Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 58

Chương 58:
Đồng Dã cười xỉu lên xỉu xuống trên ghế nhà ăn.
“Anh nghĩ gì thế?” Đồng Dã cười run rẩy, đến cả bàn ghế cũng rung rung theo.
Vinh Hạ Sinh cau mày nhìn hắn. “Em cười nhẹ thôi.”
“Rồi rồi, cười nhẹ cười nhẹ.” Đồng Dã hít sâu để cho bản thân bình tĩnh lại. “Anh nghĩ rằng em muốn tham gia chỉ để lấy tiền thưởng đấy à?”
Vinh Hạ Sinh không nói gì chỉ nhìn hắn.
“Em là vì muốn được hôn anh trước mặt mọi người á.” Đồng Dã nói. “Em đoán chắc chỉ có chúng ta là đôi đồng tính duy nhất tham gia, anh tưởng tượng mà xem, nghĩ thôi đã thấy hay ho rồi!”
“Đồng Dã.” Vinh Hạ Sinh nghiêm túc nói. “Đừng đùa nữa.”
Nhìn anh nhíu mày, Đồng Dã liền ngồi ngay ngắn lại dỗ dành. “Được được, em không đùa nữa, em chỉ định trêu anh một chút cho vui thôi.”
Vinh Hạ Sinh không rõ việc này có gì mà vui, nhưng nếu bắt anh làm chuyện này ở trước mặt mọi người, nhất định anh sẽ tự xấu hổ mà thiêu chết mình trên sân khấu.
“Em đừng cứ nghĩ mãi về mấy chuyện kỳ quặc đó.” Vành tai Vinh Hạ Sinh đỏ lên. “Ăn cơm nào, ăn xong thì em phải về thư viện học đấy.”
“… Anh ơi, để em sờ trán anh một chút.”
Đồng Dã vốn chẳng mấy khi gọi Vinh Hạ Sinh là “anh”, đột nhiên gọi một tiếng thế này khiến Vinh Hạ Sinh ngây ngẩn cả người.
“Không sốt đúng không?” Đồng Dã nói. “Hôm nay là ngày gì nhỉ? Là ngày đại hỉ của chúng ta… À không, là ngày sau ngày đại hỉ! Làm sao em có thể chuyên tâm học hành được cơ chứ?”
Đồng Dã ăn hai gắp mỳ. “Đợi ăn xong thì hai chúng ta về nhà đi, ngày hôm qua mệt quá, em muốn về ngủ bù.”
Vinh Hạ Sinh liếc nhìn hắn một cái.
“Anh làm em mệt đó.” Khi nói lời này hai khóe miệng của Đồng Dã giương lên, biểu tình vô cùng đắc ý.
“Đừng nói nữa.” Vinh Hạ Sinh nói. “Em ăn đi, đừng nói thêm gì cả.”
Yêu đương đúng là ảnh hưởng đến việc học thật, vốn dĩ tâm tư Đồng Dã đã đặt lên người Vinh Hạ Sinh rồi, sau khi quan hệ của hai người tiến thêm một bước nữa thì hắn lại càng không muốn quay về trường.
Sau lễ Giáng sinh là đến kỳ thi cuối kỳ. Danh sách các môn phải thi nhiều như sớ văn, buổi sáng mọi người thi xong thì buổi chiều thường đi thẳng đến thư viện, nhưng Đồng Dã thì không, hắn vội vàng về nhà tìm chú nhỏ nhà mình.
Vì để hắn chuyên tâm ôn thi nên mặc dù Vinh Hạ Sinh không bắt hắn phải ở lại trường, nhưng khi ở nhà hai người cũng phải làm việc riêng của mỗi người ở hai phòng khác nhau, Đồng Dã vừa học hành vừa tiện trêu mèo, còn Vinh Hạ Sinh thì viết bản thảo của mình.
Trong khoảng thời gian này vì chuyện của Đồng Dã, tinh thần của Vinh Hạ Sinh không còn rầu rĩ như trước nữa mà thoải mái hơn nhiều, mỗi khi không viết được ra chữ nào anh lại bước ra ban công ngắm mấy cây trầu bà vàng, rảnh rỗi lau từng chiếc lá một.
Anh cảm thấy bản thân như vừa thoát ra khỏi một thế giới chân không, thần kinh luôn căng thẳng lúc trước bây giờ cũng đã được thả lỏng, trạng thái sáng tác cũng trở nên cực kỳ tốt.
Anh nhốt mình trong phòng viết không ngừng, cả hiệu suất và chất lượng đều cao hơn hẳn so với những lúc ép buộc bản thân phải viết.
Sau khi viết xong, anh đứng dậy duỗi cái eo đang đau mỏi.
Gần đây Đồng Dã đã dọn tới phòng anh ngủ, vừa quay đầu lại là có thể thấy hai chiếc gối được đặt song song trên giường.
Vinh Hạ Sinh cảm thấy hình ảnh này thật ấm áp, nhìn hai chiếc gối dựa vào nhau kia cũng có thể khiến anh tưởng tượng ra cảnh hai người ôm nhau ngủ vào buổi tối.
Phu phục há cầu.
(Phu phục há cầu: Đời này không còn mong gì hơn)
Rất nhanh đã tới thời gian ăn cơm tối, hôm nay Vinh Hạ Sinh chuẩn bị sẽ xuống bếp.
Trước khi từ trong phòng bước ra, Vinh Hạ Sinh vô tình nhìn thấy một cuốn sổ trên kệ.
Anh đi tới lấy nó ra, tùy tay lật từng trang.
Một nửa của cuốn sổ này là chữ viết, một nửa khác đều là những trang giấy bị anh cắt qua.
Vinh Hạ Sinh nhíu mày, anh nhớ tới giai đoạn tâm lý không ổn của mình, nghĩ lại mới cảm thấy sợ hãi.
Anh không xác định được trong khoảng thời gian kia mình bị làm sao, mỗi ngày dường như chẳng có chút ham muốn nào ngoại trừ việc viết lách.
Anh không ngừng viết, cũng không ngừng xóa, mà từng chữ bị xóa đi cũng là từng ý nghĩ phủ nhận bản thân mình.
Anh cảm thấy mình là phế vật, là rác rưởi, là kẻ thất bại không làm được gì nên hồn.
Anh cảm thấy mình sẽ chẳng bao giờ có thể trở nên tốt đẹp hơn, cuối cùng rồi sẽ chết ngạt trong một chiếc giếng sâu thẳm không đường ra.
Khi đó xung quanh anh chẳng có gì ngoài những áp lực, hiện giờ quay đầu nhìn lại mới nhận ra những ngày tháng đó thật đáng sợ, tựa như một người đang bước trên vách đá, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là đã có thể tan xương nát thịt.
Nhưng cũng may, Đồng Dã đã kéo anh trở lại, đem anh trở về với cánh đồng mênh mông rộng lớn.
Vinh Hạ Sinh vỗ nhẹ trang giấy bị mình cắt qua, sau đó ném cuốn sổ vào thùng rác.
Anh nói lời tạm biệt với quá khứ của mình, từ nay về sau sẽ không bao giờ dùng cách này để phát tiết cảm xúc nữa.
Mở cửa bước ra ngoài, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy Đồng Dã đang ngồi trong căn phòng đối diện.
Đồng Dã nằm bò trên bàn đã nửa ngày, còn Simba thì điên cuồng liếm tay hắn.
Vừa nhìn thấy Vinh Hạ Sinh bước ra tinh thần hắn đã tỉnh táo ngay lập tức, như thể một người bệnh đang hấp hối lại được truyền thêm sinh lực.
“Bảo bối!” Đồng Dã ngồi thẳng dậy. “Có phải anh đói rồi không?”
Vinh Hạ Sinh cười đi tới, kéo tay hắn nhéo nhéo. “Em ôn tập đến đâu rồi?”
“Em cảm thấy tổ sẽ độ em.” Đồng Dã nói. “Nhất định sẽ qua môn.”
“Qua môn không phải là mục đích, em có thể đặt yêu cầu với bản thân cao hơn được không?”
“Được chứ, được chứ, mà anh có đói không? Để em đi nấu cơm nhé?”
“Để anh đi.” Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, sau đó lại sờ sờ mặt đối phương. “Cho anh ôm em một chút.”
Lại làm nũng!
Đồng Dã đứng lên ngay lập tức rồi kéo Vinh Hạ Sinh ôm vào lòng.
“Anh nói xem, rốt cuộc là anh làm sao vậy?” Đồng Dã sung sướng nói bên tai anh. “Vì sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ?”
Vinh Hạ Sinh dựa vào lòng hắn, khẽ cười nói. “Bởi vì em đáng yêu đấy.”
Đồng Dã cười. “Được, đáng yêu như anh em cũng yêu, người đáng yêu nhất định phải chơi với người đáng yêu!”
Đoạn đối thoại của hai người trẻ con không chịu nổi, nếu không biết còn tưởng rằng đây là hai đứa trẻ mẫu giáo nói chuyện chung thân.
Đồng Dã mong muốn được cùng Vinh Hạ Sinh trải qua mấy ngày giao thừa với nhau, vốn dĩ hắn chẳng nghĩ ra trò gì mới mẻ, nếu vậy thì làm tình từ năm mới qua năm cũ cũng được, nghe cũng có vẻ kích thích.
Cuối cùng đến ngày 30 Tưởng Tức lại gọi điện tới, hỏi hắn tối 31 có bận không.
“Sao thế?” Đồng Dã hỏi. “Uống rượu à?”
“Không phải.” Tưởng Tức nói. “Bên đại ca có tổ chức một show giao thừa muốn mời ban nhạc đến chơi, tôi vốn đã báo rằng nhóm mình không đi, nhưng đột nhiên nhóm nhạc bên kia có vấn đề không thể tới được, cho nên anh ấy muốn nhờ chúng ta tới cứu.”
“Đêm 31 á?” Đồng Dã có chút do dự.
Hắn không phải là kiểu trọng sắc khinh bạn, nhưng năm nay là đêm giao thừa đầu tiên hắn trải qua cùng Vinh Hạ Sinh, vốn nghĩ rằng có thể được tận hưởng thế giới ngọt ngào của hai người.
Chìm trong thế giới hường phấn của hai người rồi làm mấy chuyện không thể miêu tả, hơn nữa còn nhốt Simba ở bên ngoài!
“Ông có việc rồi à?” Tưởng Tức nói. “Nếu không tiện thật thì để tôi bảo đại ca đi tìm người khác.”
“Ấy, đợi chút.” Đồng Dã gọi Tưởng Tức. “Đợi 5 phút nữa tôi gọi lại trả lời ông được không?”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Đồng Dã chậm rãi đi tới gõ cửa phòng Vinh Hạ Sinh.
“Sao thế?” Vinh Hạ Sinh nhìn giờ. “Em đói à?”
“Giờ mới 3 giờ chiều, em có phải lợn đâu mà đói nhanh thế.” Đồng Dã xoa xoa góc áo, có chút khó xử mà nói. “Em thương lượng chuyện này với anh được không?”
Vinh Hạ Sinh nhìn ra cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt hắn, kéo người vào trong phòng ngồi xuống. “Em nói đi.”
“Vừa rồi anh Tức gọi điện cho em.”
“Ừ, có chuyện gì à?”
“Là… Anh còn nhớ “Chó săn” của bọn em không?”
Vinh Hạ Sinh cười, cái tên của ban nhạc thú vị như vậy làm sao anh quên được.
“Ừ, ban nhạc của em, làm sao thế?”
“Cũng không có chuyện gì.” Đồng Dã nói. “Từ khi anh Tức với anh Bùi cãi nhau xong bọn em liền không biểu diễn nữa, dù sao cũng đến cuối kỳ, nếu không có ai mời thì mọi người cũng không đi.”
Vinh Hạ Sinh ngoan ngoãn ngồi đó nghe Đồng Dã nói dông dài những chuyện khác trước khi đi vào vấn đề chính.
“Trong khoảng thời gian này bọn em cũng không tập luyện gì cả, mọi người đều bận ôn thi, ban nhạc cũng gần như rã đám.” Đồng Dã nói. “Nhưng anh Tức vừa gọi điện tới nói rằng ở Subway có một show giao thừa, ông chủ với anh Tức là bạn thân, cho nên muốn bọn em tới biểu diễn.
Đồng Dã vô tội chớp mắt nhìn Vinh Hạ Sinh.
“Sau đó thì sao?” Vinh Hạ Sinh hỏi. “Có chuyện gì à?”
“Ấy? Sao anh lại phản ứng như vậy?” Đồng Dã nói. “Giao thừa ấy, có thể bọn em sẽ phải ở đó chơi đến quá nửa đêm, chẳng nhẽ anh không cảm thấy không vui sao?”
Vinh Hạ Sinh cười. “Vì chuyện này nên mặt em mới dài ra như vậy hả?”
“Đúng đó.” Đồng Dã nói. “Em còn chưa đáp ứng anh Tức, muốn thương lượng với anh một chút. Dù sao đây cũng không phải là chuyện của một mình em, nếu anh không vui thì em sẽ bảo cậu ta nghĩ cách khác, sau đó hai chúng ta sẽ yên bình trải qua giao thừa với nhau.”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười, anh thở dài đi tới ôm lấy Đồng Dã. “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Hả? Gì cơ?”
“Đồng Dã, em không cần thiết chuyện gì cũng phải hỏi anh.” Vinh Hạ Sinh nói. “Quan hệ của chúng ta là người yê, không phải là bao nuôi, em thích anh mà anh cũng thích em, có chuyện gì thì chúng ta có thể trao đổi thương lượng, nhưng không nhất thiết cái gì cũng phải hỏi ý kiến của anh.”
Vinh Hạ Sinh đứng giữa hai chân hắn, gác cằm lên đỉnh đầu Đồng Dã, cười nói. “Cảm ơn em đã tôn trọng ý kiến của anh, cho nên anh cũng muốn tôn trọng mong muốn của em. Em muốn đi biểu diễn, đúng không?”
“Thực ra em như nào cũng được.” Đồng Dã cũng không nói dối, vốn hắn cảm thấy cái nào cũng có thể khiến mình vui vẻ.
“Em vừa nói nhiều như vậy, thực ra trong lòng em vẫn cảm thấy đã lâu rồi ban nhạc không gặp nhau cho nên em khá nhớ mọi người.” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh có thể cảm nhận được, em rất muốn được biểu diễn.”
Vinh Hạ Sinh buông hắn ra, trực tiếp ngồi lên đùi hắn. “Anh hỏi em chuyện này nhé.”
“Vâng, anh hỏi đi.” Đồng Dã ôm lấy eo anh sợ người trong lòng mình ngã.
“Đến hôm đó anh có thể tới với tư cách là fan của em không?” Vinh Hạ Sinh nói. “Là kiểu đứng ở dưới sân khấu vỗ tay vì em ấy.”
Đồng Dã nghe xong thì nở nụ cười, đôi mắt cũng như phát sáng.
Hắn biết Vinh Hạ Sinh vẫn không thể thích ứng được với những nơi có nhiều người. Vốn dĩ hắn nghĩ đối phương sẽ muốn được ở nhà với mình hơn, không ngờ bảo bối nhà hắn lại nói ra lời như vậy.
“Sao anh lại tốt như vậy chứ?” Đồng Dã hôn lên chóp mũi của anh. “Em yêu anh muốn chết.”
“Anh cũng vậy.” Vinh Hạ Sinh nói. “Thực ra đối với anh mà nói, chỉ cần được ở bên cạnh em thì đón giao thừa ở đâu cũng như nhau mà thôi, quan trọng không phải là địa điểm hay hình thức, mà là em.”

Bình Luận (0)
Comment