Auston đến lúc này vẫn dại ra như người mất hồn. Y ngồi bên thi thể Lộc Minh Trạch, đờ đẫn nắm tay hắn.
Máu tóe đầy ngực áo Auston khiến chiếc áo sơ mi trắng dần nhuốm màu đỏ nâu xấu xí. Bộ lễ phục màu xám hải quân của y hòa với màu đỏ tươi, càng ngày càng có xu hướng ngả đen.
Bên tai là tiếng ồn ào hỗn loạn, và người đang ôm trong tay đã lạnh ngắt, cứng đơ từ thuở nào. Nó đang nói rỏ với y rằng – hắn đã ra đi. Song Auston cứ ngỡ như mình đang gặp ảo giác, y có cảm giác người nằm đó không phải Lộc Minh Trạch.1
Không biết sực nghĩ đến điều gì, Auston bất thình lình đứng dậy, sau đó đi về phía tấm gương lớn. Y nhìn vào gương, chỗ bên cạnh trống không, con người một giây trước còn đứng bên y, cùng y trao nhau nụ cười quả thực đã biến mất.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
- Aus, các anh không có sao chứ? Anh Lộc đâu?
Auston lạnh lùng rũ mắt, nhìn về phía thi thể Lộc Minh Trạch. Mary nhìn theo tầm mắt của y, rồi dại ra, đầu óc kêu ong ong, thiếu điều ngã quỵ xuống.
- Anh Lộc!!!
Mary loạng choạng chạy đến, ôm choàng lấy cơ thể Lộc Minh Trạch. Sự lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay, đã chẳng còn chút hơi ấm nào. Cô bé muốn sờ tim Lộc Minh Trạch, nhưng rồi chạm phải một lỗ thủng, máu dây đầy tay. Mary lại không kiểm soát được cảm xúc, khóa òa lên.
Cô thật sự không thể chịu nổi cú sốc này. Những người thân thiết nhất lần lượt ra đi, cuối cùng chỉ còn lại cô lẻ loi cô độc.
Khi bố mẹ chết, cô vẫn đang chìm trong cơn mê nên không kịp nhận ra, còn lo sợ Lộc Minh Trạch bị kích thích. Khi Gavin chết, Adonis nói với cô là do Lộc Minh Trạch hãm hại, cô cũng không tin. Bọn họ chung sống với nhau biết bao lâu, đương nhiên Mary sẽ không dễ dàng tin tưởng một kẻ xa lạ. Cô giả vờ thỏa hiệp, rồi bị trói trên vách núi cheo leo, và Lộc Minh Trạch thật sự lại đến cứu cô... Hắn sớm đã trở thành trụ cột tinh thần của cuộc đời Mary, sao có thể chết được cơ chứ?
- Không!!! Anh Lộc sẽ không gặp chuyện!! Các anh gạt tôi!!
Auston cứng nhắc phất tay:
- Đưa cô ấy xuống.
Mary giàn giụa nước mắt bị hai cảnh vệ lôi dậy, mặc hai chân lên trên sàn nhà, cô vẫn gào thét chất vấn Auston:
- Sao anh không bị gì?! Anh nói rõ đi! Sao anh Lộc lại chết được!
Auston lạnh lùng nhìn từ đầu đến cuối. Y bỗng thấy ghen tị với Mary. Khi không chấp nhận kết quả nào đó, cô có thể ngang ngược gào thật to, nhưng y lại không thể.
Milocy và Roy cũng nhận được tin tức, tức tốc chạy đến hiện trường. Cả hai còn đang mặc lễ phục chỉnh tề trên người. Trái ngược với Mary, phải ứng của hai người họ không quá dữ dội, chỉ nhìn người nằm ở đó, trong thoáng chốc không biết nói gì cho phải. Bọn họ đã quen với chuyện vào sinh ra tử, nhưng khi người mà bọn họ cho rằng sẽ không bao giờ gặp chuyện lại biến thành một cái xác chết, họ chỉ có thể lặng thinh.
Roy hơi lo lắng cho Auston, tiến lên gọi:
- Thưa ngài...
Auston bỗng hoàn hồn, tóm lấy cổ áo của Milocy:
- Qua đây với tôi.
Milocy có hơi bất lực. Gã muốn nói với Auston rằng tìm gã cũng vô dụng thôi, Lộc đã chết từ đời nảo đời nào rồi, nói là thế nhưng dù gì chỉ số EQ của gã còn chưa xuống mức âm, giờ mà hó hé, có thể sẽ bị Auston đang chìm trong nỗi bi thương cùng cực xử luôn.
Chỉ có điều mới đi được nửa đường thì y bỗng nhiên chạy ngược về. Y nâng mặt Lộc Minh Trạch, đặt một cái hôn khẽ lên đôi môi tái nhợt của hắn, sau đó tháo chiếc nhẫn dính đầy máu trên tay hắn xuống, bỏ vào túi quần.
Milocy lò dò theo sau Auston, bỗng nảy ra vài ý nghĩ kì quặc. Trạng thái của y bây giờ dường như không phải tuyệt vọng vì cái chết của người yêu, mà là đằng đằng sát khí như sắp lên chiến trường.
Đến chỗ vắng người, Milocy không đừng được, mở miệng:
- Anh tìm tôi cũng vô dụng thôi, tôi bó tay rồi. Gen của Tiểu Lộc không thể khuếch đại riêng lẻ được, cho dù sử dụng công nghệ nhân bản...
Auston ngắt lời gã:
- Tôi không bảo anh tạo ra người nhân bản.
Dù cho hai người giống nhau cả về bộ gen lẫn ngoại hình, Auston cũng không thể lừa mình dối người rằng "hắn" là Lộc Minh Trạch.
Y chỉ nghĩ đến một khả năng gần như hoang đường:
- Thứ tôi bảo anh làm, anh đã làm được chưa?
Milocy ngẩn người, gã cố tỏ vẻ đang hồi tưởng đề lảng tránh chủ đề.
Auston bóp mạnh cánh tay gầy guộc của Milocy:
- Đừng lảm nhảm nữa, nói cho tôi biết, đồ làm xong chưa?
- Anh bớt giỡn đi~ Chẳng thà anh bảo tôi hồi sinh Tiểu Lộc~
Auston nhận ra sự né tránh trong ánh mắt Milocy, y nói với vẻ bình tĩnh nhưng đầy phấn khởi:
- Làm được rồi? Sao không báo tôi biết? Tốt quá... Mau đưa tôi đi xem.
Milocy bất lực giật tay ra:
- Anh điên rồi, trên đời này sao mà có thứ đó được~ Tôi không làm được đâu. Thật tình thì tôi cũng từng thử mấy lần rồi, du hành thời không suy cho cùng chỉ là ngụy khoa học thôi~ À~ du hành không gian thì được đấy.
- Du hành không gian?
Milocy gật gù:
- Ừa ~ Tôi từng làm thí nghiệm với khoai tây. Tôi lắp thiết bị định vị lên mỗi củ khoai tây, rồi phát hiện sau khi chúng đưa vào cái máy đó, có vài củ xuất hiện ở những tinh cầu lân cận.
Auston nắm bắt được mấu chốt rất nhanh:
- Vậy hẳn là còn một phần được đưa đến nơi ngoài tầm giám sát?
Milocy cau mày, đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận:
- Tôi chỉ có thể nói du hành trong phạm vi không gian... coi như thành công.
- Trong phạm vi thời gian anh không giám sát được.
Auston không cầm lòng nổi, cong môi:
- Thiết bị định vị tương tác với máy chủ thông qua sóng điện từ, nếu du hành thời gian thật sự thành công, sóng điện từ hiển nhiên sẽ bị chặn lại, anh không thể định vị được vị trí của chúng. Cho nên, du hành thời gian hẳn cũng tính là thành công.
Milocy xuýt xoa như bị ê răng:
- Anh làm ơn đừng ảo tưởng nữa được không? Thành công là thành công, không thành công là không thành công, làm gì có kiểu "tính là thành công"~
Auston không buồn nghe Milocy lảm nhảm, lôi gã ra khỏi lễ đường. Y ấn nút gọi:
- Phi công, hai phút sau tôi muốn thấy anh hạ cánh trước cửa giáo đường.
Milocy không chịu hợp tác:
- Anh muốn đưa tôi đi đâu! Tôi không đi! Ối thả ra~
Auston lôi mạnh Milocy về phía mình, nghiêm túc nhìn gã:
- Viện nghiên cứu. Về ngay, chúng ta đi tìm cái máy kia.
Milocy hiểu ý Auston, kinh hoảng lắc đầu:
- Không được~ Roy mà biết sẽ giết tôi mất. Cái máy đó vẫn đang trong quá trình thử nghiệm, đến nay chưa từng sử dụng trên con người, tôi không chịu trách nhiệm với chuyện ngoài ý muốn đâu~~
- Vậy hãy để tôi là người đầu tiên đi.
Auston nhắm mắt, ấn gọi số Roy:
- Mang hết tất cả tài sản của tôi đổi thành vàng.
Roy luôn nghe lời Auston răm rắp mà không thắc mắc vì sao. Tuy cậu ta biết thủ trưởng của mình vừa trải qua nỗi đau mất chồng, có thể tinh thần không được ổn định, nhưng không đến mức đánh mất lý trí.
Hay nói cách khác, theo sự hiểu biết của cậu ta về Auston, dù đối phương ở tình huống như thế này đi chăng nữa, y vẫn có thể tỉnh táo đưa ra quyết định đúng đắn.
"Vâng, thưa ngài."
Cỗ máy mà Milocy nhắc đến là một thứ nghe như chỉ có trong truyền thuyết: cỗ máy thời gian. Lần đầu nghe đến thứ đó, gã cứ tưởng là đầu óc Auston bị chập mạch, nhưng đối phương rất nghiêm túc giao nhiệm vụ này cho gã, còn kể với Milocy rằng y từng gặp được người đến đây bằng cỗ máy thời gian.
Người đó có thể là Lộc Minh Trạch.
Đấy là Milocy tự nghĩ thế. Dẫu sao khắp người hắn chỗ nào cũng kì lạ: không có pheromone, không có kỳ động dục, thậm chí không có khoang sinh sản thoái hóa. Nhìn bề ngoài thì Lộc Minh Trạch hoàn toàn giống hệt họ, nhưng xét từ góc độ cơ bản, chỗ nào cũng khác. Bọn họ rõ ràng là hai chủng tộc khác nhau. Lần đầu khi Auston tìm đến Milocy, gã thực sự không nhìn ra rốt cuộc y vì yêu Lộc Minh Trạch hay chỉ đơn giản cảm thấy tò mò về chủng loài mới mà đưa ra quyết định hoang đường như vậy.
Và giờ đây, y lại đưa ra một quyết định còn hoang đường hơn cả chữ hoang đường - Auston muốn đi tìm Lộc Minh Trạch bằng cỗ máy đó.
- Tôi phải nói cho anh biết về tình hình mà chúng ta đang đối mặt.
Milocy suýt bị y chọc tức đến bật cười:
- Chúng ta không có mục tiêu, tôi không biết phải định vị như thế nào cả~ cũng không biết cuối cùng có thành công hay không... Hí hí hí, có thể anh sẽ bị cuốn vào vết nứt không gian rồi chết đó.
Auston đang khom người buộc vàng lên mình, nghe vậy vẫn bình tĩnh mà ừ một tiếng:1
- Cái phản ứng bão từ mà anh nói, khi nào mới đến?
- Bạn tôi bảo, gần đây vật chất vũ trụ hoạt động rất mạnh, không chừng sẽ là đêm nay đó~ Tất nhiên, biết đâu chừng phải chờ thêm một tháng nữa. Hí hí hí...
Tất nhiên cỗ máy thời gian không phải do một mình Milocy chế tạo ra. Gã rất giỏi trong lĩnh vực di truyền học, nhưng nghiên cứu khoa học vượt ngành thì rất ít. Còn về phía vật lý thiên văn... Gã có một người bạn mới quen viện nghiên cứu khoa học, đối phương đã trợ giúp rất nhiều.
Auston nhắm mắt tựa lưng lên ghế cỗ máy thời gian. Vàng buộc khắp người khiến y nom phì ra hẳn. Y vẫn mặc bộ lễ phục đám cưới, cả bộ vest lẫn áo sơ mi đều dính vết máu khô:
- Tôi biết, cứ thử trước đi.
- Nhưng tôi cảm thấy, có thành công cũng vô dụng thôi.
Milocy cứ kè kè đi theo dội gáo nước lạnh:
- Chỉ từ đôi ba câu của tên đó mà đã suy ra hắn không thuộc về thế giới này~ Nhưng giờ hắn đã chết não, tim cũng nát bét, thế giới kia chắc hắn cũng chẳng tồn tại nữa~2
Alston lẳng lặng nghe, không đáp lại, chỉ bàn giao công việc đâu vào đấy với Roy:
- Sau khi tôi đi, hãy mau để tổng lý đoàn đã được chỉ định ban đầu tiếp quản vị trí của tôi, bãi bỏ chức vụ giám sát, Hội Tự Do và những người mới xuất thân quý tộc cũ có thể thay phiên nhau lãnh đạo. Nếu như không biết phải đưa ra quyết định thế nào, cứ bỏ phiếu biểu quyết. Tất cả mọi người đều có suy nghĩ tư lợi, bạn bè đáng tin cậy lúc này cũng có thể hóa quỷ dữ trước quyền lực trối cao. Thế nên, đừng bao giờ đánh giá một người có đáng tin hay không qua thân phận của họ.
- Nghỉ ngơi lấy sức, đừng nảy sinh ý định chinh phạt các tinh cầu khác nữa. Cậu biết tôi đã cam kết với sao Fansa thế nào mà, có thể giữ lời rồi. Đừng chỉ nhìn thực tại trước mắt, nếu chính phủ liên bang đủ mạnh, bọn họ khắc sẽ liên minh với chúng ta.
Roy lạnh lùng nhìn y, lúc lâu sau mới đáp lại:
- Vâng, thưa ngài.
Milocy không chịu bị phớt lờ:
- Tôi đang nói những điều cần chú ý đấy~ Anh có nghe không vậy~
Auston chợt mở mắt ra:
- Nếu tôi ở lại đây, tỷ lệ gặp lại em ấy là bao nhiêu?
- Không.
Auston nhếch môi, đội mũ bảo hộ lên đầu:
- Tôi rời khỏi đây, tỷ lệ chí ít phải lớn hơn không, vậy là đủ rồi. Nếu không may tôi chết, phiền các anh chôn chúng tôi cạnh nhau, chúng tôi đã là quan hệ hợp pháp... Tiện nói luôn, tôi cực kì ghét lời thề đó, đến cái chết cũng không thể chia cắt chúng tôi.
Y nắm chiếc nhẫn thuộc về Lộc Minh Trạch, nhẹ nhàng vuốt nhẹ.
Milocy lặng thinh hồi lâu, bỗng cười khẩy:
- Đây là di ngôn của anh đấy à?
Đối phương quay mặt nhìn gã:
- Đừng đau buồn nhé.
- Ai thèm đau buồn vì mấy người chứ~
Roy bất thình lình thụi vào bụng Milocy, trong hơi thở thoáng có tiếng nức nở cố đè nén.
- Nửa phần đời tôi đã dành trọn cho chuyện giữa Hội Tự Do và quý tộc, kể từ ngày quốc khánh đó trở đi, tôi thuộc về chính mình, tôi muốn làm chuyện của riêng mình, tôi muốn đi nghỉ.
- Thưa ngài...
Milocy đứng bên cười quái dị:
- Hí hí hí... Cái tên điên này.
Auston nhắm mắt lại:
- Bắt đầu đi.
Y tin vào tình yêu vĩnh cửu. Nguyện vọng này cũng quan trọng như lý tưởng sự nghiệp của y vậy. Khi y ước ao xây dựng một đất nước tự do bình đẳng, y sẽ nỗ lực hết sức mình vì nó, và bây giờ cũng vậy.
Auston xưa nay chưa bao giờ nói suông bất cứ việc gì. Có vài cách làm của y khiến người ngoài tưởng như kẻ điên, nhưng cũng giống như y năm đó quyết định đi con đường trái ngược với quý tộc, chỉ là do y muốn thế... Mà giờ khắc này, điều y muốn chính là níu lấy khả năng 1:10000 này để đến một thế giới khác, tìm kiếm người yêu của y.
Điều này không hề nực cười đâu.
Milocy nắm chặt tay cầm đang rung lên, hít sâu một hơi:
- Vậy tôi bắt đầu đó nha... Giữ bình tĩnh, sau đó đếm nhẩm, một, hai, ba!
*
"... Không có di ngôn!"
"Cha mẹ hai năm trước chết già, không có di ngôn!"
"Bảo vệ quốc gia, không có di ngôn!"
"Tôi mồ côi, không có di ngôn!"
...
"Tôi sẽ sống sót trở về, không có di ngôn."
Hình ảnh hỗn loạn cứ tua đi tua lại trong đầu như đèn kéo quân – gió rít gào, mười bốn cậu trai trẻ mặc quân phục màu xanh lá đứng nghiêm, đọc lời tuyên thệ kì lạ với người đàn ông đối diện.
- Số mười bốn! Di ngôn của cậu là gì? Nói lại lần nữa!
- ...
- Nói lại!
- Tôi sẽ sống sót trở về! Không có di ngôn!
Như một cảnh quay đặc tả trong phim, camera đột nhiên phóng to, tập trung vào gương mặt người trẻ tuổi nọ, sau đó lại điều chỉnh tiêu điểm vào đôi mắt hắn, hình ảnh đột nhiên phóng to...
- ...!
Người nằm trên giường bệnh bất thình lình hít một hơi, như thể vừa mơ hết một cơn ác mộng, chậm rãi mở mắt.
- Bác sĩ... Mau lên! Bác sĩ! Hình như nó tỉnh rồi!
Cảnh tượng trước mắt dần dần rõ nét. Lộc Minh Trạch thấy thân mình mềm oặt, tưởng như đang lơ lửng trên không trung. Hắn nhìn trần nhà quen thuộc trước mắt, thoáng thấy mông lung. Quái, sao hắn lại tỉnh rồi, không phải đã chết rồi sao?
... Milocy cứu hắn ư?
Không thể nào, lúc đó tim hắn nổ nát bét hơn nửa, phổi tổn thương nghiêm trọng, trong mấy phút ngắn ngủi não còn bị ngạt do thiếu oxi, dù có là Milocy cũng bó tay chịu thua.
Không đợi hắn nghĩ xong, một đám người từ đâu đột nhiên ùa vào phòng bệnh. Người đầu tiên xông vào là một người phụ nữ ngoài năm mươi, từ trên cao nhìn xuống hắn:
- A Trạch ơi... Trời phật phù hộ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!
Lộc Minh Trạch nhìn bà chòng chọc, sau đó chớp chớp mắt – Đùa kiểu gì vậy trời?!
Đối phương thấy hắn im thin thít, cuống lên:
- A Trạch, con sao thế? Không nhận ra mẹ ư? Bác sĩ, anh mau nhìn xem, con trai của tôi sao thế kia? Sao nó không nói gì, có phải là blabla...
Lòng ngổn ngang như trăm mối tơ vò, Lộc Minh Trạch há miệng, muốn nói nhưng không thốt ra lời. Y tá lấy lấy bông nhẹ nhàng thấm nước lên đôi môi khô khốc của hắn, hắn mới thấy thoải mái hơn dôi chút.
Hắn đã lâu không nói chuyện, giọng khàn khàn:
- Mẹ... Con không sao. Chỉ là ngủ nhiều quá, nên hơi mơ màng.
Sống ở hành tinh khác lâu đến vậy, tự dưng gặp lại mẹ ruột, sao không mơ màng cho được? Quả thật là... Ôi, hóa ra năm đó hắn ngã xuống cống mà không chết ư? Nhìn bộ dạng này, lẽ nào là thành người thực vật?
- Được được được... Không sao là tốt rồi.
Mẹ Lộc Minh Trạch nắm tay hắn, không ngừng vuốt ve mu bàn tay. Lộc Minh Trạch cúi đầu nhìn, ngón đeo nhẫn trống trải, chẳng có thứ gì trên đó.
Hắn chết ở bên kia rồi quay về đây, vậy... Auston thì sao?
Hay tất thảy những điều này chỉ là một giấc mơ quá đỗi chân thực?