Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 30

Chương 30:
Đồng Dã cũng chẳng phải muốn để cho Vinh Hạ Sinh uống rượu thật.
Hắn không rõ về tửu lượng của Vinh Hạ Sinh cũng chưa từng thấy anh uống, cho nên chỉ muốn đùa chút thôi.
Ai mà ngờ được Vinh Hạ Sinh thật sự xấu hổ khẩn trương mà ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đùa thôi, tôi đùa thôi.” Đồng Dã nhanh tay lấy đi chai rượu trước mặt đối phương, vỗ vai Vinh Hạ Sinh như đang trấn an. “Để tôi đi lấy đồ uống cho anh.”
“Đi cùng nhau đi.” Tưởng Tức đứng lên. “Tôi muốn lấy thêm rượu.”
Vinh Hạ Sinh nhìn hai người sóng vai rời đi, hai nam sinh trẻ tuổi cao gần bằng nhau, vừa rạng ngời lại tự tin mang theo khí chất của tuổi trẻ, tựa như chú ngựa dũng mãnh cứ mười bước là có thể giết một người không biết thối lui, tựa như chú báo đơn dộc rình rập trong rừng rậm để chuẩn bị săn mồi.
Mà những điều này anh chẳng dám ghen tị, chẳng dám bắt chước.
Không có Đồng Dã ở đây, Vinh Hạ Sinh lại càng câu nệ, ba nam sinh ngồi đối diện anh thỉnh thoảng bắt chuyện tìm đề tài, nhưng anh chỉ biết thành thật trả lời, chẳng thể nào biến thành một buổi nói chuyện phiếm được.
Đã đoán được anh sẽ như vậy, Đồng Dã đi thật nhanh để nhanh chóng trở về, Tưởng Tức nói với hắn. “Đến mức này sao?”
“Hử?” Đồng Dã quay đầy nhìn thoáng qua Tưởng Tức đứng phía sau mình.
“Thích đến thế sao?”
Đồng Dã cười ngượng. “Rõ vậy à?”
“Cực kỳ rõ.”
Hai người đứng ở quầy bar cạnh quầy rượu, Tưởng Tức cúi người xách một chiếc rổ inox lên, nhìn lướt qua rồi tiện tay bỏ mười chai bia vào.
“Uống ít thôi.” Đồng Dã nói. “Diễn xong rồi hẵng uống tiếp.”
“Không sao.” Tưởng Tức lấy bia xong thì đứng bên cạnh nhìn hắn.
Đồng Dã nghiêm túc nhìn menu đồ uống không cồn, hắn không rõ khẩu vị của Vinh Hạ Sinh đành chỉ có thể đoán.
Hắn đoán, Vinh Hạ Sinh hẳn là sẽ thích vị đào.
Thanh thanh đạm đạm ngọt ngào, cũng giống như anh vậy.
“Làm gì mà không cho anh ấy uống rượu?” Tưởng Tức nhéo điếu thuốc chưa được châm lửa trong tay. “Chuốc say đi rồi làm gì thì làm.”
Y đưa điếu thuốc lên mũi ngửi ngửi vài cái rồi lại rũ mắt nhìn.
“Tôi đâu có dám.” Đồng Dã cầm lấy hai ly nước, cảm thấy quả cherry trang trí trên ly thật đáng yêu. “Tôi mà làm chuyện đó thật thì có khă năng cả đời này đừng hòng chạm vào anh ấy nữa.”
Tưởng Tức cười, ánh mắt quét về phía Bùi Sùng Viễn ngồi ở cửa đằng xa, y thu lại nụ cười ngay lập tức rồi gọi Đồng Dã rời đi.
Bùi Sùng Viễn cũng nhìn thấy y, nhưng gã không đuổi theo, mà chỉ để cho người trước mặt đút cho mình một lát chanh tươi.
Đồng Dã đi theo Tưởng Tức trên đường trở về, tiện mồm cười nói. “Có chuyện này quên không kể cho ông, buổi chiều lúc chú nhỏ đến đây đã hỏi tôi liệu ông và anh Bùi có phải một đôi không đó, ánh mắt của anh ấy thật là ha ha ha ha…”
Tiếng cười của hắn dần gượng lại, bởi vì hắn phát hiện ra biểu cảm của Tưởng Tức không ổn cho lắm.
“… Đùa thôi mà.”
“Tôi biết.” Tưởng Tức không nhìn hắn. “Tôi lườm ông vì ông cười quá khó nghe.”
Đồng Dã. “… Trước kia có bao giờ ông chê đâu.”
Sau đó Tưởng Tức lại lườm hắn thêm cái nữa.
Khi hai người quay lại Vinh Hạ Sinh vẫn đang ngồi với tư thế hai tay đặt trên đùi, cực kỳ ngoan ngoãn như học sinh tiểu học ngồi đợi người lớn tới đón ở cổng trường, dáng vẻ này đáng yêu đến mức khiến Đồng Dã phải nhịn cười một lúc lâu.
Vinh Hạ Sinh vốn dĩ cảm thấy xấu hổ, khi thấy Đồng Dã quay về bèn cười tươi với hắn.
Thực ra chỗ bên cạnh anh vẫn đủ cho hai người ngồi xuống, nhưng Vinh Hạ Sinh vẫn ngồi dịch vào trong cứ như là sợ đối phương sẽ ngồi vào chỗ khác.
Đồng Dã đặt ly nước xuống trước mặt anh, cười nói. “Không biết vị thế nào, dù sao thì nhìn cũng khá đẹp.”
Vinh Hạ Sinh nghiêm túc nhìn đồ uống trước mặt. “Đây là rượu à?”
“Đồ uống không cồn.” Đồng Dã nói. “Ly của anh vị đào, uống thử xem.”
Vinh Hạ Sinh giơ tay cầm lấy ly nước.
Đồng Dã nhìn chằm chằm vào tay anh, vừa trắng vừa gầy, thật là xinh đẹp.
“Ngon lắm.” Cái miệng nhỏ của Vinh Hạ Sinh nhấp một chút rồi khẽ gật đầu.
Đồng Dã rất sung sướng, vui vẻ mà đẩy đĩa đồ ăn vặt về phía tầm tay của Vinh Hạ Sinh.
Âm nhạc ầm ĩ, mọi người vốn chẳng nhiều lời, mà có nói thì cũng chẳng thể nào nghe rõ được nhau. Vinh Hạ Sinh nhìn đám người xa hoa trụy lạc náo nhiệt mang theo những khuôn mặt mông lung, còn Đồng Dã thì tập trung tất cả sự chú ý của mình lên người bên cạnh. Đột nhiên hắn phát hiện ra, ở trong quán bar ồn ào sôi động như thế này mà Vinh Hạ Sinh lại vẫn như mang theo một kết giới, dường như chẳng một kẻ nào, chẳng một tình huống hay chẳng một hoàn cảnh nào có thể khơi dậy sự nhiệt tình trong anh. Từ đầu cho đến cuối anh không hề để lộ một chút tâm tư, cũng vẫn luôn duy trì khoảng cách với cuộc sống bên ngoài, từ chối tiến thêm một bước vào với sự sống động này.
Anh đang ở đây, nhưng lại như không hề tồn tại. Mọi ồn ào náo nhiệt, thậm chí những nốt vang vọng cuối cùng cũng chẳng thể nào dính được lên người anh.
Người như vậy, rốt cuộc mỗi ngày đều nghĩ gì trong đầu?
“Chuẩn bị lên rồi.”
Trong khi Đồng Dã còn mải suy nghĩ về chú nhỏ nhà hắn thì Tưởng Tức đột nhiên chụp lên vai hắn.
Hắn nhìn thời gian, đã sắp đến giờ bọn họ lên sân khấu rồi.
Đồng Dã đứng lên uống một ngụm rượu rồi nói với Vinh Hạ Sinh. “Vị trí này có thể thấy sân khấu, lát nữa anh nhớ vỗ tay cho tôi đấy.”
Bắt Vinh Hạ Sinh đứng lên hò hét thì có vẻ bất khả thi, nhưng có lẽ vỗ tay thì còn được.
Vinh Hạ Sinh cười chúc hắn một câu diễn thuận lợi.
Năm đứa nhóc lớn tướng cãi cọ ồn ào đi về phía hậu trường, Vinh Hạ Sinh cầm ly nước lên nhìn bọn họ về phía bọn họ, anh khẽ cười rồi uống một ngụm đồ uống.
Khi buông ly xuống, anh nhìn thấy rượu mà Đồng Dã vừa mới uống qua.
Bình rượu với màu sắc sặc sỡ chỉ lớn bằng bàn tay, quả nhiên chính là một viên đạn bọc đường.
Từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh đều không uống rượu, cũng không biết vì cớ gì, có lẽ là vì hoàn cảnh hiện tại, thế mà anh lại muốn nếm thử mùi vị một chút.
Biết kiềm chế là phẩm chất suy nhất mà Vinh Hạ Sinh cảm thấy tự hào nhất trong suốt bao nhiêu năm qua, anh chần chừ một chút, cuối cùng cũng không đụng vào bình rượu kia.
Anh yên tĩnh nhìn về phía sân khấu, hiện giờ trên đó có mấy nam sinh anh không quen biết đang hát hò sôi động, giọng hát theo phong cách mơ hồ khiến anh không nghe được lời bài hát, nhưng những người ở dưới khán đài lại thích thú điên cuồng.
Anh không hiểu cho lắm.
Nhưng trên đời này, không phải điều gì cũng có thể được tất cả mọi người hiểu.
Cho nên anh chấp nhận.
Chấp nhận bản thân không thể hiểu những điều mà người khác lại cho là hợp lý, vì thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối cả.
Anh ngồi trong một góc mà chỉ cần hơi ngửa đầu là đã có thể nhìn thấy sân khấu, không ai tới đây quấy rầy, có thể nói là nơi thanh tịnh nhất quán bar ầm ĩ này.
Đồng Dã bước lên sân khấu trước, dựa vào Tưởng Tức mà nói. “Anh Tức này, tự dưng em hồi hộp quá.”
Tưởng Tức vừa nghịch dùi trống của mình vừa lạnh lùng nói. “Đâu phải lần đầu diễn đâu, hồi hộp cái lìn.”
“Nhưng vì có anh ấy ở đây.” Đồng Dã xoa xoa tay rồi cọ vào đàn ghita của mình. “Nên tôi phải diễn thật tốt.”
Động tác của Tưởng Tức dừng lại một chút, y ngẩng đầu lên nhìn về phía đám người.
“Được rồi.” Đồng Dã đẩy đẩy Tưởng Tức. “Đi nào, lên sân khấu thôi.”
Tưởng Tức “ừ” một tiếng rồi bước lên bậc thang theo sau Đồng Dã tiến vào sân khấu.
Khi Đồng Dã giới thiệu tên ban nhạc của bọn họ tên là “Chó săn”, Vinh Hạ Sinh không nhịn nổi mà bật cười.
Anh không rõ về âm nhạc cho lắm, cũng chưa từng nghe qua Guns N’ Roses, cho nên anh không biết lý do bọn họ đặt tên cho ban nhạc, anh chỉ cảm thấy buồn cười, quả nhiên là chỉ có những người trẻ tuổi thú vị mới có thể nghĩ ra cái tên như vậy.
(Tên nhóm của Đồng Dã là “枪狗”, ghép từ hai từ “súng” và “chó”, lấy cảm hứng từ ban nhạc rock Guns N’ Roses của Mỹ. Hai từ này ghép với nhau thực ra cũng chẳng có nghĩa gì, nhưng nếu dịch từng chữ sang tiếng Anh thì có thể gọi là “gun dog”, loài chó được huấn luyện để nhặt xác con mồi khi mà chủ nhân săn bắn, thường được gọi là “Chó tha mồi”, nhưng mà để cho ngầu và thuận miệng thì tui sẽ để là “Chó săn” ^^)
Vinh Hạ Sinh đã từng xem Đồng Dã tập luyện, nhưng diễn tập với diễn chính thức thì chẳng thể coi là giống nhau được.
Dưới ánh đèn lờ mờ của sân khấu, Đồng Dã đứng ở ngoài cùng bên phải, Vinh Hạ Sinh rất muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng mà nỗ lực nhìn quanh cũng chỉ phí công.
Anh không phân biệt được âm thanh đầu tiên là tiếng ghita hay tiếng bass, cũng như anh chẳng hiểu ghita và bass thì khác gì nhau.
Tiếp theo sau đó là một giọng hát có nội lực vô cùng gọn gẽ, Vinh Hạ Sinh nghe được ra đó là giọng ca chính kia.
Vinh Hạ Sinh có ấn tượng sâu đối với cậu ta, bởi vì trong mấy người bọn họ thì cậu ta là người hay cười nói nhất, mỗi lần nói chuyện với Vinh Hạ Sinh chưa được vài câu đã bị Đồng Dã đá đít đi rồi.
Một chàng trai hay đùa giỡn thì ra lại mang dáng vẻ này khi đứng trên sân khấu, tựa như một quả cầu lửa đột nhiên vỡ tung ra thành nhiều mảnh.
Tiếng trống vang lên, ngay sau đó là âm thanh của đàn ghita.
Vinh Hạ Sinh chắc chắn đây là âm thanh của đàn ghita, bởi vì chính mắt anh trông thấy ngón tay Đồng Dã đang linh hoạt chuyển động nhẹ nhàng như cánh bướm.
“Cậu là bạn của Đồng Dã à?”
Đột nhiên có người tới đánh gãy suy nghĩ của Vinh Hạ Sinh.
Anh quay đầu nhìn lại, thì ra là người đàn ông mà anh tưởng nhầm là người yêu của Tưởng Tức.
Vinh Hạ Sinh hơi xấu hổ, anh chỉ muốn ngồi một mình, nhưng phép lịch sự cơ bản thì vẫn phải có.
Anh gật gật đầu.
Bùi Sùng Viễn đánh giá anh một chút, gã cười cười móc một điếu thuốc đưa qua. “Hút không?”
Vinh Hạ Sinh lại lắc lắc đầu, sau đó xấu hổ nâng mắt kính.
Bùi Sùng Viễn thấy anh không hút thuốc lá, gã cũng chẳng hút nữa, tiện tay đặt hộp thuốc lên trên bàn.
Bởi vì đột nhiên có một người lạ đến, Vinh Hạ Sinh lại bắt đầu hốt hoảng, anh căng thẳng nhìn về phía sân khấu, chỉ sợ đối phương lại bắt chuyện với mình.
Cũng may là từ đầu đến cuối người kia không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn về phía sân khấu.
Ban đầu Vinh Hạ Sinh còn cảm thấy bồn chồn, nhưng sau đó lại dần dần có thể làm ngơ người nọ.
Một lần nữa anh lại tiến vào trong thế giới âm nhạc của Đồng Dã, bị chấn động bởi ca từ và giai điệu mạnh mẽ.
Đến một câu hát nào đó, Đồng Dã đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, Vinh Hạ Sinh nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.
Cao ngạo, coi thường tất cả mọi thứ, một sự ngông cuồng nhưng lại chẳng khiến người ta cảm thấy ghét bỏ.
Vì là tuổi trẻ nên mới có thể tùy tiện như thế, vì là tuổi trẻ nên mới dám bộc lộ ra thứ dục vọng bùng cháy như một con thú hoang.
Những người trên sân khấu điều khiển cảm xúc như một nhạc trưởng tác động đến thần kinh của từng người dưới khán đài.
Vào thời khắc này, Vinh Hạ Sinh đột nhiên cảm thấy âm nhạc quả thật có ma lực, và Đồng Dã cũng thế.
Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, âm nhạc đột nhiên im bặt.
Ánh đèn cũng tối đi để lại một sân khấu an tĩnh.
Chờ đến khi đèn lại sáng lên, biểu tình của Đồng Dã đã thay đổi, sự cao ngạo ngông cuồng kia đã được thay bằng nụ cười rạng rỡ hồn nhiên hướng về phía Vinh Hạ Sinh.
Đâu mới là Đồng Dã chân chính?
Vinh Hạ Sinh đột nhiên tự hỏi chính mình.
Từ trước đến nay, anh chưa từng nảy lòng hiếu kỳ với bất cứ ai hay bất kỳ điều gì, thế nhưng hiện giờ anh lại muốn khai phá con người thật sự của đối phương từ một khoảng cách xa thế này.
Đây là làm sao?
Anh đứng lên vừa mỉm cười vừa vỗ tay. Cách đám người ồn ào, cách sương khói mờ ảo, cách cả ánh sáng chớp nháy, hai người vẫn luôn nhìn nhau, mãi cho đến tận khi Đồng Dã trở lại bên cạnh anh.

Bình Luận (0)
Comment