Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 37

Chương 37:
Trên đường đi đón Đồng Dã Vinh Hạ Sinh cứ nghĩ mãi về chuyện này, anh quả thực không nhớ rõ liệu bản thân đã từng cho Thẩm Yển số điện thoại của mình không. Từ trước đến nay anh đều như vậy, anh chỉ nhớ những chuyện liên quan đến mình, còn đối với những điều hoặc những người không liên quan, chỉ cần quay đầu đi là anh có thể quên sạch sẽ.
Tới trường của Đồng Dã, anh lại tìm một phòng học trống như lần trước. Đọc sách chưa được vài trang thì Hà Khải đã gọi điện thoại lại nhắc nhở rằng cậu ta đã gửi mail để anh xem trước hợp đồng.
Bởi vì nghĩ đến Thẩm Yển nên Vinh Hạ Sinh bắt đầu hơi do dự.
Đang nói chuyện hợp đồng với Hà Khải, Đồng Dã vừa tan học đã chạy vào.
Vinh Hạ Sinh ngồi nơi đó mặc chiếc áo sơ mi của ngày đầu tiên hai người gặp nhau, tóc mái chưa được cắt vẫn dài chặn ngang cả tầm mắt.
Đồng Dã thấy anh đang gọi điện thoại cũng không làm phiền mà chỉ đi qua ngồi bên cạnh anh. Hắn tiện tay cầm mắt kính Vinh Hạ Sinh đặt ở trên bàn qua nghiền ngẫm nhìn.
Vinh Hạ Sinh cận thị nặng tới tận 7, 8 độ, đối với thị lực tương đối tốt như Đồng Dã thì chiếc kính này có thể làm hắn choáng đầu.
Đồng Dã nghịch ngợm đeo kính của đối phương lên, kết quả là bị chóng mắt đến buồn nôn, thế là bèn dựa trên vai Vinh Hạ Sinh như muốn làm nũng.
Vinh Hạ Sinh đang nói chuyện nghiêm túc bị hoảng sợ, nhưng anh cũng chỉ có thể ngồi im để yên cho người nọ dựa vào mình than thở về việc đầu óc choáng váng.
Đợi đến khi Vinh Hạ Sinh nói chuyện điện thoại xong, Đồng Dã vẫn còn muốn ăn đậu hũ mà giả vờ yếu đuối. “Anh cận bao nhiêu độ vậy? Đầu tôi choáng quá.”
Vinh Hạ Sinh mặt không biến sắc đẩy đối phương từ trên người mình xuống, cúi đầu nhìn điện thoại.
“Làm sao vậy?” Đồng Dã rất nhạy cảm với Vinh Hạ Sinh, chỉ cần một chút thay đổi của đối phương hắn cũng đều bắt được.
Vinh Hạ Sinh nghe thấy hắn hỏi bèn làm một chuyện mà mình chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Anh nói. “Đồng Dã, có một việc tôi không thể quyết định được, muốn cùng cậu thương lượng một chút.”
Đồng Dã nghe thấy Vinh Hạ Sinh có chuyện muốn thương lượng với mình bèn ngồi nghiêm túc hẳn lên. “Vâng thưa chú nhỏ, mời ngài nói.”
Vinh Hạ Sinh chưa từng thương lượng điều gì với người khác, từ nhỏ đến giờ mọi chuyện đều do mình anh tự quyết định, nhưng lần này anh lại không rõ bản thân muốn thế nào, cho nên mới cần lắng nghe ý kiến của Đồng Dã.
“Tôi có một đàn em tìm đến nhờ giúp đỡ.” Vinh Hạ Sinh nói. “Lâu rồi không liên lạc cho nên đàn em này cũng không phải quá thân thiết, nhưng cậu ấy đột nhiên tới tìm tôi nhờ viết hộ quảng cáo.”
“Có trả tiền không?” Đồng Dã nói. “Nếu không trả tiền thì không thể làm không công cho người ta được.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Có trả, cứ theo hợp đồng mà làm.”
“Thế thì khá ổn.” Tuy rằng Đồng Dã vẫn không rõ bình thường Vinh Hạ Sinh kiếm tiền sinh hoạt kiểu gì, nhưng có kiếm tiền là tốt rồi.
Mặc dù hắn vẫn chưa có công việc, vẫn chưa bị cuộc đời vả vào mặt, nhưng hắn vẫn hiểu một điều – chỉ có ngày ngày kiếm tiền thì cuộc sống mới đỡ vất vả.
Hơn nữa nếu Vinh Hạ Sinh nhận công việc này, hẳn là sẽ có thêm nhiều cơ hội giao tiếp cùng với những người khác, cho nên Đồng Dã cảm thấy đây là một chuyện tốt. Cứ coi như Đồng Dã vẫn mong muốn chú nhỏ nhà hắn chỉ là của một mình mình, nhưng theo lý trí mà nói thì cuộc sống của một người quá bế tắc thì sẽ không được hạnh phúc.
“Nhưng có một vấn đề.” Vinh Hạ Sinh nhìn Đồng Dã. “Đây là công ty của Thẩm Yển.”
Đồng Dã câm nín.
“Khi nhận được điện thoại của đàn em tôi đã không nghĩ tới, nhưng sau đó tôi cảm thấy có thể Thẩm Yển đã cho cậu ấy số điện thoại của tôi.”
Quả nhiên.
Đồng Dã nghĩ, hai người cho nhau số đằng sau lưng tôi.
Đột nhiên hắn trở nên tủi thân, cúi đầu hừ một tiếng.
“Cậu làm sao thế?”
“Không sao.” Đồng Dã không làm nũng nữa, chỉ nghịch nghịch mắt kính của Vinh Hạ Sinh. “Anh nói tiếp đi.”
Vinh Hạ Sinh không đeo kính cho nên dù đến gần cũng chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, anh chỉ cảm thấy hình như Đồng Dã không được vui cho lắm.
Cảm xúc nho nhỏ của Đồng Dã làm Vinh Hạ Sinh thấy hơi buồn cười, thật sự là giống một cậu nhóc con.
“Nếu đúng là Thẩm Yển đưa cho cậu ấy số của tôi, vậy thì sau này tôi và Thẩm Yển chắc chắn sẽ không thể không chạm mặt.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi cũng không biết mình có còn muốn nhận việc này nữa không.”
Đồng Dã lag mấy vài giây, sau đó khẽ giọng hỏi. “Cho nên anh đang hỏi ý kiến của tôi sao?”
Để ý đến tôi nhiều như thế?
Đồng Dã cảm thấy kiêu ngạo.
Vinh Hạ Sinh không thích cảm giác tầm nhìn mờ mịt thế này, anh duỗi tay lên bàn tìm mắt kính, cuối cùng bàn tay lại bị bắt được.
“Ở đây này.” Một tay Đồng Dã nắm lấy tay anh, một tay đưa mắt kính qua.
Tay của Đồng Dã ấm hơn so với Vinh Hạ Sinh, lòng bàn tay dẫn theo hơi ấm chạm vào tận sâu bên trong làn da qua tầng hơi lạnh trên mu bàn tay Vinh Hạ Sinh. Vinh Hạ Sinh đột nhiên có một loại ảo giác, giống như thứ gì đó đã chui qua lỗ chân lông tiến thẳng vào cơ thể và đánh thứ một loại tri giác ngủ say nào đó của anh.
Là loại tri giác nào?
Anh nhắm mắt rút tay lại rồi đeo mắt kính lên.
“Đúng vậy.” Một lần nữa thế giới lại trở nên rõ ràng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn, anh cố tình nhích ra sau để tạo ra một khoảng cách với Đồng Dã đang dựa sát vào mình. “Tôi hơi đắn đo.”
Đồng Dã cười khanh khách nhìn anh.
“Vì đắn đo nên anh mới hỏi tôi?” Đồng Dã nói. “Chú nhỏ ơi, anh đã hỏi người khác chưa? Hay là chỉ hỏi mình tôi thôi?”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn, nửa ngày sau mới trả lời một câu. “Chỉ mình cậu thôi.”
Chỉ mình cậu thôi.
Đồng Dã rất thích bốn chữ này.
(Trong bản gốc là ba chữ “只有你”)
Đối với hắn thì hiện tại những câu như “Tôi thích cậu” hay “Tôi yêu cậu” đều quá xa vời, dù có nằm mơ cũng chẳng dám tưởng tượng nổi, cho nên “Chỉ mình cậu thôi” này cũng đã đủ to lớn để đánh sâu vào hắn.
Bốn chữ “Chỉ mình cậu thôi” này bay lượn trong không trung một vòng rồi lại chui vào tai Đồng Dã hòa tan thành mật ngọt, ngọt đến mức hắn nhịn không được chỉ biết cười ngây ngô.
“Chỉ mình tôi sao?”
“Chỉ mình cậu thôi.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi không chắc chắn…”
“Anh nhận đi.” Đồng Dã nói. “Trước khi suy nghĩ đến Thẩm Yển, có phải anh vốn định nhận việc đúng không?”
Vinh Hạ Sinh ngạc nhiên, anh vốn cho rằng Đồng Dã sẽ không nghĩ ngợi mà khuyên anh từ chối.
“Đúng vậy.”
Vinh Hạ Sinh đồng ý với Hà Khải, một phần là vì tiền, một phần cũng là vì cảm thấy bước ra khỏi nhà hít thở không khí cũng tốt, cả ngày cứ chôn mình trong đống bản thảo khiến đầu óc anh ngày càng mụ mị.
Đương nhiên là cũng có một phần khác nữa.
Từ khi quen biết Đồng Dã, bên trong Vinh Hạ Sinh dường như ngày càng trở nên linh hoạt. Trước đây anh vốn chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhưng giờ anh đã bắt đầu biết chậm rãi ngẩng đầu lên để nhìn ra thế giới bên ngoài xa xôi kia. Ngay khi Hà Khải gọi điện, anh đột nhiên có một loại áo giác rằng cuộc đời đang mở ra cho anh một cánh cửa.
Cánh cửa lạnh lẽo nhốt anh bên trong khiến anh sợ hãi không dám bước ra ngoài, khiến mấy năm nay của anh dần trở nên bế tắc, khiến anh vốn tưởng mình sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, nhưng anh lại nhạn ra thì ra nó vẫn tồn tại.
Vinh Hạ Sinh muốn được bắt lấy cơ hội này.
“Vậy đi.” Đồng Dã dựa lưng lên ghế nhìn anh. “Đừng vì một vũng nước như Thẩm Yển mà anh lại không dám ngắm nhìn biển xanh.”
Đồng Dã nói xong, biểu cảm dần nghiêm túc trở lại. “Chú nhỏ này, tôi có thể hỏi anh một việc không?”
“Cậu nói đi.”
“Anh do dự như thế là vì không muốn tiếp xúc với Thẩm Yển, hay là cảm thấy…”
Cảm thấy tôi sẽ không vui?
Đồng Dã muốn nói như vậy.
Hắn quá tò mò đối với đáp án của câu hỏi này, tựa như việc hắn tò mò liệu Vinh Hạ Sinh có cảm giác gì với hắn.
“Cảm thấy gì?”
“Cảm thấy…” Lời đến bên miệng rồi Đồng Dã lại chẳng biết nói thế nào, hắn bực bội gãi đầu.
“Cái gì cơ?” Vinh Hạ Sinh nhìn hắn, chẳng hiểu sao mà trái tim đột nhiên loạn nhịp.
Tiếng chuông tan học của tiết cuối cùng vang lên, kéo lại sự sợ hãi của Đồng Dã.
“Cảm thấy, tôi sẽ không vui?”
Cuối cùng hắn vẫn nói ra.
Hỏi xong câu đó mặt Đồng Dã đỏ lên, sự khẩn trương chưa từng có này khiến hắn như thiếu oxy trong thoáng chốc, đến mức chỉ một chút nữa thôi hắn có thể hôn mê ngay lập tức.
Nhiều năm qua, cũng không phải là hắn chưa từng trải qua loại cảm xúc kích thích thế này. Ở nhà ma bị người ta hù, đi chơi escape room không tìm ra chìa khóa, đang diễn trên sân khấu thì đứt dây đàn,…
Đồng Dã cũng chẳng phải một anh bạn nhỏ chưa trải đời, chỉ là những cảm xúc lúc trước dù có cộng lại cũng chẳng thể nào bằng nổi sự khẩn trương của hiện tại.
Vinh Hạ Sinh sẽ phát hiện ra sao?
Phát hiện ra tâm tư không thuần khiết của mình sao?
Sẽ tức giận ư?
Sẽ khiến mình phải dọn đi không bao giờ gặp lại ư?
“Một chút.”
Đồng Dã thì như quả pháo sắp nổ tung, Vinh Hạ Sinh lại vẫn bình tĩnh như thường. “Có vẻ như cậu không thích anh ta cho lắm.”
Đâu chỉ là không thích thôi!
Đó là tình địch á!
Chưa bao giờ Đồng Dã nghĩ rằng Vinh Hạ Sinh lại thẳng thắn như vậy, đến mức khiến hắn phải ngây ngẩn.
Con người chính là giống loài được voi đòi tiên, sau khi nghe thấy Vinh Hạ Sinh trả lời như vậy, Đồng Dã bình tĩnh một chút rồi lại hỏi. “Cho nên, anh rất để ý đến tôi, đúng không?”
Lúc này đến lượt Vinh Hạ Sinh đỏ mặt.
Da của Vinh Hạ Sinh rất trắng, chỉ cần hơi hồng lên một chút là đã có thể thấy rõ, mà sau câu hỏi của Đồng Dã thì khuôn mặt của anh hoàn toàn biến thành một quả cà chua chín.
Dáng vẻ thẹn thùng của anh ấy thật đáng yêu.
Đồng Dã nghĩ, chú nhỏ ngây ngô như vậy, giống người sắp bước sang tuổi 30 ở chỗ nào cơ chứ!
Vinh Hạ Sinh dùng mu bàn tay cọ cọ khuôn mặt nóng bỏng của mình, đứng lên vừa mặc áo vừa nói. “Lát nữa về tôi phải xem kỹ hợp đồng đã, ngày mai sẽ hẹn người ta thời gian ký.”
Đồng Dã được đà lấn tới, ngồi đó ngửa đầu nhìn Vinh Hạ Sinh. “Vậy à?”
Vinh Hạ Sinh cúi đầu cài khuy áo, cuối cùng bàn tay lại run rẩy chẳng thể nào cài được.
Cũng không biết Đồng Dã trúng phải tà gì hay ăn ăn phải gan hùm mật gấu mà lại ngang nhiên duỗi tay ra cài áo cho đối phương.
Bàn tay lạnh lẽo chạm phải bàn tay ấm ấp, Vinh Hạ Sinh cũng theo độ ấm mà ngây ngẩn cả người.
Trái tim anh như nhảy lên tận cổ họng, cả mắt cả mũi đều nóng ran.
Anh cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của Đồng Dã đang cài nút cẩn thận cho mình, tựa như đồng thời thắt một nút lên trái tim của anh.
“Được rồi.” Đồng Dã ngẩng đầu nhìn anh. “Anh xem anh có khác gì đứa nhỏ không, đến cả khuy áo cũng không cài nổi?”
Vinh Hạ Sinh nghe thanh âm mang theo ý cười của Đồng Dã khiến tai anh ong ong.
Đồng Dã đứng lên cầm lấy khăn quàng cổ ở bên cạnh. “Anh có muốn tôi giúp anh…”
“Để tôi tự làm.” Vinh Hạ Sinh nhanh tay cầm lấy khăn quàng trong tay hắn tự đeo lên cho mình.
“Chú nhỏ ơi, anh hoảng cái gì thế?” Đồng Dã nói. “Anh cầm phải khăn của tôi rồi.”
Hắn đưa một cái khác qua, cười hì hì nói. “Đây mới là của anh nè.”

Bình Luận (0)
Comment