Lễ khai giảng của Glasgow có thể xem như sự chú ý của cả thế giới, mà bọn học sinh vào trường quân đội cũng có một sự tự giác: Ngày hôm nay, bọn họ là tiêu điểm của toàn bộ tinh tế!
Là một ngôi trường quân đội tốt nhất liên bang ở mọi mặt, hằng năm Glasgow chỉ chiêu mộ 150 học sinh nổi trội trong phạm vi cả tinh tế, những học sinh này có thể nói là tinh anh nòng cốt trên toàn thế giới, tuổi đều đương ở thời kỳ thanh niên, thậm chí chưa hình thành tam quan ổn định, các đạo nhân mã muốn lôi kéo người mới, bồi dưỡng phụ tá đắc lực, lựa chọn hàng đầu đương nhiên là Glasgow. Phóng đại hơn một chút, có người thậm chí sẽ ở ngấm ngầm chờ chực sau lưng Glasgow ăn hôi, lôi kéo 150 học sinh sau khi nổi tiếng.
Cho nên ngày khai giảng này có rất nhiều quan to hiển quý đến.
Nhưng đáng tiếc thay, bọn họ lại không tài nào bước vào cổng trường được.
Hiệu trưởng đời đầu của Glasgow rốt cuộc là ai đã không thể kiểm chứng, bởi vì ngôi trường quân đội này đã tồn tại trước cả khi liên bang thành lập, ban đầu nó thuộc về đế quốc Grice, hiện nay các tướng lĩnh hơi có danh tiếng trong lĩnh vực quân sự, ngược dòng về khởi điểm, đều sẽ có đôi chút quan hệ như vậy với Glasgow, bao gồm cả gia tộc Nicolas và gia tộc Cyprus quyền cao chức trọng thời nay.
Về phần đế quốc Grice là gì? Cũng hiếm ai biết, nó không được ghi lại trong lịch sử tinh tế, không rõ nguyên nhân. Đương nhiên, rất ít người nhắc đến đế quốc Grice, tại liên bang tinh tế nơi dân chủ và bình đẳng là đề tài hot nhất, nhắc đến "Đế quốc" quả thực là tìm phiền phức cho bản thân.
Là trường quân đội tốt nhất tinh tế, ngày khai giảng đầu tiên của Glasgow cũng không thể ngoại lệ, lễ khai giảng giống hệt tất cả các trường học trên toàn thế giới, ngày đầu tiên là phát biểu dưới cờ.
Đã qua nhiều năm, lần thứ hai khoát lên mình bộ đồng phục quân trang, tâm trạng của Lộc Minh Trạch rất đỗi phức tạp. Ban đầu thì hắn cảm thấy phấn khích, sau khi phấn khích thì an tâm. Mẹ nó, chết một lần mới lẫn vào biên chế nhà nước, bát sắt(1)! Nâng lên sẽ không bị chết đói, bát sắt!
(1) Một cách ví von của người Trung Quốc: bát làm từ sắt, cứng và khó vỡ được so sánh như một công việc tốt, ổn định, không phải lo lắng về thu nhập, đồng nghĩa với việc bạn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, ấm no, chẳng lo bữa no bữa đói.
Thế nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lá cờ nền đen đầy sao đại biểu cho liên bang, khi cùng tung bay bên giáo kỳ tạo thành bởi nanh sói và cánh ưng, trong lồng ngực Lộc Minh Trạch đột nhiên tự sinh ra cảm giác chột dạ, phấp phới trên đỉnh đầu chẳng phải lá cờ đỏ năm sao, sao hắn lại cảm thấy khó xử như thế?
Người có thể bước vào Glasgow để phát biểu dưới quốc kỳ cũng không nhiều. Hiệu trưởng là một, đây là thông lệ hàng năm; Auston là hai, bởi vì hắn đã từng là huấn luyện viên thâm niên của trường quân đội, có cống hiến đột phá trong sự nghiệp, đại diện cho các huấn luyện viên; người thứ ba là đại vương tử, hắn thay mặt tổng thống phát biểu.
Những người khác, cho dù địa vị có cao nhường nào, tài phú cường thịnh đến đâu, đều không thể đứng trên đài phát biểu của Glasgow.
Glasgow vẫn luôn là một ngôi trường quân đội tầm cỡ, ai cũng không thu mua nổi.
Lần đầu tiên Lộc Minh Trạch gặp được đại vương tử người thật, hắn vốn cho rằng mình sẽ hận đối phương cùng cực, bởi vì bi kịch của sao Snow đều là do một tay người này tạo thành, nếu như không có đại vương tử, có lẽ hiện tại hắn đang yên ổn chung sống với nhà Wood...
Thế nhưng khi người này thật sự xuất hiện trước mặt hắn, Lộc Minh Trạch lại chẳng mang chút cảm giác thù hận, thật kỳ quái, theo tính tình thời trẻ tuổi, có lẽ hắn đã xồ tới xé xác gã ta tại chỗ.
...Chẳng lẽ hắn già rồi?
Đại vương tử người thật trông ưa nhìn hơn chút so với trên ti vi, có lẽ bởi vì trên ti vi gã ra vẻ quá, nói chuyện cũng dùng giọng ngâm thơ, không biết đấy có phải thói quen của quý tộc bọn họ hay không, khi Auston diễn thuyết cũng như vậy sao?
"...Thật vinh hạnh, có thể đại diện cho cha ta tiếp kiến chư vị nhân tài liên bang... Cuối cùng, xin mọi người khắc ghi vinh quang của liên bang và vinh quang của Glasgow, ta là Cyprus đời thứ sáu, Uriel Cyprus. Những công dân tạo nên vinh quanh cho Glasgow đời đời bất diệt!"
Bài phát biểu dài dòng lại phức tạp khó hiểu của quý tộc cuối cùng cũng kết thúc, Lộc Minh Trạch nghe mà choáng cả đầu, vẫn chẳng nắm được trọng điểm mà gã muốn nói rốt cuộc là cái gì, phần cuối có lẽ chỉ là phần tuyên truyền cá nhân của đại vương tử.
Alston đại diện cho huấn luyện viên phát biểu cuối cùng, kỳ thực phát biểu cuối cùng chẳng tốt mấy, vì lời hay ý đẹp đều bị người trước nói hết rồi, y muốn nói lại phải vắt hết óc mới được nổi bật, lặp lại một nội dung quá nhiều lần sẽ khiến mọi người cảm thấy tẻ nhạt.
Auston đứng trên đài phát ngôn, hơi cúi đầu nhìn về xuống bọn họ, y quét mắt một vòng nhìn đám người, mỉm cười nói: "Buổi sáng tốt lành, chư quân."
Không hiểu sao, Lộc Minh Trạch có cảm giác căng thẳng, hắn cảm thấy như vừa bị ánh mắt của Auston quét trúng, có thể là ảo giác thôi. Song hành động kế tiếp của Auston khiến Lộc Minh Trạch chắc mẩm, cảm giác vừa rồi không phải ảo giác, y chuẩn xác tìm ra vị trí của Lộc Minh Trạch trong đám người, cũng nhìn về phía hắn.
Auston nói: "Trong hai năm sinh hoạt ở trường quân đội, tôi đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên môn Thẩm Trinh(2) của các bạn, hi vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau."
(2)Thẩm trong thẩm tra, Trinh trong trinh thám, điều tra.
Lộc Minh Trạch bỗng dưng khẩn trương lên, cơ bắp trên lưng y phản xạ có điều kiện mà căng chặt, mãi đến khi ánh mắt của Auston dời đi nơi khác, cảm giác căng thẳng khiến tóc gáy người ta dựng ngược mới thối lui.
"Hô..."
Lộc Minh Trạch khe khẽ thở ra một hơi, lại nghe thấy tiếng hít hà vang lên ở chung quanh.
"..." Có lầm không, ngay cả tần suất hô hấp cũng không nhất trí đến vậy? Hắn không muốn khác người như thế.
"Hầu tước Nicolas!"
Không biết là ai nhỏ giọng thảng thốt một câu, hiện trường nhất thời rơi vào lặng im. Auston chuẩn xác nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng mọi người ăn mặc giống nhau như đúc, lại đội mũ, y căn bản không thấy rõ vừa rồi là ai gọi. Song câu nói này như một tín hiệu, cấp tốc truyền khắp đoàn tân sinh, Lộc Minh Trạch nghe được chút tiếng xì xào bàn tán bị ép tới cực địa.
"Hầu tước Nicolas! Thế mà trở về làm huấn luyện viên trường quân đội thật!"
Lộc Minh Trạch không nhịn được mà lia mắt nhìn tứ phía, tuy mọi người vẫn duy trì tu dưỡng cơ bản của quân nhân mà không hề nhúc nhích, nhưng nét hưng phấn mơ hồ trên mặt đã không giấu được. Lộc Minh Trạch không khỏi lo lắng cho Alston, hiệu trưởng và tổng thống đều không có tiếng tăm đến thế, Auston là một giám sát quan, có chăng quá kiêu ngạo?
Cũng không phải là Lộc Minh Trạch buồn lo vô cớ, học sinh năm nhất đứng bên này còn ổn, đội học sinh năm hai đứng ở sau hơi chếch về bên phải đã sớm không kiểm soát được bản thân. Bọn họ ở trường quân đội từng nhiều lần được nghe về truyền thuyết hầu tước Nicolas từ miệng thượng cấp, nghe nhiều lắm, thấy lại ít, kiểu truyền thuyết truyền miệng khiến Auston triệt để trở thành một nhân vật thần thoại.
Có thể nói trong trường quân đội chỉ có hai loại người, một loại là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Auston, một loại khác là người chưa từng nghe nói đến truyền thuyết Alston.
Thế nhưng có một điểm Lộc Minh Trạch đã đoán sai, sự hình thành của cục diện ngày hôm nay cũng không thể trách Auston kiêu ngạo, vì xưa nay y chưa bao giờ cố dẫn hướng dư luận của các học sinh trường quân đội, bọn họ sùng bái kẻ mạnh, sùng bái tất cả các tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến. Những cống hiến của Auston cho liên bang rõ như ban ngày, cho nên y mới có thể có nhiều dân chúng sùng bái như vậy.
"Chư quân."
Âm thanh mỉm cười của Auston cắt ngang tiếng xì xào bàn tán của tất cả mọi người: "Như điện hạ từng nói, vinh quang của Glasgow cần các bạn giữ gìn, nhưng trong vòng hai năm tới, tôi chỉ hy vọng chư quân làm được một chuyện. Rất đơn giản, hi vọng mỗi người, đều có thể đạt được thành tích A trong lớp của tôi."
Y nói xong, đoạn nhếch khóe môi: "Tuyên bố trước, tôi cũng không phải một huấn luyện viên hiền lành đâu."
Lộc Minh Trạch nghe y nói câu này không hiểu sao lại rùng mình một cái, hắn đã từng thấy bộ dạng không hiền lành của Auston, đang ở trạng thái "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng". Không đúng, đấy không phải là không hiền lành, mà là biến thái! Ma quỷ!
...Sau này hắn tốt nhất đừng đắc tội người này, đừng nghĩ tới chuyện trốn tiết này nọ, gắng sức đạt điểm cao làm y vui lòng đi.
Cơ mà môn Thẩm Trinh là môn gì? Nghe mỗi tên, Lộc Minh Trạch căn bản không tưởng tượng nổi đây là cái quái gì.
Bọn học trò bị nhiệt huyết quay cuồng đầu óc cũng đã tỉnh táo bớt, vì họ đột nhiên nhớ các vị trưởng bối may mắn được Auston dạy dỗ sau khi khoe khoang thì dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhưng hầu tước Nicolas vô cùng nghiêm khắc, tốt nhất đừng giở trò gian lận trong lớp của ngài, các con sẽ chết rất thảm."
Nghe bảo trong lớp của y thường có tiếng quỷ khóc sói tru.
Nghe bảo trong lớp của y thậm chí sẽ có người bị doạ chết ngất.
Đúng, sánh vai cùng với cái danh "Dũng mãnh thiện chiến" của Auston còn có một danh hiệu khác không êm tai mấy: "Huấn luyện viên ma quỷ".
Sau khi Auston nói xong, hỏi ý hiệu trưởng và đại vương tử: "Còn muốn nói gì không?"
Hiệu trưởng mỉm cười tỏ vẻ không có, vẻ mặt đại vương tử nom có chút khó chịu, từ trước đến nay gã căm ghét sự nổi tiếng của Auston, hơn nữa trong lòng gã rất rõ, đối phương căn bản không giúp mình kế nhiệm vị trí tổng thống. Nhưng gã đã kết thúc bài diễn thuyết đại diện cho tổng thống, liền kiêu ngạo mà hất hàm: "Không."
Auston khoan thai nâng tay lên, hướng về ba trăm học sinh: "Như vậy tôi tuyên bố, giải tán."
Lộc Minh Trạch cực kì tán thưởng phong cách diễn thuyết của Auston, phải nói là tất các bài diễn thuyết, hắn đều đánh giá cao sự ngắn gọn, hồi còn ở trái đất đã nghe nhiều vị lãnh đạo lảm nhảm, như phản xạ có điều kiện, Lộc Minh Trạch sinh tâm lý bài xích với cái kiểu diễn thuyết ấy.
Hắn vô cùng hài lòng với biểu hiện hôm nay của Auston, thậm chí còn muốn khích lệ y.
Sau khi kết thúc buổi phát biểu dưới cờ, Lộc Minh Trạch trông thấy Auston bị vài giáo viên lôi đi, đối phương như có như không mà đưa mắt nhìn vào đám đông, Lộc Minh Trạch vô thức né đi, lập tức kéo sụp mũ cúi đầu xuống, tránh tầm mắt của Auston. Đối phương cũng không đến dây dưa, chỉ để lại một nụ cười như có như không, Lộc Minh Trạch đuổi theo nhóm tân sinh rời đi, hắn còn muốn đi dọn dẹp ký túc xá.
Điều kiện ký túc xá của tân sinh tốt hơn cả tưởng tượng của Lộc Minh Trạch, kiến trúc đều là phong cách châu Âu, nội thất đầy đủ, nhưng tông màu toàn thể vẫn là phong cách hàm súc khổ hạnh của trường quân đội.
Lộc Minh Trạch nhìn chung quanh một lần, phát hiện hắn sẽ có hai người bạn cùng phòng.
Song dù vậy, căn phòng này cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy chen chúc.
Một phòng khách lớn là khu vực chung, song song là ba phòng ngủ, mỗi người một phòng, sau khi cửa phòng đóng lại, không gian bên trong gian phòng hoàn toàn thuộc về mình, sẽ không có bị bên ngoài quấy rầy. Bên ngoài phòng khách còn có một phòng, là phòng tắm, Lộc Minh Trạch đẩy cửa ra nhìn, phát hiện bên trong còn có một cái bồn tắm cực lớn.
Lẽ nào ba người bọn hắn dùng chung một phòng tắm? Điều kiện cũng không tệ lắm, còn tưởng đâu phải tắm rửa ở buồng công cộng.
Lộc Minh Trạch dựa theo dãy số nhận được đi vào gian phòng của mình, sau khi vào hắn còn kinh ngạc hơn, thành thật mà nói, hai đời gộp lại hắn cũng chưa từng được ở căn phòng tốt như vậy... ngoại trừ phủ hầu tước, bởi vì chỗ kia căn bản không phải phòng của hắn.
Nơi này mặc dù chỉ là phòng một người, nhưng có thể có thứ tất cả đều có, không chỉ thiết bị đầy đủ, thậm chí còn có phòng tắm cho một người.
Vậy cái phòng tắm ngoài kia để trang trí hả? Cái trường này rốt cuộc "đại gia" cỡ nào vậy!
Tuy oán thầm là thế, nhưng Lộc Minh Trạch đương nhiên sẽ không vì điều kiện nơi ở quá tốt mà sinh lòng bất mãn, hắn ném mình lên giường, nhìn trần nhà gào lên một tiếng, ăn cơm nhà nước vẫn đã nhất.
"Ryan?"
Bên ngoài truyền tới một âm thanh do dự, Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt, phản ứng một giây Ryan là ai, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên. Cửa phòng của hắn không khóa, thò đầu ra, thấy giữa phòng khách có một người trông quen quen đang đứng.
"Gavin?! Úi! Anh ở đây à?!"
Lộc Minh Trạch không ngờ, Gavin thế mà là một trong những người bạn cùng phòng của hắn, tâm trạng bây giờ của hắn khi nhìn thấy Gavin rất khác lần trước, Lộc Minh Trạch hào hứng ùa tới đập tay với Gavin: "Có duyên ghê, tôi còn đang nghĩ bạn cùng phòng sẽ là ai."
Gavin nở nụ cười, để lộ hai hàm răng trắng tinh: "Tôi ở phòng bên cạnh cậu, ban đầu ta cũng không ngờ đó, dù sao cậu cũng là học sinh xuất sắc, loại đếm ngược từ dưới lên như tôi sao lại ở chung phòng với cậu được."
Lộc Minh Trạch cười híp mắt, nói: "Có lẽ nhà trường thực hiện chính sách "Một giúp một"."
"Một giúp một là cái gì?"
"Học sinh xuất sắc dẫn dắt học sinh yếu kém."
Lộc Minh Trạch nói xong lại thấy mình ngạo mạn quá, gãi gãi gáy: "Cơ mà tôi cũng chỉ giỏi kiến thức lý thuyết thôi à, kinh nghiệm thực chiến của anh khẳng định rất phong phú."
Dường như Gavin còn đang đắm chìm trong niềm vui gặp gỡ người quen mà chẳng thể hoàn hồn, đứng đó ngây ngô cười hề hề, Lộc Minh Trạch thầm nói cái tên này bốn mươi lăm rồi mà sao vẫn không ổn trọng như thế, rồi quay đầu nhìn sang căn phòng duy nhất không có ai, còn một người bạn cùng phòng nữa, không biết sẽ là ai nhỉ?
"Anh nghĩ anh chàng còn lại là ai?"
Gavin lên tiếng cắt ngang tưởng tượng của Lộc Minh Trạch: "Tôi thấy cậu ta ở lầu dưới, cậu ta cầm thẻ ra vào phòng 345."
Khi phân phát chìa khóa phòng, mỗi người bọn họ được phát hai cái thẻ điện tử, một là thẻ mở cửa phòng, một là thẻ cảm ứng phòng riêng, công trình chống trộm trông cũng khá lắm.
Lộc Minh Trạch vô thức hỏi: "Là kiểu người gì?"
Gavin cười nói: "Trông như quý tộc."
... Lại là quý tộc, má nó quý tộc nơi này đồ là sản xuất hàng loạt sao? Để kẻ bình dân như hắn có thể hòa nhập kiểu gì đây.
Xét từ số ít quý tộc mà hắn từng gặp, quý tộc trong mắt Lộc Minh Trạch đã có thể hình dung bằng mấy tính từ: ngạo mạn, dở hơi, kén chọn!
Loại bạn cùng phòng này có thể phát triển thành anh em tốt cùng gánh nạn cùng chơi gái sao?
Ừm... Gavin trông vẫn được.
Gavin vừa nói xong, cửa chính liền vang lên một tiếng lách cách, hai người họ cùng quay đầu nhìn ra cửa, cánh cửa cót két bị đẩy ra, ngoài cửa đen ngòm, không có người, chỉ có bóng đen, như có ma.
Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện mà run lên: "Là... Là gió thổi mở nhỉ?"
Gavin cũng phối hợp gật đầu: "Chắc vậy, tôi đi đóng cửa."
Thế nhưng không đợi anh tới gần cửa, một bóng đen đột nhiên xẹt vào, hai người trong phòng sợ hết hồn, la oai oái nhảy cẩn lên. Lộc Minh Trạch chỉ phản xạ có điều kiện mà kêu một tiếng, sau đó nghe có người đang cười, hắn vội im bặt, chỉ thấy một anh chàng cao lớn mặc quân phục màu xanh tựa cửa, cậu ta cười ngất ngư, Lộc Minh Trạch nhếch miệng kéo Gavin, hai người cùng nhìn về phía cậu.
Đối phương lúc này mới dừng lại, nghiêng đầu nhếch môi: "Đồ nhà quê, sợ chưa kìa!"
Đệt! Thằng bạn cùng phòng này không dễ ưa nha!
Gân xanh trên trán Lộc Minh Trạch run run: "Mày nói ai nhà quê." Tuy rằng hắn đúng là nhà quê, nhưng từ khi qua lại với Hibbeler, Lộc Minh Trạch liền cực kì phản cảm với cái từ nhà quê này!
Đối phương nghênh nghênh cằm nhìn hắn: "Nói mấy người đó, đồ nhà quê bàn tán sau lưng bàn tán người khác."
Lộc Minh Trạch ngẩn người, nghĩ lại thì bọn họ vừa rồi...có vẻ đang bàn luận về người bạn cùng phòng chưa từng gặp mặt này thật.
Gavin thấy bầu không khí giữa hai người không tốt lắm, liềm tới trước hòa giải: "Ha ha ha... Đây là hiểu lầm, chúng tôi đâu có bán tán về cậu, vừa rồi chỉ là đang đoán bạn cùng phòng khác sẽ là ai, xin lỗi nhé. Tôi tên Gavin, cậu ấy là Ryan, xin hỏi tên cậu là?"
Lộc Minh Trạch cho rằng cậu ta sẽ ngó lơ Gavin, không ngờ cậu ta lại đưa ngón tay nâng mép mũ, giọng nói mang vẻ kiêu ngạo khó mà bỏ qua: "Steven Francis, hừ, mấy người có thể trực tiếp gọi tên của tôi."
Lộc Minh Trạch không lên tiếng, hắn nhớ lại những lần gặp gỡ các vị "quý tộc" trước kia, lẽ nào bọn họ đều quen thói nhìn người bằng lỗ mũi? Nhớ lần đầu gặp Auston, đối phương cũng mang bộ dạng này nói chuyện với hắn!
"Ha ha, xin chào, Steven, sau này sẽ là bạn cùng phòng, mọi người hãy chăm sóc lẫn nhau nha."
Gavin vừa mới dứt lời, sát vách đột nhiên truyền đến một tiếng huýt gió, sau đó loáng thoáng nghe thấy tiếng hô: "Tập hợp ——!"
Lộc Minh Trạch chết khiếp: "Tập hợp? Tập hợp?! Má! Tập hợp Gavin! Mau!"
Hắn luống cuống tay chân vừa tìm móc gài của mình trên giường, vừa lớn tiếng oán giận: "Trường học chúng ta tập hợp chỉ hô miệng sao?! Tệ gì cũng thổi cái còi chớ!"
Steven vọt tới phía trước cửa sổ nhoài người ra, nhìn một chốc rồi nói: "Không phải chúng ta tập hợp! Là học sinh lưu ban đang huấn luyện."
"Học sinh lưu ban?"
Steven xoay người, khoanh tay tựa vào cửa sổ vừa cười vừa nhìn về phía hai người vội vàng chỉnh lý quân dung: "Nhà quê chính là nhà quê, ngay cả học sinh lưu ban cũng chưa từng nghe nói? Hai người cầu tôi đi tôi giải thích cho hai người nghe."
Lộc Minh Trạch không thể nhịn được nữa mà rống lên: "Ai thèm! Ông nín luôn đi!"
Steven cười khà khà, nói: "Vậy tôi nhất định phải nói."
"..." Thằng này bệnh hả?!
Gavin ở một bên bất đắc dĩ thở dài: "Hai người các cậu có thể ở chung hòa thuận không, đừng mới gặp nhau liền rùm beng... Được rồi Steven, cậu muốn nói thì nhanh chút."
"Chuyện này phải nói từ lịch sử của Glasgow, chuyện xưa quá dài..."
Lộc Minh Trạch cười hì hì ngắt lời cậu ta: "Vậy thì nói tóm tắt."
Steven xòe tay: "Được thôi, học sinh lưu ban vốn là những người không thể thành công tốt nghiệp Glasgow, có thời gian năm năm để hoàn thành các khóa học không đạt yêu cầu trước đây của mình, nếu như năm năm sau có thể thành công tốt nghiệp, cũng có thể tính là học sinh hợp lệ của Glasgow, nhưng nếu như năm năm sau vẫn chưa sửa được điểm số, vậy cũng chỉ có thể thôi học. Cơ mà hàng năm người có thể thành công tốt nghiệp từ Glasgow chỉ có mười phần trăm, học sinh lưu ban vẫn nhiều lắm."
Lộc Minh Trạch giật mình há miệng: "Tôi nói này, hai khóa của chúng ta gộp lại tổng cộng mới ba trăm người, nhưng diện tích trường học lại to đến lạ." Chỗ ở bị học sinh lưu ban chiếm đâu? Năm năm đó, năm năm tích lũy được học sinh lưu ban, vậy có đến bao nhiêu. Hơn nữa tỷ lệ tốt nghiệp cũng quá thấp rồi, điều kiện tốt nghiệp ở nơi này hà khắc chừng nào chứ?!
"Hừ, ông đừng nên xem thường học sinh lưu ban, nói không chừng tương lai ông cũng bị lưu ban đấy."
Lộc Minh Trạch nguýt một cái, lười chấp nhặt với thằng ranh này: "Tôi muốn đến nhà ăn ăn cơm, đi chung không Gavin?"
"Được, Steven cũng đi cùng đi."
Lộc Minh Trạch nghe vậy liếc xéo anh, Gavin làm bộ không nhìn thấy, mỗi tay ôm Lộc Minh Trạch và Steven: "Đi thôi đi thôi, sau này mọi người đều là bạn bè, cùng đi ăn cơm. Đúng rồi, Steven nói tiếp chuyện học sinh lưu ban đi, tôi cũng không muốn bị lưu ban năm năm... Đến lúc đó tôi quá tuổi mất rồi."
"Hừ, ông cầu tôi tôi mới nói."
Lộc Minh Trạch không nhìn nổi: "Vậy ông nín đi!"
"Khà khà, vậy tôi càng muốn nói."
"..." Tạo sao Gavin nhất định phải lôi kéo cái thằng thần kinh này đi ăn cơm cùng vậy?!
- ---------------------
Editor: Không biết tác giả có lại viết sai chính tả không mà câu trước câu sau nó chả liên quan gì hết Lần trước còn đoán được chứ giờ thì chịu.
Mà hổng ai để ý lỗi chính tả này nọ hả, nhiều khi lục lại chương cũ tui phát hiện ra nhiều lỗi lắm, có khi còn để thừa chữ từ bản qt nữa, mà chẳng nghe ai nói gì hết. Nhiều khi tui chẳng sửa hết lỗi nên mấy thím để ý giúp với nha.