Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 54

Chương 54:
Những chuyện khác Vinh Hạ Sinh có thể cố gắng không nghĩ tới tình huống xấu, nhưng riêng với chuyện này thì không dám ôm ảo tưởng nào quá tốt đẹp.
Chưa nói đến đối tượng để come out là ai, chỉ cần đây là chuyện come out của Đồng Dã thì đã là chuyện vô cùng quan trọng rồi.
Vinh Hạ Sinh lo lắng đến đau cả đầu, ngược lại đương sự Đồng Dã lại tỏ vẻ chẳng có gì to tát cả.
“Em đừng nghĩ cái gì cũng đơn giản như vậy.” Vinh Hạ Sinh chân thành nói. “Em có thể come out, nhưng cũng phải nghĩ xem mình nên nói thế nào. Ít nhất thì cũng nên thận trọng từ từ uyển chuyển một chút, đừng để cho hai vợ chồng thầy Đồng trở tay không kịp.”
“Em biết mà.” Đồng Dã nói. “Em đã hơn hai mươi rồi chứ có phải hai tuổi đâu, hơn nữa, em là bạn trai của anh, nếu chuyện này mà cũng không làm tốt được thì làm sao có thể tự tin đánh đuổi tình địch được!”
Vinh Hạ Sinh cười. “Em có tình địch cơ à?”
“Có chứ.” Đồng Dã bĩu môi. “Họ Thẩm chứ ai.”
Đồng Dã rất giỏi thù dai, người này vốn đã rời khỏi thế giới của Vinh Hạ Sinh từ lâu mà vẫn bị hắn nhớ đến.
“Rồi, không cần nhắc đến anh ta.” Vinh Hạ Sinh nói. “Em nên tập trung vào việc thi cuối kỳ đi.”
Thi cuối kỳ đương nhiên là quan trọng rồi, nhưng trước mắt còn có một vấn đề quan trọng hơn cả.
Sắp đến lễ Giáng sinh, trong đầu Đồng Dã toàn là cảnh tượng hắn và chú nhỏ nhà mình cùng nhau ăn mừng.
Hắn lên mạng mua cây thông Noel, lại mua thêm “quà Giáng sinh” rồi bấm ngón tay đếm ngược ngày.
Bên kia, Vinh Hạ Sinh cũng đang chuẩn bị.
Vinh Hạ Sinh vốn không hay để ý đến các ngày lễ tết, bao nhiêu năm rồi, dù là xuân hạ thu đông quanh năm suốt tháng thì đối với anh mỗi ngày cũng chỉ 24 giờ trôi qua mà thôi.
Nhưng năm nay thì khác, bên cạnh anh năm nay có Đồng Dã.
Vinh Hạ Sinh thật sự không biết cách chọn quà. Chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến anh mất ngủ vài đêm, chỉ còn cách lên mạng cầu cứu: Nên tặng bạn trai quà Giáng sinh là gì?
Vinh Hạ Sinh không ngờ những câu trả lời trên mạng lại toàn những thứ không đâu, cho nên vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn làm anh rối bời.
Đêm Bình an, Vinh Hạ Sinh chờ Đồng Dã tan học ở cổng trường, bởi vì sáng nay trước khi ra khỏi nhà Đồng Dã làm nũng nói đên Bình an muốn về sớm một chút, không ôn một ngày cũng không chết được.
(Đêm Bình an: Đêm 24/12)
Vinh Hạ Sinh cảm thấy lời hắn nói cũng có lý, cho nên bèn tới sớm để đón hắn.
Tới cổng nhỏ của trường rồi, Vinh Hạ Sinh đột nhiên nhớ tới việc có lẽ anh nên mua hai quả táo. Nhìn thời gian một chút thấy một lúc nữa Đồng Dã mới tan học, vì thế anh quyết định dạo tới dạo lui ở mấy tiệm trái cây quanh cổng trường.
Vinh Hạ Sinh qua đó mua hai quả táo. Người làm ăn quả nhiên biết cách kiếm tiền, đến ngày lễ chỉ cần gói ghém đẹp đẽ mấy quả táo bình thường rồi dán cái chữ “Quả Bình an” lên là đã có thể nâng giá lên mấy lần.
(Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng’ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an – Píng’ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.)
Anh cũng không để ý lắm, khi mua những thứ này quan trọng là niềm vui được tặng quà cho người thân.
Anh cầm hai quả táo được gói ghém đẹp đẽ bước ra khỏi tiệm, vừa ngẩng đầu liền thấy một người quen mắt.
Tưởng Tức bước xuống từ một chiếc xe, khi đóng cửa xe cũng nhìn thấy anh.
“Chào anh Vinh.” Tưởng Tức đút hai tay trong túi áo, chiếc xe kia dừng lại vài giây rồi chậm rãi khởi động rời đi.
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc hỏi. “Cậu không đi học à?”
Tưởng Tức cười. “Trốn học.”
Không sao, dù sao sinh viên trốn học cũng không phải chuyện là gì.
“Anh tới đón Đồng Dã à?” Hai người vừa đi về hướng trường học vừa tán gẫu một chút.
“Ừ.” Vinh Hạ Sinh nhìn thời gian, anh quyết định tới khu phòng học chờ Đồng Dã rồi hai người sẽ đi lấy xe sau.
Tưởng Tức nhìn hai quả táo trong tay anh, khẽ cười một cái. “Thật tốt.”
“Hả?”
“Hai người định mừng Giáng sinh cùng nhau à?”
Vinh Hạ Sinh gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó bèn ngượng ngùng hỏi. “Tưởng Tức, cậu có vẻ hiểu Đồng Dã khá nhiều, tôi có thể hỏi cậu một việc không?”
Tưởng Tức hơi tò mò cười nhìn anh. “Chứ không phải anh hiểu hơn à?”
Đáng lẽ nên thế.
Vinh Hạ Sinh đột nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn.
“Cũng tàm tạm thôi.” Tưởng Tức sờ trong túi móc ra một gói thuốc lá, y chần chừ nhìn về phía Vinh Hạ Sinh một lúc rồi lại thả thuốc lá vào túi. “Anh hỏi đi.”
Tuy rất xấu hổ nhưng Vinh Hạ Sinh vẫn mở miệng. “Mai là Giáng sinh rồi, tôi còn chưa nghĩ ra sẽ tặng cậu ấy quà gì, cậu có ý kiến gì không?”
Thì ra là chuyện này.
Tưởng Tức chưa bao giờ tưởng tượng được một người đàn ông 30 tuổi lại hỏi anh về việc này.
Cẩn thận, nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành.
Quả nhiên, người với người đúng là không giống nhau.
“Anh muốn tôi nói thật không?”
“Đương nhiên.” Vinh Hạ Sinh không hiểu sao Tưởng Tức lại hỏi như vậy.
Tưởng Tức hơi nheo mắt lại như suy tư mà đánh giá anh.
“Nói thẳng ra thì, người như Đồng Dã cái gì cũng không thiếu.” Tưởng Tức nói. “Anh là bạn trai của cậu ấy rồi thì món quà tốt nhất ấy à, chỉ có thể là chính anh thôi.”
Y vừa nói lời này ra xong, mặt Vinh Hạ Sinh ngay lập tức đỏ lên.
Nhìn khuôn mặt đỏ lên của anh, Tưởng Tức ngây ngẩn cả người.
Không phải người này 30 tuổi sao?
Sao lại ngây thơ đến vậy chứ?
Không đến mức đó chứ!
Vinh Hạ Sinh và Đồng Dã không nói qua về vấn đề này, bây giờ lại bị một nam sinh không quá quen thân đề cập đến khiến anh không dám nhìn đối phương được nữa.
Tưởng Tức bị anh chọc cười, cười đến mức trong lòng cũng dấy lên vị chua lòm.
Quả nhiên Đồng Dã có mệnh tốt mới gặp được người thương thế này.
Đến Giáng sinh Đồng Dã vẫn có tiết, buổi sáng Vinh Hạ Sinh vẫn đưa hắn đến trường như thường, trước khi tách ra Vinh Hạ Sinh nói. “Buổi trưa em tan học đúng không?”
“Đúng rồi, em chỉ có tiết buổi sáng thôi.”
Bởi vì đưa đón Đồng Dã thường xuyên cho nên Vinh Hạ Sinh thậm chí còn nhớ kỹ thời khóa biểu của hắn, cho nên câu hỏi này có vẻ hơi thừa thãi.
“Hôm nay anh có chút việc.” Vinh Hạ Sinh nói. “Buổi trưa em tan học xong thì tự về nhé.”
“Anh có việc à? Phải ra ngoài sao?”
Vinh Hạ Sinh không trả lời, chỉ nói. “Em mang chìa khóa rồi đúng không? Nhớ về sớm, đi đứng cẩn thận đấy.”
Não Đồng Dã còn chưa load xong, Vinh Hạ Sinh đã đi rồi.
Lễ Giáng sinh, chú nhỏ nhà hắn nói có việc không thể đi đón hắn.
Đồng Dã lại bắt đầu não bổ cốt truyện về tình địch.
Bởi vì nhớ thương Vinh Hạ Sinh, tan học một cái Đồng Dã liền chạy ngay về nhà, Tưởng Tức nói như đùa rủ hắn đi uống rượu mà hắn còn chẳng kịp nghe thấy.
Đồng Dã đã chuẩn bị “quà Giáng sinh” cực kỳ xuất sắc, giờ thì hắn sợ nếu Vinh Hạ Sinh mà không về kịp thì tấm lòng của hắn sẽ bay màu mất.
Đồng Dã còn chưa kịp ăn trưa mà chạy ngay về nhà, vừa mở cửa một cái liền thấy một cây thông Noel được đặt ngay giữa phòng khách.
Cây thông này là do hắn mua, chỉ là vẫn luôn đặt trước cửa nhà. Sáng nay khi rời giường hắn còn nói với Vinh Hạ Sinh rằng tối nay hai người sẽ ngồi dưới gốc cây thông này vừa uống rượu vừa ca hát.
Tại sao lại nằm chình ình ở giữa nhà rồi?
Cây thông Noel rất cao, Đồng Dã đóng kỹ cửa rồi cởi giầy bước vào, khi đi tới mới nhìn thấy Simba thò cái đầu nhỏ ra từ đằng sau cây.
Đồng Dã cười. “Mày làm gì ở đây thế?”
Nói xong câu đó, hắn thấy…
“Còn anh cũng làm gì ở đây vậy?” Đồng Dã cười to.
Hắn không ngờ tới đằng sau gốc cây không chỉ là Simba mà còn có chú nhỏ nhà mình nữa.
Vì hôm nay Vinh Hạ Sinh đã hao tổn rất nhiều tâm huyết. Bình thường anh nghiêm chỉnh thế nào, lúc này ấy vậy mà lại mặc đồ ông già Noel, mang theo khuôn mặt đỏ ửng đứng trước mặt hắn.
“Không phải anh có việc đi ra ngoài sao?”
“Anh có việc.” Vinh Hạ Sinh nói. “Nhưng đâu có nói là ra ngoài đâu.”
Anh đi tới, xấu hổ tới mức tay chân xoắn cả lại. “Chỉ là muốn ở nhà chuẩn bị chút bất ngờ Giáng sinh cho em.”
Quá bất ngờ rồi.
Đồng Dã nói. “Bảo bối, anh chờ em một lát, em cũng có bất ngờ cho anh.”
Nói xong hắn chạy nhanh về phòng ngủ, mãi một lúc sau mới bước ra.
Từ trong phòng ngủ bước ra, ấy vậy mà Đồng Dã cũng mặc một bộ ông già Noel kiểu dáng giống y hệt bộ trên người Vinh Hạ Sinh.
“… Anh xem đây có phải duyên phận không?” Đồng Dã không nhịn được cười, đứng nơi đó nhìn Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh cũng không ngờ hai người có cùng một suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà bất ngờ Giáng sinh lại không chỉ có việc này, nghĩ đến phần “quà” thực sự, anh lại càng khẩn trương hơn.
“Tiểu Dã, mặc dù bây giờ vẫn còn sớm nhưng ông già Noel còn phải phát quà nữa.”
Đồng Dã không ngờ vẫn còn thêm quà nữa, hắn cười đi tới ôm lấy Vinh Hạ Sinh, nhõng nhẽo nói. “Sao anh lại tốt thế cơ chứ… Thế mà vẫn còn quà nữa à?”
“Ừ, vẫn còn.” Khi Vinh Hạ Sinh nói câu này, trái tim anh đập nhanh tới mức đến cả Đồng Dã cũng nhận ra.
“Anh sao thế?” Đồng Dã hỏi anh. “Tại sao tự nhiên tim anh đập nhanh vậy?”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn, anh nuốt nước miếng rồi lại nhấp nhấp miệng.
Trong đầu Đồng Dã đột nhiên lóe lên một suy nghĩ vô cùng bất khả thi, hắn rất mong chờ, nhưng lại không dám đặt quá nhiều hy vọng.
“Bảo bối, quà gì thế?” Đôi tay hắn đặt trên eo Vinh Hạ Sinh, đôi mắt nhìn thẳng vào đối phương.
“Tiểu Dã…” Vinh Hạ Sinh gọi tên hắn như chột dạ.
“Ơi, em ở đây.”
Đồng Dã nghiêng đầu hôn một cái lên mặt anh như muốn cổ vũ.
“Là gì thế?” Đồng Dã đánh bạo hỏi. “Nhìn anh khẩn trương thế này, không lẽ anh định tặng chính mình cho em à?”
Đột nhiên bị chọc thủng tâm tư, Vinh Hạ Sinh hoảng hốt không biết làm gì, anh né tránh ánh mắt hắn, nói chuyện cũng chuyển sang lắp ba lắp bắp.
“Anh… Anh cảm thấy…” Anh cắn cắn môi, giơ tay dùng sức cọ cọ chóp mũi của mình.
Vinh Hạ Sinh tự nói với bản thân: Mày đã 30 tuổi rồi, còn thẹn thùng giống thiếu nữ làm gì cơ chứ!
“Thật đấy à?” Thấy người trước mặt không phản bác, Đồng Dã hơi kinh ngạc.
“Tiểu Dã, quà ở trong túi của anh.” Vinh Hạ Sinh nắm lấy tay Đồng Dã bỏ vào trong chiếc túi to bên người.
Túi quần của ông già Noel này rộng ghê.
Đồng Dã thò tay vào bên trong, sau đó sờ thấy một chiếc lọ nhỏ.
Hắn sửng sốt lấy ra.
Vinh Hạ Sinh cúi đầu không dám nhìn, anh cảm thấy quá thẹn thùng, cả người hình như đều bốc hỏa mất rồi.
Mà Đồng Dã đứng trước mặt anh lại thụ sủng nhược kinh, quả thực không thể tin vào đôi mắt của mình.
(Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
“Gel bôi trơn?” Đồng Dã nói. “Anh đang ám chỉ em sao?”
“Không phải ám chỉ.” Cuối cùng Vinh Hạ Sinh cũng điều chỉnh tâm lý xong, anh ngẩng đầu ôm lấy Đồng Dã, hơi kiễng lên nói bên tai đối phương. “Tiểu Dã, chúc em một Giáng sinh vui vẻ, quà Giáng sinh năm nay của em chính là anh.”
Anh khẽ hôn một cái lên môi Đồng Dã, sau đó hỏi. “Mặc dù trời vẫn chưa tối, nhưng em có muốn bóc quà trước không?”

Bình Luận (0)
Comment