng những chiêu bằng, lý, tê(2) của thái cực quyền để phòng thủ, sẽ không gây ra tình trạng khí huyết nghịch hành, chỉ khi hắn dồn hết lực vào nắm đấm, ấy mới xuất hiện cảm giác khó chịu. Nếu theo nhưa lời giải thích mê tín, là do hắn tạo sát nghiệt, bị trừng phạt không thể động đén những chiêu tấn công được nữa, song lại có thể phòng vệ.

Còn theo suy đoán của hắn... Có lẽ do lần trước bị Auston chọc tức hộc máu mà vẫn chưa điều hòa cơ thể. Thái cực rất coi trọng "bốn lạng đẩy ngàn cân"(3), khác với thói quen dồn lực vào nấm đấm của hắn, không lý nào lại gây nên khí huyết nghịch hành. Xem ra sau này không thể liều mạng đánh nhau được nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Lộc Minh Trạch đâm sầu. Cái tên khốn Auston này, chả được cái gì, chỉ có chọc hắn tức hộc máu là tài. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ bị ai chọc tức hộc máu như vậy.

Nghĩ một hồi, hắn mở choàng mắt. Hay là thừa dịp tên khốn này đương ốm đau què quặt, đánh y một trận cho hả giận!

Nghĩ thì nghĩ thế, song khi Lộc Minh Trạch trông thấy Auston ngồi xụi lơ bên góc tường, mái tóc đen chải chuốt vào nếp thường ngày cũng rũ xuống, nom chẳng có chút tinh thần nào. Lộc Minh Trạch cau mày thở dài. Quen nhau đã lâu, ấy vậy mà hắn chưa bao giờ thấy bộ dạng như thế này của Auston, dù cho lúc bị thương nặng được hắn đưa về, y vẫn ra vẻ ung dung bình thản.

Lộc Minh Trạch đỡ y dậy, vỗ mặt Auston mấy cái:

- Anh có sao không? Kêu một tiếng xem nào. - Là trúng độc hay gì cũng phải nói cho hắn biết mới có thể tìm ra biện pháp giải quyết chứ.

Không phải trước đó Lộc Minh Trạch không lo lắng, nhưng vì phản ứng đầu tiên của Auston khi còn tỉnh táo là ẩn nấp chứ không phải tìm thuốc giải, hắn tin tưởng tuyệt đối vào khả năng phán đoán của Auston. Thế nhưng bây giờ nhìn lại... Lộc Minh Trạch tự hỏi phải chăng mình có mù quáng với tên này quá không.

Auston vẫn còn phản ứng, bị Lộc Minh Trạch đánh cho tỉnh ra, mở mắt nhìn hắn:

- Thuốc ức chế.

- ...

Lộc Minh Trạch tưởng mình nghe nhầm, liên tục duỗi tay sờ trán Auston, chỉ cảm thấy y nóng hầm hập, cực kì giống với tình trạng của Roy năm ấy, kết hợp câu nói của y...

Đừng nói là động dục thật đấy nhá?

Cơ mà dáng vẻ động dục của Alpha là thế này à? Mình mẩy nóng hầm hập, người mềm oặt. Vậy chẳng đợi đến lượt Omega đã bị "thịt" trước rồi!

Lộc Minh Trạch vẫn chưa dứt khỏi sự ảo tưởng, Auston bất thình lình vồ lấy hắn. Tuy thần trí đang hỗn loạn, nhưng tệ gì y cũng có thể phân biệt được người này người kia. Auston ôm Lộc Minh Trạch, thều thào kêu:

- A Trạch... Cho tôi thuốc ức chế, tôi khó chịu.

- ... Tôi làm gì có thuốc ức chế! Tôi còn chả có kỳ động dục nữa là!

Lộc Minh Trạch chống đất gồng mình đẩy y dậy, song lại bị Auston đè cho không sao ngóc đầu lên nổi. Bắp thịt ở lòng bàn tay nóng rẫy, nhất là nơi có hình xăm đầu sói, nóng hệt cái bàn ủi:

- Anh không tính được thời gian đến kỳ để chuẩn bị thuốc hay sao?

Con gái ở trái đất còn tự tính kỳ kinh nguyệt để chuẩn bị băng vệ sinh kia kìa. Giờ biết làm sao? Tự dung xảy ra chuyện này... Chẳng lẽ muốn hắn tự tay "hứng dâu"?

Auston chôn mặt trên cổ Lộc Minh Trạch, thở dốc:

- Xin lỗi... Kẻ đột nhập đó...làm nó đến sớm hơn.

- ...

- Tôi không biết hắn ta cho tôi dùng thuốc gì... A Trạch, tôi khó chịu quá, cho tôi hôn... - Vừa nói, y vừa bấu víu quần áo Lộc Minh Trạch. Cuối cùng, không không kiềm chế nổi, y đè Lộc Minh Trạch xuống đất, hôn dọc gò má xuống cổ, đoạn mút hầu kết hắn thật mạnh.

Toi đời rồi. Auston bình thường ở trên giường thế nào hắn quá rõ, đã thế bây giờ còn đang trong kỳ động dục... Hắn còn sống để ra khỏi đây được chắc?

- Aus... Đợi chút! Mẹ nó, anh bình tĩnh chút đi!

Lộc Minh Trạch như gái nhà lành sắp bị cưỡng hiếp, hắn bán bán chết túm chặt quần áo mình:

- Anh nghĩ kỹ xem, rốt cuộc thuốc ức chế để ở đâu!

Auston ôm eo Lộc Minh Trạch, cọ vào ngực hắn:

- Tôi không biết... Đừng bắt tôi tỉnh táo nữa. Không được đâu.

Xoẹt!

Bộ đồng phục của Lộc Minh Trạch bị xé rách phần eo. Hắn suýt xoa, không phải bởi vì lực tay đáng gờm của Auston, mà là... quần áo của hắn bị xé nát bởi một cái móng vuốt!

Người nằm bên trên bỗng rên lên một tiếng đau đớn, như tiếng gào phẫn nộ của loài thú hoang to xác đang bị thương. Lộc Minh Trạch khiếp sợ nhìn Auston, đờ đẫn nhìn lớp lông màu bạc mọc trên cánh tay y, miệng dài ra. Y ngửa đầu lắc nguầy nguậy, mái tóc đen bóng biến thành bờm lông trắng bạc...

"Hú —— "

Lộc Minh Trạch thẫn thờ nhìn người yêu mình biến thành một con sói trắng ngay trước mắt.

... Sói á?! Không phải hắn đang mơ đấy chứ?! Vả lại có con sói nào dài đến vậy không? Lúc y nằm xuống còn dài hơn cả hắn ấy.

Lộc Minh Trạch mắt chữ A mồm chữ O, mất cả khả năng phản ứng. Auston... cũng chính là con sói trắng há miệng thở, để lộ răng nanh lỉa chỉa. Auston chưa từng ăn thịt sống, nên trong miệng chẳng có mùi thối, nói cách khác, từ pheromone đến mùi cơ thể của y đều không thay đổi. Lộc Minh Trạch có thể nhận ra y.

Bị đè dưới móng vuốt, Lộc Minh Trạch vẫn kinh ngạc nói không nên lời. hắn cảm nhận được pheromone đang phả vào mặt, như ngọn núi đang đè nặng lên hắn.

Tuyết. Con sông dài chưa đóng băng. Dòng nước... Và sói!

- ... Aus!

Lần đầu tiên Lộc Minh Trạch gặp ảo giác trong lúc tỉnh táo. Cảnh tượng chung quanh dần phai mờ, hắn rơi lên lớp tuyết thật dầy, con sói trắng bạc khổng lồ đè hắn xuống, sau đó cúi đầu, chầm chậm liếm láp cổ hắn.

- Không! Không! Không!... Khoan! khoan! Đừng vậy mà!

Lộc Minh Trạch không biết y còn nghe được giọng mình hay không, nhưng ai mà dám làm tình với y trong cái tình trạng này chứ?! Hắn cố hết sức né tránh đầu lưỡi thô ráp ấy, cái đầu xù lông lập tức sấn lại, rồi cứ thế nằm nhoài lên người Lộc Minh Trạch.

- Em ghét bộ dạng này của tôi à?

- ... - Lộc Minh Trạch ngớ ra, ngẩng đầu y – Anh nói chuyện được à?

Sói trắng gật đầu, há mõm liếm mặt Lộc Minh Trạch. Khuôn mặt Lộc Minh Trạch bị liếm ướt nhẹp:

- Đừng ghét tôi nhé?

Lộc Minh Trạch run lên:

- ... Tôi không có ghét anh.

Cảm nhận được phản ứng của hắn, con sói bự cúi đầu, đôi tai không còn dựng thẳng đầy uy phongmà rũ xuống:

- Vậy em cũng không cần phải sợ tôi...

- Ta không sợ anh... - Nói đoạn, Lộc Minh Trạch túm chặt móng vuốt đang vươn tới của Auston, thốt lên - Nhưng ông đây không muốn chơi với tên nửa người nửa thú nhà anh nhá!! Xê ra!

- A Trạch...

- Không được không được!! Anh nhìn lại anh kìa!

Hắn giơ chân đá cái chân sau của con sói Auston. Cái chân nặng trình trịch đè bẹp Lộc Minh Trạch không sao dậy nổi.

- Tôi còn trẻ, tôi chưa muốn chết! Nhất là không muốn bị một tên người thú "ấy ấy" đến chết.

Auston có hiền lành đến mấy cũng bị cú đá chọc giận. Y giương vuốt giữ chặt vai Lộc Minh Trạch:

- ... Lộc Minh Trạch, tôi cảnh cáo em, đừng có chửi bậy với tôi! Và lấy cái chân của em ra!

Lộc Minh Trạch sợ đến mức lắp bắp mãi không thành lời, chìm trong trạng thái "Không muốn! Không muốn!", hắn lắc đầu nguầy nguậy:

- ... Không được! Không lấy! Anh rút "hung khí" ra đi! Khốn nạn, một con sói mà học đòi ai nói chuyện đấy! Im mồm ngay!

- ...

- A... Không được! Không được a a a a! Ối làng nước ơi giết người!!! Cứu tôi với!!!

___________________

Chú thích:

(1)Đạn hoa cải: loại đạn khi nổ làm văng ra những mảnh, những viên bi nhỏ tỏa ra các hướng để sát thương mục tiêu ở nhiều vị trí khác nhau.

(2)Bằng, lý, tê: những kỹ thuật của thôi thủ - một hình thức đối luyện, đối kháng của thái cực quyền, đầy đủ gồm 8 kỹ thuật: bằng, lý, tê, án, thái, liệt, trửu, kháo. Thôi thủ nhằm mục đích luyện việc đổng kính, tức là tăng cường năng lực cảm giác. Trong khi hai người thôi thủ, do sự tiếp xúc của tay hay bộ phận thân thể nào của đối phương với thân thể của mình, thì ta cảm giác được ngay đường đi nước bước kình lực của đối phương, khinh trọng hư thực ra sao, sau mới có thể triêm hoặc niêm tay của đối phương không để cho thoát, và khéo hơn nữa là dùng kình lực của đối phương trả lại đối phương, giử vững thế chủ động của ta, và tùy ý đẩy đối phương ngã nhào.(Theo vothuat.vn)

(3)Bốn lạng đẩy ngàn cân (Tứ lượng bạt thiên cân): là một nguyên lý trong thôi thủ Thái cực quyền, tức là lấy nhỏ thắng lớn, lấy yếu thắng mạnh.
Bình Luận (0)
Comment