Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 50

Chương 50:
Vinh Hạ Sinh cũng là đàn ông, thứ gì chọc vào anh, không cần nói ra trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Anh rất xấu hổ không biết phải làm sao, cơ bản vì chưa từng trải qua chuyện này bao giờ.
Một người đàn ông 30 tuổi chưa từng trải qua chuyện này, nghe thì viển vông thật đấy, nhưng quả thật đó chính là anh. Anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng làm chuyện đó với người khác, thường ngày cũng không có quá nhiều dục vọng, chỉ là sau khi Đồng Dã tới ở anh mới nhận ra thì ra anh không phải người có tính lãnh đạm.
Vinh Hạ Sinh né sang bên cạnh, mặt đỏ tim đập, anh cảm thấy dường như tất cả lỗ chân lông trên cơ thể mình chuẩn bị nổ tung trong nháy mắt.
Đồng Dã cũng xấu hổ, hắn không nghĩ mình lại nhanh chóng bị bại lộ việc khao khát người ta đến thế.
“Cái kia…” Đồng Dã cũng trốn sang một bên, giữ khoảng cách nhất định với Vinh Hạ Sinh. “Em… xin lỗi…”
Hắn chốt dạ xin lỗi, chỉ dám dùng khóe mắt để nhìn người kia.
Trong lòng Đồng Dã, chú nhỏ nhà hắn là thánh thần không thể xâm phạm, là đóa hoa sen trong tuyết chỉ có thể nhìn chứ không dám ý dâm. Nếu đối phương không chủ động, chỉ cần hắn ép buộc một chút thôi cũng là làm bẩn người ấy mất rồi.
Tiền đồ của Đồng Dã cũng chẳng dám động tới.
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn một cái, đầu óc đều rối loạn cả lên.
Anh có thể lý giải được dục vọng của Đồng Dã, chuyện này vốn rất bình thường bởi ai cũng có thể có, chỉ là anh còn chưa nghĩ quá nhiều đến điều đó.
Hai người vừa mới bên nhau, anh thậm chí còn không biết phải phản ứng thế nào với những chuyện thế này.
Đột nhiên không khí trở nên kỳ lạ, Đồng Dã kẹp chân nỗ lực dập đi ngọn lửa tà đạo kia đi, nhưng càng bắt mình đừng nghĩ thì phản ứng lại càng mãnh liệt.
Đồng Dã cảm thấy mình nhất định phải đi tắm nước lạnh.
Hắn vừa muốn đứng dậy lại bị Vinh Hạ Sinh gọi lại.
“Tiểu Dã.” Vinh Hạ Sinh không biết hắn muốn đứng dậy, anh chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, thanh âm hơi run rẩy nói. “Chuyện đó, em có thể đợi anh một thời gian được không?”
“Hả?” Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn. “Chuyện gì cơ?”
Hỏi xong hắn liền hiểu ra.
“Ấy, anh đừng như vậy.” Đồng Dã nói. “Em không phải vì chuyện đó nên mới muốn ở bên anh, em…”
Đồng Dã cảm thấy không thoải mái trong lòng. “Em… thật sự xin lỗi.”
“Em không việc gì phải xin lỗi cả.” Vinh Hạ Sinh nghe thấy giọng của hắn hơi hoảng sợ bèn quay đầu lại nhìn. “Đó là chuyện bình thường mà.”
“Không phải, không phải, Hạ Sinh, anh phải tin em, nếu anh không muốn em sẽ không bao giờ ép buộc anh.” Đồng Dã cố gắng giải thích. “Chỉ là em… mặt dày, em cực kỳ thích anh, cho nên mới không thể kiềm chế được.”
Đồng Dã hơi ảo não nói. “Anh đừng giận, em… hầy, đệt…”
Nhìn hắn tự oán trách bản thân ở góc bên kia, Vinh Hạ Sinh không thể nhịn cười nổi.
“Em làm sao thế?” Vinh Hạ Sinh giữ chặt tay hắn. “Sao lại hoảng hốt hơn cả anh thế này?”
Đồng Dã cau mày, thở dài nói. “Lời em nói là thật, tuy rằng em muốn cùng anh làm chuyện đó, bởi vì em thích anh nhiều như thế, nhưng mà nếu anh không muốn thì em sẽ không miễn cưỡng anh, em luôn tôn trọng ý muốn của anh.”
Vinh Hạ Sinh như đang suy tư gì đó mà nhìn hắn, sau đó nhấp miệng, nói. “Anh có nói là anh không muốn đâu?”
“… Hở?”
“Anh chưa từng nói là anh không muốn.” Vinh Hạ Sinh cũng thở dài. “Chỉ là… Anh cần chuẩn bị một chút.”
Đôi mắt Đồng Dã sáng lên trong chốc lát. “Chuẩn bị? Anh chuẩn bị gì cơ?”
“… Em đừng hỏi nữa.” Vinh Hạ Sinh vỗ lên chân hắn. “Đừng nói nữa, xem phim đi.”
“Được được được, em không nói nữa.” Ngoài miệng đáp ứng là thế, chưa đến một phút sau Đồng Dã đã lại hỏi. “Anh muốn chuẩn bị gì thế?”
“Đồng Dã.”
“Dạ?”
“Nếu em không muốn xem nữa thì đi ra ngoài trước đi.”
Buổi tối đầu tiên sau khi Đồng Dã và Vinh Hạ Sinh xác nhận mối quan hệ yêu đương, hai người chia phòng mà ngủ.
Nhưng thực ra không một ai có thể yên ổn ngủ cả.
Bởi vì một đêm hôm trước cả hai đều thao thức, cho nên sau khi xem xong phim Vinh Hạ Sinh đã không chịu nổi nữa mà giục Đồng Dã về phòng nghỉ ngơi.
Đến khi mỗi người đều trở về phòng rồi, một người bắt đầu điên cuồng tìm hiểu xem chuyện đó làm thế nào, một người thì trốn trong chăn tự giải quyết vấn đề mà bạn trai hiện tại không thể giải quyết hộ được.
Hai người đều bận rộn quá mức, để rồi mang theo những suy nghĩ kỳ quái mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì có tiết học nên Đồng Dã không thể không dậy đúng giờ.
Vừa mở cửa ra Đồng Dã đã ngửi thấy mùi thơm, đi theo hướng của mùi thơm, hắn phát hiện ra Vinh Hạ Sinh đang làm bữa sáng.
“Để em làm là được.” Đồng Dã từ phía sau ôm lấy Vinh Hạ Sinh đang nấu ăn, đặt cằm nhẹ nhàng lên vai đối phương. “Sao anh không đợi em?”
Vinh Hạ Sinh đã trải qua một đêm để nguội cái đầu lại, sự quen thuộc với việc tiếp xúc thân thể ngày hôm qua đã lại bắt đầu trở nên mới lạ khiến anh chưa thích ứng kịp.
Lúc bị đột ngột ôm lấy, cơ thể anh tự động căng cứng lên.
“Thơm quá.” Đồng Dã cười khanh khách nói.
Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng cười. “Em đói à?”
“Vẫn chưa.” Đồng Dã tranh thủ hôn một cái lên cổ anh. “Em đang nói anh cơ.”
Bình thường Đồng Dã rất hay nói những lời làm Vinh Hạ Sinh không thể bình tâm nổi. Trước khi xác định quan hệ còn đỡ, ít nhất Đồng Dã sẽ không nói thẳng ra, hiện tại thì với danh hiệu bạn trai chính thức thì Đồng Dã chẳng thèm che giấu những lời âu yếm buồn nôn kia.
Vinh Hạ Sinh vẫn cảm thấy ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu chớp mắt liên tục rồi lén lút hít sâu, cố gắng để bản thân trông không giống một đứa ngốc.
“Hừm…” Đồng Dã chôn mặt vào cần cổ của Vinh Hạ Sinh, làm nũng nói. “Em không muốn đi học.”
“Sao thế?” Vinh Hạ Sinh hỏi. “Có phải thi cuối kỳ áp lực lắm không?”
Đồng Dã khúc khích cười. “Không phải, chỉ là em không muốn rời anh một chút nào.”
Đi học có nghĩa là không thể dính với Vinh Hạ Sinh nữa, bất cứ nơi nào không có Vinh Hạ Sinh Đồng Dã đều cảm thấy mất hứng.
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười với hắn. “Đừng như vậy nữa, đã lớn vậy rồi mà sao còn giống đứa nhỏ thế.”
“Nếu làm trẻ con mà có thể luôn ở bên cạnh anh thì em nguyện làm một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch.”
“Rồi, chuẩn bị ăn thôi.” Vinh Hạ Sinh vỗ vỗ hắn. “Em đi rửa mặt đi.”
“Hạ Sinh.” Đồng Dã buông anh ra, nghiêm túc hỏi. “Anh ghét bỏ em đấy à?”
“Vì sao anh lại ghét bỏ em cơ?”
Vẻ mặt Vinh Hạ Sinh ngập tràn vẻ khó hiểu.
Đồng Dã vui vẻ cười với anh. “Thế thì được.”
Nói xong, hắn đột nhiên tiến tới hôn Vinh Hạ Sinh một chút.
“Em còn chưa đánh răng.” Đồng Dã khoe khoang. “Anh không chê em đấy chứ?”
Vinh Hạ Sinh bị hắn nghịch đến dở khóc dở cười. “Không chê, không chê em, mau rửa mặt đi nào, ăn xong còn phải ra khỏi nhà đúng giờ nữa!”
Bởi vì hôm qua tuyết rơi rất nhiều cho nên hai người xuất phát sớm hơn một chút. Vinh Hạ Sinh lái xe chậm rãi cẩn thận, Đồng Dã ngồi bên cạnh hát cho anh nghe.
“Em muốn nắm tay anh quá.” Đồng Dã nói.
“Không được.” Vinh Hạ Sinh nhìn thẳng, không chút do dự mà từ chối. “Anh phải lái xe.”
Đồng Dã nhịn cười, nghiêng đầu nhìn chú nhỏ nhà mình đang nghiêm túc lái xe.
“Hạ Sinh ơi.” Đồng Dã hỏi anh. “Hôm nay anh có việc gì khác không?”
“Sao thế?”
“Nếu không có thì anh vào học với em đi, chỉ một buổi sáng thôi, buổi trưa mình đến nhà ăn xong thì về nhà.”
Với lời rủ rê của Đồng Dã, Vinh Hạ Sinh hơi do dự một chút.
“Tiết buổi sáng nay chỉ toàn là lý thuyết thôi, nhiều người lắm, giáo viên cũng chẳng nhớ mặt ai.” Đồng Dã nói. “Bình thường vẫn có người của khoa khác sang dự thính, nhiều thêm một hai người cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”
Vinh Hạ Sinh hơi lung lay theo lời hắn nói.
“Đi đi mà, xin anh đó.”
Chỉ cần Đồng Dã làm nũng với anh, anh lại chẳng thể nào từ chối nổi.
Vinh Hạ Sinh thở dài nhận lời.
“Được.” Anh nói. “Nhưng trong giờ học em phải ngoan ngoãn nghe giảng, anh chỉ ngồi bên cạnh em thôi đấy.”
“Yên tâm, anh cứ yên tâm!” Lòng Đồng Dã như nở hoa. “Sao lại có người tốt như anh cơ chứ!”
Cứ như vậy, Vinh Hạ Sinh đi theo Đồng Dã vào ngồi trong giảng đường đại học.
Đúng là Đồng Dã không nói dối, tiết học này có rất nhiều người, vì là cuối kỳ nên tầm khoảng hai ba trăm người đã nhanh chóng lấp đầy giảng đường.
Bọn họ đến sớm, Đồng Dã đẩy Vinh Hạ Sinh về phía hàng cuối cùng.
“Sao em lại không ngồi mấy hàng đầu?” Vinh Hạ Sinh hỏi hắn.
Đồng Dã không biết sai mà còn to mồm nói. “Sinh viên nào đầy hứa hẹn tương lai rạng ngời thì mới ngồi phía trước nha!”
Vinh Hạ Sinh không có cách nào nói lại hắn, đành phải ngồi cùng hắn ở cuối giảng đường.
Sau khi cắt tóc trông Vinh Hạ Sinh càng trẻ trung tươi mới, anh vừa trắng vừa gầy lại còn đeo mắt kính, ngồi trong phòng học trông không khác gì một sinh viên bình thường cả.
Mấy nam sinh nữ sinh có quan hệ không tệ với Đồng Dã trong lớp thấy bên cạnh hắn là một người lạ, có người bước tới hỏi, Đồng Dã liền giới thiệu. “Đây là chú nhỏ của tôi.”
Hắn để Vinh Hạ Sinh ngồi ở gần cửa sổ hàng cuối cùng, sợ có người lại đến ngồi gần anh.
Gần tới giờ vào học Tưởng Tức mới cúi đầu mang theo quầng mắt thâm tới, vừa bước vào phòng học đã nghe thấy tiếng Đồng Dã gọi, sau đó y liền thấy người ngồi bên cạnh Đồng Dã.
“Khoe với chả khoang.” Tưởng Tức thấp giọng mắng mỏ, sau đó chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Đồng Dã.
“Chào buổi sáng nha chú nhỏ.” Tưởng Tức chào Vinh Hạ Sinh trước.
Đồng Dã dùng sức vỗ đùi Tưởng Tức. “Lại đây lại đây, để nói cho ông chuyện quan trọng.”
Vinh Hạ Sinh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, anh cảm thấy mình có thể đoán được tên nhóc này muốn nói gì với Tưởng Tức.
Anh ngượng chẳng dám nhìn hai đứa nhóc bên cạnh, chỉ có thể cúi đầu giả vờ chơi điện thoại.
Một người thích khoe khoang như Đồng Dã vì hôm qua vội vã đắm chìm vào tình yêu cho nên không có thời gian để khoe khoang chuyện vui với anh em tốt của mình, cho nên việc đầu tiên khi gặp nhau hôm nay nhất định là phải kể lể niềm hạnh phúc cái đã.
“Anh Tức này.” Đồng Dã nghiêng người tới gần, hạ nhỏ volume nhất mà nói. “Tôi tuyên bố chuyện đại sự nè.”
Gần đây Tưởng Tức nghỉ ngơi không tốt, đã mệt lại còn đau đầu, ỉu xìu nhìn hắn một cái. “Nói đi.”
“Hai bọn tôi hẹn hò với nhau rồi đó.”
Tưởng Tức cau mày nhìn hắn. “Ai cơ?”
Đồng Dã “đệt” một tiếng, dùng khuỷu tay huých y. “Còn ai vào đây nữa?”
Sau đó hắn liếc liếc nhìn Vinh Hạ Sinh đang ngồi bên cạnh.
Vinh Hạ Sinh nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người này, nhưng vì quá ngại nên anh chỉ có thể cúi đầu giả vờ như không nghe thấy.
Tưởng Tức nhìn Đồng Dã, lại nhìn Vinh Hạ Sinh, sau đó giương miệng nở nụ cười.
“Ngon.” Tưởng Tức nói. “Tôi còn tưởng ông phải theo đuổi mất tám năm mười năm cơ.”
“Tôi ở trong lòng ông trông như phế vật thế à?” Đồng Dã gõ ngón tay lên bàn, không phục nói. “Hai bọn tôi ấy, là song hướng thầm mến, hiểu chưa?”
Tưởng Tức cười. “Đúng là không thể hiểu nổi.”
“Tôi cũng vậy đó.” Đồng Dã làm vẻ nói giỡn. “Anh Tức này, tôi cảm thấy ông cũng nên yêu đương đi, để cảm nhận cái gọi là tình yêu cứu vớt thế giới. Hơi bị đỉnh luôn á!”

Bình Luận (0)
Comment