Lộc Minh Trạch chỉ kịp túm lấy quần áo Bell, ngay sau đó cả hai người cùng nhau rơi xuống. Thực chất Lộc Minh Trạch còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hắn chỉ thấy vách đá sụp xuống, sau đó bọn họ cùng nhau rơi tự do.
... Vì cớ gì? Động đất ư?
Nhưng hắn đã chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều như vậy, cảm giác không trọng lượng khiến Lộc Minh Trạch thiếu điều ngất lịm đi. Chứng sợ độ cao của hắn phần lớn bắt nguồn từ cảm giác không trọng lượng. Hắn vừa tóm được một sợi dây leo mềm mại trước mắt, nhưng rễ của cây dây leo đã bị tách rời khỏi vách đá, dù có nắm lấy vẫn rơi xuống.
Đầu Lộc Minh Trạch thoắt trống rỗng. Khi đối mặt với cái chết, bản thân hắn cũng trở nên bất lực.
Ấy thế nhưng chẳng đợi hắn nảy sinh cảm giác tuyệt vọng, cơ thể đã rơi thẳng vào một cái cái đệm mềm mại, hay nói cách khác, hắn được cái đệm ấy "ôm lấy". Lộc Minh Trạch mở mắt ra, mặt đối mặt với một khuôn mặt máy móc khổng lồ. Nó ôm Lộc Minh Trạch lui về sau với tốc độ cực nhanh, cành cây khô và đất đá rơi rào rào bên cạnh. Cuối cùng Lộc Minh Trạch cũng thấy rõ nguồn cơn của cơn "động đất" vừa rồi. Hiện tại hắn đang được một chiếc cơ giáp biến hình ôm trong tay, cây cối ở chốn này che chắn cho nhau, cơ giáp di chuyển trong đó sẽ vô cùng khó khăn, mà nó lại không thể đi chậm, chỉ việc tránh khỏi những nhành cây này đã rất gian nan, thêm vào đó khi di chuyển nó sẽ ma sát với không khí tạo ra gió, chỉ cần bất cẩn chút thôi sẽ khiến toàn bộ vách núi sụp đổ.
Sau khi đáp xuống đất, phản ứng đầu tiên của Lộc Minh Trạch là đi xem Mary. Mary được một chiếc cơ giáp khác nắm "trong tay". Dường như biết hắn đang nhìn mình, cô vừa đứng dậy đã nhanh nhảu vẫy tay với Lộc Minh Trạch. Còn Bell có vẻ đã bị dọa ngất, hai mắt nhắm tịt ngồi co ro một góc, vẻ mặt viết rõ rành rành "Tôi muốn liều chết với kẻ thù" khiến người ta dở khóc dở cười.
Vách núi bắt đầu sụp đổ, hai chiếc cơ giáp không hề do dự đạp lên chỗ chưa sụp mà nhảy đi. Lộc Minh Trạch ngồi trên tay cơ giáp, gió núi rét cắt qua da thịt như dao, nhưng vẫn không các thể khiến hắn phân tâm. Vào giây phút rơi xuống, Lộc Minh Trạch chợt xác định được vài chuyện, hắn luôn dũng cảm đối mặt với mặt nhu nhược của mình, dung cảm thừa nhận mình sợ chết... Thế nhưng, trong khoảnh khắc thoáng qua đó, hắn không thấy sợ, mà là...
Tiếc nuối.
Đợi đến khi cơ giáp đến khe núi mà phi hành khí đang đậu, vách núi đã sụp đổ toàn bộ. Nào là cây thường dân, nào là hẻm núi quý tộc... đều chẳng thấy đâu nữa. Khói bụi còn sót lại trên đỉnh núi dần dần tản đi, khung cảnh hùng vĩ bỗng chốc hóa thành cảnh tượng núi đổ khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một triều đại thịnh suy. Vinh hoa phú quý cũng chỉ là mây khói...
Sau khi cơ giáp hạ xuống, Lộc Minh Trạch mới thu tầm mắt lại. Hắn vừa quay đầu đã trông thấy Auston đang bước thật nhanh về phía mình, thế là hắn lập tức nhảy khỏi cơ giáp, nhảy bổ vào người y. Người bị ôm chầm ngẩn ra, rồi thít chặt Lộc Minh Trạch vào lòng ngay tức khắc. Vẻ mặt y thoạt méo mó, như muốn nói gì đó, song ngại chốn đông người nên không nói ra.
- Qua đây với tôi!
Auston hạ giọng đe một câu bên tai Lộc Minh Trạch, sau đó nắm cổ tay hắn lôi lên phi hành khí. Lộc Minh Trạch mặc y lôi kéo mình, vẻ mặt cũng chẳng vui vẻ gì mấy. Hắn cũng chẳng biết nữa... Là chột dạ hay gì khác?
Hắn mải nghĩ về vấn đề này, mãi đến khi trong phi hành khí chỉ còn lại hai người họ. Quả nhiên, Auston nổi giận rồi:
- Em có biết mình đang làm gì không? Hả?! Suýt chút nữa em đã chết đấy!
Lộc Minh Trạch bị y quát thẳng vào mặt đến nỗi dại ra. Sau khi hoàn hồn, hắn lại sờ mũi mấy cái, im thin thít.
Hiển nhiên, Auston vẫn chưa nguôi giận, nhất quyết phải nói thêm mấy câu:
- Em tự xem mình là siêu nhân phải không? Có thể ôm cả hai người bay xuống chứ gì? Tôi đã nhắc đi nhắc lại là phải cẩn thận, em cho vào tai được mấy câu?! Lúc nào cũng vậy, em muốn làm gì, muốn chết phải không?!
Bị y quạt vào mặt, Lộc Minh Trạch rụt cổ như con chim cút, tha thiết nhìn Auston, nghe đến đó không đừng được mới thều thào:
- Không muốn...
- Không muốn? Không muốn mà em còn làm việc nguy hiểm như thế à! Tôi không nên tin em mới đúng! Nếu tôi không sai người lái cơ giáp đến thì biết tính sao? Em có thấy khe núi sâu chừng nào không?! Em có sức mạnh siêu nhiên rơi xuống đó rồi toàn thây đi ra à?!
Lộc Minh Trạch lắc đầu, rồi đột nhiên ngẩng đầu như nhớ tới điều gì đó:
- Anh đem cơ giáp tới, nên cảnh vật ở đây bị tàn phá cả rồi...
Lời giáo huấn của Auston cuối cùng cũng dừng lại, gương mặt không cảm xúc nhìn chòng chọc vào Lộc Minh Trạch làm hắn gãi đầu cười xòa:
- Tôi chỉ sợ anh không biết làm sao để khai báo với cục Bảo vệ Môi trường và cục Du lịch thôi.
Auston nhìn hắn thật lâu, rồi ôm Lộc Minh Trạch vào lòng. Y cọ cằm lên mái tóc mềm mại của hắn, bất lực thở dài:
- Phá thì phá, người không sao là tốt rồi.
Lộc Minh Trạch áp mặt vào ngực y. Nhịp tim nặng nề và mạnh mẽ của đối phương xuyên qua lồng ngực truyền vào tai hắn không hiểu sao khiến người ta thấy rung động quá đỗi. Lộc Minh Trạch vùi đầu trong vòng tay y, hai cánh tay từ từ thít chặt lấy cơ thể Auston. Thốt nhiên, hắn nghĩ... có lẽ trước khi chết họ nên xác định vài việc, để sau này không khiến người ta phải hối hận.
Lộc Minh Trạch ôm chặt y, giọng nhẹ tênh đến mức gần như bị gió cuốn đi:
- Xin lỗi.
Auston đưa tay khẽ khàng nâng gáy Lộc Minh Trạch, thầm thở dài:
- Thôi được rồi... Không nói nữa, lần sau không được như vậy nữa nhé?
Lộc Minh Trạch gật đầu, rồi bất thình lình ngẩng mặt lên, môi mím chặt, nhìn chằm chằm Auston bằng vẻ mặt chất chứa tâm sự. Dường như hắn đang đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng. Auston không đừng được, đưa tay nâng mặt Lộc Minh Trạch, ánh mắt lấp lánh của hắn khiến lòng y ngứa ngáy làm sao. Y muốn hôn hắn, nhưng rõ ràng Lộc Minh Trạch có điều gì đó muốn nói, Auston liền kìm nén lại, kiên nhẫn chờ hắn.
- Giám sát trưởng, thư ký gọi đến, có nghe không ạ?
Thế nhưng luôn có người không thức thời chen ngang vào những thời khắc quan trọng của người khác.
Auston vô thức cau nhẹ mày. Lộc Minh Trạch gãi đầu, rời khỏi vòng tay y:
- Anh mau đi làm việc đi.
Auston thở dài:
- Em chờ một chút, tôi quay lại ngay thôi.
Lộc Minh Trạch gật đầu, nhìn bóng lưng Auston rời đi, không khỏi nhíu mày. Thực tại như một câu chuyện hão huyền khiến hắn một lần nữa dao động.
Tâm trạng của Auston chẳng tốt tí nào. thư ký gọi điện chỉ để hỏi nên giải thích thế nào với cục Du lịch về chuyện hẻm núi bị sụp. Nói gì thì nói, nơi này cũng được xem là một một điểm tham quan quý giá cấp quốc gia. Dù không có ai thật sự leo lên đỉnh núi đi chăng nữa, nhưng khách du lịch từ các tinh cầu luôn đua nhau đến nơi này, hàng năm mang đến rất nhiều lợi nhuận cho chính phủ, đó là lí do vì sao bọn họ quyết định tiếp tục bảo tồn điểm tham quan nguy hiểm này. Bây giờ Auston mang ba chiếc cơ giáp tới làm sụp đổ, dù gì vẫn phải có lời giải thích.
- Chuyện cỏn con này mà còn bắt tôi phải trả lời à.
Auston chỉ nói như thế, rồi giữ những lời còn lại trong bụng - cuộc sống của thư ký nhàn nhã quá rồi, có lẽ phải cho "vận động tay chân" một chút.
Thư ký nghẹn họng trước tiếng báo máy bận. Bị mắng là chuyện nhỏ, nhưng cậu ta không tài nào lĩnh hội được tinh thần của lãnh đạo, cứ có cảm giác mình sắp thất nghiệp đến nơi rồi, làm sao đây?
Lúc Auston vội vàng quay về, Lộc Minh Trạch đang khoanh tay trước ngực, vùi mình ngủ say như chết trên sôpha. Ban đầu giúp Auston thăm dò tình hình kẻ địch, sau đó Mary mất tích, đã mấy ngày liền hắn không an giấc, giờ đây tinh thần bỗng được thả lỏng, hiển nhiên không kìm được cơn buồn ngủ. Auston sững sờ trước cửa hồi lâu, sau đó nhoẻn môi, đến ngồi bên Lộc Minh Trạch.
Auston không có ý định đánh thức hắn, bên trong khoang phi hành khí rất ấm áp, ngủ ở đây sẽ không sinh bệnh, cũng không có ý định giúp Lộc Minh Trạch đổi chỗ, những ngày qua hắn đã chịu rất nhiều áp lực, cứ như chim sợ cành cong, nếu bị đánh thức lần nữa sẽ khó mà vỗ giấc lại.
Auston vươn tay mơn trớn mái tóc xoăn mềm mại của Lộc Minh Trạch, tự lẩm bẩm một mình:
- Khi nãy em định nói gì với tôi vậy?
Y nói rồi cúi đầu xuống, tầm mắt rơi vào cánh tay phải đang khoanh lại. Ngay cả khi đã ngủ say, hắn vẫn giữ khư khư động tác như thế - tự ôm lấy mình, tự bảo vệ mình. Đây là thói quen chỉ có thể hình thành từ những năm tháng hành quân đánh trận. Tay gấu trên bàn tay phải của Lộc Minh Trạch phản chiếu tia sáng yếu ớt trong bóng tối, vừa sắc bén vừa an toàn.
Auston cảm thấy giao món đồ này cho hắn quả là một quyết định rất sang suốt. Vũ khí trong tay người thiện lương mới là vũ khí, còn ở trong tay kẻ giết người bừa bãi chỉ có thể trở thành hung khí.
Lộc Minh Trạch không biết mơ thấy thứ gì, lông mày nhíu chặt lại, đầu cũng lắc nguầy nguậy trong vô thức. Auston vội ôm lấy Lộc Minh Trạch ngăn không cho hắn ngã xuống. Song hành động đó cũng đã đánh thức hắn. Lộc Minh Trạch thoạt đầu hơi mơ màng, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hắn liền xoay mặt lại, vùi mình vào vòng tay của Auston đặng tiếp tục nhắm mắt.
- Ngủ đi, em đã lâu không ngủ một giấc tròn rồi.
Lộc Minh Trạch đáp ừ, rồi thở dài:
- Tối rồi ngủ tiếp, giờ không ngủ được nữa.
Auston bật cười, kéo hắn ra, bắt đầu nhéo mặt hắn:
- Vậy vừa nãy em muốn nói gì, nói cho xong đi.
Lộc Minh Trạch lặng lẽ đảo mắt nhìn ra chỗ khác:
- Tôi có muốn nói gì đâu, không có gì để nói hết.
Auston ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong bụng thì chửi hết mười tám đời tổ tông của thư ký. Y có thể cảm nhận được, nhất định vừa rồi Lộc Minh Trạch muốn nói với y một chuyện rất quan trọng, hoặc là quyết định gì đó, hoặc là lời bày tỏ của bản thân... Dù có là gì đi chăng nữa, sự chủ động của hắn lại bị cắt ngang, Auston cực kì ấm ức.
- Đừng hòng lừa tôi... Xoay đầu qua đây, nhìn vào mắt tôi này. Nghĩ kĩ đi, điều em muốn nói nhất định là chuyện quan trọng.
Bị buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt xám trong veo của Auston, Lộc Minh Trạch càng sượng sung hơn, bắt đầu ậm ừ bịa chuyện:
- Tôi... Tôi lo lắng không biết anh có xử lý ổn thỏa mối quan hệ với các quý tộc hay không, đừng để lại tai họa về sau. Anh còn chưa nói với tôi sau đó thế nào đâu nhé? Mấy lão già đó có gây khó dễ với anh không?
Auston lắc đầu:
- Không phải chuyện này.
- ... Là, là nó đó.
Lộc Minh Trạch quyết tâm giả làm đà điểu. Auston đành chịu thua. Y hít sâu, kéo Lộc Minh Trạch vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn:
- Không cần lo cho mấy người đó, những việc này tôi có thể xử lý được.
- Ừa, tôi cũng thấy vậy, về mặt sử dụng thủ đoạn anh là "cụ cố" người ta rồi.
- ... Em đang khen tôi đấy à?
Lộc Minh Trạch cười hì hì gật gù:
- Khen anh đấy!
Alston bất đắc dĩ xoa nắn giày vò hắn một trận cho hả dạ. Trong phi hành khí tối tối mờ mờ, Lộc Minh Trạch ôm Auston lại bắt đầu gà gật buồn ngủ, chẳng hề biết phi công bước vào cửa khoang từ khi nào, cơ thể cứ lửng lửng lơ lơ như ở trên mây.
Có người vòng tay từ sau lưng ôm eo hắn, ép hắn ra sau khoang rồi đè lên mặt cửa kính, vừa xoa đầu vừa gọi hắn:
- A Trạch, mở mắt ra nhìn này, phong cảnh đẹp lắm. Này, lát nữa hẵng ngủ tiếp.
Lộc Minh Trạch ngơ ngác mở mắt nhìn rồi nhắm lại ngay. Mí mắt hắn nặng trĩu, bụng nghĩ chỉ cần cho hắn nhắm mắt thì đứng đây luôn cũng được. Nhưng Auston ngó chừng cao hứng lắm, y đột nhiên ngang ngược quyết không cho Lộc Minh Trạch ngủ, hết bóp mũi đến nhéo má, nói không cho ngủ là không cho ngủ.
- Anh làm gì vậy... Buồn ngủ lắm đây! - Hắn nằm nhoài lên mặt kính đến nỗi mặt bị bẹp dúm. Không phải hắn không muốn thoát khỏi y rồi chạy về sô pha đánh một giấc, nhưng Lộc Minh Trạch phát hiện ra, ở bên cạnh Auston dễ ngủ hơn, thế nên mặc y bám dính lấy.1
Auston từ phía sau ôm lấy hắn, đôi môi áp sát vào tai:
- Em đứng ngủ đấy à?
- Tôi cam tâm tình nguyện...
Auston ngoan ngoãn im lặng, nhưng chỉ chốc lát sau lại không đừng được mà nói:
- Em nhìn kìa, chúng ta đang đi ngang qua sông Lame. Đẹp lắm, em mau nhìn đi.
Lộc Minh Trạch thấy Auston cứ như một thằng nhóc con ngỗ nghịch, quan hệ giữa ba y và y không tốt chắc hẳn là do trước đây bị y quấy phá quá mà thành.
Hắn đành phải mở mắt ra, nhìn theo hướng y chỉ. Phải công nhận cảnh sắc quả thật rất đẹp, trong làn sương mờ ảo, sắc xanh của cỏ cây thoắt ẩn thoắt hiện, còn có cả một dòng sông dài vắt ngang qua. Lộc Minh Trạch trước nay chưa bao giờ ngờ đến trên chủ tinh lại có cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy.
Auston cuối cùng cũng thỏa ý nguyện, khẽ cười hỏi:
- Nhìn có được hay không?"
Lộc Minh Trạch gật gù:
- Đúng thật, sao lúc tôi đến đây lại không thấy nhỉ?
- Khi đó em đang vội cứu người, tôi mà gọi em đi ngắm cảnh đẹp, chẳng phải rất không thức thời ư?
Lộc Minh Trạch quay đầu lại nhìn y, rồi lại ngám nhìn cảnh đẹp bên dưới, cưởi tủm tỉm:
- Đúng đấy, chuyện này phải khen thưởng anh. Muốn thưởng gì nào? Không thì trao tặng bằng khen cho anh nhá?
Auston chẳng ừ hử gì, cứ dính chặt vào lưng Lộc Minh Trạch như keo con voi. Một lát sau, y nắm lấy tay Lộc Minh Trạch rồi đan vào tay mình, thì thầm một câu gì đó. Lộc Minh Trạch nắm chặt tay y, thản nhiên hỏi:
- Cái gì?
- ... Thiết lập mối quan hệ hợp pháp.
Lộc Minh Trạch ngờ ngợ nghiêng mặt qua:
- Anh nói to lên được không? Gần thế mà tôi vẫn không nghe thấy gì, nói cho mình mình nghe à?
Auston lại tiếp tục nín thinh, không bao lâu, Lộc Minh Trạch bỗng thấy gáy mình bị hôn một cái rất khẽ:
- Tôi nói...chúng ta nên thiết lập một... mối quan hệ hợp pháp được luật pháp bảo vệ.
Lộc Minh Trạch chớp mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, lập tức cảm giác được ngón tay mình bị siết chặt. Cái lực nắm ấy khiến hắn tự hỏi phải chăng Auston muốn vặn gãy ngón tay mình.
- Ý của anh là... Em có đồng ý lấy anh không?