Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 9

Chương 9:
Thẩm Yển.
Đồng Dã trộm bĩu môi, quay đầu hỏi Vinh Hạ Sinh. “Hóa đơn đâu anh?”
Vinh Hạ Sinh đưa cho hắn, sau đó nhìn lướt qua di động hắn.
Đồng Dã chấp nhận lời kết bạn của Thẩm Yển, không nói hai lời bèn chụp ảnh hóa đơn gửi sang.
Hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Đồng Dã muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng Thẩm Yển lại không muốn.
Hóa đơn vừa được gửi qua, Thẩm Yển không chuyển tiền ngay lập tức mà lại gửi thêm một tin nhắn xin lỗi vô cùng chân thành nữa.
Đồng đại gia nhà ngươi: Đưa tiền đây.
Đồng Dã nhìn chằm chằm giao diện WeChat, nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập…” mà rung rung đùi.
Thẩm Yển tính tình cũng không tệ, y ngoan ngoãn chuyển khoản.
Đồng Dã nhận tiền ngay lập tức, sau đó bỏ kết bạn luôn với đối phương.
Một loạt động tác nuột như nước chảy mây trôi, vô cùng ngầu.
Vinh Hạ Sinh ngồi một bên yên lặng xem cả quá trình rồi lặng lẽ cười.
Đồng Dã nói. “Anh ta chuyển tiền rồi, để tôi gửi cho anh.”
Nói xong hắn gửi lại tiền cho Vinh Hạ Sinh, đến khi chuẩn bị tắt giao diện WeChat đi thì phát hiện lại thêm một thông báo xin kết bạn nữa, đó vẫn là Thẩm Yển.
“Tên này bị làm sao vậy?” Đồng Dã nói thầm. “Chú nhỏ này anh thấy không, loại người này mà cho thêm một cơ hội là lại muốn ăn vạ đây nè, may mà người kết bạn WeChat với anh ta là tôi.”
Vinh Hạ Sinh không nói chuyện mà nhìn hắn, sau đó bình tĩnh nhận tiền.
Đồng Dã không quan tâm đến lời mời kết bạn của Thẩm Yển, hơn nữa hắn định vứt người này ra sau đầu.
Theo lời giới thiệu của Đồng Dã, Vinh Hạ Sinh được ăn một bữa cá nướng “siêu đỉnh”.
Khi bước ra khỏi quán ăn, Đồng Dã đắc ý nói. “Thế nào anh? Ăn ngon đúng không?”
Thực ra Vinh Hạ Sinh không có chấp niệm gì đối với việc ăn uống, cũng ít khi quan tâm đến vấn đề này, chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi, nếu không khó ăn lắm thì gì anh cũng ăn được hết.
Cho nên, Vinh Hạ Sinh cũng không rõ hai bữa cá nướng lần trước và lần này có gì khác nhau.
Nhưng khi nhìn Đồng Dã, anh lại không nỡ làm đối phương mất hứng.
“Ừ, ngon lắm.” Vinh Hạ Sinh đút tay trong túi áo khoác, bất đắc dĩ nhìn hắn cười.
Lúc này trời đã tối, ánh đèn đường như phủ một lớp màu nhuộm ấm áp lên bóng dáng của Vinh Hạ Sinh.
Rõ ràng là đã gần 30 tuổi, nhưng không hiểu vì cớ gì mà khi nhìn anh, Đồng Dã lại cảm thấy trìu mến trong tim.
Chắc mình bị làm sao rồi, Đồng Dã tự chửi mình trong lòng rồi nhanh chóng tỉnh táo lại mà hỏi Vinh Hạ Sinh. “Lát anh có việc gì không?”
“Làm sao?”
“Đưa anh đi chơi!” Đồng Dã nhướng mày với anh, chớp chớp mắt. “Ăn no bụng rồi mà lại về nhà ngay thì chán lắm, nếu anh không bận rộn gì thì để tôi dẫn anh đi học hỏi thế nào là cuộc sống của sinh viên bây giờ sau khi tan học!”
Khi Vinh Hạ Sinh đi theo Đồng Dã qua cổng, anh cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung.
Đây là một khu vui chơi trong trung tâm mua sắm, khu này rất rộng, lại còn có rất nhiều loại trò chơi mà anh chưa từng thấy qua.
Tuy rằng Vinh Hạ Sinh chưa đến 70, 80 tuổi, cuộc sống hơi khép kín, nhưng chưa đến mức cái gì cũng không biết, ấy vậy mà thật sự anh chưa từng biết đến những thứ này.
Khi còn nhỏ, hồi đó internet vẫn chưa phổ biến, học sinh nam ở trung lớp thường thích trốn học đi ra sân chơi, sau đó khi bắt đầu xuất hiện các quán net thì cứ đến tiết thể dục lại có người trèo tường trốn ra ngoài.
Chỉ là Vinh Hạ Sinh chưa từng làm những điều đó.
Anh không hứng thú với việc này, mà cứ coi như là anh được cho phép thì anh cũng chẳng biết phải chơi cái gì.
Vinh Hạ Sinh chưa từng phủ nhận rằng mình là một người không thú vị, và từ một đứa trẻ nhàm chán anh lớn lên trở thành một người lớn nhàm chán.
Vào giờ này khu vui chơi rất đông người, đều là những người trẻ tuổi đôi mươi, âm nhạc được bật rất to.
Con người đã quen sống yên tĩnh như anh đột nhiên không thể thích ứng được với tình huống này, bèn chỉ có thể lo lắng đi theo sau Đồng Dã.
“Anh từng đến đây chưa?” Đồng Dã đi một lúc rồi dừng lại, nghiêng người đợi anh bước tới.
Vinh Hạ Sinh theo kịp, nói. “Chưa.”
“Vậy thì đúng lúc.” Đồng Dã cười nói. “Để tôi giúp anh mở ra cánh cửa đến thế giới mới.”
Cách chỗ hai người đứng không xa là hai sàn đấu nhảy, trên đó có hai người đang đấu nhau.
Vinh Hạ Sinh nhìn qua một lúc, Đồng Dã hỏi anh. “Anh muốn chơi à?”
Vinh Hạ Sinh nhanh chóng xua tay. “Không, không chơi.”
Thật sự là không thể chơi được, nhìn đã thấy mệt.
Vinh Hạ Sinh là kiểu người quanh năm suốt tháng chẳng vận động được mấy lần, đừng nói đến nhảy, tập mấy bài rèn luyện thân thể nhẹ nhàng cũng chẳng xong.
Đồng Dã nhìn vẻ hoảng hốt của anh mà tặc lưỡi cười một cái.
“Tôi đi đổi xu, anh chờ một chút nhé!” Đồng Dã đầy người bên cạnh ra chạy đi, để lại Vinh Hạ Sinh một mình đứng đó.
Vinh Hạ Sinh nhìn theo hướng của Đồng Dã thấy đằng đó còn phải xếp hàng, cho nên anh chậm rãi từ từ đi dạo một mình.
Đã lâu rồi anh không thực sự đứng trong đám đông, lâu đến mức Vinh Hạ Sinh đã quên mất khái niệm “náo nhiệt” là thế nào.
Anh chậm rãi đi tới, ánh mắt không đặt trên những thiết bị trò chơi mới mẻ kia mà là đang nhìn từng người nơi đó.
Tuổi trẻ, nhiệt huyết, kích động, hưng phấn.
Mỗi một khuôn mặt lại mang theo cảm xúc vừa giống nhau mà cũng lại khác biệt.
Đột nhiên anh có cảm giác rằng cánh cửa đã đóng rất lâu của mình được mở ra, và anh lại được chạm đến thế giới thực một lần nữa.
Một thế giới vừa ầm ĩ lại vừa chân thật.
“Anh quen học à?” Đồng Dã đổi xu xong trở về, đứng từ xa lén nhìn Vinh Hạ Sinh một lát.
Hắn phát hiện ra dù Vinh Hạ Sinh có đứng ở trong đám người ồn ào thì người này vẫn như được bao quanh bởi một lớp màng bảo vệ, trên mặt viết chữ “người sống thì đừng có đến gần”.
Khí chất trầm tĩnh kia chẳng hợp với nơi này chút nào, anh chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng đã tự động ngăn cản mọi sôi trào và ầm ĩ bên ngoài bước vào thế giới của mình.
Quả là một con người kì diệu.
Đồng Dã đứng nhìn một lát rồi mới đi qua, nhìn theo tầm mắt của Vinh Hạ Sinh, hắn phát hiện ra người này đang nhìn chằm chằm vào một cặp vợ chồng đang ôm một đứa trẻ nhỏ.
“Không quen.” Vinh Hạ Sinh như bị kéo trở về từ cõi thần tiên, quay đầu nhìn về phía Đồng Dã, sau đó lại cúi đầu nhìn rổ xu ở trong ngực hắn. “Nhiều thế à?”
“Bình thường mà, không nhiều đâu.” Đồng Dã nói. “Hôm nay hai chúng ta phải chơi cho đã mới được.”
Hắn chọc chọc vào vai Vinh Hạ Sinh. “Anh muốn chơi cái gì?”
Vinh Hạ Sinh cười cười. “Cậu muốn chơi gì?”
“Hỏi anh mà! Hôm nay là tôi đưa anh đi chơi!”
Vinh Hạ Sinh hít sâu, nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn thấy một kiểu máy móc mà cảm thấy mình có thể hiểu cách chơi. “Vậy trò kia đi.”
Đồng Dã nhìn qua, cười hỏi. “Bình thường anh cũng chơi bóng rổ à?”
Đó là máy ném bóng rổ.
Vinh Hạ Sinh nhớ lại một chút, nói. “Lần cuối tôi ném bóng chắc là hồi học cấp ba.”
Sau đó Đồng Dã liền bật cười.
“Được, vậy thì chơi.” Đồng Dã nói. “Hôm nay chúng ta đấu đi, người thua phải thực hiện một nguyện vọng của người thắng!”
Vinh Hạ Sinh đi bên cạnh Đồng Dã, hỏi. “Cậu có nguyện vọng gì, giờ nói ra cũng được.”
“Sao thế? Anh không tự tin à?” Đồng Dã cười anh. “Chưa chi anh đã nhận thua rồi sao?”
Hai người đứng trước cái máy, Đồng Dã nhét xu vào.
Vinh Hạ Sinh cầm lấy bóng, cười nói. “Tôi hỏi thôi, bởi vì lát nữa có thể cậu sẽ chẳng có cơ hội nói ra.”
Đồng Dã cười lời tuyên bố ngông cuồng của anh, nhưng không ngờ rằng sau ba ván, Vinh Hạ Sinh thắng tuyệt đối.
“… Thế này là sao?” Phải nói rằng, Đồng Dã là thành phần chủ lực trong đội bóng rổ của khoa!
Vinh Hạ Sinh nói. “Quên chưa nói với cậu, tuy là bình thường tôi không hay chơi bóng nhưng ném bóng thì lại cực kỳ chuẩn. Năm đó trường tôi tổ chức thi ném bóng, tỉ lệ ném vào rổ của tôi là 99%.”
Vinh Hạ Sinh đút tay vào túi áo, bình tĩnh cười nhìn Đồng Dã. “Giờ, cậu phải thực hiện một nguyện vọng của tôi.”
Mặc dù thua nhưng tâm tình Đồng Dã lại không tệ lắm, hắn nói. “Được, đây là vinh hạnh của tôi!”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn với đôi mắt mang theo ý cười, yên lặng vài giây, sau đó anh chỉ về phía máy gắp thú. “Tôi muốn con Doraemon kia.”

Bình Luận (0)
Comment