[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế

Chương 27

Bốn người đó bị đánh thức bởi đau đớn cực lớn, nhưng chưa kịp phát ra tiếng hét thảm thiết đã chìm vào bóng tối và giá lạnh mãi mãi. Máu chảy đầy trên đất nhưng ngay cả một giọt cũng không bắn lên người của Hoắc Tây Châu. Giây phút này, người đàn ông tuấn tú toát ra một vẻ lạnh lùng bình thản từ trong xương cốt, khiến bất cứ ai đều cảm thấy trái tim buốt giá.

Tất nhiên Cố Vãn cũng không ngoại lệ.

Thậm chí cô sợ hãi tới mức hoàn toàn quên mất phản ứng xấu hổ vừa rồi, lùi về phía sau mấy bước, cơ thể đụng phải thân cây tre mà vừa rồi Hoắc tây Châu đã dựa.

“Anh...anh giết họ rồi.”

Không phải Cố Vãn chưa từng nhìn thấy Hoắc Tây Châu giết người, kiếp trước trước giờ anh giết người không hề chớp mắt. Hơn nữa có rất nhiều lần xử lý ngay trước mặt cô, cô càng tỏ ra kinh hãi thì thủ đoạn của anh càng tàn nhẫn hơn. Tuy rằng người mà anh giết chết không phải là những kẻ vô cùng hung ác hay là kẻ địch ra tay muốn giết anh trước. Mà là bởi vì anh tức giận trong lòng cô luôn giữ hình bóng người đàn ông khác nên mới cố ý “trả thù” cô. Nhưng cảnh tượng đẫm máu này thật sự khiến cô vô cùng hoảng sợ, khiến cô liên tục mơ thấy ác mộng mỗi đêm.

Mà mấy người đàn ông có ý định hủy hoại sự trong sạch của cô này, lần trước Hoắc Tây Châu cứu cô cũng trực tiếp nổ súng giết chết. Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ như in cảnh tượng máu me vương vãi năm bước, não văng tung tóe kia, do đó máu cũng bắn lên mặt cô và anh.

Không nghĩ tới kiếp này, anh lại dùng dao găm cắt đứt cổ họng bọn họ không hề phát ra một tiếng động nào, thậm chí động tác rất nho nhã.

“Sao thế? Cô sợ rồi à?”

Cố Vãn bất giác gật đầu, lại vội vàng lắc đầu.

Hoắc Tây Châu khẽ cười một tiếng không hề nói thêm gì nữa.

Người đã chết rồi, anh mới lau đi lau lại con dao găm của mình lên quần áo của một người trong số họ một cách sạch sẽ, sau đó lục soát bốn thi thể đó một chút, nhưng cũng không tìm thấy thứ gì, lại từ trong túi áo của mình lấy ra một túi tiền, đặt lên trên người tên đàn ông duy nhất mà Cố Vãn không quen biết kia.

Anh vỗ ba tiếng ‘bộp, bộp, bộp’.

Lại có hai người mặc quân phục xuất hiện sau rừng trúc.

“Vứt ba tên rác rưởi này ra khu mộ tập thể ở ngoài thành đi.”

Hai người kia có hơi tò mò liếc nhìn Cố Vãn, cung kính nhận lệnh: “Vâng thưa Thiếu tướng.”

“Cô đi theo tôi nào.” Hoắc Tây Châu bước tới dắt tay Cố Vãn, dẫn cô men theo rừng trúc nhỏ đi về phía trước, xuyên qua lầu nhỏ đến sân sau.

“Tặng cho cô con dao găm này.” Hoắc Tây Châu lấy ra chiếc vỏ của con dao găm trong túi quần rồi cắm nó vào, sau đó nhét vào tay Cố Vãn: “Sau này cũng cần phải có lòng can đảm như hôm nay.”

“Cô để ý đến danh tiếng không muốn bị hủy hoại sự trong sạch, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, chỉ có người chết mới có thể khiến cô không bị tổn thương.”

Anh dừng lại một chút rồi lại nói: “Ba người đó là tử tù vừa mới vượt ngục, là hung thủ của vụ thảm án hai mươi sáu người trong một gia đình bị diệt khẩu ở huyện Bình Thành.”

Cố Vãn hiểu, anh đang muốn giải thích với cô tại sao mình lại giết chết ba người kia.

Kiếp trước hình như anh chưa bao giờ giải thích lý do mình giết người với cô cả.

“Người còn lại là một lính canh trong viện của mẹ tôi. Hôm nay ông cụ tổ chức tiệc mừng thọ, công việc bảo vệ an toàn trong phủ là do Hoắc Thiên Lãng anh hai tôi phụ trách. Từ trước tới nay anh hai tôi đều rất thân thiết với tôi, có người không muốn thấy chúng tôi hòa thuận với nhau, bắt tay với người bên ngoài làm ra chuyện bẩn thỉu trong nhà, muốn vu oan giá họa lên người mẹ tôi...”

Hoắc Tây Châu nói một nửa thì dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment