Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 11

Đường lão phu nhân có bao nhiêu bất công, không cần Đường Kiều nói nhiều, bản thân Đường Chí Dong đều biết.

Ông là con thứ hai, trên có ca ca, dưới có đệ đệ, vốn là không được người lớn yêu thích. Tuy rằng bây giờ là người sống tốt nhất, nhưng địa vị trong nhà cũng không có gì thay đổi.

Nhưng đến cùng vẫn là mẹ ruột, ông bình tĩnh nói: "Mẹ, người làm cái gì vậy?"

Tranh cãi ầm ĩ như vậy, ngoài hành lang đã có người vây xem.

Đường Chí Dong xấu hổ, khuyên nhủ: "Vào phòng trước đã?"

Lão phu nhân đứng chặn ở cửa, cả giận nói: "Vào phòng? Ngươi nói xem nàng chính là cái sao chổi, đến đây làm gì? Có phải muốn hù chết cháu đích tôn của ta không?"

Lão phu nhân tuy gầy yếu, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Hồ Như Ngọc không biết bản thân chẳng qua là bị cướp, sao có thể làm cho lão phu nhân giận dữ như vậy. Mà bây giờ có Đường Chí Dong, bà ta cắn môi, điềm đạm đáng yêu đỏ mắt, trông cực kỳ ủy khuất.

Đường Kiều hơi hơi tựa vào bên người lão phu nhân, nhẹ nhàng đỡ lưng bà, giống như an ủi.

"Tổ mẫu, ngài đừng tức giận. Ngọc di vừa trở về, sao có thể hù dọa đường ca a? Ngài chắc là hiểu lầm rồi. Ngọc di không phải người như vậy!"

Đường Kiều săn sóc ngược lại làm cho lão phu nhân càng thêm tức giận: "Vừa từ bên ngoài về liền nói bản thân bị cướp, còn không phải sao chổi sao?"

Hồ Như Ngọc không thể hiểu được.

Bà ta nghĩ mãi không thông tại sao chuyện này lại làm lão phu nhân tức giận như vậy.

Nhưng Đường Kiều biết a, lúc trước nàng luôn luôn nói đệm, vốn là hù dọa bọn họ, nhưng Hồ Như Ngọc lại đột nhiên trở về, nên đến lúc dùng tới.

Đường Kiều lập tức giật mình, nàng nháy mắt, lông mi dài hơi run run, hoảng sợ nói: "Ngọc di bị cướp sao? Có phải là bọn du côn lúc trước đánh đường ca không? Bọn họ biết đường ca có tiền, bọn họ.."

Sắc mặt Đường Kiều trắng bệch, tựa hồ sợ hãi cực kỳ, cả người run rẩy, nhẹ nhàng kéo tay Đường lão phu nhân nói: "Tổ mẫu, có phải bọn họ luôn ở cửa đợi đường ca không? Nếu không gặp đường ca, có phải họ sẽ vào trong tìm không?"

"Bùm!" Tiếng ai đó ngã xuống.

Chờ lão phu nhân phản ứng lại, Đường Sĩ Kiệt ngã trên mặt đất, sắc mắt rất khó nhìn.

Đường Kiều thân thiết nói: "Đường ca, huynh không có việc gì chứ."

Bây giờ Đường Sĩ Kiệt không có quan tâm gì hết, quát Đường Kiều: "Cút ngay, không có chuyện của ngươi!"

Đường Kiều ủy khuất cắn môi.

Vài người đỡ Đường Sĩ Kiệt đến giường, lúc bác sĩ tới liếc nhìn Đường Kiều một cái, không nói gì.

"Bệnh nhận bị kích động, mọi người không cần ở lại chỗ này, chỉ cần một người trông là được rồi."

Lại nhìn lão phu nhân: "Để người trẻ trông, ngài tuổi này còn chưa trông được hắn, bản thân mình lại có chuyện đó."

Hồ Như Ngọc nhẹ giọng: "Hay là.."

Đường lão phu nhân hung tợn nhìn Hồ Như Ngọc, tức giận quát: "Ngươi câm miệng cho ta, đồ sao chổi, ở đây đến lượt ngươi nói chuyện sao? Ngươi bị cướp không đi báo án, đến đây làm cái gì? Cả ngày ôm ấp nam nhân, ai biết có phải do ngươi quá lẳng lơ không?"

Lão phu nhân mắng người không quan tâm ai, cái gì khó nghe đều nói hết.

Đường Chí Dong nhíu mày: "Mẹ, ngài nói cái gì vậy."

Lão phu nhân chỉ vào mũi Đường Chí Dong không khách khí nói: "Ngươi nhanh chóng tìm mấy vệ sĩ đến bảo vệ cháu trai ngươi. Nếu không phải đi thúc giục tuần bộ bắt người, bằng không bọn du côn này thấy cháu ngươi có tiền sẽ xuống tay với nó. Nếu bọn chúng thật sự đến bệnh viện bắt người. Trời ạ!"

Lão phu nhân càng nghĩ càng sợ, cảm thấy bản thân sắp ngất rồi.

"Nhanh đi tìm người a!"

Bác sĩ nhìn bà tưởng tượng phong phú, mở miệng nói: "Nơi này là bệnh viện, không phải địa phương hỗn tạp, ngài nghĩ nhiều rồi." Dừng một chút, bổ sung nói: "Mọi người không cần ảnh hưởng đến bệnh nhân."

Xoay người ra ngoài, trước khi đi lại nhìn Đường Kiều một cái.

Đường Kiều cảm nhận được ánh mắt của hắn, cúi đầu đứng ở góc tường không nói, đáng thương vô cùng.

Đường phu nhân đau lòng con gái, kéo nàng: "Cùng mẫu thân về thôi, người ta ghét con như vậy, chỉ có con để ý tình cảm huynh muội thôi."

Đường Kiều quật cường đứng ở đó, lắc đầu giải thích giúp Đường Sĩ Kiệt: "Đường ca tâm trạng không tốt, chúng ta không thể so đo với huynh ấy được."

Đúng là một tiểu cô nương hiểu chuyện.

"Nếu không con ở lại trông nom cho. Như vậy mọi người không cần lo lắng." Hồ Như Ngọc ngẩng đầu nói.

Cho dù lão phu nhân mắng chửi không khách khí, nhưng bà ta vẫn là bộ dáng hiểu thảo lễ nghĩa.

Không ngờ Đường lão phu nhân bỗng tiến lên đẩy mạnh, Hồ Như Ngọc không kịp tránh, trực tiếp ngã xuống đất, còn lộ ra cẳng chân trắng nõn.

Thấy thế lão phu nhân càng tức, chửi ầm lên: "Đồ không biết xấu hổ, tiểu cô nương nhà người ta còn ăn mặc kín đáo chỉnh tề, còn ngươi, trời lạnh như thế lại ăn mặc mát mẻ, đúng là lẳng lơ. Ngươi nói xem, lúc lão nhị không ở bên cạnh, ngươi đã câu dẫn bao nhiêu ngươi? Tự nhiên lại cầm tiền đi Nam Kinh tham gia hội sinh viên gì đó. Có phải ngươi đi nuôi tình nhân không? Nhìn ngươi đã thấy không may. Lúc trước mắt ta bị mù nên mới đồng ý cho lão nhị đón ngươi vào cửa. Ngươi chính là đồ sao chổi!"

Tiếng chửi bậy lớn như vậy lại kéo đến rất nhiều người vây xem.

Hồ Như Ngọc che mặt thấp giọng nỉ non.

Bên ngoài nhiều người nhìn như vậy, Đường Chí Dong đi ra đóng cửa, ông đè xuống cơn tức, trầm giọng nói: "Mẹ, ngài làm cái gì vậy, tự nhiên lại ghét Như Ngọc. Như Ngọc hảo tâm muốn chăm sóc Sĩ Kiệt, ngài nói như vậy, Như Ngọc còn mặt mũi nào?"

Lão phu nhân không vui: "Lúc trước nó lén lút có bầu sinh con, bây giờ còn muốn mặt mũi? Lại nói con đang làm gì, vì nó mà quát ta sao? Đồ hỗn trướng, Đường Chí Dong, con vì người đàn bà này mà đối nghịch với ta sao? A? Người ta nói có vợ quên mẹ, ta xem con là bị hồ ly tinh này làm cho mờ mắt rồi."

Đường Chí Dong giận đỏ mặt, nhưng lại không thể cùng mẹ mình tranh cãi.

Nhìn thấy con cái đứng yên một bên, cả giận nói Đường phu nhân: "Bà còn đứng đó làm gì, tiểu cô nương như Y Y có thể nghe chuyện này sao? Nhanh mang con gái về đi."

"Con không đi, con đi rồi, mọi người lại đánh nhau." Đường Kiều kiên quyết không đi, nàng còn muốn xem diễn a..

Nhưng Đường phu nhân quả thật cảm thấy nếu để Đường Kiều tiếp tục ở lại thì không thỏa đáng. Bà không nói gì liền kéo Đường Kiều ra bên ngoài. Đường Kiều còn muốn mở miệng nhưng Đường phu nhân mặc kệ, nhanh chóng kéo nàng đi.

Vất vả lắm mới kéo được con gái về phòng, bà cẩn thận đóng cửa lại.

"Tiểu nha đầu con, lời nói dơ bẩn như vậy, con nghe cái gì a!" Bà không muốn làm bẩn lỗ tai của con gái.

Đường Kiều lại thờ ơ, mắt to mang theo ý cười: "Thấy Hồ Như Ngọc không tốt, con liền vui vẻ."

Đường phu nhân nhìn kỹ con gái, trước kia cũng không thấy nàng ghét Hồ Như Ngọc như vậy, chẳng lẽ trúng tà rồi? Nhưng nhìn thấy Kinh Phật ở đầu giường, lại cảm thấy không phải.

Trúng tà làm sao dám xem Kinh Phật a!

Thở ra một hơi, Đường phu nhân nói: "Tổ mẫu con thật sự rất bất công!"

Đường Kiều thấp giọng cười, thanh thúy nói: "Không bất công thì làm sao có thể đối phó với Hồ Như Ngọc nha!"

Cho nên mới nói, có đôi khi, người một nhà càng dễ dàng nắm được nhược điểm, Đường Sĩ Kiệt chẳng qua là miệng cọp gan thỏ, tổ mẫu nàng lại có lòng nghi ngờ. Nhiều người biết đó là lời nói dọa người, nhưng bọn họ lại tin.

Đường Kiều cười cười: "Mẫu thân, buổi tối ngài về nghỉ đi, không cần ở đây trông con."

Nàng ngồi xếp bằng trên giường bênh, tóc dài xõa vai, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo.

Đường phu nhân không đồng ý, bà hừ nói: "Hồ Như Ngọc đã trở lại, một nhà ba người bọn họ đoàn tụ rồi."

Đường Kiều nở nụ cười mơ hồ, nhẹ nhàng nắm tay Đường phu nhân, nói nhỏ: "Không về cũng được. Mẫu thân yên tâm đi, một ngày nào đó, con sẽ đuổi Hồ Như Ngọc đi."

Trong mắt nàng hiện lên chút tàn nhẫn.

Đường phu nhận bị chút tàn nhẫn thoáng hiện trên khuôn mặt non nớt của con gái làm cho hoảng sợ, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy nữa.

Bà nói: "Con.."

"Rầm!" Cửa phòng bị mở ra.

Đường Kiều lập tức ngẩng mặt, quan tâm hỏi: "Sao vậy ạ?"

Đường Chí Dong thật sự bị mẹ ông làm cho cực kỳ tức giận, nhưng lại không có biện pháp gì, lớn tiếng: "Ta thèm quan tâm nó sống chết!"

Rống giận một câu.

Đường Kiều quét mắt về phía sau Đường Chí Dong, Hồ Như Ngọc tóc tai bù xù, chắc là tác phẩm của lão phu nhân.

Đường Kiều chưa bao giờ nhìn thấy Hồ Như Ngọc chật vật như vậy, bật cười.

Đường Chí Dong nhìn thấy nàng cười, sửng sốt, giọng nói không vui: "Con cười cái gì?"

Đường Kiều mềm yếu nói: "Con cười phụ thân a, phụ thân không phải người có lòng dạ ác độc như vậy. Chẳng qua là nhất thời tức giận thôi. Đừng nói dỗi nữa, Ngọc di đã trở về, hai người cũng đi nghỉ ngơi đi. Một mình con có hơi sợ, nên mẫu thân sẽ ở lại với con."

Đường Chí Dong nghe con gái nói thế, cơn giận cũng hết.

Ông cũng không phải là người dễ mềm lòng!

Đường Kiều nói với Hồ Như Ngọc: "Ngọc di thật không may mắn rồi, nếu ngài ở lại nhà ga đợi phụ thân thì sao có chuyện này được. Nhưng cũng đúng, A Hành làm đường ca bị thương nhiều lần như vậy, ngài muốn nhanh đến xin lỗi cũng phải thôi."

Vừa nói chuyện này, Đường Chí Dong cũng oán trách: "Sao bà lại tự mình tới bệnh viện, làm hại ta mất công đi đón."

Hồ Như Ngọc đang định mở miệng, lại thấy Đường Kiều khoát tay: "Phụ thân đừng giận, Ngọc di là muốn mau chóng trở về gặp phụ thân ạ."

Đường Kiều thật ôn nhu đáng yêu, thế nhưng lại làm cho Hồ Như Ngọc có cảm giác xa lạ.

Đường Kiều không nên có bộ dáng như vậy.

Đường Kiều đột nhiên thay đổi làm cho Hồ Như Ngọc có chút trở tay không kịp.

"Ta.."

Đường Kiều không cho Hồ Như Ngọc cơ hội nói chuyện, đứng dậy đẩy Đường Chí Dong: "Phụ thân về đi thôi."

Lại bổ sung: "Mau về nghỉ ngơi."

Tiễn bọn họ xong, Đường Kiều trấn an Đường phu nhân, nói: "Mẫu thân đừng giận con."

Đường phu nhân cười khổ, lắc đầu. Có gì mà tức giận a? Bắt đầu từ năm Hồ Như Ngọc vào cửa, cuộc sống của bà không phải đều như vậy sao? Người ta là cái gì? Tình yêu! Còn bà là cái gì? Một mối làm ăn!

"Con yên tâm, bọn họ còn quay lại."

Đường Kiều nói không sai, buổi tối nàng quả nhiên không ngủ được, dựa vào vách tường gõ đường ống nước, Đường phu nhân ngơ ngác hỏi: "Con làm gì vậy?"

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, con gái muốn làm gì a..

Đường Kiều cười nói: "Hù dọa Đường Sĩ Kiệt."

Nàng đã điều tra qua, dưới lầu là phòng dụng cụ, buổi tối không có người, trên lầu chính là phòng Đường Sĩ Kiệt, nàng gõ đường ống dẫn nước sẽ không làm ảnh hưởng người khác.

"Chỉ cần thế này là được sao?"

Đường Kiều tủm tỉm cười: "Ai bảo hắn miệng cọp gan thỏ a!"

"Y Y, thế này là được rồi.. Chúng ta bỏ qua đi?" Đường phu nhân khuyên bảo.

Đường Kiều dừng động tác trên tay lại, nhìn mẫu thân: "Ngài cho rằng con là vì dọa hắn thôi sao?"

Đường phu nhân lại hỏi: "Nếu không còn vì cái gì?"

Đường Kiều cười: "Để yên cho hắn, phụ thân làm sao có thể quay lại?"

Đường phu nhân: "..."
Bình Luận (0)
Comment